Đinh Tiểu Vĩ nghĩ thầm, quả nhiên là có chuyện, có khi hơn phân nửa liên quan đến Chu Cẩn Hành, bằng không một tên tài xế như hắn có thể giúp cái gì. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, bên ngoài vẫn khách khí đáp: "Tiêu tổng, xem ngài nói kìa, tôi có thể giúp gì được a." Khi nói đã dời mắt sang chỗ khác, tránh chạm mặt với gã.

Tiêu tổng thở dài, "Tiểu Đinh sư phó này, chuyện này chỉ chú mới giúp được, tôi cũng là gì công ty, không còn cách nào khác."

Đinh Tiểu Vĩ thận trọng hỏi: "Rốt cuộc... Có chuyện gì?"

"Là thế này, chuyện tôi là cấp dưới của Chu tổng chắc chú cũng biết. Ngài ấy phái tôi đến đây, bất kể xuất phát từ mục đích gì, tôi vẫn phải duy trì hoạt động của công ty này thật tốt. Khoảng thời gian trước kia tôi dự định công ty sẽ không cần thêm hậu cần mà sẽ tự mình làm, chuyện thương lượng với Chu tổng cũng ổn lắm. Kết quả bên này bỏ tiền ra, tài chính bên Chu tổng lại bị chậm trễ. Tôi cũng biết Chu tổng bận, không phải chỉ lo cho mỗi chỗ này, chính là sự việc như vậy, tiền đầu tư có thể sẽ vô dụng, lúc đó tổn thất lớn nhất là Chu tổng."

Đinh Tiểu Vĩ nghe được bèn sửng sốt, không biết nên nói thế nào.

"Gần đây không biết Chu tổng bận việc gì. Vấn đề tài chính ở đây ngài ấy có thể giải quyết nhanh gọn, chú có thể giúp đượckhông, truyền lời lại hộ tôi, hỏi xem ngài ấy có ý gì. Tôi sợ mình giục thì ngài ấy sẽ bực mình."

Đinh Tiểu Vĩ do dự: "Tiêu tổng này, đó là chuyện làm ăn của hai người, tôi không xen vào được. Dù thế nào thì tôi với y cũng không thân thiết như vậy đâu......"

Tiêu tổng cười khổ đáp: "Tiểu Đinh sư phó, hai người có thân thiết hay không, người ngoài như tôi sẽ không lắm mồm, nhưng ít nhất chú có thể gặp ngài ấy, tôi hiện tại muốn gặp còn khó, Chu tổng bận quá. Chú giúp tôi việc này đi. Chú làm ở đây lâu như vậy, dù sao cũng có tình cảm với nơi này, chú không thể thờ ơ trơ mắt nhìn công ty gặp rắc rối được."

Trên mặt Đinh Tiểu Vĩ lộ ra vẻ khó xử.

Trên đường về nhà hắn chỉ nghĩ về vấn đề này.

Về phía bản thân, hắn không định giúp, nhưng cuối cùng vẫn không thể không đáp ứng. Đã đồng ý rồi, nói hay không là chuyện của mình, vì vậy hắn cũng không cảm thấy là gánh nặng lắm.

Nghe Tiêu tổng nói vậy, nghĩ đến tình cảnh nghiêm trọng của công ty hiện giờ, hắn cảm thấy mình có mỗi việc mở mồm ra nói mấy câu còn không làm được thì thật vô tình vô nghĩa. Chờ một thời gian nữa, chờ giấy tờ được hoàn thành xong xuôi, hắn sẽ trở nên giàu có, lúc ấy có khi không làm ở đây nữa. Quả thật đối với công ty cùng đồng nghiệp, hắn vẫn có cảm tình.

Quan trọng là mỗi lần hắn mở mồm ra lại là cầu xin Chu Cẩn Hành giúp đỡ, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.

Rối rắm cả một đường vẫn chưa nghĩ ra cách gì.

Đến nhà trẻ, cô giáo nói Linh Linh đã được đón về.

Đinh Tiểu Vĩ chỉ có thể trợn trắng mắt, đây là lần thứ hai vào cuối tuần hắn lại về người không.

Về tới nhà, quả nhiên Chu Cẩn Hành đã ở đấy.

Thật kì quái, theo lời Tiêu tổng nói thì Chu Cẩn Hành hẳn là đang rất bận chứ. Thế nào mà lại có thời gian cứ hai ba ngày chạy sang nhà hắn, lại còn nấu cơm trông trẻ? Đôi lúc hắn nhìn y, không khó để phát hiện vẻ mặt y có chút tiều tụy, mắt cũng hơi thâm, nhưng vẻ mệt mỏi đó không lưu lại trên mặt lâu lắm, trong nháy mắt tinh thần lại khỏe khoắn trở lại, thật không biết nguồn sinh lực này từ chỗ nào tới.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn y, có chút bất mãn nói: "Cậu đón Linh Linh, tốt xấu gì cũng có thể gửi tin nhắn báo cho tôi một tiếng không, đỡ mất công tôi đi."

Chu Cẩn Hành "a" một tiếng, "Em sẽ nhớ". Nói xong tay lại vội vàng tiếp tục công việc đang dang dở.

Đinh Tiểu Vĩ nhịn không được bèn hỏi, "Mấy ngày này, cậu hẳn là rất bận?"

Chu Cẩn Hành không quay mặt lại, "Ừ, gần đây công ty xảy ra rất nhiều chuyện."

"Cậu không mệt sao?"

Chu Cẩn Hành hơi dừng động tác, quay đầu lại nhìn hắn, ôn nhu cười: "Anh đau lòng?"

Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy da mặt mình hơi siết lại, chặn lời: "Ý tôi là cậu bận như vậy, không cần phải hai ba ngày đặc biệt đến đây nấu cơm, cần gì phải làm thế, tôi có thể tự giải quyết việc của mình."

Chu Cẩn Hành buông đồ vật gì đó trong tay ra, đi tới gần hắn, khẽ nói: "Trong một ngày bận rộn mà có thể nhìn thấy anh, đó là cách thư giãn tốt nhất của em."

Đinh Tiểu Vĩ không tự chủ lùi về sau từng bước, vội vã ra ngoài tìm xem đứa nhỏ có ở phòng khách hay không.

May mắn hai đứa nhỏ đều ở trong phòng, hắn đang không biết nên phản hồi thế nào với thứ tình cảm chân thành này, Chu Cẩn Hành đã xoay mặt hắn lại, mạnh mẽ hôn một cái, than thở: "Anh không đau lòng."

Đinh Tiểu Vĩ không được tự nhiên đẩy y ra, "Lòng tôi rất khỏe, cậu đừng rủa thế."Chu Cẩn Hành phì cười một tiếng, tiếp tục làm công việc nấu cơm của mình.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn theo bóng lưng y, bỗng nhiên cảm nhận được một loại xúc động đã lâu ùa về, là loại cảm xúc khi hai người sống cùng nhau lúc trước, y thường xuyên làm việc nhà, và khi y nấu cơm, hắn sẽ ôm lấy y từ phía sau.

Hắn lắc đầu tự mắng mình vài câu.

Nhớ tới chuyện của Tiêu tổng, rốt cuộc không nhịn được mà dò xét: "Này, chuyện là, cậu không phải muốn đầu tư mảng hậu cầu ở công ty tôi sao, tài chính chưa ổn thỏa đúng không, tôi thấy công ty dạo này không có tiến triển gì."

Chu Cẩn Hành ngừng động tác, không quay đầu lại, giọng nói bình tình: "Là Tiêu tổng nhờ anh hỏi?"

Đinh Tiểu Vĩ nhủ thầm, mẹ nó, y vẫn có thể nhận ra? Hắn đã nói khéo léo hết mức rồi a. Đành xấu hổ đáp: "Tôi hỏi để biết thôi, tiền cũng không phải cho tôi, tôi gấp làm gì."

Chu Cẩn Hành quay lưng về phía hắn khiến hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt y, chỉ thấy khẩu khí thờ ơ thêm vài phần, "Anh nói đúng, tiền không đưa cho anh nên anh cũng không cần để ý, dù sao tiền lương cũng vẫn được trả cho anh đầy đủ. Về sau cho dù Tiêu tổng nói gì, anh cũng đừng bận tâm."

Đinh Tiểu Vĩ suy ngẫm thấy có điểm không đúng lắm, "Tôi nghe nói nơi này gặp chuyện."

Chu Cẩn Hành không đáp lại.

Hắn có cảm giác bị từ chối cho ý kiến. Hắn hiểu Chu Cẩn Hành, nếu y đã không muốn nói, đừng hòng hắn moi ra được cái gì từ miệng y, mà hắn cũng quá lười để hỏi lại.

Dù sao nghe giọng điệu của y cũng có thể đoán được hai người có chuyện, xem ra về sau mình nên để mắt một chút.

Sau khi ăn cơm, Chu Cẩn Hành hiên ngang ngủ lại.

Khi hai người đang làm tình, Chu Cẩn Hành đột nhiên ngừng lại, hỏi một câu chẳng hiểu có ý gì, "Về sau anh có tính làm ở công ty đó nữa không?"

Đinh Tiểu Vĩ đang say sưa trong sự sung sướng, lập tức chưa kịp phản ứng lại câu nói của y, bèn lầm bầm "A?" một tiếng.

Chu Cẩn Hành thở dốc: "Quên đi...... Không có gì......" Khi nói đã nâng một chân của hắn lên, mãnh liệt đâm thẳng vào.

Nửa đêm, Đinh Tiểu Vĩ nửa tỉnh nửa mơ mờ mịt nghĩ, ngày nếu cứ trôi qua như vậy cũng khá ổn.

Hiện tại như này thật tốt quá, nếu không cùng Chu Cẩn Hành tán gẫu, đơn thuần coi nhau là bạn bè, hắn vẫn có gan tiếp tục chuyện giường chiếu với y. Qua ngày nào hay ngày nấy, hắn chỉ là dân thường, sống hôm nay còn lười nghĩ đến chuyện ngày mai, ít nhất là hôm nay, hắn cảm thấy cuộc sống này rất tươi đẹp.

Từ ngày hôm đó trở đi, Chu Cẩn Hành như thường lệ đến nhà hắn, hắn cũng thường thấy y khi về đến nhà. Hắn thích ăn đồ y nấu. Với chuyện y cầm chìa khóa tùy ý vào nhà mình, hắn cũng mặc kệ. Hai người ngủ chung một giường, có lúc điên cuồng làm tình, có lúc chỉ đơn giản là nằm ngủ cùng nhau.

Hắn nhận ra đôi lúc y thật sự rất mệt, mệt đến mức đầu như dính luôn vào gối.

Hắn không hiểu y mệt như vậy, vì cớ gì còn chạy tới nấu cơm cho mình. Thật khó phủ nhận trong lòng hắn cũng có lúc để ý tới y, đôi khi nhìn bộ dạng say ngủ của y, thấy y mệt như vậy hắn cũng không dễ chịu.

Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy mình càng ngày càng nhẹ dạ. Hắn cũng không phải cục đá, một người vất vả lấy lòng mình như vậy, sao có thể thờ ơ?

Huống hồ người này vẫn là Chu Cẩn Hành.

Hắn không dám nghĩ đến mấy chuyện kiểu như cùng người ấy sống chung cả đời, nhưng ngày qua ngày, hắn hi vọng hai người có thể cứ mãi như vậy, mãi cho đến khi chân không đi được nữa mới thôi.

Một khoảng thời gian sau, Đinh Tiểu Vĩ nhận được điện thoại từ bố của Dung Gia.

Đã lâu chưa liên lạc, hắn cũng đã sớm quên sạch chuyện sổ hộ khẩu.

Đầu bên kia cũng xin lỗi liên tục, nói gần đây quá bận việc làm ăn, không có thời gian rảnh, hỏi bao giờ hắn có thời gian thì cùng nhau xử lí chuyện hộ khẩu.

Đinh Tiểu Vĩ lập tức đáp lại rằng lúc nào cũng được, vì thế hai người hẹn nhau vào buổi chiều hôm sau.

Hắn cố tình tan làm sớm hơn hai giờ, chờ bố Dung Gia lái xe tới đón.

Đứng chờ ở cửa, đang nghịch điện thoại thì một chiếc xe màu trắng bạc dừng lại trước mặt hắn, Đinh Tiểu Vĩ nhìn người mới đến, lại nhìn sang chiếc xe, trong lòng có chút chua xót.

Bố của Dung Gia là người khiêm nhường, nhưng tướng mạo không tốt lắm, lại còn rất gầy, lúc nào gương mặt cũng một vẻ u sầu.

Hai người gật gật đầu, gặp mặt nhau ít nhiều cũng hơi xấu hổ.

Đinh Tiểu Vĩ không nói gì, lên xe luôn.

Để giảm bớt sự xấu hổ, hắn mở lời, "Hôm nay giấy tờ tôi đều mang hết theo, hẳn có thể xử lí ổn thỏa."

"A, vậy thì tốt, tôi, tôi cũng mang theo."

Đến nơi, người nọ lấy chìa khóa mở ngăn kéo bên ghế phó lái ra, kết quả đồ đạc bên trong chật ních, rầm một tiếng rơi xuống chân Đinh Tiểu Vĩ.

Đối phương vội vàng nói "Thật xin lỗi" rồi bắt đầu tìm tài liệu trong đống đồ vật kia.

Đinh Tiểu Vĩ đáp, "Anh để giấy tờ ở đây lâu như vậy, chưa có thời gian xử lí chuyện kia?"

"Đã muốn làm từ trước rồi, nhưng bận quá......" Gã lôi hộ khẩu ra, đồ đạc còn lại nhét trở về ngăn kéo.

"Vậy giờ làm thôi." Đinh Tiểu Vĩ thấy gã khom lưng về chỗ ghế lái, tư thế thật sự không tự nhiên, chắc chắn sẽ không thoải mái, hắn bèn giúp nhặt đồ lên.

"A, cám ơn. Tôi xuống xe trước, đi hỏi xem phòng nào nhận làm lại hộ khẩu."

Bố của Dung Gia ra khỏi xe.

Đinh Tiểu Vĩ đem đống đồ đạc lộn xộn kia nhét vào ngăn kéo, khi đang nhét vào trong, hắn phát hiện ra thứ gì đó nhìn rất quen mắt.

Là giấy đăng kiểm xe, hắn làm việc cho giám đốc nhiều năm, nhìn qua là biết.

Đinh Tiểu Vĩ lén nhìn một chút, trong khoảng khắc nhìn thấy tên người trên đó, thân thể hắn cứng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play