Đã bốn ngày trôi qua nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Chu Cẩn Hành.

Đinh Tiểu Vĩ đã định báo cảnh sát, nhưng ngoại trừ có mỗi cái tên của y, còn lại tuổi tác, quê quán, nơi làm việc hỏi cái gì hắn cũng không biết, thậm chí còn không thể cung cấp ảnh chụp, đồng chí cảnh sát ngoài việc lập án cho có lệ cũng không thể làm gì hơn.

Khi đi làm hắn như người mất hồn, trước giờ lái xe luôn bình tĩnh nhưng vì bị chuyện này ảnh hưởng, lái xe chở giám đốc còn tông vào đuôi xe khác.

Giám đốc rất tức giận, nhưng xe có bảo hiểm, cũng không cần hắn bồi thường. Nhìn thấy Đinh Tiểu Vĩ hồn xiêu phách lạc, giám đốc cũng không dám ngồi xe hắn lái nữa, bèn cho hắn ba ngày nghỉ.

Buổi chiều về đến nhà, Linh Linh chưa tan học, hắn nhìn căn phòng trống không thiếu hơi người, không nhịn được bật khóc.

Trong lòng hắn vô cùng bất lực cùng khổ sở, không có cách nào nói cho người khác được, cũng không ai có thể giúp hắn.

Hắn thật sự rất nhớ Chu Cẩn Hành, hơn nữa lo lắng đến mức sắp điên rồi, nhưng lại không biết đi đâu để tìm một chút tin tức.

Người kia cứ biến mất như vậy, ngoại trừ việc y đã từng ở đây, dường như không có thứ gì chứng minh là y đã sống cùng hắn.

Hắn vẫn còn nhớ rõ ngày vợ cũ bỏ đi, hắn nhìn vào căn nhà trống không dưới nắng chiều, cùng đứa con gái nhỏ chớp đôi mắt tỉnh tỉnh mê mê, cũng giống như bây giờ, vẫn lại băn khoăn và bất lực. Hắn đã nghĩ mình có thể chấp nhận được người khác, nhưng Chu Cẩn Hành bất chợt xuất hiện, lại bất chợt đi luôn, điều đó đã đả kích hắn vô cùng nặng nề.

Trong hơn nửa năm này, hắn tựa như đang sống trong mộng tưởng. Hắn ở cùng với một người thanh niên tốt lắm, hắn thích cậu thanh niên đó, hắn muốn cùng cậu ta chung sống cả đời. Hắn đã sống hơn ba mươi năm nhưng chưa hề nghĩ đến chuyện đó, hắn cũng từng trải qua, nhưng hiện tại hắn chỉ còn một mình, sao lại ra nông nỗi này chứ?

Đinh Tiểu Vĩ ôm đầu khóc rống lên.

Hắn rất không cam lòng, nếu ngày đó hắn không đi, Chu Cẩn Hành sẽ không biến mất như bây giờ nữa, vừa vào cửa đã có thể ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức mũi, có thể nhìn thấy tấm lưng luôn luôn thẳng tắp của y.

Chẳng lẽ Đinh Tiểu Vĩ hắn cứ thất bại như vậy, cứ như thế không giữ được người sao? Bất kể là mẹ của Linh Linh hay Chu Cẩn Hành, hắn đều đối xử bằng cả tấm lòng, thế nhưng bọn họ đều chạy đi mất, quăng hắn sang một góc.

Rốt cuộc hắn có điểm nào không tốt, chỗ nào không đúng? Sẽ không còn ai nguyện ý cùng hắn sống an ổn cả đời ư?

Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy hắn đau lòng đến nghẹt thở rồi, về sau hắn phải tự đi một mình một lần nữa. Còn Linh Linh? Linh Linh làm sao bây giờ, ngày nào con bé cũng hỏi khi nào chú Chu trở về, hôm qua còn vừa khóc ầm ĩ cả lên đòi chú Chu, làm thế nào hắn có thể nói thật với con bé được, có thể nói rằng chú Chu không cần chúng ta, cũng giống như mẹ con bé?

Đinh Tiểu Vĩ rất khó chịu. Di động vang lên, hắn mắt điếc ai ngơ, đến khi vang lên lần hai, hắn mới đứng dậy cầm điện thoại.

Hắn nhìn qua, bất ngờ khi nhận ra là mẹ mình gọi.

Hai ngày này Chiêm Cập Vũ vẫn hay gửi tin nhắn, nhưng hắn chưa trả lời lại một câu nào. Tuy rằng chuyện này không thể trách Chiêm Cập Vũ, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy nếu không phải vì thằng nhóc kia, Chu Cẩn Hành sẽ không đi mất.

Hắn quẹt mũi, nhận cuộc gọi.

"Tiểu Vĩ à, con đi làm sao?"

"Aiz, mẹ à, con không vội, mẹ nói đi."

"À, mẹ đang nghĩ muốn đến thăm cháu gái, ngày mai không phải cuối tuần sao, đêm nay mẹ đi, sáng mai có thể tới rồi."

"Mẹ đừng đến đây, đi tàu phải mất bảy giờ, quá mệt mỏi, sợ mẹ chịu không nổi. Đợi đến mùng một tháng mười, hôm đó con đưa Linh Linh về." (*1/10: ngày quốc khánh TQ)

"Một tháng mười vẫn phải về. Đi lần này vừa lúc thằng con nhà lão Triệu muốn đi đến chỗ con làm, mấy tiểu tử đó thay phiên nhau lái xe đưa mẹ lên, khi về bọn họ tự chạy xe về, chẳng phải không mất tiền vé xe sao. Hơn nửa năm chưa gặp người nhà, mẹ cũng chỉ muốn gặp cháu gái mình thôi."

Đinh Tiểu Vĩ miễn cưỡng cười hai tiếng, hắn không muốn mẹ mình lên đây, hiện tại tâm trạng hắn không tốt, sợ bà nhận ra điều gì.

"Mẹ, ngồi ô tô càng mệt, hay là bỏ đi, đợi mùng một tháng mười bọn con về, cũng chỉ tháng sau thôi mà."

Bà lão kiên quyết, "Không được, mẹ đã nghĩ kĩ rồi, khó có được cơ hội lần này, vì sao không đi chứ, hơn nữa mẹ còn khỏe, lộ trình lần này cũng không sao cả. Sáng mai nhớ đón mẹ, mẹ cho số của Tiểu Triệu, con nói địa chỉ cho cậu ta..."

Đinh Tiểu Vĩ tắt máy, nằm ngửa trên sô pha, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Hắn nhìn đồng hồ, sắp đến giờ đón Linh Linh.

Hắn đứng dậy, lảo đảo vào phòng tắm vốc nước rửa mặt, nhìn khuôn mặt tiều tụy của mình trong gương, đôi mắt sưng đỏ, khổ sở trong lòng lại càng tuôn ra.

Nhưng hắn không thể chìm mãi vào nỗi buồn được, mặc kệ là ai bỏ đi, ngày vẫn cứ thế trôi, hắn còn con nhỏ, không thể dành thời gian để ngồi đau lòng.

Sáng sớm hôm sau, Đinh Tiểu Vĩ đón bà lão về.

Cả đêm không nghỉ ngơi tốt, nhìn bà lão có chút mệt, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn, vừa vào nhà liền đi thẳng đến phòng của Linh Linh, bộ dạng vô cùng vui vẻ.

Linh Linh nhìn bà nội cũng cao hứng theo, quấn quít lấy bà đòi ăn thịt kho tàu.

Bà lão tuổi cao, ngôn ngữ của người câm điếc học không được tốt lắm, Linh Linh khoa tay múa chân biểu lộ ý kiến, bà cũng phải đoán, tuy thế nhưng một lớn một nhỏ vẫn trò chuyện vui vẻ.

Từ khi Chu Cẩn Hành rời đi, đã lâu rồi Linh Linh mới cười, Đinh Tiểu Vĩ nhìn thấy mà lòng chua xót không thôi.

Bà lão cần mẫn cả đời, đi đến đâu cũng không chịu ngồi yên. Chờ hắn xong việc rồi, ăn xong bà lão dọn dẹp qua phòng ở, vừa dọn vừa nói: "Anh này, khi nào mới tìm cho tôi một cô vợ đây, anh xem cháu gái tôi tủi thân chưa kìa, con bé gầy thế kia......"

Đinh Tiểu Vĩ vẫn mất hồn mất vía như cũ, căn bản nghe không vào.

"Nghe nói ở quê mình cũng định mở trường cho trẻ khuyết tật, nếu có thì anh có về không? Ở quê có rất nhiều đối tượng tốt, ngày nào cũng gặp. Anh nói xem, anh ở thành phố lớn mà vẫn không tìm nổi. Phụ nữ ở đây tiêu chuẩn cao, không dễ tìm...... Anh không thể cả ngày nấu cơm giặt quần áo trông con bé được, Linh Linh sống cùng anh, dám chắc chỉ tạm bợ qua ngày, chỉ tưởng tượng thôi tôi cũng thấy khó chịu rồi."

Đinh Tiểu Vĩ nhớ tới khi Chu Cẩn Hành còn ở nhà, bọn họ được chăm sóc tốt đến mức nào, mũi lại cay cay.

Bã lão thấy hắn không nói gì, nghĩ mình lải nhải phiền phức, cũng đành thở dài im lặng.

Quét đến trước cửa phòng tắm, bà lão "Ơ" một tiếng, "Tiểu Vĩ a, trong này khăn mặt, bàn chải và mấy thứ kia cái nào cũng mua thành cặp là sao?"

Đinh Tiểu Vĩ lấy lại tinh thần, "Dạ" một tiếng, đột nhiên giật mình đứng dậy.

Bà lão cười đầy bí hiểm, sắc mặt có chút vui mừng đi tới, "Anh cũng không nên giấu mẹ anh chứ, có phải có ai rồi hay không?"

Đinh Tiểu Vĩ xấu hổ lấy lại bàn chải đánh răng từ trong tay bà, "Không phải đâu mẹ, là bạn con ở lại đây vài ngày, là nam."

Bà lão hoài nghi nhìn hắn, lầm bầm: "Nói dối." Ngay sau đó lập tức hướng bên ngoài hô: "Linh Linh, lại đây."

Đinh Tiểu Vĩ có chút căng thẳng nhìn Linh Linh chạy vào.

Bà lão hỏi Linh Linh, có phải đã có người tới đây hay không.

Linh Linh gật gật, bắt đầu kể về chú Chu của mình.

Bà lão ngạc nhiên: "Chú Chu? Thật sự là chú ư?"

Đinh Tiểu Vĩ dở khóc dở cười: "Mẹ à, là chú thật mà."

Bỗng nhiên cảm xúc trào dâng, Linh Linh mếu máo tưởng chừng như sắp khóc, kéo tay bà lão đòi tìm chú Chu.

Đinh Tiểu Vĩ ôm lấy con bé, nhỏ giọng quát: "Linh Linh."

Bà lão trừng mắt liếc hắn một cái, kéo cháu gái của mình vào lòng, "Cháu bà đừng sợ, kể cho bà nội nghe."

Linh Linh bắt đầu kể không ngừng, nói chú Chu thật tốt, nấu ăn ngon, lại còn sẵn sàng bày trò chơi cùng mình, hướng dẫn làm bài tập về nhà, kể được một lúc bèn khóc, nói chú Chu mãi không quay lại.

Đinh Tiểu Vĩ cố kiềm chế bực mình, miễn cưỡng cười nói: "Mẹ, bạn con trông con bé, Linh Linh với cậu ta khá hợp nhau, không có việc gì đâu, trẻ con thôi mà, một thời gian sau sẽ quên."

Bà lão ngạc nhiên hỏi: "Người bạn kia ở đây rất lâu?"

"Vâng, tầm một tháng." Đinh Tiểu Vĩ trả lời qua loa.

Bà lão cũng không nói nữa, sốt ruột dỗ cháu gái.

Đinh Tiểu Vĩ khó chịu đến mức không biết phải làm gì, hắn thầm nghĩ muốn kiếm chỗ nào đó ngồi khóc một hồi, khóc hết nước mắt đi, nhưng bây giờ hắn thực sự không kìm nén nổi nữa.

Đinh Tiểu Vĩ đành nói "Con ra ngoài đi vệ sinh", vừa lúc đi ra thì chuông cửa vang.

Hắn mở cửa, Chiêm Cập Vũ đứng ngoài, bộ dạng hổn hển, vừa thấy hắn liền hỏi, "Sao chú không bắt máy, vài ngày nay rồi, còn tưởng chú gặp chuyện không may, tôi lo chết mất."

Đinh Tiểu Vĩ nhìn thằng nhóc, trong lòng đang không vui, đương nhiên vẻ mặt hắn cũng chẳng dễ gần, hạ mí mắt nhìn y, "Có chuyện gì?"

Chiêm Cập Vũ nghi hoặc nhìn hai mắt hắn, "Chú Đinh, chú làm sao vậy? Có vẻ chú không ổn lắm."

Đinh Tiểu Vĩ đờ đẵn nhìn y, "Không thấy Chu Cẩn Hành."

Chiêm Cập Vũ kinh ngạc: "Gì cơ? Không thấy vợ chú?"

"Mẹ nó bé mồm thôi!" Đinh Tiểu Vĩ đẩy y ra ngoài, đóng cửa vào, nghiến răng nghiến lợi nói.

Chiêm Cập Vũ mở to hai mắt nhìn, "Chú Đinh, sao lại không thấy?"

Bả vai Đinh Tiểu Vĩ hạ xuống, trầm giọng nói: "Hôm đó tôi đi tìm cậu, y giận, sau đó không quay về nữa."

Chiêm Cập Vũ không dám tin mà nhìn hắn, "Nhưng...... Nhưng sao lại...... Chỉ vì tức giận mà......"

Đinh Tiểu Vĩ thấp giọng: "Mẹ nó sao tôi biết, có thể y chỉ vì chuyện ấy mà bỏ đi. Tìm khắp nơi đều không có một chút tin tức gì, cái gì cậu ấy cũng không mang theo. Cậu nói xem cậu ấy có thể đi đâu, trên người không có đồng nào, ngay cả chứng minh thư cũng không có, cậu ấy có thể đi đâu được chứ." Nói xong mấy lời cuối hắn đã không thể chịu nổi mà ngồi xổm xuống đất, thanh âm nghẹn ngào.

Chiêm Cập Vũ cũng ngồi xổm theo, không biết làm gì đành nhìn hắn, "Chú... Chú Đinh, nói như vậy là do tôi...... Tôi, tôi thật lòng xin lỗi chú, tôi, tôi sẽ giúp chú tìm anh ấy, thực, thực sự xin lỗi."

Đinh Tiểu Vĩ sụt sịt, "Cũng không phải tại cậu, bỏ đi, chỗ nào có thể tôi đều tìm cả rồi, cũng báo cảnh sát rồi. Vô dụng thôi, nếu y không muốn về, tôi còn có thể đi đâu tìm y chứ."

"Chú đến nhà anh ấy đi, anh ấy là người ở đâu a, dù sao cũng phải có người thân chứ, không thể cả đời không liên lạc với người thân được."

Đinh Tiểu Vĩ lắc đầu, "Không biết, cái gì tôi cũng không biết."

"Sao lại không biết? Cái gì cũng không biết mà chú lại đối tốt với anh ta như thế? Lại còn ở cùng nhau?"

Đinh Tiểu Vĩ mờ mịt nhìn đất.

Đúng vậy, cái gì về Chu Cẩn Hành hắn cũng không biết, hắn đối tốt với y lắm, hiện giờ y đi rồi, không biết nên tìm ai tính sổ đây.

Chiêm Cập Vũ vỗ vỗ bả vai hắn an ủi: "Chú Đinh, đừng quá đau lòng, tôi giúp chú tìm anh ấy nhé? Nhất định tôi sẽ tìm được mà."

Đinh Tiểu Vĩ vừa há mồm định nói thì cửa mở, bà lão cùng Linh Linh ngó đầu ra, nghi ngờ nhìn hai người đang ngồi xổm dưới đất.

Hắn đứng lên, không được tự nhiên mà mở miệng, "Mẹ."

Bà lão nhìn hắn, lại nhìn Chiêm Cập Vũ đang há mồm ngơ ngác nhìn mình, "Tiểu Vĩ, thằng nhóc này là ai? Sao không vào nhà đi?"

Đinh Tiểu Vĩ kéo Chiêm Cập Vũ từ dưới đất lên, "À, đây là...... em trai của bạn con, Tiểu Chiêm, đây là mẹ tôi."

"A, cháu chào bác, cháu chào bác."

Bà lão ha hả cười, "Chào cháu chào cháu, mau vào thôi, ngồi ở ngoài làm gì."

Linh Linh cũng tò mò nhìn Chiêm Cập Vũ, Chiêm Cập Vũ nhìn thấy cô bé bèn cười nói: "Cháu là Linh Linh đúng không, chào cháu."

Linh Linh cười với y, sau đó lại ngại ngùng nấp sau lưng bà nội.

Đinh Tiểu Vĩ dẫn Chiêm Cập Vũ vào nhà. Bà lão pha trà, mang hoa quả ra mời y, rồi mới hỏi bóng gió xem có ai phù hợp với Đinh Tiểu Vĩ không.

Đinh Tiểu Vĩ bất đắc dĩ nói: "Mẹ, sao cậu ta biết được, chúng con chênh nhau nhiều tuổi như vậy, chẳng lẽ lại hỏi tìm cho con một cô gái trẻ?"

Chiêm Cập Vũ biết ý, vội đáp lại, "Bác yên tâm, nhất định cháu sẽ để mắt."

Trước kia Đinh Tiểu Vĩ thực sự không nhìn ra, thằng nhóc này biết ăn nói thật, có thể khiến người già thấy phấn chấn, có khi còn nói nhiều đến mức không khép mồm lại được ấy chứ. Ứng phó với mẹ hắn, chơi cùng Linh Linh, lại còn có thể làm cho Linh Linh vui vẻ, hắn cũng bội phục.

Buổi tối mẹ hắn nấu cơm, hắn giúp bà nấu, Chiêm Cập Vũ cũng giúp gọt khoai tây.

Đinh Tiểu Vĩ hỏi y vì sao có thể nói lảng với bà như vậy, Chiêm Cập vũ ngượng ngùng cười, "Nhà tôi nhiều người, ông bà cô dì chú bác đủ cả, lại còn mấy em trai em gái nữa, cứ đến năm mới, cả phòng chỉ thấy người, trông trẻ, tiếp chuyện người già đã là gì.

Đinh Tiểu Vĩ nhìn mặt mày y hớn hở, nhìn con gái mình vô cùng cao hứng, hắn cảm thấy sự xuất hiện của Chiêm Cập Vũ ngày hôm nay cũng ít nhiều giảm áp lực cho hắn.

Chiêm Cập Vũ len lén lại gần bên tai hắn nói, "Chú Đinh, đừng quá đau lòng, tôi sẽ giúp chú. Hai người bọn chú hợp nhau như vậy, tôi rất ngưỡng mộ, nhìn chú khó chịu tôi cũng khó chịu, tôi sẽ giúp chú tìm anh ấy."

Đinh Tiểu Vĩ quan sát đôi mắt tròn trong suốt, trong mắt đều là sự thành khẩn, hắn cảm động.

Hắn có chút đau lòng, "Tiểu Chiêm, cảm ơn cậu."

Chiêm Cập Vũ cười ngượng ngùng, ánh mắt trộm dừng lại trên giương mặt mang theo nét đau buồn của hắn vài giây, sau đó y quay đi ngay lập tức.

Đến tối, bọn họ cùng nhau đánh bài đến tận mười giờ. Trước khi về, Chiêm Cập Vũ có vẻ như không nỡ xa bà lão, y chủ động đề nghị ngày mai cùng Đinh Tiểu Vĩ đưa bà ra ngoài đi dạo.

Kì thật Đinh Tiểu Vĩ không có chút tâm tình nào, nhưng mẹ hắn khó mà có lần đến đây, dù sao cũng phải ra ngoài đi dạo mua đồ linh tinh, đành phải đáp ứng.

____________

Sắp gay cấn rồi nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play