Từ chỗ của Chu Cẩn Hành về nhà, Đinh Tiểu vĩ phải đi mất khoảng hơn ba giờ.

Hắn cần chút thời gian tiêu hóa một bụng đầy lửa giận, hắn không nghĩ muốn mang thứ đó vào nhà mình.

Chuyện tới nước này, ngoài hối hận hắn cũng chẳng biết phải làm gì. Hắn hối hận về cuộc tình này nhiều lắm, nếu biết trước thì ngay lúc đầu đã không đưa Chu Cẩn Hành về nhà rồi.

Nếu không có Chu Cẩn Hành, có thể hắn sẽ sống khổ cực một chút, có lẽ hắn vẫn cứ lặng lẽ vượt qua nửa năm đó, để rồi mẹ hắn sẽ giới thiệu Dung Hoa, thực hiện ước mong tìm mẹ cho Linh Linh của hắn, sau đó sẽ bình yên sống qua ngày.

Hắn chỉ là một công dân bình thường, không đú nổi với mấy người giàu có, cho dù có thấy Chu Cẩn Hành trên TV hắn sẽ không quan tâm, kiên quyết không làm khó chính mình.

Về đến nhà đã tới giờ cơm tối, hắn bước lên tầng, đi qua phòng ở của Dung Gia, bỗng nghe bên trong truyền đến tiếng Dung Hoa vừa khóc vừa mắng.

Đinh Tiểu Vĩ kinh ngạc, vội vàng lấy chìa khóa mở cửa vào, bên trong Dung Hoa đang cầm chổi đánh Dung Gia.

"Này này, có chuyện gì thế." Đinh Tiểu Vĩ vừa nhìn liền đoán được là Dung Gia gây chuyện, thằng nhóc mặt đen sì đứng trước mặt mẹ nó không trốn tránh, cũng không chịu thua, vẻ mặt rất phản nghịch.

Dung Hoa thấy hắn đến liền không đánh nữa, quăng chổi xuống rồi gạt nước mắt.

Đinh Tiểu Vĩ nháy máy với Dung Gia ra hiệu vào phòng, thằng bé nhìn hắn một cái rồi chạy vào trong, lạch cạch khóa cửa lại.

Dung Hoa gào lên: "Ai cho mày vào phòng? Lăn ra đây cho tao! Sao tao lại đẻ ra đứa con như mày chứ, ra đây ngay!"

Đinh Tiểu Vĩ đi tới ôm bả vai cô lại, nhẹ giọng an ủi, "Làm sao thế, đừng kích động, em bình tĩnh một chút, kể anh nghe sao lại thế này."

Dung Hoa sụt sịt, có chút xấu hổ nhìn hắn, "Để anh chê cười......"

"Nói gì thế, chúng ta không phải người một nhà à?"

Cô ấy vẫn để lại ấn tượng cho hắn là một người phụ nữ dịu dàng, hiện tại đôi mắt đỏ bừng khiến vẻ mặt cô có phần hơi điên khùng, cô rút khăn tay lau lau mặt, dường như đã bình tĩnh hơn, "Tiểu Vĩ, chúng ta về nói sau."

Hai người bình tĩnh ra ngoài, đi lên tầng quay về nhà chính.

Đinh Tiểu Vĩ nghe kể mới biết, chuyện là Dung Gia trộm tiền Dung Hoa đi chơi game. Trước kia lấy ít nên Dung Hoa không phát hiện, lần này lấy một phát hơn bốn trăm đồng, Dung Hoa mới cảm thấy có gì đó không bình thường.

Dung Hoa nói đến đây liền khóc, "Anh nói xem, sao nó lại không hiểu chuyện như vậy, hơn mười tuổi rồi cũng chẳng thương mẹ nó được chút nào, em một mình nuôi nó lớn có dễ dàng đâu, sao nó có thể vô tâm như vậy?"

Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ không rõ tư vị. Dung Gia giống mấy thằng bạn cùng học trước đây của hắn, tuổi dậy thì thừa sinh lực, không thể trút ra bèn gây sự khắp nơi, ai khuyên cũng không nghe, càng nói càng hư, loại này rất gây đau đầu cho các bậc phụ huynh. Nếu hiện tại không dạy dỗ, chẳng biết sau này thế nào, may mắn thì trưởng thành sớm, còn không thì hỏng hết.

Tuy rằng đôi khi hắn không quen với một số cử chỉ của Dung Gia, nhưng dù sao cũng mới sống chung, thỉnh thoảng hắn cảm thấy thằng nhỏ hành xử thực sự không được.

Bây giờ hắn cũng chỉ có thể an ủi Dung Hoa rằng phải hướng dẫn thằng nhỏ cẩn thận, nhưng kì thật cả hắn và Dung Hoa đều không nghĩ ra biện pháp nào hiệu quả.

Đinh Tiểu Vĩ suy nghĩ rất nhiều, ngẫm lại số tiền của mình.Bên ngoài tuy nói là người một nhà nhưng ai cũng ngầm hiểu là đang sống riêng, tiền của em là của em, của anh vẫn là của anh.

Việc kia không xong, Đinh Tiểu Ví có chút áy náy với Chiêm Cập Vũ, nhưng thật ra thì cũng không phải lỗi của hắn, chỉ là hắn vẫn thấy khó chịu vì chuyện đó.

Để tránh xấu hổ, hắn không chủ động liên lạc với Chiêm Cập Vũ nữa.

Không nghĩ tới thằng nhóc hôm nay lại gọi cho mình.

Đinh Tiểu Vĩ bắt máy, đầu kia liền hỏi, "Chú Đinh, chú đi tìm cái thằng họ Chu?"

Đinh Tiểu Vĩ ngẩn người "Ừ" một tiếng.

Chiêm Cập Vũ trầm mặc một lúc, giọng nói bỗng có chút nghẹn ngào, "Tôi thật xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho chú, cái gì cũng phải nhờ chú giúp. Chú không ghét tôi là tốt rồi, tôi không thể làm cho chú vui vẻ, đã thế lại còn đi gây chuyện."

Đinh Tiểu Vĩ thê lương tự nhủ trong lòng "Cậu cũng biết cơ à", bên ngoài vẫn tỏ vẻ an ủi, "Cậu đừng nói thế, chúng ta dù sao cũng là bạn vong niên, có khó khăn gì nhất định phải hỗ trợ nhau...... A, làm sao cậu biết được?"

"......Hắn......Hắn nói với tôi....." Giọng Chiêm Cập Vũ không được tự nhiên.

Đinh Tiểu Vĩ biết "hắn" là ai, "Tên đó...... Về sau không tìm cậu nữa chứ?"

"A, hẳn là, sẽ không......"

Đinh Tiểu Vĩ có chút ngoài ý muốn. Xem thái độ ngày đó của Chu Cẩn Hành chẳng có vẻ gì là muốn can thiệp cả, hắn không đồng ý ngủ với cậu ta, sao đột nhiên cậu ta lại có ý tốt như vậy?

Đinh Tiểu Vĩ mơ hồ, nhất thời nghĩ không thông.

Hắn thuận mồm dặn Chiêm Cập Vũ, "Tiểu Chiêm này, về sau phải chú ý việc học, biết không? Cậu nhìn mấy kẻ có tiền xem, có tiền là vênh mặt ngay, mặc kệ sự đời. Cậu cố gắng học hành, về sau kiếm thật nhiều tiền, sau đó lấy tiền vả vào mặt hắn, được chứ?"

Chiêm Cập Vũ "Phì" cười, giọng nói có hơi run rẩy, "Đã nhớ, nhất định tôi sẽ chăm chỉ học, chờ tôi kiếm tiền sẽ báo đáp chú."

Đinh Tiểu Vĩ cũng cười, "Được, chờ chú Đinh già rồi, mỗi ngày cậu mang cho tôi hai chai rượu cùng mấy cái cổ vịt, thế là đủ."

Cúp máy rồi, trong đầu Đinh Tiểu Vĩ không kiềm chế được suy nghĩ về Chu Cẩn Hành, nghĩ nhiều đến mức hắn muốn phỉ nhổ chính mình. Rõ ràng không muốn nghĩ, vì cớ gì lại không tự kiểm soát được bản thân mình?

Nhưng sâu trong lòng hắn vẫn cảm thấy, mình nợ Chu Cẩn Hành một ân tình.

Nhưng thật ra Chu Cẩn Hành cũng phải xin lỗi hắn, chỉ là hắn không muốn, làm thế chẳng khác nào tự biến mình thành oán phụ, so đo ai phụ lòng ai, ai lợi dụng ai, càng như vậy lại càng ra vẻ yếu đuối.

Nếu như hắn không muốn Chu Cẩn Hành xin lỗi mình, nếu hắn cảm thấy ân oán giữa hai người đã thanh toán xong, thì bây giờ Chu Cẩn Hành giúp đỡ hắn, hắn cũng không tránh khỏi cảm giác nợ người ta một cái ân tình.

Hắn không muốn nợ Chu Cẩn Hành bất cứ thứ gì.

Bề ngoài khỏi nói y có tấm lòng bao dung thế nào, nhưng nhờ vào khoảng thời gian lúc trước mà hắn nhận ra, kì thật y khá lợi hại, chỉ có người ta nợ y chứ y không nợ ai cả. Có thể hôm nay thấy chiếm được lợi lộc từ y, không chừng ngày nào đó y đòi lại gấp bội.

Đinh Tiểu Vĩ trầm ngâm suy nghĩ, hắn không thể nợ tình nghĩa mà ngủ với y được, bằng không thì gửi tin nhắn nói "Cảm ơn" cũng được đi, thể hiện tấm lòng cao cả của mình một chút.

Đinh Tiểu Vĩ cân nhắc từ ngữ, trừ "Cảm ơn" thì hắn không nghĩ ra câu gì nữa. Chỉ là hai chữ nhưng cũng khiến hắn rối rắm đến nửa giờ, đấu tranh tâm lí, lưỡng lự một lúc lâu.

Rốt cuộc cuối cùng hắn ném điện thoại xuống ghế.

Còn lâu đi! Bố mày cũng hơi coi thường con sói này rồi, căn cứ theo nguyên tắc xử sự của Chu Cẩn Hành, y làm việc đó với mình vì y thích, tự y thích thế, y tự nguyện làm, y tự hành động để nhanh chóng kết thúc mớ chuyện vớ vẩn này.

Đinh Tiểu Vĩ cứ tưởng tượng như thế, trong lòng tự nhiên thấy thoải mái tràn trề, mấy ngày sau tâm tình hắn cứ như vậy, vui vẻ đến mức  thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm mấy câu hát dân gian.

Cho đến một hôm, hắn xem TV thấy tin Chu Thái An ngồi xe lăn xuất viện. TV còn nói tình trạng Chu Thái An tiến triển tốt, đã có thể về nhà. Tập đoàn Thái An trước mắt do con trưởng cầm quyền.

Đinh Tiểu Vĩ hừ một tiếng.

Hắn nhớ không nhầm thì con cả của ông già này chính là bố của Chu Cẩn Hành, nói như vậy thì bố con nhà y rốt cuộc cũng đạt được mục đích.

Tiểu tử Chu Tông Hiền cùng bố hiện tại hẳn là mặt xám mày tro đi.

Đinh Tiểu Vĩ vô cùng thờ ơ, rốt cục hắn cũng có thể coi mấy tin về Chu gia đã không liên quan gì đến mình nữa.

Đến tối, cả nhà đang ăn cơm thì chuông cửa bỗng vang lên.

Linh Linh lập tức từ trên ghế nhảy xuống, muốn đi mở cửa.

Đinh Tiểu Vĩ cười cười nhìn con bé ra mở cửa, vẻ mặt con bé bỗng nhiên sửng sốt, ngay sau đó phát ra tiếng cười khàn khàn, cả người phi nhanh ra ngoài.

Đinh Tiểu Vĩ giật mình chạy theo.

Giây tiếp theo hắn nhìn thấy Linh Linh được một người ôm lấy đi đến gần mình.

Người nọ một thân áo dạ kẻ, quần tây phẳng phiu cùng giày da, nhìn không khác gì người mẫu đang đứng ở cửa, cười lên vô cùng ôn hòa. Linh Linh thân thiết ôm cổ y ra sức cọ cọ.

Dây thần kinh của hắn đứt phụt. Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ sẽ có ngày còn có thể nhìn thấy Chu Cẩn Hành đứng trước cửa nhà mình.

Chu Cẩn Hành tựa như một người bạn rất thân với hắn, mỉm cười ấm áp, "Anh Đinh, đã lâu không gặp." Sau đó ánh mắt y lướt một vòng trong nhà, dừng lại trên người Dung Hoa, y vẫn như cũ mỉm cười, "Đây hẳn là chị dâu, xin chào."

Dung Hoa bỗng nhiên hồi hộp, mặt đã hơi ửng hồng.

Không thể trách cô ấy, thật sự Chu Cẩn Hành rất đẹp, một vẻ đẹp vô thực, cho dù cô đã lớn tuổi nhưng nhìn Chu Cẩn Hành cứ như vậy mà bắn mị lực ra bốn phía, cũng khó mà không cảm thấy căng thẳng.

Dung Hoa vội vàng đáp: "Cậu, xin chào, xin chào, Tiểu Vĩ, mau mời người ta vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm."

Một cơn gió lạnh đúng lúc tạt qua, khiến Đinh Tiểu Vĩ đang mặc quần áo ở nhà rét run người.

Hiện tại hắn muốn một cước đá phăng Chu Cẩn Hành đi, làm sao mà đồng ý cho y vào nhà.

Quan trọng là người ta lại rất tự giác, nghe xong lập tức vào nhà rồi đóng cửa, cười nói: "Ban nãy mải nói chuyện nên quên đóng cửa, mong rằng mọi người không bị cảm."

Đinh Tiểu Vĩ thấy trước mặt hơi choáng vàng, hắn lặng lẽ siết tay bỏ vào trong túi áo, gắt gao nắm tay thật chặt, cố gắng bình tĩnh nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Chu Cẩn Hành chọt chọt hai má phúng phính của Linh Linh, "Thật sự lâu rồi không tới, em cũng rất muốn gặp Linh Linh. Anh về quê lấy vợ, em cũng không có cơ hội đến chúc phúc, bây giờ đương nhiên là muốn đến thăm chị nhà." Nói xong xách túi gì đó đặt xuống đất, "Chị dâu, chỉ là một chút tấm lòng, mong chị nhận lấy."

Dung Hoa vội đứng lên, tay cũng không biết nên để đâu, "Ai nha, khách khí quá khách khí quá, mau ngồi đi, chúng tôi đang ăn tối, cậu ăn chưa vậy...... A, tiếng Trung của cậu tốt thật."

Chu Cẩn Hành cũng không giải thích mà chỉ cười, "Chưa ăn, em tới thật đúng lúc, không biết chị dâu làm cơm có đủ hay không?"

"Đủ, đủ chứ, Dung Gia đâu, xới cơm cho chú." Dung Hoa vừa thấy cách ăn mặc của Chu Cẩn Hành liền biết không phải người thường, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi Đinh Tiểu Vĩ lại có vị bằng hữu sang trọng như thế.

Đinh Tiểu Vĩ giận đến mức nghiến răng, hắn quay lưng với Dung Hoa, trừng mắt nhìn Chu Cẩn Hành, ý muốn y cút về.

Chu Cẩn Hành mặc kệ Đinh Tiểu Vĩ trợn đến khô cả mắt, như thể không để ý mà vẫn thân mật ôm Linh Linh lên, "Tiểu Linh Linh nhớ chú không, chú mang cho cháu rất nhiều đồ chơi. Nếu tối nay cháu có thể ăn được hai bát cơm, chút nữa chú sẽ cùng chơi với cháu, được không?"

Linh Linh phấn khích đến không thể khép miệng, ra sức ôm Chu Cẩn Hành, cứ như thể sợ giây tiếp theo y sẽ biến mất.

Dung Hoa nén giận nhìn Đinh Tiểu Vĩ: "Tiểu Vĩ, mau mời người ta ngồi xuống, đứng đó làm gì?"

Đinh Tiểu Vĩ không còn cách, chỉ đành nhẫn nại "mời" Chu Cẩn Hành ngồi xuống.

Linh Linh dính chặt lấy Chu Cẩn Hành, như thế nào cũng không chịu bỏ ra, Chu Cẩn Hành cởi cái áo măng tô thật sự khó khăn, bèn nhìn Đinh Tiểu Vĩ: "Anh Đinh, giúp em một tay."

Đinh Tiểu Vĩ không nhúc nhích.

Dung Hoa đi tới đẩy đẩy hắn, "Tiểu Vĩ? Anh sao thế?"

Đinh Tiểu Vĩ bấc đắc dĩ bế Linh Linh xuống, nha đầu này không chịu buông tay, chỉ thiếu điều muốn cắn ba ba.

Không còn cách nào khác, hắn đành giúp Chu Cẩn Hành cởi áo, khoảnh khắc hai người đối mặt nhau, bất quá chỉ cách hai cái nắm tay,  hắn có thể ngửi được mùi nước cạo râu nhẹ nhàng mà khoan khoái. Đôi mắt Chu Cẩn Hành sáng như sao, mang theo ý cười sâu không thấy đáy, dùng thanh âm trầm thấp mà nói: "Anh Đinh, nhìn anh hạnh phúc như vậy, em thực sự ước ao."

Dung Hoa đứng cạnh ngượng ngùng cười không ngừng, trái lại Đinh Tiểu Vĩ lại rùng mình.

Hắn thật sự muốn biết, thằng khốn này khoác vẻ ngoài người thân tới nhà hắn làm gì.

Lúc ăn cơm Linh Linh cũng phải ngồi trên đùi chú Chu của mình, Chu Cẩn Hành vẫn kiên nhẫn trước sau như một, vẻ mặt rất tốt.

Dung Hoa hỏi hai người biết nhau như thế nào, Chu Cẩn Hành bèn kể về quá khứ một cách vô cùng sai sự thật.

Y là người mà có thể ăn hết sạch sẽ bát cơm rồi khen Dung Hoa khiến cô vui vẻ, kể cả Dung Gia ngày thường nhìn ai cũng không vừa mắt cũng bị khí chất điềm tĩnh nhã nhặn của y đánh gục, đối xử với y rất lễ phép.

Chu Cẩn Hành đến khiến trừ Đinh Tiểu Vĩ ra ai cũng rất phấn chấn, chỉ có hắn là chủ cái nhà này ăn cơm lại thấy nhạt như nước ốc.

Cơm nước xong Chu Cẩn Hành cùng Linh Linh và Dung Gia đi chơi.

Dung Hoa vào bếp thu dọn cùng Đinh Tiểu Vĩ, cô không ngừng hỏi về thân phận của Chu Cẩn Hành.

"Người này bề ngoài không đơn giản, Tiểu Vĩ này, trước kia sao không mời người ta đến chơi, cho tới bây giờ em cũng chưa nghe anh nhắc tới lần nào. Có bạn như vậy thật tốt, không chừng lúc nào đó có thể sẵn sàng giúp đỡ anh đâu."

Gương mặt Đinh Tiểu Vĩ có chút cứng ngắc, hắn có thể lí giải là do Dung Hoa hiền lành, nếu cô ấy mà biết người khiến cô ngưỡng mộ là ngài Chu đã từng ngủ với chồng mình hơn nửa năm, chẳng biết sẽ phản ứng ra sao nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play