Đinh Tiểu Vĩ nghe thấy tiếng Dung Hoa trong phòng ngủ gọi về quê hỏi vay tiền người thân.

Chu Cẩn Hành lại đón Linh Linh đi rồi.

Kì thật hắn cũng mong Linh Linh đừng ở nhà nữa. Trong nhà hiện tại chướng khí mù mịt, người lớn không có thời gian quan tâm đến con bé, nếu con bé ở chỗ của Chu Cẩn Hành mà thấy vui, hắn cũng có thể an tâm phần nào.

Dung Hoa gọi điện xong, đôi mắt đỏ hoe đi ra, tay cầm vạt áo ngồi đối diện hắn.

Đinh Tiểu Vĩ cũng ngồi ngay ngắn, hắn hiểu Dung Hoa chắc chắn muốn nói gì đó, hắn cũng đoán được cô muốn nói gì.

"Tiểu Vĩ......" Dung Hoa thảm thương liếc hắn một cái.

Đinh Tiểu Vĩ dập tắt điếu thuốc, "Thế nào, có thể mượn được bao nhiêu?"

Dung Hoa sụt sịt, "Tầm hai mươi vạn."

Vẫn còn thiếu một nửa......

Đinh Tiểu Vĩ không ngẩng đầu, chán nản nói: "Tôi cho mình mười vạn, mình còn nghĩ ra cách nào nữa không?"

Chóp mũi Dung Hoa chua xót, "Tiểu Vĩ......"

Mười vạn này của Đinh Tiểu Vĩ lấy từ tiền lương hắn nhịn ăn nhịn uống gần ba năm. Một người đàn ông kết hôn lần hai, vì một thằng nhóc không phải con mình, không nói hai lời bèn bỏ ra nhiều tiền như vậy, thậm chí còn cho luôn chứ không phải cho vay, điều này khiến Dung Hoa cảm động không thôi.

Quan trọng là vẫn chưa đủ.

Nếu không phải bị dồn đến đường cùng, Dung Hoa thật sự không có mặt mũi dám yêu cầu Đinh Tiểu Vĩ vì đứa con đáng thất vọng của mình mà bỏ tiền mồ hôi nước mắt làm ra. Nhưng Dung Gia dù sao cũng là con của cô, cô chính là đang đập nồi bán sắt, không thể trơ mắt nhìn tương lai của con mình sụp đổ.

Dung Hoa run giọng đáp: "Tiểu Vĩ, em biết mình không nên được đằng chân lân đằng đầu, nhưng em thật sự không còn cách nữa rồi...... Mình, mình cho em mượn mười vạn nữa, về sau nhất định em sẽ trả." 

Lòng Đinh Tiểu Vĩ cũng run rẩy theo, hắn ngẩng đầu nhìn người vợ đồng sàng cộng chẩm hơn nửa năm với mình, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng trước đôi mắt đỏ hoe cùng nét mặt yếu đuối của cô.

Một người phụ nữ an phận, thiện lương như vậy, hắn hi vọng mình có thể giúp cô giải quyết hết thảy buồn phiền, giúp cô thanh thản mà làm việc kiếm chút tiền yên ổn sống qua ngày, mỗi ngày việc đau đầu nhất chỉ là phải nghĩ xem tối nay ăn gì.

Đáng tiếc Đinh Tiểu Vĩ hắn không có đủ năng lực. Bảo hắn đưa ra hai mươi vạn, hắn hơn ba mươi rồi, làm thế chẳng khác nào nửa đời trước sống uổng phí, hắn thật sự không làm được.

Hắn hạ mi mắt, nghe thanh âm trống rỗng của chính mình vang lên, "Dung Hoa....... Tôi cũng muốn giúp mình, nhưng thực sự...... Thực sự...... Tôi không có nhiều, mình, mình nghĩ cách khác đi."

Sắc mặt Dung Hoa tái nhợt, cô cũng cúi mặt xuống.

Nhất thời hai người lâm vào sự yên lặng đến đáng sợ.

Đinh Tiểu Vĩ không dám nhìn cô, chỉ cứng đờ nhìn xuống sàn nhà.

Rốt cuộc Dung Hoa cũng mở miệng, cô nhẹ nhàng nói: "Tiểu Vĩ, cho dù thế nào, em vẫn phải cảm ơn mình." 

Đinh Tiểu Vĩ căng thẳng, một câu cũng không nói được.

Đề tài này Dung Hoa không nhắc tới nữa, cô vẫn rất muốn tìm cách khác, nhưng tuyệt đối sẽ không quên nấu cơm cho chồng con.

Gần đây Đinh Tiểu Vĩ càng ngày càng nghiện thuốc, trước kia thỉnh thoảng buồn bực hắn mới hút, có thể không động vào bao thuốc gần hai đến ba ngày, hiện tại một ngày đã hút hơn nửa bao.

Hắn cảm thấy cuộc sống đang ngày càng tồi tệ hơn, nhưng chính mình lại không thể tìm cách giải quyết. 

Ngay cả đồng nghiệp ở công ty cũng phát hiện hắn bất thường. Khi hắn đưa Tiêu tổng ra ngoài làm ăn, Tiêu tổng còn quan tâm hỏi hắn vài câu.

Đang nói chuyện, điện thoại Tiêu tổng vang lên.

Đinh Tiểu Vĩ nghe thanh âm thân thiện gọi "Chu tổng", hắn liền biết đầu kia là ai.

Sau đó nghe Tiêu tổng đáp lại "Được được, không thành vấn đề không thành vấn đề."

Cúp máy, Tiêu tổng quay sang Đinh Tiểu Vĩ: "Tiểu Đinh sư phó, chú đưa tôi đến chỗ kia rồi qua giúp Chu tổng, tài xế của ngài ấy bị cảm, hiện tại ngài ấy phải ra ngoài công chuyện, vừa lúc chú cũng rảnh, chú đi giúp một tay."

Đinh Tiểu Vĩ một bụng bất mãn không thể nói ra.

Chu gia giàu như vậy, một tài xế cũng không tìm được? Tìm không được thì sao không tự mình lái xe mà đi, Chu Cẩn Hành rõ ràng cố ý dằn vặt hắn.

Đưa Tiêu tổng đến nơi, Đinh Tiểu Vĩ bèn lái qua nhà Chu Cẩn Hành. 

Từ xa đã thấy có con chó lớn màu đen đang vui vẻ chạy trong sân nhà Chu Cẩn Hành, bên cạnh là một cậu bé mặc bộ quân phục, thân hình còn không to bằng con chó, chơi đùa với nhau thật sự vui.

Đinh Tiểu Vĩ dừng xe lại, Chu Cẩn Hành ngồi trong nhà nghe thấy tiếng bèn đi ra, tay xách một cái túi du lịch không nhỏ.

Y nói gì đó, sau đó thuận tay bế cậu bé lên, đi về phía Đinh Tiểu Vĩ.

Đinh Tiểu Vĩ để ý đứa bé lập tức không cười nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc trở lại.

Hắn lại gần mới thấy, vl, con chó này to thật. Hắn không biết nhiều về chó, không biết nó thuộc giống gì, chỉ là nhìn nó thật oai phong.

Chu Cẩn Hành bế cậu bé trên tay, có vẻ cũng tầm tuổi Linh Linh.

Làn da thằng bé trắng như sữa, mắt tròn như quả nhỏ, miệng anh đào, thứ lỗi cho ngôn từ của Đinh Tiểu Vĩ, nói chung thằng bé lớn lên rất đẹp.

Nhưng cậu bé mặt vẫn không chút thay đổi, cùng với cái người vừa nãy chơi cùng con chó dường như không phải một người, giống như trời sinh bộ mặt mất hứng, không thân thiện với người khác.

Đinh Tiểu Vĩ hỏi một câu không đầu đuôi: "Con cậu à?"

Chu Cẩn Hành cười đáp: "Con em còn chưa ngồi được đâu, đây là chú của em."

"Chú?" Đinh Tiểu Vĩ tròn mắt nhìn.

Chu Cẩn Hành thả đứa nhỏ xuống đất, "Là chú của em. Là đứa ít tuổi nhất trong số các con của ông nội em." Y xoa xoa xoa đầu thằng bé, "Chào người ta đi."

Đinh Tiểu Vĩ mới nhớ ra Chu Thái An có cô vợ trẻ mới hai mấy tuổi, giờ có đứa con năm tuổi cũng chẳng lạ.

Thằng bé chân vừa chạm đất liền chạy tới chỗ con chó bên cạnh, tay vuốt vuốt lông rồi nắm chặt, mắt không chớp nhìn Đinh Tiểu Vĩ, tựa hồ muốn chống đối. 

Chu Cẩn Hành xoa đầu thằng bé, "Thằng bé hơi sợ người lạ, hơn nữa không muốn rời xa con chó, em hôm nay có chút việc, anh giúp em mang con chó tới cửa hàng vật nuôi cho nó tắm được không, giao cho người khác em không yên tâm."

Đinh Tiểu Vĩ trợn trắng mắt nhìn y, "Cậu vì chuyện này mà gọi tôi đến? Chu gia các người không có ai à? Tìm bừa người làm hoặc bảo vệ không phải được rồi sao?"

Chu Cẩn Hành cười mỉm, "Em chỉ là muốn gặp anh." 

Đinh Tiểu Vĩ không quan tâm, "Nói địa chỉ cho tôi."

Chu Cẩn Hành thấp giọng: "Anh Đinh, gần đây anh có phải không được ổn lắm? Linh Linh nói với em nhà anh gặp chuyện, nếu anh cần em giúp......"

"Không cần." Đinh Tiểu Vĩ lập tức cắt ngang lời y, "Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng đây là chuyện nhà tôi, chúng tôi tự giải quyết. Linh Linh ở đây đã làm phiền cậu vài ngày qua, cảm ơn cậu."

Chu Cẩn Hành cười khổ một tiếng, "Anh Đinh, anh khách khí với em làm gì."

"Tôi với cậu có gì mà khách sáo, có cơ hội không biết chừng cậu còn làm gì với tôi đâu." Đinh Tiểu Vĩ nhớ lại chuyện lần trước, cười châm chọc, "Về sau cho dù tôi có ngất ngoài đường, cậu cũng đừng quan tâm, ở cùng một chỗ với cậu còn không an toàn bằng nằm trên đường."

Chu Cẩn Hành không tức giận, y cười cười, xách cái túi du lịch ra trước mặt hắn, "Ngoài ra, anh Đinh, thằng bé với con chó cần ở nhà anh một thời gian, có thể là đến cuối tuần đi."

Đinh Tiểu Vĩ nheo mắt lại, "Cậu nói cái gì?"

Gương mặt Chu Cẩn Hành không chút dao động, "Em phải ra nước ngoài, trong khoảng thời gian này anh giúp em trông chừng thằng bé với con chó được không?"

Tròng mắt Đinh Tiểu Vĩ trợn trắng, bực mình đến mức nói lắp, "Không phải, mẹ nó, cậu...... Tôi, mẹ nó, dựa vào đâu mà phải trông thằng bé với con chó cho cậu?"

Chu Cẩn Hành cười đáp: "Giúp em một chút, chúng nó ăn không nhiều đâu."

"Vấn đề là ở việc ăn nhiều hay ít à? Trong đầu cậu nghĩ gì vậy, Chu gia các người vì cớ gì bắt tôi phải trông cháu cho cậu, không phải, cháu của Chu gia các người, không phải, không phải cháu, chú của cậu!"

Chu Cẩn Hành nhìn thằng bé với con chó đã cuốn với nhau thành một cục, y kéo Đinh Tiểu Vĩ sang một bên, thấp giọng nói: "Anh Đinh, em không coi anh là người ngoài, anh yên tâm để Linh Linh đi với em, em cũng yên tâm khi thằng bé đi theo anh."

"Không phải vấn đề lo lắng hay yên tâm!" Đinh Tiểu Vĩ tức giận, nhếch mép, "Tôi không nghĩ muốn xen vào chuyện nhà cậu!"

Chu Cẩn Hành nhíu mày, "Anh Đinh, em vội lắm, anh không thể giúp sao, thằng bé ngoan lắm, không khóc không nháo, đúng giờ cho ăn cơm, cho chó tắm là được."

Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy đầu óc Chu Cẩn Hành không cùng thế giới với mình.

"Tôi hỏi này, vì cớ gì, vì cớ gì muốn tôi trông nó? Nó không có bảo mẫu sao? Nó không có mẹ chắc?"

Chu Cẩn Hành thở dài: "Thằng bé thực sự không có mẹ."

Nhất thời Đinh Tiểu Vĩ nghẹn lại. 

"Anh Đinh, cụ thể thế nào thì sau khi về em sẽ giải thích, ngoại trừ anh ra em thật không nghĩ người nào phù hợp hơn, em không ở đây, giao cho bất luận kẻ nào trong Chu gia cũng không yên tâm. Anh Đinh, anh cũng có con nhỏ, coi như anh giúp thằng bé đi. Nó với Linh Linh chơi với nhau rất hợp, anh cũng là trông nhiều thêm một đứa trong một tuần thôi, chưa nói em còn giúp anh chăm sóc Linh Linh hơn nửa năm đâu."

"Đm cậu." Đinh Tiểu Vĩ hoài nghi Chu Cẩn Hành mặt dày thế làm gì, quá khứ không vui cũng lôi ra tranh công với hắn, lại còn hùng hồn nói như thật.

Chu Cẩn Hành hơi nhíu mày, khẩn cầu: "Anh Đinh, giúp em đi, em vội lắm."

Chuyện nhà Đinh Tiểu Vĩ còn đang hỗn loạn, hắn có điện không mà lại còn vác về một thằng bé chẳng biết có thể nói chuyện hay không cùng con chó còn đang chảy dãi.

Nói chung hắn cảm thấy Chu Cẩn Hành lừa mình. Nhưng y đã nói đứa bé không mẹ, hơn nữa ám chỉ Chu gia đối với đứa bé như muốn ăn tươi nuốt sống, nếu mình không nhận, chẳng khác gì ném thằng bé xuống hố lửa.

Lừa thì lừa, hắn sẽ nhận.

Hắn biết rõ không nên liên quan đến Chu gia, nhưng hắn không trốn tránh.

Dọc đường về hắn thở dài não nề.

Hắn theo gương xe mà nhìn qua thằng bé, hỏi: "Anh bạn, tên gì vậy?"

Thằng bé mở to tròng mắt đen tròn như quả nho mà liếc hắn một cái, rồi quay mặt đi.

Đinh Tiểu Vĩ hoài nghi đứa nhỏ này có phải cũng câm điếc hay không.

Thật lâu thật lâu về sau, Đinh Tiểu Vĩ nhớ lại mấy ngày này, liền nhịn không được bắt đầu bẻ ngón tay ra tính, hồi ấy đã bao nhiều lần Chu Cẩn Hành khiến hắn ngu người mà nhảy vào chuyện của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play