Mà khí thế kia, lại là thề không mua sẽ không đi....
A Cửu sờ sờ trên người, đừng nói bạc, ngay cả một tiền đồng cũng không
có. Mà lúc này, Quân Khanh Vũ cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, giống như
phải đem nàng biến thành mười lượng bạc.
Suy nghĩ hồi lâu, A Cửu từ trên đầu lấy xuống trâm cài tóc, sau đó nhìn hiệu cầm đồ bên cạnh, bất đắc dĩ đi vào.
Chủ quán kia cũng thực ép giá, nên chỉ đổi được năm mươi lượng bạc, mặc
dù nói nàng không thiếu một châu trâm, nhưng trong lòng vẫn có chút
không thoải mái.
Sau khi tiến cung, đồ được ban thưởng cực ít, mà trâm cài tóc ban nãy kia, chính là đồ Mai Tư Noãn mang theo lúc vào cung.
Mua xong đá, khuôn mặt của Quân Khanh Vũ nhất thời như thất thải thạch ngũ quang thập sắc, cơ hồ muốn cười phát run.
Nhìn A Cửu trong tay còn bạc, Quân Khanh Vũ đi tới ngọc thạch điếm bên
cạnh, bảo chủ quán xuyên thêm tua cờ vàng sáng tốt nhất vào đá, sau đó
cài bên hông.
Quân Khanh Vũ mặc y phục thanh sắc, thêm một khối đá màu trắng cùng
hoàng sắc tua cờ chói mắt phối hợp, nói có bao nhiêu tục khí, thì có bấy nhiêu tục khí.
Nhìn hắn cúi đầu nghiêm túc đeo đá, A Cửu không khỏi lắc đầu cười cười, có chút bất đắc dĩ.
Ánh mắt Quân Khanh Vũ gần đây thật kém.
"Đi." Quân Khanh Vũ hất cằm, kéo A Cửu tiếp tục đi dạo phố.
Nữ nhân trời sinh đã có ham mê đi dạo phố, nhưng mà đối với một sát thủ mà nói, chỉ có tìm kiếm con mồi mới thú vui.
Bởi vậy, nhìn Quân Khanh Vũ dần dần càn quét bạc trong tay nàng, A Cửu
chỉ cảm thấy nam nhân bồi nữ nhân đi dạo phố, quả thật quá vĩ đại.
Vì có rất nhiều thương nhân Tây Vực, cho nên từ loan đao cổ đến thạch điêu tinh mỹ, hắn đều cảm thấy vô cùng hứng thú.
Hơn nữa chỉ cần thích, hắn sẽ lại hỏi nangg, "Ngươi cảm thấy mua cái này được không?"
Mới bắt đầu, A Cửu còn có chút thích ứng không kịp.
Bởi vì nàng đã quen với ngữ khí hắn ra lệnh.
Mà bây giờ, lại là trưng cầu ý kiến của nàng.
"Hảo, ngươi thích thì mua đi."
Sau đó, nàng liền dũng cảm bỏ tiền.
Mắt nhìn đã đến trưa, Quân Khanh Vũ vẫn chưa có ý định muốn hồi cung, thậm chí không cả nghỉ ngơi.
Mà lúc này, A Cửu lại hơi đói bụng.
Đang lúc Quân Khanh Vũ cảm thấy hứng thú với hàng loạt các giấu đao, A
Cửu rốt cuộc nhịn không được nhắc nhở, "Hoàng thượng, tiền trên người
chỉ còn đủ ăn một bát mỳ."
"Ngươi đói bụng?"
Người đang chìm đắm trong vui sướng bỗng bừng tỉnh, sau đó nói, "Vậy đi ăn mỳ đi."
Sau đó hai người đến một quán nhỏ ven đường, quả nhiên, chỉ còn lại một đồng tiền.
Nước và mì trắng như tuyết, thả thêm mấy đoạn hành thái, rất bình dị,
nhưng đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay, A Cửu cảm thấy muốn ăn.
Cầm chiếc đũa, gắp lên vài sợi, từng chút từng chút nuốt vào.
Quân Khanh Vũ chống má ngồi đối diện, nhìn đồng tiền cuối cùng trên bàn mà tươi cười xán lạn.
Lại nhìn đến bát mỳ bên cạnh, trắng mịn, mềm mại, nước canh vừa đun lên
ăn vào rất ấm. Hơn nữa xung quanh lại có nhiều người lao động cùng
thương nhân bán hàng, cho lên một bát cũng đủ cho hai người ăn.
"Hình như ăn rất ngon?"
Quân Khanh Vũ đổi vị trí, ngồi bên cạnh nàng, nháy mắt tò mò hỏi.
"Hoàng thượng, chỉ còn một đồng tiền." A Cửu cắn môi nói.
Ý tứ chính là, ngươi muốn ăn, cũng không có tiền mà ăn.
Huống chi tính sạch sẽ của Quân Khanh Vũ nghiêm trọng như vậy, cho dù có đói bụng, chắc cũng không chạm vào.
Nhưng ngược lại với suy nghĩ của nàng, Quân Khanh Vũ lại cầm bát lên, nếm thử nước canh còn lại bên trong...!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT