Hữu Danh thần sắc biến đổi, vội quỳ gối
trước người Quân Khanh Vũ, "Hoàng thượng, bây giờ không phải lúc. Hiện
nay loạn đảng chưa trừ, Thái hậu vô pháp lật đổ. Nếu lúc này có hoàng
tử, thuộc hạ lo lắng Thái hậu sẽ động thủ, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
Quân Khanh Vũ quay đầu nhìn Hữu Danh, "Ngươi sợ Mai Tư Noãn không chịu?"
Hữu Danh nhẹ giọng nói, "Nương nương tính tình trinh liệt, thuộc hạ lo lắng nàng sẽ làm ra chuyện khác người."
"Ha ha..." Quân Khanh Vũ thấp giọng cười lạnh, tử đồng lãnh ám sâu thẳm, "Nàng sẽ chịu. Hơn nữa lúc này có con nối dõi, nói không chừng sẽ là
chuyện vô cùng tốt."
Nói xong, hắn buông quyển sách trong tay, "Thời gian không còn sớm, ngày mai là sinh nhật Thái hậu rồi."
Làm sao có thể không chịu?
Đêm đó nàng chịu đựng hắn dằn vặt, chính là vì Cảnh Nhất Bích quỳ bên ngoài.
Vì hắn, nàng có cái gì không chịu?
Nói xong, xoay người dựa trên giường.
Hữu Danh đi lên, đem tàm ti chăn vì hắn đắp kín, lại.phát hiện Quân
Khanh Vũ vẫn như cũ nhắm mắt, nhưng môi mỏng nhẹ mân, tựa như xẹt qua
một tia lãnh lệ tiếu ý.
=======================
Ngày kế là sinh nhật Thái hậu, trong cung cử hành yến hội long trọng nhất từ trước tới nay.
Văn võ bá quan chỉ cần ở Đế đô nhậm chức, thì đều có thể tham gia yến hội.
Trên đường phố Đế đô phồn hoa còn có đội ngũ chuyên môn vì Thái hậu tuần diễn. Trong lúc nhất thời, khắp Đế đô một mảnh náo nhiệt cùng ồn ào,
bách tính chìm đắm trong bầu không khí vui mừng.
Trong cung yến hội đã sớm an bài thỏa đáng, quan viên cùng gia quyến ra vào đều đeo trang sức tráng lệ, kinh ngạc há to miệng.
Nhưng lại có cung nhân nói, hoàng cung đẹp đẽ này vẫn không xa hoa bằng một phần mười lưu ly cung.
Trong yến hội, quan viên cùng gia quyến lên tới gần hai trăm người.
Bởi vì cả nước mở tiệc, cho nên hôm nay tất cả mọi người đều có thể cùng Thái hậu, Hoàng thượng, thậm chí là Vinh Hoa phu nhân cùng ngồi vào vị
trí.
Mặc dù đường vào cung lạnh lẽo, nhưng trong vườn bách hoa nở rộ, hồng sắc thảm kéo dài trên lối đi.
Hai bên bày ghế, quan viên đã sớm nhập tọa, mà trước người đều là rượu
thơm món ngon, đám cung nữ liên tiếp bưng đĩa qua lại không ngớt.
Trên sân khấu cách đó không xa, ca nhạc đã vang lên, từng nhóm nữ nhân
trang điểm cùng trang phục lung linh lần lượt vung áo, theo khúc mà hát.
Bởi vì chuyện lần trước mà bên ngoài khu vực yến hội được bố trí đông đảo ngự lâm quân, nửa con ruồi cũng không thể bay ra.
Rốt cuộc... Vẫn phải mang danh hiệu Vinh Hoa phu nhân gông xiềng đi yến
hội... mặc dù hai người kể từ ngày đó không gặp lại, nhưng mà lúc này
khi đối mặt với người trong thiên hạ, bọn họ vẫn phải biểu hiện là một
đôi phu thê ân ái tình thâm nghĩa trọng...
Bởi vì, nàng cần chờ người kia dắt tay nàng đi vào yến hội.
Cách bình phong nhìn tiệc mừng náo nhiệt bên ngoài, đáy mắt A Cửu không khỏi hiện lên một tia cười nhạo.
"Tiểu thư, hoàng thượng tới."
A Cửu thu hồi ánh mắt, theo ánh mắt Thu Mặc nhìn xa ra, lúc dừng trên
người nọ, đột nhiên cảm thấy khó hiểu đau nhói, sau đó vội quay đầu,
nhìn Cảnh Nhất Bích vẫn theo sát phía sau.
Hắn hơi nghiêng đầu, tựa hồ đang thấp giọng đối Quân Khanh Vũ nói gì đó. Lúc này thương thế đã khôi phục, không còn vẻ tái nhợt trước kia.
Một thân lục y nhẹ nhàng, tựa như cam liệt thanh tuyền.
A Cửu thở dài một hơi, sau đó cúi đầu, đột nhiên thấy một đôi ủng thêu vàng trước mắt.
Long diên hương quen thuộc dần đến, nàng hơi cúi người, thấp giọng nói, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
"Ân."
Trước người người, chỉ là lạnh lùng đáp một tiếng, rồi đi qua bên người nàng, không có bất kỳ ý tứ nào cùng nàng dự tiệc.
Thanh âm kia, xa cách ngàn trùng...
"Thần Cảnh Nhất Bích tham kiến Vinh Hoa phu nhân."
"Tiểu Mi tham kiến tỷ tỷ."
A Cửu thình lình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn phía sau Cảnh Nhất Bích.
Chỉ thấy Tô Mi một thân lam sắc y phục, tựa như phượng diên hoa xinh đẹp đứng sau Cảnh Nhất Bích, trên khuôn mặt mang nụ cười mỹ lệ khiếp người.
Bàn tay trong áo không khỏi nắm chặt, A Cửu khiếp sợ cùng nghi hoặc.
Tô Mi cười cười đi tới, ở bên tai A Cửu thấp giọng, "Hoàng thượng lo
lắng ta ở lưu ly cung buồn chán, cho nên nói hôm nay nữ quyến của các
quan viên ở Đế đô đều có thể tới, hơn nữa có rất nhiều trò biểu diễn hay nên dẫn ta tới giải buồn."
Không biết vì sao, nhưng A Cửu lại nghe thấy trong miệng nàng ta có chút ý cười nhạo.
"Vậy giới thiệu thân phận Thục phi nương nương thế nào?"
A Cửu đón nhận ánh mắt của Tô Mi, thanh âm khôi phục yên lặng.
"Là muội muội của thần." Cảnh Nhất Bích hơi cúi đầu, thanh âm trầm thấp, "Thần vài ngày trước đi Giang Nam tìm người thân, đã tìm được muội muội thất tán nhiều năm..."
Không đợi hắn nói xong, A Cửu nhịn không được cười nhẹ cắt ngang, "Nguyên lai lão gia của Bích công tử ở Giang Nam."
Cảnh Nhất Bích ngẩng đầu nhìn A Cửu, trong ánh mắt trong sáng thấy được một mạt thất vọng.
A Cửu quay đầu, không nhìn Cảnh Nhất Bích nữa.
Đối với nàng, hà tất phải nói dối? Nàng cũng không phải không biết mục đích Tô Mi xuất hiện.
Quân Khanh Vũ chẳng phải đang muốn đem thân phận của nàng ta chiêu cáo
thiên hạ, không cần tồn tại kim ốc tàng kiều, bắt Tô Mi sống dưới cái
bóng Vinh Hoa phu nhân đó sao?
Hắn, là muốn cho nữ nhân mình yêu thích một thân phận đường đường chính chính.
Hắn, là muốn triệt để đối mặt với Thái hậu, dùng phương thức cường ngạnh để bảo hộ nữ nhân của mình.
"Vị trí của Thục phi nương nương đã sắp xếp chưa?" A Cửu quay đầu hỏi Thu Mặc.
"Tỷ tỷ không cần lo lắng, hoàng thượng đã vì thần thiếp an bài." Tô Mi
mỉm cười, chỉ vào vị trí trên cùng, "Ngay bên cạnh tỷ tỷ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT