Nửa tháng tiếp theo, Saivans và Tống Mặc đã sờ rõ tình hình đối phương, bắt đầu ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, gặp gió lớn tuyết đổ lập tức đình chiến, sau khi tuyết ngừng lại tiếp tục đánh giằng co. Trong thời gian đó Saivans còn tranh thủ thời gian về hành tỉnh tây bắc vài ngày, xử lý chính vụ đã chất đống. May mà hiện tại là mùa đông, phần lớn đội thương buôn sẽ không tới hành tỉnh tây bắc vào thời tiết ác liệt này, Saivans mới có thời gian cùng Tống Mặc kéo dài công việc ở đó.

Chiến báo của Saivans từng bức từng bức đưa về thủ đô, theo số lượng chiến báo tăng nhiều, độ khó khi trau chuốt chiến báo của tể tướng Murphy càng lúc càng cao, số lần treo đèn thức khuya cũng càng lúc càng nhiều.

Viện trợ thần kỳ cũng thôi đi, phóng hỏa đốt nhà cũng coi như đáng khen, nhưng cướp được một con heo rừng từ tay người Grilan làm gì có cửa là chiến tích?!

Tể tướng Murphy đầu phình gấp đôi, tay cầm chiến báo cũng run rẩy, thứ này nếu thật sự đưa lên bàn quốc vương, ông trăm phần trăm sẽ bị lưu đày!

Dưới tình thế này, chỉ có thể tiếp tục điên đảo trắng đen, viết: Quân đội hành tỉnh tây bắc và người Grilan kịch chiến, bắt được hãn tướng heo rừng của đối phương, lập tức đánh chết…

Quả thật có thể nói là lời hoang đường đầy giấy, lệ chua xót đầy tay.

Nếu Murphy may mắn xuyên việt, quen biết Tào đại đại (Tào Tháo), chắc chắn sẽ chắp tay nhìn nhau rơi nước mắt, câm nín nghẹn ngào.

Tri kỷ a!

Tể tướng trình chiến báo lên, thở ra một hơi. Lúc đầu hạ lệnh hành tỉnh tây bắc tiến công Grilan, mọi người đều cho rằng căn bản không tính là một trận chiến, nhiều lắm là quân đội của vương quốc đến Grilan đi một vòng mà thôi. Hiện tại, chiến đấu đã duy trì nửa tháng, nhìn chiến cục thì thực sự không lạc quan. Không nói gì khác, chỉ nói Grilan trong một trận chiến đã hủy diệt đoàn kỵ sĩ giáo hội, ngay cả kỵ sĩ vàng cũng bị đánh bại, còn ai dám xem thường Grilan nữa?

Airth sống chết không rõ khiến giáo hội ngồi không yên nữa.

Mấy lão già trong giáo đình đều biết, vương thất Obi vẫn không hề nể mặt mũi Quang Minh giáo hội. Trong mắt Hắc Viêm, giáo hội vũ trang, nói đơn giản, là vũ trang phạm pháp của tổ chức phản chính phủ, nhìn thế nào đi nữa cũng thấy ngứa mắt. Hành động của đám người Airth không được sự cho phép của Hắc Viêm, chết cũng là chết uổng. Vương đình không vì chuyện này mà chất vấn giáo hội xen vào hành động quân sự của hành tỉnh tây bắc đã là không tồi. Nhưng muốn âm thầm phái kỵ sĩ đi nữa, đã không có khả năng.

Những thần côn này nếu thông minh, tốt nhất nên co đầu, đừng chạm vào đầu mốc của quốc vương nữa, ngặt nỗi thánh vật của họ lưu lạc tại Grilan, nhất định phải lấy về. Cái này giống như kho bạc của lực lượng vũ trang Chechnya bị người cướp mất, biết rõ kẻ trộm đang ở đâu, nhưng phải báo cáo với Putin một tiếng, mới có thể truy hồi về.

(Chechnya: cộng hòa Chechen, là một nước thuộc Liên bang nga. Trong thời gian Liên Xô sụp đổ, chính phủ lâm thời của Chechnya tuyên bố độc lập, đặt tên nước là Cộng hòa Chechen. Nhưng hiện nay nền cộng hòa này vẫn chưa được quốc tế công nhận.

Putin: Vladimir Vladimirovich Putin, là chính trị gia người Nga, cựu thủ tướng Liên bang Nga, là tổng thống thứ hai và thứ tư của Nga cho tới nay. Trích từ Wikipedia)

Cảm giác này, nghĩ thôi cũng thấy tim gan ruột đều đau.

Thực lực của Hắc Viêm bày ra trước mắt, chủ giáo đại nhân tóc bạc, râu dài, chỉ có thể giả làm cháu ngoại trước mặt Hắc Viêm, còn phải giả cho giống, giả cho tốt, nếu không, đừng nói truy hồi thánh vật, Hắc Viêm rất có thể sẽ quật ngược lại, nhân đó tận diệt Quang Minh giáo hội tại vương thành Obi, thậm chí trong nội cảnh Obi.

“Bệ hạ, thỉnh cầu ngài cho phép kỵ sĩ giáo hội, tới Grilan truy hồi thánh vật bị mất.”

Chủ giáo đứng dưới vương tọa, tay cầm quyền trượng, giống như lão già gần đất xa trời. Nhưng ai cũng biết, dưới ngoại hình già nua nhăn nheo này, có dã tâm không hề thua kém bất cứ người trẻ tuổi nào. Dù sao, có thể chiếm giữ vị trí quan trọng chỉ thua đại chủ giáo tại Quang Minh giáo hội, tuyệt đối sẽ không phải thật sự là lão già không tranh thế sự.

Hắc Viêm ngồi trên vương tọa, tay chống má, tầm mắt đặt lên gương mặt già nua của chủ giáo, đôi mắt vàng, giống như có thể nhìn tới nơi sâu thẳm trong linh hồn đối phương, vạch trần bí mật ẩn giấu trong góc tối tăm nhất trước mặt mọi người.

“Dựa vào cái gì?”

Ngữ khí của Hắc Viêm một chút cũng không khách khí, tay cầm quyền trượng của chủ giáo đã nổi gân xanh. Ngặt nỗi hiện tại có việc cần cầu người, ông chỉ có thể hạ thái độ xuống thấp hơn.

“Bệ hạ, theo như ta biết, trận chiến với Sabisand của vương quốc, tổn hao không ít, giáo hội nguyện ý bỏ ra một phần lực cho nó.”

“Hử?”

“Năm trăm ngàn kim tệ, sáu trăm con bò, một ngàn ba trăm con dê, còn có tám mươi ngàn cân lúa mạch.”

Nghe được câu này, quan tài chính tại đó hít ngược một hơi, nhiều tài vật như thế, nhiều hơn cả tiền thuế lãnh địa cả năm của quý tộc giàu có!

Hắc Viêm nhìn chủ giáo đứng trước mặt, cân nhắc một chút, “Ta không thể đáp ứng ngươi.”

“Bệ hạ?’

“Chẳng qua ta có thể hạ lệnh tìm thánh vật giáo hội.” Nhìn chủ giáo mặt lộ hỉ sắc, Hắc Viêm vuốt nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón tay, nói tiếp: “Cái giá là, gấp năm lần những gì ngươi vừa nêu.”

Nghe xong, sắc mặt chủ giáo trở nên tái nhợt.

Năm lần?

Nếu đáp ứng điều kiện này, đại chủ giáo sẽ trực tiếp đưa ông đi gặp thần Quang Minh!

“Ngươi có thể trở về chậm rãi suy nghĩ.” Hắc Viêm xoay nhẫn, “Ta không gấp.”

Nói xong, Hắc Viêm chậm rãi cười. Đó là sự lam tham cự long lộ ra khi thấy bảo tàng. Nếu trước kia thái độ của Hắc Viêm đối với giáo hội là sẽ có một ngày nào vung vuốt đập dẹp, thì hiện tại đã biến thành vắt ra tất cả kim tệ trước, sau đó mới tìm cơ hội vung vuốt đập dẹp.

Quang Minh chủ giáo vốn cho rằng có thể phá tài tiêu họa, tìm về thánh vật bị mất, giờ khóc không ra nước mắt. Ông không phải tiên tri, cũng không cách nào biết, dẫn lên lòng tham của một con cự long, là chuyện đáng sợ cỡ nào.

Chủ giáo mất hồn mất vía rời khỏi đại môn vương cung.

Khát vọng của cự long đối với kim tệ, sẽ áp đảo tất cả. Giáo hội chen ngang, khiến Hắc Viêm không còn khẩn cấp công chiếm Grilan, dẫn Tống Mặc tới đây nữa.

“Tể tướng, nói với tổng đốc hành tỉnh tây bắc, ta khá là vừa lòng với tình trạng cuộc chiến trước mắt.” Hàm ý là, không cần phải tốc chiến tốc quyết, cứ kéo dài như thế đi. Trận chiến này kéo càng dài, giáo hội sẽ càng gấp, có thể vắt được càng nhiều kim tệ, nếu bọn họ đợi không được trực tiếp xuất binh, thì càng tốt, Hắc Viêm gõ bàn, vừa tiện đuổi hết họ ra khỏi Obi!

Hắn là quốc vương của Obi, thần dân Obi không cần phải có một tín ngưỡng khác ngang vai ngang vế với vương quyền.

Hắc Viêm nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Ngoài ra, bảo hắn đi tìm thánh vật đó. Tìm dược, thì trực tiếp đưa tới vương thành.”

“Tuân lệnh, bệ hạ.”

Saivans nhận được mệnh lệnh của tể tướng xong, lập tức thông báo cho Tống Mặc, Tống Mặc lúc đó đang bận thu hoạch mía và nho, chuẩn bị chế tạo đường và ủ rượu.

Tống Mặc lau tay, nhận thư thị tùng đưa tới, Saivans không nói rõ trên thư, chỉ nói ngắn gọn, nói đại khái mệnh lệnh của tể tướng và suy đoán của mình, Tống Mặc xem thư xong, nói với thị tùng: “Ta biết rồi, ngươi trở về nói với Saivans, thánh vật đó, ta sẽ lưu ý cho hắn.”

Sau khi thị tùng đi, Tống Mặc tiếp tục làm việc, hôm nay đổ tuyết lớn, không cần đánh trận, đúng lúc có nhân thủ giúp đỡ.

Từng chùm nho tím, quả nào quả nấy tròn căng, nhìn rất mê người. Nhưng nhớ tới Airth trước đó bị treo trên dây nho, Tống Mặc lập tức không còn ham muốn ăn nó.

Những người khác thì không để ý tới cái này, đặc biệt là lãnh dân Grilan trước giờ chưa từng thấy qua nho, khi Tống Mặc đã nói có thể tùy tiện ăn, gần như mỗi người một chùm, ăn tới ngay cả vỏ cũng không phun.

Tống Mặc chỉ có thể quay đầu đi, y sẽ nói với những tên này, bên trong nho, hàm chứa huyết lệ của kỵ sĩ vàng Airth sao?

Đương nhiên sẽ không.

Các địa tinh và chu nho cũng tới giúp dỡ, sức mạnh của địa tinh lớn bất ngờ, cũng khó trách, nếu sức lực quá nhỏ, thành ngầm sẽ không xây dựng nhanh như thế. Các chu nho thì có sức lực tỷ lệ thuận với vóc dáng, nhưng Tống Mặc cũng sẽ không đả kích tính tích cực và sức lao động của họ, dù sao họ cũng là một thành viên của Grilan.

Các bộ xương bị Tống Mặc đuổi sang một bên, thân thể người ở đây không phải người thiên triều của thế kỷ hai mươi mốt, chất Sudan rồi dầu cống ngầm rồi Melamine, thậm chí có thể xưng là võ lâm cao thủ bách độc bất xâm. Vạn nhất trên mấy bộ xương này thật sự có mang theo cúm gia cầm gì đó, rượu ủ ra còn có thể bán được sao?

Thu hoạch nho khá thuận lợi, dù sao chỉ có hoa nho biết cắn người. Thu hoạch mía thì gặp chút phiền phức, chỉ vì những tên duyên dáng thanh mảnh, toàn thân tím đen này, sẽ quất người!

Bị chúng quất một cái, không phải đau bình thường. Tống Mặc tận mắt nhìn thấy một bộ xương lại quá gần bị quất bay, hóa thành một ngôi sao băng vụt qua chân trời, sau đó bịch một tiếng ngã xuống trong vùng tuyết cách mấy chục mét.

Tống Mặc hơi ngẩn người, nhìn Gerrees, thứ tên này trồng ra, sao toàn bộ đều có mang theo thuộc tính hắc ám vậy?

“Gerrees, ngươi nói thật với ta, ngươi thật sự là tinh linh sao? Hay là, tinh linh đều là vậy?”

Gerrees ôm tay đứng một bên, hoàn toàn không có ý định trả lời Tống Mặc.

Rhys từ sau ôm lấy Tống Mặc, “Thân ái, ngươi cuối cùng cũng nhận rõ mặt thật của chủng loài tinh linh này rồi.”

Tống Mặc cử động tay, muốn tránh khỏi cái tên đang tựa lên người mình. Nghĩ lại, một trong những chủng loài thích dùng mũi tên duy trì hòa bình thế giới, danh xưng bá đạo nhất cả đại lục, quả thật rất khó liên hệ tới thuần khiết đẹp đẽ, thiện lương bác ái.

Ngặt nỗi tướng mạo của họ quá mức lừa gạt, mọi người luôn sẽ hết sức dung túng đối với thứ xinh đẹp, mỹ nhân càng hơn nữa.

Nghĩ tới đây, Tống Mặc thở dài, ngoại hình quả nhiên thật sự là một vũ khí giết chóc!

Thu hoạch mía chỉ là một khúc nhạc đệm, cho dù thực vật có hung hãn, sớm muộn cũng phải ngã dưới đồ đao của Tống Mặc.

Mía thu hoạch xong chất thành núi nhỏ, thợ rèn Ed sớm đã cùng các học đồ chuẩn bị xong máy móc chế tạo đường mà Tống Mặc cần.

Mấy khâu đầu chủ yếu do các lãnh dân hoàn thành, khâu sau bao gồm công việc bốc hơi kết tinh và chế tạo thành phẩm, giao cho chu nho. Do công nghệ được áp dụng khá nguyên thủy, đường chế tạo ra cũng mang theo không ít tạp chất, Tống Mặc không thể không nghĩ cách tiến hành chế tác hai lần, mới đạt được đường trắng muốn có.

Đương nhiên, có cỗ máy gian lận Rhys ở đây, Tống Mặc hoàn toàn có thể chế tạo ra máy tạo đường tiên tiến nhất, ngặt nỗi trong đầu y chỉ có hình vẽ vũ khí, không có hình vẽ máy móc, có thể nghĩ ra cách tạo đường này, đã là phát huy vượt trình độ rồi.

Tống Mặc sản xuất đường không hề che giấu người trong lãnh địa, khi nhìn thấy đường trắng như tuyết, không chỉ người Grilan, địa tinh và người lùn, ngay cả chu nho tự tay làm ra đường, cũng sững sờ.

Tất cả mọi người gần như đều mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ có thể ngây ngốc bốc một chút đường trắng bỏ vào miệng.

Suy nghĩ đầu tiên, đây thật sự là đường!

Suy nghĩ thứ hai, phát tài rồi!

Suy nghĩ thứ ba, đi theo lãnh chủ, quả nhiên có thịt ăn, có tiền kiếm!

Gerrees nhìn thấy đường Tống Mặc làm ra, con mắt màu xanh lục lấp láy. Hắn có thể xác định, cách tạo ra đường của Tống Mặc, hoàn toàn khác với phương pháp mà tinh linh nắm giữ, từ cách trồng khoai tây tới chế đường, những tri thức này, rốt cuộc y học được từ đâu?

Ma tộc?

Không thể.

Gerrees lắc đầu, ma tộc tuy có thể mô phỏng, nhưng không biết sáng tạo. Đây là nhược điểm trời sinh của họ. Thần linh rất hào phóng, nhưng cũng rất bủn xỉn, họ sẽ không sáng tạo ra chủng tộc quá mức hoàn mỹ, để khiêu chiến quyền uy của mình.

Vậy thì, y nói muốn ủ rượu, chắc không phải chỉ nói cho vui.

Rhys nhìn đường Tống Mặc chế tạo ra, cũng chìm vào trầm mặc. Người này, có lẽ còn thú vị hơn trong tưởng tượng của hắn.

Tống Mặc đưa tới cho Saivans một túi đường, đồng thời kèm thêm một bức thư. Nội dung thư rất đơn giản, y nguyện ý cùng vương quốc Obi chia sẻ cách tạo đường.

Saivans nhìn thấy đường Tống Mặc đưa tới, đọc xong kế hoạch hợp tác của Tống Mặc, ngây ra rất lâu, chia sẻ với quốc vương, chứ không phải hành tỉnh tây bắc?

Nhớ lại Tống Mặc từng nói, muốn thay đổi cục thế trước mắt, chỉ có thể hạ thủ với quốc vương, mà cách giải quyết tốt nhất, chính là kim tệ, và vũ khí.

Kim tệ xếp trước vũ khí…

Chuyện này, Saivans không thể nào làm chủ. Hắn lập tức sao lại kế hoạch của Tống Mặc, giao ột đội binh sĩ, khoái mã tăng tốc đưa tới thủ đô. Đương nhiên, không quên kèm theo, đây là lãnh chủ Grilan sợ hãi quyền uy của quốc vương, muốn đưa điều kiện cầu hòa.

Sau đó đứng lên, ra khỏi lều, hôm nay thời tiết không tồi, thích hợp đánh một trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play