Sau sự kiện súng gỗ, Tống Mặc mới hiểu, do sức lực thực sự quá nhỏ, bất cứ thứ nào các chu nho chế tác ra, hầu như đều dùng gỗ.
Rèn sắt?
Xin lỗi, nhìn thân thể nhỏ bé của họ, có thể nhấc nổi búa sắt sao?
Người lùn?
Cái thứ cổ và đầu đều thô như nhau, cánh tay còn thô hơn cả chân của chu nho, với chu nho là hai chủng loài khác nhau.
Tống Mặc giải thích với lão chu nho rằng chế tạo súng dùng sắt thép, không phải dùng gỗ, lão chu nho gật đầu, ý đã hiểu, “Nếu thợ rèn của ngài có thể cung cấp nguyên liệu, chế tạo khuôn theo yêu cầu của ta, có lẽ có cách làm ra súng ngài muốn.”
Lão chu nho và Tống Mặc cùng đến xưởng của mấy thợ rèn Ed. Sau khi đi một vòng, chu nho lắc đầu.
Ed, Sam, Hassan, phân xưởng của ba thợ rèn, đều không cách nào chế tạo ra nguyên liệu thép thích hợp để tạo súng trường. Họ vẫn sử dụng cách rèn nguyên thủy nhất, ngay cả đúc thép cũng không biết, đừng nói là ống thép không vết nứt, tấm kim loại cũng làm không ra.
Tống Mặc thì lại biết đại khái cách đúc thép, nhưng y không biết gang và thép tôi phải có tỷ lệ bao nhiêu, gãi đầu nghĩ hoài không ra, khoáng sắt giá tiền không rẻ, Tống Mặc không thể tùy tiện lãng phí.
“Có lẽ, chỉ có người lùn có thể cung cấp vật liệu ngài cần.”
Lão chu nho không phải bắn tên không đích, năng lực chế tạo vũ khí của người lùn, cũng giống với năng lực đào khoáng của họ, vang danh cả đại lục, mà nền tảng chế tạo ra một vũ khí tốt, chính là vật liệu tốt.
“Binh khí người lùn tạo ra là tốt nhất cả đại lục.”
Câu này cũng nói rõ, kỹ thuật luyện thép luyện kim của người lùn, cũng là tốt nhất cả đại lục.
“Không có cách nào khác sao?”
“Không có.”
Thái độ của lão chu nho đối với công việc rất nghiêm túc, nếu Tống Mặc đã không vừa lòng súng gỗ do ông chế tạo ra, muốn chế tạo súng thép, thì ông nhất định phải cung cấp phương án tốt nhất.
“Lãnh chủ đại nhân, đây là phương pháp duy nhất trước mắt.”
Phương pháp duy nhất?
Tất cả người đại lục đều biết, thuê người lùn chế tạo binh khí thiết giáp, giá không rẻ.
Khó trách trên đại lục Quang Minh chỉ có quốc gia giàu chảy mỡ mới có thể trang bị cường quân, đi đâu cũng trang bị, thấy ai ngứa mắt thì diệt kẻ đó. Quả thật là có tiền thì tung hoành thiên hạ, không tiền co vào xó.
Người ta có thể mặc miếng sắt miếng thép lên người, y thì ngay cả vật liệu chế tạo khẩu súng cũng không có. Tiếp tục như thế khó đảm bảo kẻ cỡ như Panvi lại đánh chủ ý lên Grilan, chút nhân thủ của y căn bản không đủ nghía.
Saivans?
Hắn không nhân cơ hội đạp một cái đã may mắn rồi. Trong khế ước không quy định hắn không thể nhân cháy nhà mà đi hôi của.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình vô dụng, Tống Mặc không khỏi kéo tay áo quản gia, lau nước mắt, muốn tiếp tục lau nước mũi, rốt cuộc không dám.
“Quản gia, ta thật sốt ruột mà…”
“Lãnh chủ đại nhân, ngài đang nói ngôn ngữ nước nào?”
“Tiếng đại lục Quang Minh.”
“…”
Thử chế tạo vũ khí nóng thất bại, Tống Mặc liền hơi đơ ra, các địa tinh ý thức được gần đây tâm tình của lãnh chủ đại nhân không vui, cả ngày tới tối trốn dưới đất đinh đinh keng keng, đánh chết cũng không lộ mặt với Tống Mặc. Các chu nho ngược lại dần bắt đầu đi lại trong lãnh địa, khi nhìn thấy các lãnh dân tu sửa nhà cửa và nông cụ, liền nảy ra chủ ý muốn giúp đỡ, rất nhanh đã đạt được hảo cảm của toàn bộ lãnh dân.
Các địa tinh trốn dưới đất cắn khăn tay nhỏ ghen tỵ ngưỡng mộ, nhưng vẫn không có biện pháp, ai bảo chúng thua ngay từ trên đường chạy rồi?
Lão chu nho muốn gián tiếp lấy lại súng gỗ đã chọc tới lòng tự tôn của Tống Mặc, Tống Mặc không đồng ý, tuy súng gỗ không có tác dụng thực tế nào, nhưng dù sao vẫn là chiếu theo hình vẽ của Mauser 98 mà ghép từng bộ phận vào, cho dù treo lên tường, cũng là bài trí không tồi. Muốn lấy về? Có thể, làm ra Mauser 98 chân chính đi rồi nói. Hiện tại, thì phải cho y xem đã mắt đã.
Lãnh chủ đại nhân vắt chày ra nước, lão chu nho có lĩnh hội sâu sắc.
May mà sự chán nản của Tống Mặc không kéo dài bao lâu, Rode lại tới lần nữa, giúp Tống Mặc giải quyết nan đề. Lần này, hắn không chỉ mang tới khoáng thạch Tống Mặc cần, còn đưa tới cho Tống Mặc hai người lùn.
“Đây là Giosan và Mosby.”
Rode đơn giản giới thiệu hai người lùn râu xồm xoàm chắc nịch cho Tống Mặc. Bọn họ là anh em, cũng là thợ rèn kỹ thuật thành thạo. Vì đắc tội quý tộc trong người lùn, đang bị truy sát. Biết lãnh chủ Grilan đang chiêu mộ nhân thủ, liền theo Rode qua đây. Tuy Tống Mặc nghe lời giới thiệu của Rode, đã nước bọt tung bay, nhưng y quyết định vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.
Đắc tội quyền quý, bị truy sát? Quyền quý cũng phân ba bảy loại, là bậc nào? Đừng là cá mập trắng nhé.
“Có thể cho ta biết, bọn họ rốt cuộc chọc tới ai không””
“Hand Chuuk.”
“Hand Chuuk này làm gì?”
“Đại công. Người lùn không có vương tộc, do chín đại công phân ra quản toàn bộ sự vụ. Hand Chuuk đại công là người quyền thế nhất trong đó. Hắn tính tình nóng nảy, hơn nữa có hờn tất báo.”
Rất tốt, ngay cả cá mập cũng không phải, mà là nguyên con cá voi!
“Do đắc tội với Hand Chuuk đại công, đa phần chủng tộc có giao hảo với người lùn đều không nguyện ý thu giữ họ. Cho dù là quốc gia nhân loại, cũng không muốn vì hai thợ rèn mà mạo hiểm đắc tội đại công.”
“Bọn họ có thể vào núi làm dã nhân.”
“Trong núi đều là mãnh thú, họ từng thử một lần, xém chút trở thành điểm tâm của rắn Munk.”
“Họ rốt cuộc đã làm chuyện gì, khiến đại công đó oán hận như vậy?”
“Họ bán vũ khí cho chủng tộc đối địch với người lùn, hơn nữa còn trốn thuế.”
Giosan và Mosby vẫn không lên tiếng, nhưng khi Rode nói câu này, lập tức lớn tiếng biện luận, “Chúng ta không biết tên đó là ma tộc! Cho dù là đại công cũng không thể nhìn là nhận ra ma tộc giả trang!”
“Nhưng các ngươi trốn thuế là sự thật không thể cãi chứ?”
Hai người lùn lập tức không lên tiếng, không cam lòng thầm thì một câu, “Chỉ có năm nay mà thôi, trước kia đều đóng…”
Tống Mặc sờ cằm nghĩ một chút, y luôn cảm thấy nguyên nhân đại công kia truy sát hai người lùn này tựa hồ trốn thuế mới chiếm phần lớn. Lắc đầu, sao y lại có thể suy bụng ta ra bụng người chứ? Không tốt, như vậy rất không tốt.
Nhưng mang hai tên này tới cho y… Tống Mặc nhìn Rode một cái, lặng lẽ lấy trong túi đựng kim tệ vốn tính đưa cho hắn ra một phần, rằng: Phí bảo vệ.
Rode đã không định giảng lý với Tống Mặc, vì y căn bản không giảng đạo lý. Nhưng có vài chuyện hắn nhất định phải nói rõ trước, “Lãnh chủ đại nhân, ta đã tận lực rồi, trừ người giống hai anh em này phạm tội không còn đường đi, thì không có bất cứ ai muốn tới chỗ ngài.”
Tống Mặc biết Rode không phải mượn cớ, đây quả thật là vấn đề.
Muốn phát triển, thì y nhất định phải gia tăng nhân khẩu của lãnh địa. Vĩ nhân từng nói, người nhiều lăng lực lớn. Lực lao động, lực lượng vũ trang, có cái nào không cần người? Nếu con đường chính quy không đi được, thì y chỉ có thể trực tiếp đi ăn cướp.
Xa không được, biến số quá nhiều. Gần thì dễ xảy ra vấn đề, thỏ còn không ăn cỏ gần hang mà.
Đối tượng hạ thủ quá mạnh thì không được, mình chỉ có mấy chục người, không đủ cho người ta nhét kẽ răng. Quá yếu cũng khó có thứ gì béo bở mà vơ. Tống Mặc muốn cướp là người, lãnh dân cùng y đi làm việc, muốn là kim tệ và lương thực. Tính tới tính lui, chỉ có vương quốc Chisa, phù hợp tất cả điều kiện. Bọn họ giành được đất đai trong tay lão Julien, là mục tiêu hạ thủ tốt nhất. Lãnh dân nơi đó gần như đều là người Angris, quân đội trú đóng và tân nhiệm lãnh chủ, khẳng định sẽ bá chiếm tài phú của lãnh khu, tuyệt đối là dê béo không hơn không kém…
Mối làm ăn này, có thể thực hiện.
Tống Mặc vừa nghĩ, vừa cười hê hê, Rode và anh em người lùn đều bị tiếng cười làm rợn sóng lưng.
Cuối cùng, Rode vẫn cố gom dũng khí, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, ta đưa người tới cho ngài rồi, ngài có phải nên giao nỏ cho ta không?”
“Đương nhiên.”
Tống Mặc ý bảo Johnson mang nỏ một phát và ống tên cho Rode. Trước khi vũ khí nóng còn chưa làm ra, nỏ liên phát là tiền vốn bảo mệnh của Tống Mặc, một bộ cũng không thể truyền ra ngoài. Bất luận ai muốn, đánh chết Tống Mặc cũng sẽ không buông ra.
Nỏ một phát này nhỏ hơn nỏ liên phát, càng thích hợp cho người lùn sử dụng. Trừ không thể bắn liên tục nhiều phát, tốc độ bắn chậm ra, uy lực không kém bao nhiêu.
Rode cầm nỏ, đi ra xa bắn thử một chút. Tống Mặc đã chuẩn bị sẽ súng môi lưỡi kiếm với Rode, nhưng Rode lại tràn đầy hưng phấn chạy về, nói với Tống Mặc: “Đây thật sự là bảo bối! Uy lực lớn như thế! Ai còn dám tìm ta gây phiền, không bổ chết hắn cũng có thể bắn chết hắn!”
Nhìn Rode hưng phấn như thế, Tống Mặc đột nhiên nhớ ra một chuyện, hình như y, trước giờ chưa từng chân chính sử dụng nỏ trước mặt người lùn này, nhiều lắm chỉ dùng để uy hiếp thôi.
Ồn ào nửa ngày, thì ra người ta căn bản không để ý là một phát hay nhiều phát.
Uổng cho y còn cảm thấy mình có hơi thất đức, bị cắn rứt lương tâm ở trình độ nhất định…
Nhưng, lương tâm của kẻ cướp là khái niệm gì, còn có tiêu chuẩn đặc biệt.
Rode chìm vào hưng phấn không chú ý thấy tên cướp khoác da quý tộc nào đó đang nghĩ gì, vẫn thao thao bất tuyệt: “Ngài yên tâm, đợt khoáng thạch thứ ba ta nhất định đưa tới đúng giờ! Chuyện đáp ứng ngài, ta cũng nhất định nghĩ cách gom đủ số người cho ngài! Phạm pháp chống thuế, phản kháng quý tộc tạo phản thất bại, phản đối Quang Minh giáo hội bị kỵ sĩ giáo hội truy sát, chỉ cần ngài không chê, ta đều có thể mang tới cho ngài.”
Rode nói từng câu như đếm của quý, Tống Mặc thì nghe thế nào cũng thấy không bình thường.
Lẽ nào, Rode muốn đưa một đám đấu sĩ phản phong kiến phản mê tín phản áp bức tới cho y sao?
Y dù sao cũng là một giai cấp địa chủ phong kiến đó. Tuy rằng hơi nghèo…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT