Tống Mặc ngủ không ngon lắm, trên người cứ như có một ngọn núi lớn áp, tứ chi bị buộc chặt, không thể cử động. Trong mơ hồ, Tống Mặc nhớ tới một từ, bóng đè.
Là thanh niên tốt chịu giáo dục của chủ nghĩa duy vật nhiều năm, Tống Mặc vốn không tin tưởng mấy thứ quỷ thần. Nhưng chuyện xuyên tới dị thế giới còn có thể phát sinh, thì có gì là không thể nữa chứ?
Chỗ nào có áp bách, chỗ đó có kháng cự!
Trong lòng Tống Mặc thầm niệm Phật Tổ Tam Thanh tổ sư thánh Muhammad, hòa thượng ngoại lai biết niệm kinh, hòa thượng ngoại lai đạo sĩ Allah cùng lên, quỷ này nên chuồn mất rồi đi?
Nhưng không ngờ, quỷ của Quang Minh đại lục lại cường hãn như thế, đơn độc khiêu chiến quần hùng cũng không rơi xuống hạ phong.
Áp lực trên người Tống Mặc không những không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng chặt. Thậm chí có một khí tức ấm nóng lướt qua cổ y.
Quỷ, biết thở?
Tống Mặc lặng lẽ một chút, rồi ngẩng phắt đầu lên, nhắm vào người ‘quỷ’ húc đầu một cú!
Bịch một tiếng, đối phương tựa hồ không cảm thấy gì, nhưng Tống Mặc thì đã đau tới mắt nổ sao kim. Y húc phải không phải là đầu, mà là cục đá đi? Cú húc này khiến y hoàn toàn tỉnh táo. Mở mắt ra, trong bóng tối, quả nhiên có sinh vật hình người đang áp trên người y.
Tại Grilan dám không chào hỏi một tiếng, nửa đêm xông vào phòng ngủ lãnh chủ, chỉ có hai người. Mà trong hai người này kẻ cực kỳ có hứng thú với việc leo lên giường Tống Mặc, chỉ có một.
“Rhys Myers!”
Tống Mặc nghiến răng, đầu càng choáng. Thời gian này quá mức thuận lợi, quả nhiên đã buông lỏng cảnh giác!
Rhys bị Tống Mặc nhận ra, dứt khoát búng tay, ngọn đèn trên đầu giường lập tức sáng lên, ánh đèn vàng mờ, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp khiến người ta không thể di chuyển tầm mắt.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Rhys phủ cả người lên người Tống Mặc, hai tay nắm hai cổ tay Tống Mặc giữ hai bên người, chân đè chân Tống Mặc, mái tóc dài màu nâu rũ xuống, sợi tóc lướt qua cổ, mang theo từng đợt tê ngứa.
Phí lời!
Tống Mặc trợn mắt nhìn Rhys một cái, còn không tỉnh, y ngay cả bã xương cũng không còn sót!
“Buông ta ra!” Tống Mặc không thể động đậy, dùng đầu húc cũng là không thể tổn địch, mà hại mình ngàn lần, chỉ có thể trừng mắt nhìn nam nhân đang đè mình, hung ác nói: “Nếu không ta cho ngươi nổ oành một cái, ta thề!”
Rhys lặng lẽ nhìn Tống Mặc một lúc, cúi đầu, liếm chóp mũi Tống Mặc, xúc cảm ấm nóng ẩm ướt, trượt xuống, lướt qua môi, chạm vào cằm dưới hơi ngưỡng, hàm răng tuyết trắng nhẹ cắn, không đau, nhưng lại để lại vết răng rõ ràng.
“Rhys Myers! Ta thật sự tức giận!”
Tống Mặc nhíu chặt mày, âm thanh trở nên lạnh lẽo, đây là dự báo y sẽ nổi điên. Tống Mặc rất hiếm khi tức giận, một khi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Rhys dừng lại, vùi đầu vào cổ Tống Mặc, đôi môi đỏ cọ cọ lên vị trí động mạch cổ, “Ta thích ngươi.”
“…”
Không nhận được đáp án của Tống Mặc, Rhys ngẩng đầu, con mắt màu biển xanh có chút mờ mịt, “Ta thích ngươi, Tống Mặc Grilan.”
“Thích ta, cũng không có nghĩa là ngươi có thể nửa đêm trèo lên giường ta!”
“Tại sao?”
Tống Mặc mở miệng, muốn nói mình không thích nam nhân, nhưng lời lên tới môi, lại biến thành, “Không tại sao hết! Tóm lại ngươi mau buông ta ra! Nếu không ta thật sự sẽ dùng pháo nã ngươi!”
Rhys cuối cùng buông tay Tống Mặc ra, nhẹ hôn lên trán Tống Mặc, “Thật ra, ngươi không ghét ta, đúng không?”
Tống Mặc xoa cổ tay đã hơi tê, gật đầu, “Ta không ghét ngươi.” Tay nâng cằm Rhys lên, sáp lại gần, Tống Mặc nhìn thẳng vào đôi mắt màu biển xanh của đối phương, tựa hồ có thể nhìn được màu ám đỏ ẩn giấu trong vùng sâu thẳm đó, “Ta không ghét ngươi, Rhys Myers, có lẽ còn có hơi thích ngươi.”
Câu trả lời của Tống Mặc khiến Rhys hơi ngạc nhiên, điều này khác biệt quá lớn với tác phong bình thường của Tống Mặc, hắn vốn cho rằng, cho dù Tống Mặc sẽ không lấy súng dưới gối ra nhắm bắn hắn, cũng sẽ cho hắn một đấm.
Nhìn vẻ mặt Rhys, Tống Mặc câm nín, thật ra ma tộc đại nhân mới là một M đi?
Tống Mặc hiểu rõ tính cách và ranh giới của mình, nếu y thật sự ghét Rhys, sẽ không để mặc đối phương ba lần bốn lượt tiếp cận mình, động tay động chân, hết ôm lại ấp… trong đầu nhớ lại những cảnh tượng này, trên trán Tống Mặc đột ngột phọt gân xanh, một sợi, hai sợi, ba sợi… khiến Rhys thấy mà cũng phải sợ hãi.
Nhưng, Tống Mặc vừa nói, y thích hắn?
“Đúng, hơi thích ngươi.” Tống Mặc sờ cằm Rhys, tăng mạnh lực, “Nhưng, không có nghĩa là, ta muốn cùng ngươi lên giường, để ngươi xxoo.”
“…”
“Thế nào?”
“Thân ái, từ ngươi dùng quá nóng bỏng quá thẳng thừng, người ta sẽ xấu hổ.”
Rhys cứ như một thiếu nữ thuần khiết đỏ mặt, hai tay che mặt, mắt hiện lên hình trái tim đỏ.
Tống Mặc nhìn mà ngứa răng, y quả nhiên không nên mong chờ tên này có phản ứng của người bình thường, y bị rút gân rồi mới muốn nghiêm túc ‘bàn bạc’ với hắn!
Thấy Tống Mặc không nói gì, buông cằm hắn ra, Rhys cũng thu lại biểu tình như mộng ảo trên mặt, “Ngươi không nguyện ý, có phải vì ngoại hình của ta không?”
“…” Tống Mặc có dự cảm rất không tốt, cực kỳ không tốt.
“Vậy dễ xử.” Rhys cười híp mắt, giây tiếp theo, một thiếu nữ nóng bỏng tướng mạo thiên sứ, thân hình ma quỷ, xuất hiện trước mắt Tống Mặc. Trường bào màu đen trùm lỏng lẻo trên người, cổ áo banh rộng, lộ ra bờ vai trắng tuyết tròn trịa.
Dự cảm của Tống Mặc đã ứng nghiệm, nhịn không được ngửa đầu bốn mươi lăm độ, ưu thương nhìn trời, thần tiên nào tới thu thập yêu nghiệt này đi.
Cánh tay trắng tinh như ngó sen gác lên vai Tống Mặc, đôi môi như cánh hoa phả hơi như lan bên tai Tống Mặc, “Thân ái, kêu người ta Rhis.”
Trong lòng Tống Mặc có một đám ngựa bùn chạy qua.
Em gái giả đã lâu không xuất hiện một khi vừa tái xuất, hỏa lực có thể so sánh với hỏa tiễn của người yêu nước!
Rhys chủ động kéo một tay Tống Mặc, đặt lên ngực mình, tiểu anh đào màu hồng phấn ma sát vào lòng bàn tay Tống Mặc, cười xinh tươi, “Thân ái, thích không?”
Mặt Tống Mặc đỏ bừng lên, cho dù trong lòng biết em gái đang ngồi trên chân mình thực tế là anh trai, nhưng mặt sinh lý vẫn là không hold được! Thanh niên khỏe mạnh hơn hai mươi năm, rất dễ cọ súng ra lửa đó được không?
Xúc cảm mềm mại nơi lòng bàn tay, khiến y giống như bị điện giận rụt tay về.
“Ngươi nên biến trở về đi.” Tống Mặc gian nan di chuyển ánh mắt, “Mau lên!”
Rhys điểm tay lên môi, nghiêng đầu, tóc dài trượt xuống vai, tô điểm một vùng da trắng nõn, khiến Tống Mặc xém chút phọt hai hàng máu mũi, không ngừng cảnh cáo mình, đây là nam nhân, nam nhân thuần túy!
“Nhưng, ngươi thích ta thế này, không phải sao?”
“…”
“Mấy lần trước ta đã phát hiện rồi.”
“…”
“Thân ái, tới đi, dùng nhiệt tình đốt cháy bóng tối đen kịt này đi!”
Rhys nhào tới, Tống Mặc thình lình nâng chân lên, đập một cú vào ngực, đá mỹ nữ nóng bỏng trên giường ngã xuống đất, tiếp theo cầm ra giường, quấn cô nương mảnh mai từng vòng từng vòng thành cái bánh chưng.
Rhys bị ra giường bao chặt ngẩng đầu lên, mắt chan chứa tình, “Thân ái, thì ra ngươi thích chơi thế này sao? Nếu vậy, tư thế khác thuận tiện hơn.”
Rhys lại lần nữa biến hình, mỹ nam tóc dài hỗn loạn, nằm nghiêng dưới đất, chân dài thò ra khỏi ra giường cọ lên mặt đất lạnh lẽo, mê hoặc dị thường.
“Tới đi, thân ái, chà đạp ta đi!”
Tống Mặc rùng mình, tên này quả thật từ trong ra ngoài hoàn toàn là biến thái! Nhất định phải ném ra, lập tức ném ra, tức khắc ném ra! Nếu không, y đừng mơ ngủ ngon!
Túm lấy nam nhân dưới đất vác lên, trọng lượng đè trên vai xém chút khiến y trật eo.
Tống Mặc nghiến răng chống đỡ đi tới cửa, đẩy cửa ném nam nhân xuống đất, xong chuyện phủi phủi tay, “Để nhiệt tình đi gặp quỷ đi!”
Nói xong, cửa đóng rầm một tiếng!
Ngoài cửa, Rhys ngồi trên hành lanh, tay chống lên đầu gối, cười ra tiếng. Trong cửa, Tống Mặc tựa vào cửa, vỗ vỗ gương mặt hơi nóng, tất cả những gì xảy ra vừa rồi vẫn không thể xua ra khỏi đầu. Rhys đã rất lâu không làm thế rồi, đêm nay rốt cuộc bị sao chứ?
Nghĩ không rõ, Tống Mặc dứt khoát không nghĩ nữa. Khóa cửa xong, lại kéo bàn lại chặn cửa, đặt cơ quan chu nho chế tạo ở cửa sổ và bên cửa, Tống Mặc trở về giường, vùi đầu vào, “Không được nghĩ nữa, ngủ thôi!”
Tối đó, Tống Mặc không còn bị quấy rầy nữa, nhưng ngày hôm sau quản gia tới kêu Tống Mặc thức dậy, sau khi khổ sở mở cửa ra, xém chút bị cơ quan của chu nho kẹp trúng chân.
Nhìn lão quản gia John sắc mặt đen thui tay cầm dao phay, Tống Mặc nhịn không được co ro vào trong ổ chăn, “Ngoài ý muốn, đây là ngoài ý muốn…”
Mấy ngày tiếp theo, đại binh hành tỉnh tây bắc và người Grilan không còn động võ nữa.
Saivans đã nhận được mệnh lệnh từ thủ đô, không bận tâm gì nữa, dẫn theo đại đội nhân mã trở về hành tỉnh tây bắc, chỉ để lại một đội ngũ kỵ binh không tới năm trăm người ở Grilan làm dáng.
Quốc vương giá lâm, đối với hành tỉnh tây bắc và Saivans mà nói, đều là một đại sự. Công tác an toàn nhất định phải làm tốt! Hành tỉnh tây bắc là thành phố thương nghiệp, không hạn chế thương nhân nước ngoài tới lui. Tuy hiện tại là rét đậm, đội thương buôn tới ít hơn mọi khi nhiều, nhưng cũng không phải không có. Vạn nhất trong một vài đội thương buôn này có tồn tại phần tử phạm pháp, khi Hắc Viêm tới, tạo ra một hai chuyện khủng bố tập kích, nhân viên công vụ của hành tỉnh tây bắc không chỉ không giữ được chén cơm, chỉ sợ còn phải tổ đội lên đoạn đầu đài du lịch một bữa.
Tống Mặc cũng nhận được tin tức, Hắc Viêm đột ngột tới khiến y trở tay không kịp. Con rồng bụng bự này là cảm thấy hứng thú với kế hoạch của mình, hay có mục đích khác?
Trước đó Tống Mặc chỉ muốn bẫy móng vuốt của con cự long này, nhưng không ngờ, con cự long này lại thò cổ vào trong.
Vuốt và cổ không phải là một khái niệm giống nhau.
Có đặt bẫy hay không? Vạn nhất dây thừng không đủ bền, đối phương giãy thoát được, kẻ xui xẻo sẽ chính là y. Lá gan Tống Mặc rất lớn, nhưng không lớn tới mức bất chấp hậu quả.
Nhưng rầu rĩ thì rầu rĩ, Tống Mặc vẫn không ngừng kế hoạch lại. Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, binh tới tướng ngăn nước đến đắp đê, chuyện lâm đầu, luôn có thể tìm được phương pháp giải quyết.
Mía và nho trong lãnh địa đã thu hoạch hoàn tất, nhưng Tống Mặc bực bội là, Gerrees lại dám giở trò với y, không nói mía, nho toàn bộ là không hạt!
“Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn sao?”
Tống Mặc dứt khoát đưa ra yêu cầu muốn mua hạt giống với Gerrees, nhưng lại bị cự tuyết.
“Ngươi không cần lo lắng, đến ngày ta cho rằng khế ước có thể kết thúc, ta sẽ bán hạt giống cho ngươi. Tốt nhất bắt đầu từ hiện tại ngươi nên gom kim tệ đi, giá của hạt giống, không rẻ đâu.” Gerrees nhìn Tống Mặc, dùng gương mặt xinh đẹp không nhiễm khói bụi nhân gian, nói lời vô cùng đầu cơ.
Tống Mặc câm nín, trước mặt y thật sự là tinh linh sao?
“Không cần hoài nghi, nếu ngươi có cơ hội cùng tinh linh của Ngọc Thạch sâm lâm làm ăn một lần, ngươi mới biết, cái gì gọi là thương nhân.”
Tống Mặc tiếp tục câm nín.
Chẳng qua khi Gerrees trồng đợt mía thứ hai, Tống Mặc đột nhiên nảy ra ý tưởng bất ngờ, bảo hắn trồng quanh phủ lãnh chủ.
“Ngươi xác định?”
“Xác định.” Tống Mặc gật đầu, những cây mía này không phải biết quất người sao? Đúng lúc có thể dùng để phòng vệ, có thể tiết kiệm được hộ vệ luôn!
Gerrees nhìn Tống Mặc nửa ngày, vẫn làm theo yêu cầu của Tống Mặc. Nếu nhân loại này đã một lòng muốn làm như thế, hắn cũng đã tận nghĩa vụ nhắc nhở, vậy cứ trồng thôi.
Ngày đầu tiên trồng mía xong, Tống Mặc vui vẻ ảo tưởng mình từ thời đại binh khí lạnh nhảy vọt lên thời đại vũ khí nóng, lại từ thời đại vũ khí nóng lập tức một bước lớn tiến vào thời đại vũ khí sinh học, đây là một cú nhảy vọt rất chất!
Khi mía mọc cao tới đùi, Tống Mặc vẫn cười vô cùng sáng lạn. Ai còn dám đánh chủ ý với phủ lãnh chủ của y, không cần y phải tự động thủ, những cây mía này sẽ thay nhau quất bay!
Khi mía mọc cao hơn một người, Tống Mặc không cười nổi nữa, vào một ngày nào đó khi y dự định từ đại môn bước vào phủ đệ của mình, bị một cây mía ở trước cửa, trực tiếp quất bay…
Gerrees ôm tay đứng trước mặt Tống Mặc, dùng ánh mắt thương hại cúi nhìn y, “Ta đã nhắc nhở ngươi rồi.” Nói rồi, nhảy lên, nhẹ nhàng phóng tới lầu hai, mía ngay cả góc áo của hắn cũng không đụng tới được. Gió thổi mái tóc vàng nhạt của hắn, vô cùng tiêu sái.
Mang hai hàng máu mũi ngẩng đầu lên khỏi mặt tuyết, nhìn đám mía lắc lư theo gió, duyên dáng thanh nhã trước mặt, Tống Mặc căm phẫn.
Vũ khí sinh vật bố nó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT