Vẻ mặt Chiêm Cập Vũ không được tự nhiên, ánh mắt có chút né tránh, ấp úng nửa ngày mới chịu kể: "Hôm ấy tôi cùng Dương Dương ra ngoài chơi, ở...... Ở một câu lạc bộ đêm, có người uống say, muốn Dương Dương tiếp hắn, sau đó tôi mới xông vào người đó..."

Trực giác của Đinh Tiểu Vĩ cho thấy y đang nói dối.

Dương Dương chính là cậu nhóc hôm trước ở nhà Chiêm Cập Vũ, tưởng tượng cảnh hai người đó buổi tối chạy ra câu lạc bộ đêm chơi đã thấy hơi sai sai.

Đinh Tiểu Vĩ "Hừ" một tiếng, "Không thể đơn giản như vậy, cậu đang nói dối đúng không?"

Mặt Chiêm Cập Vũ đỏ lên, "Không phải...... Dù sao cũng là hắn ta bắt nạt Dương Dương trước."

Đinh Tiểu Vĩ vẫn không tin, nói chung cảm thấy y có gì đó giấu hắn, nhưng mặc dù hắn hỏi thế nào thằng nhóc cũng khóa chặt miệng không nói, một mực khẳng định chắc chắc mình nói đúng, như thế nào cũng không chịu nói thêm.

Cuối cùng khiến Đinh Tiểu Vĩ phát hỏa, hắn để Chiêm Cập Vũ ở lại bệnh viện rồi về nhà.

Nếu thực sự là chuyện tranh giành này nọ thì hắn cũng lười quản. Đàn ông trên đời chưa từng ghen tuông thì đời người cũng chưa gọi là đủ, không sao cả, coi như cho y một bài học.

Hắn về nhà vẫn còn rất nhiều việc phải làm, trước hết phải thuê một căn nhà nhỏ gần chỗ bọn họ.

Nhà hắn tổng cộng hai phòng ngủ, Dung Gia sẽ không có chỗ ngủ. Đinh Tiểu Vĩ thuê căn nhà có kết cấu tương tự, một gian cho Dung Gia ở, một gian tính cho người khác thuê. 

Lúc trước cùng Dung hoa bàn bạc về vấn đề này, hắn còn thấy mình có lỗi với Dung Gia, không nghĩ tới Dung Gia lại rất vui vẻ. Thiếu niên mười hai mười ba tuổi không ở cùng cha mẹ, khỏi phải nói có bao nhiêu tự do.

Hắn dọn dẹp nhà thêm một lần nữa, dọn rất kĩ lưỡng, chỗ nào ra chỗ nấy, chuẩn bị nghênh đón bà chủ mới.

Trong lúc dọn tình cờ tìm thấy mấy bộ quần áo của Chu Cẩn Hành.

Hắn cầm lên nhìn nửa ngày rồi mới ghé sát mũi ngửi một hơi, mùi tủ gỗ để lâu đã ám vào.

Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày, toan ném bộ quần áo xuống. Nhưng nghĩ lại cũng toàn đồ tốt, hắn mặc vẫn vừa người, đều là bỏ tiền mua cả, ném đi thật tiếc.

Quan trọng là giữ lại mấy bộ này, mỗi khi nhìn thấy lại phiền lòng.

Đinh Tiểu Vĩ do dự nửa ngày, cuối cùng gấp lại bỏ xuống dưới tủ, nhắm mắt làm ngơ.

Hai ngày sau, Dung Hoa cùng cậu con trai đã trở lại. 

Đinh Tiểu Vĩ đứng ở ga chờ đón, hắn giật mình, không nghĩ hành lí của hai mẹ con lại nhiều như vậy.

Dung Hoa vác trên vai một bao to, trên tay còn mấy túi đồ này nọ, phỏng chừng đều là đặc sản dưới quê, Dung Gia cũng xách hai cái túi, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Khoảnh khắc đó, Đinh Tiểu Vĩ thấy áy náy.

Hắn lại cứ không quan tâm mà chạy về trước như vậy, khiến một thân con gái như Dung Hoa phải mang nhiều đồ, vừa đi vừa phải để mắt đến hai anh em, dọc đường đi không biết có bao nhiêu vất vả.

Đinh Tiểu Vĩ áy náy, liên tục đi sát cạnh, Dung Hoa lại chỉ cười cười không trách hắn, vui vẻ đi cạnh kể trên đường nhìn Dung Gia đi cùng Linh Linh, thằng bé ngày càng ra dáng đàn anh.

Đinh Tiểu Vĩ bùi ngùi, cảm thấy mình thật có phúc khi gặp được người vợ tốt thế này.

Trước hết hắn đưa ba người về nhà hắn nghỉ ngơi một ngày, sau đó thu thập đồ đạc, chờ mấy ngày nữa xong việc thì cuối tuần sẽ cùng nhau chuyển nhà.

Hắn đi làm, mang theo một túi to bánh kẹo cưới, ở văn phòng phát cho mọi người, làm cho ai cũng biết hắn đã kết hôn.

Đồng nghiệp mừng cho hắn, Đinh Tiểu Vĩ nghe những lời trêu đùa chỉ biết cười trừ.

Tan việc, hắn sắp xếp rồi chạy ngay tới bệnh viện.

Còn chưa mở cửa phòng Chiêm Cập Vũ đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc đè nén.

Hắn nghe được giọng nói lạnh như băng của Chiêm Cập Vũ, "Đừng khóc, chuyện này là tôi gây ra, không liên quan đến cậu."

Âm thanh trong phòng vẫn nức nở, "Cập Vũ, tôi thật sự xin lỗi cậu......"

Đinh Tiểu Vĩ lúc này mới nhận ra, là giọng của Dương Dương.

Chiêm Cập Vũ thở dài, "Đừng như vậy nữa, chuyện cũng đã thế rồi...... Về sao còn làm việc kia nữa không?"

Dương Dương hơi sửng sốt, lại khóc tiếp, không muốn nói nữa.

Chiêm Cập Vũ lạnh nhạt nói: "Nhà cậu không thiếu ăn thiếu mặc, sao phải tự giày xéo mình như vậy, tôi đã nhìn nhầm người rồi. Cậu đi đi, về sau chúng ta coi như chưa từng quen biết."

Dương Dương bỗng nhiên khóc rống lên, "Cập Vũ, cậu đừng đuổi tôi, tôi, tôi thực sự thích cậu."

Chiêm Cập Vũ bỗng lớn tiếng đáp lại: "Tôi mới không cần cậu thích như vậy, nếu thích tôi thì cậu đã không ở cùng người khác. Tôi không thể chịu được nữa, cậu mau đi đi."

Dương Dương vừa khóc một hồi, ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân.

Đinh Tiểu Vĩ vội vàng trốn đi, lui ra núp ở một góc. Hắn nhìn Dương Dương đi xa rồi mới làm như chưa có chuyện gì mà bước vào phòng. 

Lúc này Chiêm Cập Vũ đang ở một mình, bảo sao nãy hai người lại lớn tiếng như vậy. 

Đinh Tiểu Vĩ đại khái cũng hiểu một ít. Chắc chắc quan hệ giữa Dương Dương và Chiêm Cập Vũ rất tốt, chỉ là tự dưng ra ngoài gặp người, phỏng chừng là được cho tiền, Tiểu Chiêm mất mặt nên mới nói với hắn là Dương Dương bị ăn hiếp, kì thật đích thị là mang nón xanh! (cắm sừng)  

Đinh Tiểu Vĩ thân là đàn ông, lại còn từng có quan hệ với nam giới, hoàn toàn có thể thông cảm.

Hắn định coi như không biết gì, chờ cơ thể thằng nhóc khá hơn, lúc ấy chắc tình cảm cũng không còn như trước nữa, hai tháng sau sẽ lại vui vẻ như thường.

Chỉ là bọn nhóc, thất tình thì có làm sao.

Đinh Tiểu Vĩ cầm theo nồi canh gà nóng hầm hập bước vào, liền thấy Tiểu Chiêm đang ngồi trên giường, vặn vặn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nắng chiều chiếu vào, phủ lên cần cổ trắng nõn của y một tầng vàng óng ánh, nhìn qua rất đẹp nhưng lại làm người ta cảm thấy đau lòng.

Nghe thấy động tĩnh, Chiêm Cập Vũ quay đầu lại.

Trên mặt y vết sưng đã tiêu đi không ít, vẻ mặt lại rất ảm đạm, nhìn qua một chút khí lực đều không có.

Đinh Tiểu Vĩ không rõ cảm giác trong lòng, hắn cười với y, "Tiểu Chiêm, chú Đinh đến thăm cậu, mang cho cậu canh gà này, vẫn còn nóng đấy."

Chiêm Cập Vũ vừa nhìn thấy hắn lập tức nở nụ cười, "Cảm ơn chú a, cũng chỉ có chú tốt với tôi nhất."

Đinh Tiểu Vĩ đi qua bắt lấy cằm y nâng lên nhìn, "Tốt, rất tốt, mặt mày không sao cả."

Tiểu Chiêm sờ mặt mình, nhẹ nhàng xoa xoa dưới cằm, "Là do ông trời thương xót cho mấy bạn gái trường tôi, nếu tôi có mệnh hệ gì, các bạn đau lòng chết mất."

Đinh Tiểu Vĩ ngồi xuống cạnh, mở cặp lồng ra, "Ăn đi, nhân lúc còn nóng."

Chiêm Cập Vũ cũng không khách khí ôm cặp lồng lên, trước tiên húp hai ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn Đinh Tiểu Vĩ cười.

Đinh Tiểu Vĩ cũng nhìn y cười.

Chiêm Cập Vũ ăn no nê mới hỏi, "Chú Đinh, chú, người kia, kết hôn, khỏe chứ?"

"Khỏe, sao lại không?"

Vẻ mặt Chiêm Cập Vũ có chút ảm đạm, "Thế thì tốt...... Chuyện đó, chú Đinh, nếu chú lại ly hôn......"

Đinh Tiểu Vĩ "Hả" một tiếng, "Sao lại nói thế, tôi cũng không nghĩ muốn ly hôn."

Chiêm cập Vũ xấu hổ, "Tôi nói nếu như, nếu như, tôi, tôi vẫn còn chờ chú." 

Đinh Tiểu Vĩ xoa đầu y, "Cậu tự đi đi, đừng chờ tôi. Chú Đinh không bao giờ...... Muốn ly hôn, vợ tôi tốt lắm, tôi mong sẽ sống cùng cô ấy cả đời này.

Chiêm Cập Vũ gật đầu, rầu rĩ "Ừ" một tiếng. Hai tay y gắt gao nắm chặt ga giường, mạnh đến nỗi nghe được cả tiếng xương.

Đinh Tiểu Vĩ phát hiện điểm không đúng, vội hỏi: "Cậu làm sao thế?"

Chiêm Cập Vũ ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt mơ màng như không có tiêu cự, "Chú Đinh, tôi cần chú giúp, chú nhất định phải đồng ý."

Đinh Tiểu Vĩ bị vẻ mặt nghiêm túc của y làm dao động, "Chuyện gì vậy?"

"Chú đồng ý đi."

"Cậu trước tiên phải nói rõ là chuyện gì chứ."

"Chú đồng ý trước không được sao, chú cứ nhất định phải biết trước thế."

"Không phải muốn biết hay không, nhưng cậu phải nói trước."

Chiêm Cập Vũ cắn răng, sợ bản thân mình đổi ý, nói rất nhanh: "Chú làm với tôi một lần đi."

Đinh Tiểu Vĩ giật mình, nhìn y với một ánh mắt kì lạ.

Gương mặt trắng nõn của Chiêm Cập Vũ phủ lên một tầng hồng nhạt, lúc nào cũng dễ thương như thế, "Chú Đinh, làm với tôi một lần đi, chú muốn làm thế nào cũng được. Tôi, tôi thích chú, chú hãy để tôi giữ lại những kí ức tươi đẹp nhất, về sau tôi sẽ không bao giờ...... phiền đến chú nữa."

Phản ứng đầu tiên của Đinh Tiểu Vĩ là ra sức vỗ đầu y.

"Mẹ nó cậu nghĩ cái quái gì thế!"

Mắt thằng nhóc hơi hơi đỏ, "Không được sao?"

"Tôi bây giờ vừa mới kết hôn cậu lại nói chuyện này, cậu cảm thấy phù hợp lắm à?"

Chiêm Cập Vũ hơi nức nở, "Không đúng...... Chú coi như tôi chưa nói gì đi, tôi lỡ lời."

"Cậu lỡ lời!" Đinh Tiểu Vĩ thở dài, "Không phải hỏng hết đầu óc rồi chứ?"

Chiêm cập Vũ quay mặt sang một bên, "Có khi thế thật."

Đinh Tiểu Vĩ đành coi như y đang u mê, tự nhủ không cùng người bệnh chấp nhặt.

Khi đó hắn thật sự không nghĩ nhiều, vẻ mặt ảm đạm của Tiểu Chiêm lúc ấy, chính là do bị từ chối.

Vài ngày kế tiếp Đinh Tiểu Vĩ đều bề bộn công việc, tan làm hắn dẫn Linh Linh cùng mẹ con Dung Hoa đi ăn cơm, tiện thể giúp thu dọn hành lí, nếu được thì mang về nhà mới luôn, rồi cuối tuần sau sẽ dọn tiếp.

Hắn lại đi một chuyến tới bệnh viện, Tiểu Chiêm xuất viện.

Thằng nhóc không có gì đáng lo ngại, trên mặt còn vết sưng đỏ chưa tiêu, nhưng nhìn chung đã khôi phục trở lại thành một thanh niên khôi ngô tươi tắn.

Đinh Tiểu Vĩ hỏi y thứ sáu có muốn đến nhà hắn ăn cơm không, Dung Hoa làm một bàn lớn để mừng ngày dọn về nhà mới.

Chiêm Cập Vũ lắc đầu, nói rằng có hẹn. 

Đinh Tiểu Vĩ chỉ là thuận mồm hỏi, cũng không nghĩ y sẽ đến, nếu đến cũng rất khó xử.

Chẳng mấy chốc đã tới thứ sáu, hai mẹ con kéo một xe chất đầy hành lí dọn về đây.

Hôm đó thời tiết đặc biệt tốt, cho dù mệt mỏi cả ngày nhưng Đinh Tiểu Vĩ vẫn rất vui vẻ.

Cuối cùng ngôi nhà này cũng có một người phụ nữ, từ nay về sau sẽ là cái nhà theo đúng nghĩa.

Bọn họ dọn đồ mệt muốn chết, sau đó liền ăn cơm, cơm nước xong thấy trời vẫn chưa tôi hắn, Điinh Tiểu Vĩ bỗng nhiên nhớ Tiểu Chiêm mới xuất viện, phỏng chừng lại không chịu nấu cơm mà ăn mì gói.

Hắn nghĩ tới nghi lui, rốt cuộc đóng gói vài món ăn, dặn Dung Hoa đưa hai đứa nhóc đi nghỉ, hắn sẽ về ngay, để ba mẹ con tự thu dọn trước.

Hắn vừa đi vừa ngân nga một làn điệu dân gian.

Đến nơi, ấn chuông cửa một hồi nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh.

Tên này mới xuất viện không ở nhà còn đi đâu? Hắn bèn lấy máy gọi cho Chiêm Cập Vũ.

Điện thoại vừa gọi, đồng thời hắn cũng nghe thấy tiếng đổ chuông trong nhà.

Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày, vừa gọi vừa tiếp tục ấn chuông cửa.

Đợi nửa ngày vẫn không thấy có người, hắn có chút nóng nảy, bắt đầu gõ cửa mạnh hơn, "Tiểu Chiêm! Tiểu Chiêm! Cậu có ở nhà không? Mở cửa cho chú Đinh!"

Gõ cửa mãi nhưng bên trong vẫn không động tĩnh, lần này hắn thực sự điên tiết.

Chẳng lẽ y quên mang điện thoại theo?

Hắn sợ thằng nhóc lơ mơ trượt chân trong WC rồi ngất xỉu các thứ.

Đang lúc hắn không để ý, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Đinh Tiểu Vĩ dựng tai lên nghe ngóng, tiếng bước chân tương đối có lực, hơn nữa thanh âm trên sàn là của giày da, vừa nghe liền biết không phải Tiểu Chiêm.

Cánh cửa nháy mắt mở ra.

Cả hai người đều sửng sốt.

Đinh Tiểu Vĩ trăm triệu lần không nghĩ tới, cái thằng súc sinh họ Chu bắt cóc hắn lại từ nhà Tiểu Chiêm đi ra.

Kẻ thù lâu ngày gặp lại, thực sự rất đỏ mắt. Đinh Tiểu Vĩ còn chưa kịp nghĩ lí do, thân đã tự động tiến lên muốn đánh.

Chu Tông Hiền lùi bước, bắt lấy nắm đấm mà nhíu mày nói: "Tôi có nhiều việc quan trọng phải làm hơn là ở đây đánh nhau với anh, anh nếu lãng phí thời gian của tôi, tôi sẽ ném anh tới một nơi ít nhất phải hơn nửa tháng, lúc đó anh hai nói gì tôi cũng coi như chưa biết, là anh gây sự trước."

Đinh Tiểu Vĩ giật mình sửng sốt, nghĩ đến mấy ngày này, quả thật lòng vẫn hơi sợ hãi.

Nắm đấm giơ lên, lại nhịn buông xuống không nhúc nhích. Bây giờ mà hành động liều lình thì sau này sẽ rất hối hận, hắn quả thật không muốn có liên quan gì đến Chu gia.

Hắn buông tay, cắn răng hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Chu Tông Hiền lộ ra một nụ cười châm chọc hiện lên trên gương mặt khinh thường vô cùng ngứa mắt, "Anh tự vào mà hỏi." Nói xong chỉnh lại quần áo rồi quay người đi

Đinh Tiểu Vĩ nhanh chóng chạy vào phòng.

Chạy vài bước tới phòng ngủ, hắn nhìn thấy một cơ thể trần trụi, một thân đầy dấu vết hoan ái của Chiêm Cập Vũ đang vô lực nằm trên giường, trong nháy máy đầu óc trống rỗng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play