Thành phố Cary nằm ở biên cảnh vương quốc Chisa, là lãnh địa của Calavi, trưởng tử của quốc vương Chisa. Tiếp giáp vương quốc Sabisand và Obi. Đây là một tiểu thành thị không tới mười ngàn nhân khẩu, thuế thu mỗi năm, lại chiếm một phần tám thuế thu thương nghiệp của vương quốc Chisa.

Obi và Sabisand chiến tranh nhiều năm, càng lúc càng có nhiều quý tộc bị bức phải không ngừng thu hẹp lãnh địa, không chọc được thì phải trốn đúng không? Mất lãnh thổ, vẫn tốt hơn là bị các đại binh mỗi năm đúng ngày đúng giờ tới kết thân nhiều.

Hiện tại, tiểu thành Cary của vương tử Calavi, là tòa thành biên cảnh cách hai nước gần nhất.

Đội thương buôn qua lại giữa hai quốc gia này, mỗi lần vận chuyển hàng hóa tới Obi và Sabisand, giữa đường khẳng định sẽ phải đặt chân trong tiểu thành Cary của Chisa. Nếu không, chỉ có thể ngủ ngoài trời, đợi dã thú nửa đêm tới gõ cửa.

Đội thương buôn nhiều người, mang tới tiền thuế phong phú cho tiểu thành Cary.

Lãnh chủ Calavi vương tử kiên định, “Cary là lãnh địa của Chisa, ta tuyệt đối sẽ không vì bất cứ lý do nào mà nhường một phân một tấc! Các lãnh dân sống trong Cary không cần phải lo lắng, các ngươi sẽ được thần Quang Minh chăm lo, được quân đội vương quốc bảo vệ!”

Calavi chỉ thực hiện được một nửa lời hứa, vì sự chăm lo của thần Quang Minh không phải chỉ hắn nói là có. Nhưng trước mắt quả thật có một đội quân năm ngàn người đóng trú ở Cary.

Người bị bịt trong trống sẽ cho rằng Calavi là thanh niên tốt yêu nước yêu nhân dân, thật ra, nguyên nhân hắn làm thế, chỉ có hai thứ.

Một là vương quốc Chisa và Angris cũng chiến tranh nhiều năm, chiến tranh là máy thiêu tiền, họ cần tiền thuế của Cary để lắp đầy quân khố trang bị quân đội.

Hai là lãnh chủ Calavi của Cary, trên thực tế không sống tại Cary, mà là trong cung điện tại thủ đô vương quốc. Quản lý tiểu thành Cary, là quan chính vụ vương quốc phái tới.

Suy nghĩ thật sự của Calavi là, quan viên chết có thể lại bổ nhiệm, lãnh dân cũng có thể di chuyển từ các lãnh địa khác sang.

Chỉ cần Cary còn, đội thương buôn sẽ còn tới. So với kim tệ mỗi năm đạt được từ Cary, mạng người, thật sự không tính là gì.

Không thể không nói, suy nghĩ này rất thiếu đánh, không phải thiếu đánh bình thường.

Mục tiêu của Tống Mặc, chính là thành phố biên cảnh Chisa, Cary.

“Đây chính là mối làm lớn ngươi nói?” Nam nhân mặt sẹo Touro nằm sấp cạnh Tống Mặc, nhìn thành Cary, “Nơi này không phải dễ hạ thủ.”

“Ta biết.” Tống Mặc gật đầu, “Nhưng mà, có khiêu chiến mới có thu hoạch. Nếu thành công, ngươi có thể đạt được nhiều hơn dọn dẹp vệ sinh trên chiến trường nhiều!”

Mặt sẹo trầm mặc nửa ngày, mở miệng nói: “Người của ngươi, lại thêm thủ hạ của ta, chỉ có không tới sáu mươi người, ngươi biết trú quân của Cary có bao nhiêu không? Cả năm ngàn! Chúng ta chỉ có vài người, không đủ cho người ta nhét kẽ răng.”

“Sao ngươi biết?”

“Cary là thành phố biên cảnh giàu có nhất, ngươi cho rằng ông đây chưa từng đánh chủ ý tới nó sao?”

Tống Mặc vuốt cằm, mặt sẹo quen thuộc Cary như thế, thật là tin tốt, “Trú quân Cary có năm ngàn, sau đó thì sao?”

Nhưng Tống Mặc muốn từ miệng mặt sẹo Touro đạt được nhiều tin tức hơn thì chắc chắn là phải thất vọng.

“Sau đó? Không có sau đó.”

“…”

“Làm gì nhìn ta như thế?”

“Ngươi chỉ nghe ngóng được nơi đó có năm ngàn trú quân, còn dám tuyên bố mình từng đánh chủ ý với Cary?”

Cơ thịt trên mặt mặt sẹo run rẩy một trận, hai vết sẹo nhúc nhích, khiến hắn trông có vẻ càng thêm dữ tợn: “Biết nơi đó có năm ngàn trú quân rồi, không vội chạy đi, còn nghe ngóng gì nữa?

“Quả nhiên, đây chính là vấn đề trí tuệ.” Tống Mặc vỗ đầu.

“Ngươi nói gì?!”

“Touro huynh đệ, ngươi là kẻ cướp, kẻ cướp!” Tống Mặc chỉ mũi mặt sẹo, “Ngươi có từng nghe nói tập đoàn ăn cướp nào đi lấy cứng chọi cứng với quân đội chính quy chưa? Nếu tập đoàn ăn cướp có thể phát triển tới mức đánh ngang tay cùng quân đội vương quốc, không rơi xuống hạ phong, thì còn ăn cướp làm gì?”

“…”

“Nếu muốn làm kẻ cướp thành công nhất, thì phải tuân thủ một quy tắc, có điều kiện phải cố gắng, không có điều kiện phải sáng tạo điều kiện để cố gắng! Ăn cướp không chỉ dựa vào cơ bắp, còn phải dựa vào đầu, đầu hiểu chưa hả?!”

Mặt nạ nghe xong Tống Mặc nói, bắt đầu hoài nghi, mình có lẽ thật sự có vấn đề về trí năng?

Tống Mặc cạy cánh tay mặt sẹo đang nắm cổ áo mình ra, vỗ vai mặt sẹo, ẩn ý nói: “Có sai thì phải sửa, sửa rồi, thì sẽ là đồng chí tốt thôi.”

Mặt sẹo vô thức gật đầu, hắn còn đang chìm trong ưu thương trí năng của mình thấp hơn mức bình quân.

Tống Mặc không quản Touro, dù sao mấy tên này cũng chỉ là bị mình kéo tới phô trương thanh thế thôi. Y gọi Harold lại, ghé vào tai hắn thấp giọng nói vài câu, Harold do dự một chút, gật đầu, mang theo một tu sĩ khác, rời khỏi nơi trốn.

Mặt sẹo đúng lúc ngẩng đầu, thấy bóng lưng hai người, hỏi: “Bọn họ đi làm gì? Bị bắt thì sao?”

Tống Mặc hít thật sâu, “Touro huynh đệ, ta có nói ngươi cũng không hiểu, chuyện này không phải dựa vào trí thông minh của ngươi thì có thể lý giải.”

Touro: “…”

Harold và tu sĩ đi cùng hắn trước khi đi đã cởi giáp da, trong áo trùm là trang phục tu sĩ của Quang Minh giáo hội. Họ tới cách cửa thành hai ba trăm mét, dựa bên đường chờ đợi. Không bao lâu, một đội thương buôn quy mô cỡ vừa xuất hiện, chở đầy hàng hóa, nhìn hướng đi, là Cary chắc rồi. Harold và tu sĩ lập tức đứng lên, đi tới chỗ đội thương buôn.

Sau một phen đối thoại, Harold và tu sĩ thành công ngồi lên xe ngựa của thủ lĩnh đội thương buôn. Không có đội thương buôn nào cự tuyệt xin giúp đỡ của hai tu sĩ, so với quốc vương và đại quý tộc nhìn giáo hội thế nào cũng thấy ngứa mắt, thì những thương nhân này có cái nhìn không tồi với Quang Minh giáo hội.

“Thực sự rất cảm tạ, nếu không có sự giúp đỡ của ngài, chúng tôi có thể sẽ gặp phiền phức lớn. Thiện tâm của ngài, sẽ được thần Quang Minh chúc phúc.” Trên xe ngựa, Harold bày vẻ thần côn ngồi đối diện thủ lĩnh đội thương buôn, biểu hiện vô cùng hữu lễ. Là một chủ giáo kiến tập, bản lĩnh lòe người của hắn cũng giống y thuật của hắn, không thể xem thường. Chỉ là ở trước mặt Tống Mặc, bản lĩnh này rất khó phát huy mà thôi.

Muốn so năng lực lòe người với lãnh chủ Grilan, e rằng chỉ có đại chủ giáo đích thân xuất mã mới đủ.

“Ngài nói thế thực làm bỉ nhân hổ thẹn.” Thủ lĩnh đội thương buôn là người trung niên hơn bốn mươi, mập giống như quả cầu, mười ngón đeo mười cái nhẫn vàng, Harold phải nhờ vào ý chí kiên định nhất, mới có thể dời ánh mắt mình khỏi nhẫn của hắn, mà không phải lập tức bổ nhào lên lột xuống nhét vào ngực.

Từ sau khi tham gia liền mấy lớp giáo dục tư tưởng của Tống Mặc, tư tưởng của Harold và mấy tu sĩ xuất hiện biến hóa đảo trời lệch đất. Em gái vẫn muốn cướp, kích thích cũng vẫn muốn tìm, vàng, trở thành truy cầu cao thượng khác của những tiền nhân sĩ giáo hội này.

Thủ lĩnh đội thương buôn là tín đồ thành kính của Quang Minh giáo hội, biểu hiện của Harold và tu sĩ có thể nói là hoàn mỹ, hắn sẽ không nảy sinh bất cứ nghi ngờ nào với hai nhân sĩ giáo hội tự xưng là ‘vì chiến tranh đột nhiên phát sinh, mà thất tán với tu sĩ khác’.

Thực tế, Harold và tu sĩ quả thật là nhân sĩ giáo hội, chỉ là, cần phải thêm vào chữ tiền.

“Ngài yên tâm, tối nay, mời ngài cùng đội thương buôn của ta vào thành Cary nghỉ ngơi, ngày mai, ta sẽ đích thân hộ tống ngài và vị tu sĩ này.”

“Thật sự quá cảm tạ ngài rồi!”

“Ngài khách khí quá, là một tín đồ thành kính, đây là điều ta nên làm.”

Harold cười gật đầu, ngồi trên xe ngựa, dễ dàng tiến vào thành Cary.

Mặt sẹo trợn mắt há hốc mồm ngó hết, Tống Mặc hất cằm, “Đây chính là trí tuệ, học theo chút đi, huynh đệ.”

“…”

Sau khi vào đêm, Tống Mặc và đám người mặt sẹo nhân sắc đêm, cẩn thận xuyên qua một vùng đất rộng rãi, giữa đường không gặp bất cứ phiền toái nào.

Quân đội của Obi và Sabisand tới làm tiền, đa số là vào ban ngày. Binh sĩ trú đống ở Cary trên một năm, đều biết đạo lý này.

Sự thả lỏng của các binh sĩ, tạo thuận lợi cho đám người Tống Mặc.

Đứng dưới cửa thành, Tống Mặc vỗ gương mặt đông cứng, ra hiệu ăn cướp không nên lên tiếng, đợi qua nửa đêm, mới bắt đầu hành động.

Ngửa đầu nhìn ánh lửa chợt tối chợt sáng trên tường thành, Tống Mặc chép miệng, thế giới không có đèn pha, cũng không có pháo sáng, thực sự quá tốt đẹp.

Chính là gió lạnh thổi thì không tốt đẹp cho lắm.

Binh sĩ trên tường thành đã đổi hai lần trực ban, Tống Mặc tính toán thời gian, đợi đổi lần trực thứ ba, trên đầu thành xuất hiện tiếng vang khác thường. Tĩnh lặng một chút, một tiếng mèo kêu truyền ra, tiếp theo lại một tiếng. Tống Mặc vội kêu đáp lại, một lúc sau, cửa thành trước mắt mở ra một đường kẽ đủ ột người đi lọt.

Harold và tu sĩ mặc khôi giáp của thủ quân Cary, xuất hiện trước mặt Tống Mặc.

“Đại nhân, đi theo ta.”

Tống Mặc gật đầu, sau đó dặn dò đám người sau lưng, “Lén vào thành, không cần nổ súng, các ngươi hiểu chưa?”

“Hiểu!”

“Xuỵt, nhỏ giọng chút!”

Để lại mười người ở ngoài thành tiếp ứng, những người khác nối đuôi đi vào, Harold dẫn Tống Mặc tới chỗ ở của quan chính vụ. Còn ba tiếng nữa mới tới đợt đổi ca trực tiếp theo, bọn họ phải nhanh chóng hành động.

“Lãnh chủ đại nhân, nơi này phủ chính vụ.” Harold dẫn đám người Tống Mặc vào tòa nhà cao ba tầng ở ngay trung tâm thành. Vệ binh thủ môn dựa lên trường thương ngủ gà ngủ gật, không cần Tống Mặc động thủ, người của Touro đã giải quyết hắn nhẹ nhàng.

Đánh ngất, bịt miệng, cột tay cột chân, ném vào góc tường, nhanh chóng gọn gàng.

Tống Mặc có hơi bất ngờ ở chỗ đám người Touro ngay từ đầu đã không định lấy mạng người kia. Ánh mắt quái dị của Tống Mặc khiến Touro cảm thấy khó yên, nhe răng nhìn Tống Mặc, hai vết sẹo dữ tợn trên mặt khiến hắn càng thêm dọa người.

Để lại vài người ở ngoài tuần tra, đám người đi qua cửa lớn vào trong phủ.

Harold rõ ràng rất quen thuộc với kết cậu bên trong tòa nhà này, quá mức quen thuộc.

“Đại nhân, khi chủ nhân của đội thương buôn ban sáng tới viếng thăm quan chính vụ, tôi cũng có mặt. Huống hồ, ngài cho rằng trước kia tôi cướp em gái nhiều lần như thế, đều chỉ cướp trắng thôi sao?”

Tống Mặc chớp chớp mắt.

“Bất cứ tòa nhà nào, chỉ cần tôi bước vào cửa lớn, thì có thể đoán ra đại khái kết cấu bên trong.”

Harold rất kiêu ngạo về bản lĩnh này của mình.

Tống Mặc có hơi câm nín, tên này tuyệt đối đã chọn lầm nghề, hắn không nên đi làm tu sĩ, mà nên làm nhà kiến trúc.

Đêm đã rất khuya, cả tòa nhà đều yên tĩnh. Một đám người theo Harold lên lầu hai, Harold chỉ một cánh cửa phòng ngủ nói với Tống Mặc: “Nơi này chính là phòng của quan chính vụ.” Sau đó chỉ một cánh cửa khác ở cuối hành lang. “Nơi đó là chỗ ở của thuế quan vương quốc Chisa phái tới Cary.”

“Thuế quan?”

“Thuế quan.”

“Sao ngươi biết mấy thứ này?”

“Nữ phó của phủ lãnh chủ, không cách nào giữ miệng với một tu sĩ có nụ cười nhã nhặn và diện mạo tuấn tú.”

“…”

Chẳng qua, nếu thuế quan còn chưa đi, tiền thuế của Cary năm nay khẳng định cũng vẫn chưa giao, Tống Mặc vui vẻ xoa tay, phát tài rồi, sắp sửa phát tài rồi!

Quan chính vụ Meyfa ngủ không yên ổn lắm, luôn cảm thấy có mười mấy con mãnh thú tham lam đang vây quanh mình chảy nước miếng. Đột ngột giật mình tỉnh lại, chỉ thấy bên giường mình vây quanh một vòng đại hán hùng hổ mắt tỏa lục quang.

Vừa định kêu, đã bị một đại hán dùng vải bịt miệng, mùi hương xộc vào mũi khiến quan chính vụ nhớ tới đôi vớ tối qua đã cởi ra, còn chưa được nữ phó mang đi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play