Tay nghề của đầu bếp không tồi, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thương của thịt heo hầm bay ra từ nhà bếp.
Đại thính tầng một của phủ lãnh chủ bày ba cái bàn dài hình chữ nhật, lãnh dân, địa tinh, chu nho, người Sabisand, đã ngồi đầy hai bên bàn. Vị trí phía trên giữ lại cho lãnh chủ Tống Mặc, lão quản gia John kéo ghế cho Tống Mặc, toàn thể ngồi xuống. Lão John vỗ tay, các nữ nhân giúp nấu nướng nâng cái khây lớn như cái bồn chứa thịt heo hầm ra.
Nhất thời, mùi hương thịt heo và tiếng nuốt nước miếng tràn lan khắp đại thính.
Heo rừng hơn bảy trăm cân, trừ lông heo, thì không lãng phí một cái gì. Cái được nâng ra cuối cùng, là cái đầu heo to lớn, gương mặt dữ tợn, tựa hồ còn mang theo phẫn nộ và bất cam khi bị bạo cúc.
Tống Mặc không kìm được dời mắt đi, y mới không thừa nhận mình chột dạ.
Nữ nhân bưng đầu heo đi tới vị trí của Tống Mặc, cái đầu heo này, trực tiếp đặt trước mặt y. Sau một tiếng binh, nữ nhân cong lưng hành lễ, “Lãnh chủ đại nhân, xin thưởng thức.”
Thưởng thức?
Một cái đầu heo?
Tống Mặc chậm rãi quét nhìn cả sảnh, thấy ánh mắt mọi người không chớp lấy một cái nhìn y, và cái đầu heo trước mặt y.
“Quản gia, cái đầu heo này…”
“Lãnh chủ đại nhân, đây là con mồi ngài giết chết, phần tốt nhất, đương nhiên là để ngài thưởng thức.”
Phần tốt nhất?
Nhìn vào cái đầu heo phẫn nộ đó hai giây, Tống Mặc giống như phát tiết giơ dao găm lên, hung tợn cắt lỗ tai heo xuống, bỏ vào miệng nhai.
Nhai mấy cái, phát hiện mùi vị không tồi, Tống Mặc lập tức ném hết xoắn xuýt vừa rồi lên chín tầng mây. Ném dao găm đi, hai tay cầm đầu heo, cắn một phát lên mặt heo, xé mạnh ra, lôi xuống một miếng thịt bự, ăn chảy mỡ đầy miệng.
“Nhìn ta làm cái gì? Ăn đi! Quản gia, ông cũng ngồi xuống, đừng đứng nữa.”
Nghe lời lãnh chủ, thấy lãnh chủ gặm đầu heo nhồm nhoàm, các lãnh dân sau phút kinh ngạc ban đầu, toàn bộ dựng ngón cái lên, cái gì là đàn ông? Đây chính là đàn ông! Cái gì là hào hùng? Đây chính là hào hùng!
Thế là, bất kể nam hay nữ, già hay nhỏ, toàn bộ đều ném dao găm cắt thịt sang một bên, trực tiếp cầm thịt heo trong mâm! Nhất thời, quyền đấm cước đá, đao quang kiếm ảnh. Ngay cả đám người Harold thân là nhân sĩ tiền giáo hội, cũng ném lễ nghĩa và tu dưỡng sang một bên, gia nhập vào hàng ngũ giành giật. Tại Grilan, ăn một bữa thịt là không dễ dàng, cơ hội khó có, không thể lỡ mất.
Tự tôn của tu sĩ?
Xin lỗi, không có thịt quan trọng hơn!
Touro và hơn ba mươi người Sabisand trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả, còn chưa kịp phản ứng, thịt trong mâm đã hết phân nửa.
“Thủ lĩnh, thật ra, nơi này không phải lãnh địa của một quý tộc, mà là ổ kẻ cướp đúng không?”
Người Sabisand ngồi cạnh Touro thấp giọng nói, những người khác cũng tán đồng lũ lượt gật đầu. Touro cắn răng, bất kể là ổ ăn cướp hay là lãnh địa quý tộc, hiện tại đã tới đây rồi, thì phải nhanh chóng ổn định, hắn coi như đã hiểu, tại Grilan. Không cướp, thì không có cái ăn!
“Đừng lo nhiều như thế, giành ăn khẩn trương hơn. Các ngươi muốn ôm bụng đói đi ngủ sao?”
Lời của Touro thức tỉnh tất cả người Sabisand, hơn ba mươi hán tử, thi nhau gia nhập hàng ngũ cướp thịt.
Có sự gia nhập của quân sinh lực, bàn ăn càng thêm náo nhiệt.
Địa tinh và chu nho trời sinh đã yếu thế, căn bản không cách nào tranh cao thấp với những nhân loại nhân ã đại này, nhưng, họ có kỹ thuật của mình. Các địa tinh trước khi thịt hầm xong, đã lén chuồn vào nhà bếp, ngó chằm chằm đầu bếp. Đợi khi thịt hầm xong, các nữ nhân bận rộn bưng ra ngoài, đã nhắm cơ hội lập tức hạ thủ. Các chu nho phụ trách canh chừng, đợi sau khi đắc thủ, mấy chục vóc dáng nhỏ trốn sang một bên, ngồi vây thành một vòng, các chu nho bố trí cơ quan họ chế tác ở ngoài vòng, không sợ chết thì cứ tới đi, ai cũng đừng mơ cướp đi thức ăn của họ!
Người lùn Rode và anh em Giosan Mosby ngồi với nhau, đừng thấy chiều cao của họ chỉ xấp xỉ địa tinh chu nho, nhưng sức lực thì người bình thường không thể so sánh. Muốn thi nắm đấm cướp thịt với họ? Bất kể là ai, một quyền đánh bay.
Gerrees và Rhys đều không xuất hiện. Tinh linh trời sinh không có hứng thú với các loại thịt, theo cách nói của Gerrees, thịt, có hại cho thân thể. Còn về Rhys… nghĩ tới Rhys, thì nhớ tới chuyện ô long phát sinh vừa rồi. Động tác gặm xương của Tống Mặc vô thức chậm lại. Nghĩ kỹ, mọi người đều là nam, không phải chỉ nắm một cái thôi sao? Tính là cái rắm gì?
Hung tợn nhai một miếng thịt bự, trước mắt tựa hồ lại hiện ra gương mặt đỏ bừng, đẹp như hoa đào của Rhys… Tống Mặc không khỏi giật mình, được rồi, cái này quả thật là cái rắm!
Nếu có bình rượu thì tốt rồi, tốt nhất là Erguotou, uống say rồi, lên giường nằm, hôm sau tỉnh lại, chuyện gì cũng không còn. Bất kể ngươi nắm điểu hay bị nắm điểu, ông tỉnh rượu quên hết, đánh chết không thừa nhận!
Tống Mặc nghĩ tới đây, nói với lão John: “Quản gia, trong phủ lãnh chủ có rượu không?”
“Lãnh chủ đại nhân, trước kia nhà Grilan nghèo tới mức bánh mì cũng sắp ăn không nổi, làm gì có tiền mà mua rượu? Huống hồ, trừ rượu mạch do người lùn ủ, và rượu trái cây do tinh linh ủ, những rượu khác mùi vị đều rất tệ, chỉ có dong binh mới thích.”
“Vậy sao…”
Tống Mặc vừa gặm xương, vừa âm thầm phỉ nhổ, đây chính là bi ai của kẻ không tiền, muốn mượn rượu giả điên cũng không được.
Nhưng, quản gia vừa nói, kỹ thuật ủ rượu của nhân loại, rất tệ?
Cái này có vẻ như là một con đường tài lộ không tồi nha…
Tống Mặc khi còn học đại học theo đuổi một em gái thích những thứ này, tinh dầu nè, rượu trái cây tự ủ nè. Tống Mặc vì muốn có chung đề tài nói chuyện với em gái xinh đẹp, tra không ít tư liệu trên mạng, tuy cuối cùng không theo đuổi được em ấy, nhưng những thứ này thì không quên.
Muốn quên cũng không thể, nửa đêm thanh vắng ngồi chồm hổm trước màn hình, đối diện màn hình sáng lam u u cố gắng học thuộc lòng, để hôm sau có thể cùng em gái chuyện phiếm vài câu, thỉnh thoảng còn cười hê hê mấy tiếng, dọa đứa bạn ngủ chung nửa đêm thức dậy đi tè bị trượt chân, trực tiếp rớt xuống giường, sau đó đứng lên đánh cho người họ Tống nào đó một trận. Đánh tới mức y hai ngày liền không dậy nổi, em gái đang trong theo đuổi, tự nhiên cũng không còn gì để nói.
Ký ức tuổi thanh xuân này, từ đó ghi khắc vào tim.
Ký ức tình yêu, luôn là ngọt ngào mang theo chút đau khổ…
Tống Mặc vẻ mặt ưu thương ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà, nếu không để ý tới khúc xương trong tay đã gặm được một nửa, thì cảnh tượng này, có lẽ còn có thể duy mỹ chút. Thanh niên ưu thương phối với khúc xương thịt…
Ngay cả lão John cũng nhịn không được nghiêng đầu đi.
Không tới một tiếng, gần như tất cả mọi người đều vỗ bụng tựa vào ghế thở phì phì, không vì gì khác, vì no quá mà thôi.
Tới cuối cùng, vẫn là lực chiến đấu của các nữ sĩ kinh người, khi các nam nhân không thể không vì cái bụng bự ra mà nới thắt lưng, các nữ sĩ lại bưng ra một nồi canh đặc rải hành, mỗi người một chén ăn hết sức vui vẻ.
Tống Mặc nhìn canh thịt nổi một tầng mỡ trước mắt, lại nhìn các nữ nhân nhanh chóng thu dọn bàn cơm, thứ bọn họ ăn vào, lẽ nào, đều dùng để cung cấp dưỡng chất cho đôi tiểu bạch thỏ mê người trước ngực?
Nhịn không được lại cảm thán lần nữa, các nữ sĩ Grilan, quả thật là hùng tráng uy vũ!
Kết thúc bữa tối, Tống Mặc rửa ráy xong trở về phòng mình, lên giường nằm, duỗi lưng, cuối cùng có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.
Y lại phát hiện một con đường phát tài khác, chẳng qua hiện tại là mùa đông, nếu muốn thử ủ rượu, vật liệu là vấn đề lớn… nhưng, vấn đề này cũng dễ gải quyết. Nhớ tới hoa tươi nở rộ trong tuyết lớn ngoài phủ lãnh chủ, Tống Mặc gối lên cánh tay, một tay giơ cao, năm ngón mở rộng, lại nắm chặt lại, trở người, khóe môi cong lên, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Khi y ngủ được không lâu, cánh cửa vốn đã khóa lại bị đẩy ra từ bên ngoài, một thân người thon dài, chậm rãi đi vào, nhờ ánh trăng, mái tóc dài màu vàng của người tới cũng phiếm lên tia thanh lãnh.
Tinh linh đôi mắt màu xanh lục, đi tới bên giường Tống Mặc, nhìn Tống Mặc đang ngủ say, phủ tay lên đỉnh đầu Tống Mặc, một lọn sáng màu lục từ giữa bàn tay hắn chậm rãi chảy vào giữa chân mày Tống Mặc, khi tia sáng cuối cùng sắp biến mất, một phù văn màu đen đột nhiên bao lấy toàn thân Tống Mặc, giống như một sợi xích đen dài, ngăn cách tất cả xung quanh Tống Mặc.
Tia sáng lục bị phù văn màu đen nuốt chửng, Gerrees không thể không dời tay đi, ánh mắt nhìn Tống Mặc, phức tạp khó giải thích.
Lúc này, cửa phòng lại mở ra lần nữa, Rhys Myers tựa vào cạnh cửa, đôi mắt màu biển xanh, lạnh lùng nhìn Gerrees, “Tinh linh, tốt nhất ngươi nên cách xa y một chút.”
“Không có.” Rhys đi vào phòng, búng tay một cái, cửa tự động đóng lại, ngăn cách tất cả mọi chuyện trong phòng, “Ta chỉ muốn bảo vệ y. Hơn nữa, cũng có hiệu quả rồi.”
“Bảo vệ? Rõ ràng đây là cấm chú!”
Gerrees thần sắc lạnh lùng, Rhys lại để ngón tay bên môi, “Xuỵt, đừng đánh thức y.”
Đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Tống Mặc vẫn ngủ say, phù văn màu đen vây xung quanh người y đã biến mất tăm, tay lại nâng lên vẽ một hàng chú văn, đôi mắt biển xanh đảo qua đôi môi hơi mấp máy, vụt qua một tia ám trầm.
“Tinh linh, những lời này ta chỉ nói một lần, tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ.” Rhys ngẩng đầu, nhìn Gerrees, sâu trong đôi mắt biển xanh, dần lan tràn huyết quang đỏ tươi, “Nhân loại này, thuộc về ta. Tốt nhất ngươi nên cách y xa một chút, nếu không, ta sẽ cho ngươi được mở mắt, cái gì gọi là địa ngục.’
Đôi mắt Rhys đã hoàn toàn biến thành màu máu đỏ, hắn nâng tay phải lên, lòng bàn tay hướng lên, một quả cầu thủy tinh lớn bằng nắm tay xuất hiện trên lòng bàn tay, trong quả cầu thủy tinh, một linh hồn màu đỏ đang lặng lẽ ngủ say.
“Bod!”
Gerrees kêu lên, nhưng quả cầu thủy tinh lại biến mất giữa không.
Gerrees phẫn nộ rút trường cung ra, nhắm vào Rhys: “Ma tộc vô sỉ!”
“Đây chỉ là cảnh cáo.” Rhys xem như không nhìn thấy mũi tên, “Đừng thử thăm dò ranh giới của ta, cách y xa một chút, hiểu chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT