Chuyện phát sinh
trong rừng Phỉ Thúy kinh động tới cả Grilan, cộng thêm miêu tả tỉ mỉ như thật của các địa tinh, càng thu hút hứng trí tìm tòi của người Grilan.
Gần như người của cả lãnh địa, đều tụ tập tới bên rìa rừng Phỉ Thúy,
không ngoài dự liệu, đều thấy cảnh Laurent đập cho chồng một trận, cũng
thấy được khoảnh khắc mang tính lịch sử khi thân vương Orlando Myers
bước ra khỏi đấu khí vàng.
Lập tức, nghẹn họng trợn mắt, toàn trường tĩnh lặng.
Người Grilan dưới sự hun đúc của Tống Mặc, sớm đã chuẩn bị gặp biến không
kinh, nhưng hành động bay lên trời khoe chim này, vẫn là lần đầu tiên
gặp, thực sự khiến người ta cảm thán không thôi.
Phải cần dũng khí lớn cỡ nào, da mặt dày cỡ nào, tính cách quái cỡ nào?
Các nữ nhân không rảnh bàn luận thân hình của thân vương đẹp hay xấu, các
cô có suy nghĩ giống các nam nhân, nam nhân trôi giữa trời kia, đầu óc
có bình thường không?
Người bình thường, có làm như thế sao?
Không phải vừa rồi bị đánh ngu luôn rồi chứ? Cho dù các kỵ sĩ giáo hội
ba lần bốn lượt chơi trò nhảy nhót, múa thoát y, nhưng mọi người đều
biết, đó là tác dụng phụ của thuốc gây mê, nhưng nam nhân này, hoàn toàn xác thực là chủ động như thế đó…
Khác với dân Grilan chính gốc,
các kỵ sĩ giáo hội và tu sĩ tới sau này, thứ chú ý tới đầu tiên chính là đấu khí vàng đang bao bọc toàn thân thân vương Myers.
“Đó là đấu khí của kỵ sĩ vàng. Thực lực, cực mạnh.”
Ánh mắt Airth chuyên chú nhìn trên trời, Bobbys cũng biểu hiện giống hắn,
hai kỵ sĩ vàng, cách nghĩ như nhau, kỵ sĩ vàng có thể giải phóng đấu khí như thế, cho tới nay, chỉ xuất hiện trong cuốn sử của Quang Minh giáo
hội. Đó là chuyện đã vô cùng xa xôi, ít nhất cũng cả ngàn năm. Tên tuổi
của kỵ sĩ cũng không được ghi chép, giống như bị người ta cố ý bỏ qua,
không ai biết kỵ sĩ vàng đó tên là gì, thuộc về gia tộc nào, kết cục
cuối cùng ra sao. Giống như là cố ý ẩn giấu kỵ sĩ đó, muốn xóa bỏ tất cả tin tức của hắn trong giáo hội.
Airth và Bobbys từng cho rằng,
đây chẳng qua là người sáng tác sử quyển đùa mà thôi, có lẽ là khuếch
đại lên, Airth đã là kỵ sĩ vàng thực lực mạnh nhất trong gần trăm năm
nay rồi, nhưng vẫn không đuổi kịp một phần mười của người này.
Nếu thật sự như trong sử quyển miêu tả, thì đó gần như không phải là sức mạnh thuộc về nhân loại.
Người như thế, sao có thể ngay cả tên cũng không được lưu lại trong lịch sử giáo hội?
Hiện tại xem ra, là do bọn họ kiến thức thiển cận. Người như vậy, quả thật từng tồn tại!
Điểm chủ ý của địa tinh và chu nho khác với những người này, bọn họ chỉ
nghĩ, lãnh chủ đại nhân quả nhiên bất phàm, thời gian ngắn như thế đã
giải quyết trở ngại chặn thông đạo, công trình không cần đổi đường.
“Tiếp tục về làm việc chứ?”
“Đợi đã.”
Mills phụ trách đốc công chỉ thân vương Myers trên trời, và Laurent bên kia, “Đợi bọn họ xuống đã, chúng ta lại tiếp tục.”
Các địa tinh thi nhau gật đầu, chu nho cũng đồng ý lời của Mills.
Công trình đương nhiên quan trọng, nhưng mạng nhỏ cũng rất quan trọng.
Lúc này, một cột sáng màu vàng đột nhiên từ dưới đất dâng lên, hình thành
một vách ngăn giữa thân vương Myers và Laurent, tiếp theo, lão John mặc y phục quản gia xuất hiện trong tầm mắt mọi người, trong tay ông cầm một
thanh cự kiếm màu vàng, mái tóc màu trắng tung bay theo đấu khí, đôi mắt vụt qua tia sáng sắc bén, mở miệng nói: “Muốn đánh nhau, hay là gia
bạo, đều đổi chỗ khác cho ta! Dám làm lỡ công trình của lãnh chủ đại
nhân, ta chém các ngươi! Còn nữa, Orlando Myers, mặc y phục vào!”
Lão John nghĩa chính từ nghiêm uy hiếp thân vương và vương phi ma tộc, cự
kiếm trong tay ẩn hiện đấu khí vàng, giống như một con rồng cuộn màu
vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể há to miệng, nuốt chửng kẻ địch trước
mắt. Giống như đang nói với với hai vợ chồng thân vương, ông không phải
đang đùa.
Sắc mặt thân vương Myers và vương phi đều biến đổi. Bọn họ đều từng giao thủ với lão John, biết thực lực của kỵ sĩ nhân loại
này, thân vương Myers còn từng cũng lão John lập huyết khế, biết lão
John tuyệt đối đã nói là làm.
“John Rand.” Orlando Myers quay người qua, “Ta…”
Chưa nói xong, mũi kiếm đã chỉ vào mũi ông, lão John lạnh lùng nói: “Xuống dưới! Mặc y phục!”
Thân vương Myers và vương phi nhìn nhau một cái, vậy mà lại ngoan ngoãn đáp
xuống, thân vương cúi đầu nhìn, một hàng phù văn màu đen lập tức bao lấy toàn thân ông, Phù văn tan đi, thân vương vừa rồi còn khoe chim trên
trời đã thành quý ông ăn mặc hợp người, dẫn vương phi của ông, thản
nhiên ra khỏi rừng Phỉ Thúy.
Còn về tay của ông đã bị tay vương phi bóp thành một mảng xanh bầm… thân vương biểu thị, chuyện nhỏ, ông chịu được!
Chẳng qua, không đợi ông đi được bao xa, đột nhiên bị Tống Mặc gọi lại.
“Thân vương các hạ, đợi đã.”
“Grilan?”
Thân vương Myers quay người lại, đôi mắt nhìn Tống Mặc có chút nghi hoặc,
ngũ quan của Tống Mặc quá mức quen thuộc, khiến ông hốt hoảng trong một
thoáng, tiếp theo hiểu ra, đây không phải là Grilan lúc trước ký khế ước với ông, một người bình thường không thể nào sống lâu như thế.
Tống Mặc thấy thân vương Myers chỉ nhìn y, không nói tiếng nào, dứt khoát mở miệng đi thẳng vấn đề: “Nếu ngài đã bình an tỉnh giấc, có phải, nên
giải trừ khế ước với nhà Grilan rồi không?”
“Ngươi xác định?”
“Đương nhiên.” Tống Mặc kỳ quái nhìn thân vương Myers một cái, biết trong
người có một giọt máu của thân vương này, còn truyền qua đời đời, Tống
Mặc cảm thấy khó chịu. Bất luận y và Rhys có quan hệ gì, khế ước này,
nhất định phải giải trừ! Huống hồ thân vương Myers đã đoàn tụ gia đình,
khế ước đã đạt thành rồi mà?
Cho dù lão tổ tông Grilan thật sự là bên ngoài trong sáng, nhưng định khế ước là có dụng tâm khác, đều không liên quan tới Tống Mặc.
Y chỉ muốn giải trừ khế ước, lập tức, hiện tại!
Thân vương Myers nhìn Tống Mặc một lát, mở miệng: “Lẽ nào lãnh chủ Grilan mà ta lập khế ước, không nói cho hậu đại của ông ta, giọt máu này, đại
biểu cái gì sao?”
“Cái gì?”
“Sinh mạng.” Thân vương Rhys
nói: “Tuy không thể khiến người có giọt máu này trong người trường sinh
bất lão, nhưng có thể khiến mỗi người kế thừa giọt máu này, có một cơ
hội chết rồi phục sinh.”
Cái giề?!
Tống Mặc đột nhiên trợn to mắt, tiếp theo lắc đầu: “Ta không tin.”
Nếu thật sự là vậy, tại sao trong ký ức của Grilan một chút cũng không có?
Lão John mắt lấp lóe, cúi đầu, nói bên tai Tống Mặc: “Ông ta nói là thật.
Cha của ngài, từng giết chết một con gấu, nhưng ông cũng bị trọng
thương. Đêm đó ông trở về phủ lãnh chủ, liền đã… chẳng qua ngày hôm sau, lại tỉnh lại. Chỉ là bản thân không ông biết, chỉ cho rằng mình trọng
thương hôn mê, bất tỉnh nhân sự. Người duy nhất biết chuyện, chỉ có tôi
và lão George.”
Lão George? Cũng là vị thầy thuốc lúc trước Tống Mặc Grilan bị sét đánh, lão John mời tới?
Tống Mặc nghiêng đầu, chớp chớp mắt, có thần kỳ như vậy sao?
Nếu thật sự là thế, chắc không phải đời đời Grilan, đều là nhân sĩ xuyên không chứ?
Cái này quá đáng sợ.
Thân vương Myers nói tiếp: “Lúc đó Grilan cùng ta lập khế ước, thân mang
trọng bệnh, nếu không có giọt máu đó, ông ta vốn sẽ phải chết sau một
tháng nữa, mà ông ta lại được sống tiếp. Nói thế, ngươi hiểu chưa?”
Tống Mặc kinh ngạc, lại lần nữa nhìn lão John, lão John lại gật đầu lẫn nữa. Ông nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên tóc đen đó, sắc mặt y tái
nhợt.
Tống Mặc hiểu rõ, lão tổ tông Grilan quả nhiên là có ý đồ,
nhờ khế ước sống lại một lần, còn thu của người ta năm mươi đồng kim tệ, quả nhiên là đại trượng phu! Chẳng qua gặp phải giáo hội thế này, trừ
khi nắm đấm cứng, chỉ chơi trò tâm nhãn là vô dụng, kết quả khiến người
ta đào ba tấc đất trong lãnh địa của mình, cả lãnh địa này đều bị đào
hỏng, lãnh dân ngay cả cơm cũng ăn không no.
Cũng không biết lão
tổ tông Grilan ký khế ước lúc xưa, có hối hận hay không? Hay là mỗi ngày đều nguyền rủa đám người giáo hội tới Grilan đào đất sinh con không có
mông gì đó…
“Chẳng qua,” Thân vương Myers chợt chuyển lời, “Khế ước ta cho Grilan, là linh hồn phục sinh, mà ngươi…”
Lẽ nào y nghĩ sai rồi, Grilan các đời đều là tự mình sống lại một lần, chỉ có y, là chiếm địa bàn của người khác?
Rhys nhíu mày, hắn có thể hiểu ý của cha mình, nhưng không có hứng truy cứu. Hắn thích là Tống Mặc Grilan hiện tại, thích con người y, tính cách của y, tất cả của y, y là ai, có quan hệ gì?
Huống hồ, Tống Mặc
Grilan lúc trước bị hắn dùng sét đánh chết, cho dù Tống Mặc Grilan hiện
tại và trước kia khác nhau, đó cũng là món quà ma thần ban cho hắn.
Ma tộc ích kỷ, lãnh khốc, tính cách quái dị đa đoan. Nhưng bọn họ một khi
đã nhận định chuyện gì, hoặc người nào, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi
nữa.
Chủng tộc khác phỉ nhổ ma tộc đủ điều, nhưng có một điều, bất cứ chủng tộc nào, cũng không theo kịp ma tộc.
Sự trung thành với hôn nhân!
Một vợ một chồng, cho tới khi sinh mạng kết thúc.
“Cha, đừng nói tiếp nữa.”
Rhys đi ra giữa thân vương Myers và Tống Mặc, cản tầm mắt thân vương Myers
nhìn Tống Mặc, một cánh tay vươn ra sau, nắm chặt tay Tống Mặc, “Y là
bạn đời con nhận định, thuộc về con. Cho dù là ngài, cũng không thể dùng ánh mắt này nhìn y, dùng ngữ khí này nói chuyện với y!”
Thân
vương Myers kinh ngạc, ánh mắt của ông làm sao? Ngữ khí của ông lại làm
sao? Ông rõ ràng cái gì cũng không làm! Tại sao con của ông lại dùng ánh mắt nhìn kẻ bất lương mà khinh bỉ ông? Có còn thiên lý hay không!
“Laurent, thằng nhóc khốn kiếp này ăn hiếp ta!”
“Là ngươi tự tìm.”
Thân vương Myers: “…”
Quả nhiên ông nên tiếp tục ngủ dưới đất sao? Con trai bà xã đều ăn hiếp ông, ông tỉnh lại còn có ý nghĩa gì nữa!
Nếu ông không đoán sai, thì là địa tinh đào ông ra đúng không?! Mấy con da
xanh đó trừ nhìn trộm chính là đào hang, trước giờ chưa từng làm việc
tốt!
Khi thân vương Myers vì vấn đề gia đình mà giận lây địa
tinh, trong lòng Tống Mặc lại bắt đầu lo lắng một chuyện khác, y có thể
hiểu ý của thân vương Myers, lão John khẳng định cũng có thể! Ông bảo vệ là đời sau của Grilan, ông sẽ đối với kẻ cướp ổ người khác như y ra
sao?
Lão John là người y tin tưởng nhất sau khi tới thế giới này. Mà y, lại lừa người đã đối tốt với mình.
Tống Mặc rất bất an, thậm chí có chút không biết làm sao.
Một cánh tay lớn ấm áp phủ lên đỉnh đầu Tống Mặc, Tống Mặc giật nảy, đỉnh
đầu truyền tới giọng nói của lão John: “Bất luận ngươi là ai, ngươi tới
từ đâu, ngươi đều là hài tử mà ta bảo vệ, điểm này, sẽ không thay đổi.”
Tống Mặc kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn lão John: “Ta…”
“Không cần lo lắng, hài tử của ta.” Lão John lần đầu tiên ôm Tống Mặc vào
lòng, giống như một trưởng bối hiền từ, an ủi đứa trẻ thấp thỏm bất an,
“Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Ông không phải không phát giác được sự biến hóa của Tống Mặc, cũng không phải chưa từng hoài nghi nguyên nhân Tống
Mặc thay đổi, nhưng, khi Tống Mặc nói với ông, y tin tưởng ông, lão John đã quyết định, không truy cứu.
Hơn một ngàn bảy trăm năm rồi,
trừ thanh niên tóc đen khiến ông động tâm, chỉ có hài tử trước mặt, cho
ông tín nhiệm toàn tâm toàn ý, ông nhất định sẽ báo đáp phần tín nhiệm
này.
Bất luận y là ai.
Cho dù linh hồn đã thay đổi, huyết mạch của Grilan vẫn đang kéo dài, như vậy đã đủ rồi.
Tống Mặc cảm thấy mũi chua xót, mắt cũng hơi mơ hồ, thứ lão John cho y, bất
cứ ai cũng không thể cho được, cho dù là Rhys cũng không được.
Lão John có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh trước ngực, vỗ vỗ lưng Tống Mặc, ngẩng đầu lên, nhìn gia đình thân vương đang đứng một bên, lạnh
lùng mở miệng: “Orlando Myers, ta hy vọng ngươi nhớ rõ một sự thật, y
chính là Tống Mặc Grilan. Còn nữa, giải trừ khế ước của ngươi với gia
tộc Grilan đi.”
Thân vương Myers híp mắt lại, không sao cả nhún
vai, tay phải nâng lên không vẽ một hàng phù văn, Tống Mặc chỉ cảm thấy
trong người có thứ gì đó đang bị lấy đi, cảm giác này chỉ có mấy giây,
tiêp theo lại giống như được rót vào một cỗ lực lượng, chảy lan khắp
người. Quay đầu nhìn lại, trên lòng bàn tay mở rộng của thân vương
Myers, trôi nổi một giọt máu như bảo thạch đỏ, năm ngón nắm lại, rồi mở
ra, giọt máu đã không thấy bóng dáng.
“Dùng danh nghĩa Myers thề, kết thúc khế ước với Grilan.”
Phù văn đen này trôi nổi trên trời, Tống Mặc phát hiện, mình thế nhưng lại có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Xoa xoa mắt, y thật sự có thể hiểu!
Kinh ngạc nhìn thân vương, ông lại để một ngón tay bên môi, chớp chớp mắt, bày vẻ mặt ‘xuỵt’.
Tống Mặc: “…”
Tên này, chắc không phải lại động tay chân gì trên người y chứ?
Bất kể thế nào, tóm lại, khế ước đã trói buộc nhà Grilan cả ngàn năm đã
giải trừ rồi, tuy cũng đã từ bỏ cơ hội chết rồi phục sinh, nhưng là tốt
hay xấu, không thể nhìn từ bề ngoài, không phải sao?
Tống Mặc duỗi lưng, cười.
Hắc Viêm trong hầm rượu hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, hắn rất ít khi vận dụng
năng lực này, nhưng đối diện với ma tộc cường đại như thế, hắn không
thích hợp lại quá gần.
Không ngờ được, gia tộc Grilan, lại từng ký khế ước linh hồn với ma tộc.
Cùng lúc này, trong nước Chisa, công tước Nelson thống lĩnh phản quân, liên
tiếp hạ nhiều thành, thậm chí bắt giam vương tử Calavi đại biểu quốc
vương thân chinh.
Nhìn Calavi một thân thê thảm, công tước Nelson không nói gì, biểu thị quan viên áp giải Calavi dẫn hắn cùng mình ra
khỏi lều, bước lên bậc cao dựng tạm, vung tay nói: “Hôm nay, là thời
khắc mang tính lịch sử! Phía trước, chính là vương đô Chisa, vì thắng
lợi cuối cùng, đi theo ta, ta sẽ ban cho các ngươi tài phú, quyền lực,
tất cả những gì các ngươi muốn!”
Giọng của Nelson cao vang, vì
kích động mà mang theo chút run rẩy, các phản quân cũng kích động giống
hắn, tiếng hoan hô vang tận trời.
Nelson quay đầu, nhìn Calavi vẻ mặt thảm bại, thấp giọng nói: “Vương tử điện hạ, vương vị Chisa, sắp
thuộc về ta! Quốc vương Chisa, sẽ là ta, Nelson!”
Trong mắt Calavi vụt qua tia không cam lòng, cuối cùng vẫn chậm rãi, giống như động tác chiếu chậm, quỳ dưới chân Nelson.
Trên mặt Nelson hiện lên nụ cười chế nhạo, người thừa kế vương vị thứ nhất
cao cao tại thượng, ngày xưa thấy mình luôn là vẻ ngạo mạn, hiện tại vì
mạng sống, chỉ có thể quỳ dưới chân mình, cảm giác này, thực sự quá tốt
đẹp!
Đây chính là, quyền lực!
Nelson hít sâu một hơi, bắt
đầu vui mừng, người Tống Mặc Grilan chọn hợp tác là hắn. Cho dù hắn có
bị lợi dụng, thì vì giờ khắc này, hắn cũng cam lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT