A Cửu vừa xuống xe, bên cạnh cung nhân liền bước lên phía trước đỡ lấy nàng, mà lúc này, Tô Mi cũng tiến lên đón.

"Phu nhân."

Nàng nét mặt tươi cười như hoa, nữ nhân này vô luận ở thời gian nào, trên mặt cũng đều lộ vẻ làm người ta khó có thể cự tuyệt mỉm cười.

Đối nữ nhân, nụ cười kia là thân thiết ôn hòa.

Đối nam nhân, nụ cười kia là quyến rũ dụ hoặc.

"Thục phi nương nương, sắc trời không được tốt, ngươi vì sao ở đây?"

A Cửu trực tiếp hỏi, khẩu khí lãnh đạm.

Tô Mi tựa hồ không nghĩ đến chính mình tự thân tới nghênh tiếp lại bị A Cửu lạnh mặt.

Bất quá lại như trước duy trì tươi cười, "Nghe nói phu nhân hôm nay trở về, ta lo lắng đường xá xa xôi, phu thân thân thể khó chịu nên đến xem."

"Thục phi nương nương không cần lo lắng, mọi chuyện đều tốt."

A Cửu gật đầu, sau đó cùng Tô Mi đi vào lưu ly cung.

"Thục phi nương nương, mấy ngày nay qua được không?"

"Tất cả đều tốt." Tô Mi nắm chặt hồng sắc áo choàng, ngón tay xinh đẹp sơn đỏ làm nàng ta phá lệ đẹp đẽ, "Bất quá nhìn phu nhân sắc mặt tựa hồ không được tốt. Vừa nãy ta đã phân phó Thu Mặc chuẩn bị một bát canh bổ dưỡng, có lẽ lúc này đã ăn được rồi."

"Thu Mặc?"

A Cửu nhàn nhạt nhíu mày, nhìn về phía Tô Mi, đáy mắt xẹt qua một tia không vui.

Biết rõ Thu Mặc là người của nàng, Tô Mi lại vẫn dùng hai chữ phân phó.

"Nếu Thu Mặc trong khoảng thời gian này có chiếu cố không chu toàn, vậy còn thỉnh Thục phi nương nương tha thứ. Đợi lúc nữa, ta sẽ an bài hai cung nhân tiến vào nội điện."

Tô Mi hơi sững sờ, mới biết được A Cửu có chuyện ngoại chi âm.

Ý A Cửu là phải đem Thu Mặc triệu hồi, về phần an bài hai cung nhân kia ở bên trong điện, đó là báo cho biết Tô Mi biết, mặc dù ở đây là kim ốc tàng kiều, thế nhưng mọi chuyện hiện nay vẫn là do A Cửu nắm giữ.

"Đã như vậy, phiền phu nhân hao tâm."

Tô Mi nhướn mày, thanh âm dẫn theo một tia khiêu khích, "Bất quá ta cảm thấy Thu Mặc là một nha đầu rất tốt, phi thường hợp ý ta."

"Thục phi nương nương, ngươi có biết trên thế giới này có rất nhiều thứ đều là hợp ý, nhưng là lại không thích hợp cho ngươi dùng?" A Cửu đón nhận ánh mắt Tô Mi, câu môi cười, chỉ về phía hồng sắc hồ cừu, "Cũng tỷ như hồng sắc. Một số người mặc vào sẽ cao quý tự nhiên, nhưng cũng có một số người mặc vào thì bất kể có tinh xảo trang điểm thế nào, thì chung quy cũng thoát không khỏi một loại mị tục."

Nói xong, A Cửu cũng lười nhìn sắc mặt tức giận đến tái nhợt của Tô Mi, xoay người mà đi, lưu nàng ta lại một mình ngây ngốc tại chỗ.

Hôm nay cử chỉ của nữ nhân này cùng với việc tới đón tiếp nàng, chính là đã trực tiếp quang minh chính đại khiêu khích.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Mi, nàng ta đã liền đối nàng có một loại không thể thân thiết địch ý.

Khi mới bắt đầu thì còn tưởng mình đa tâm, nhưng mà hôm nay chỉ bằng hai ba câu, đã nhìn ra đối phương luôn coi mình là cái đinh trong mắt.

Lúc đi vào trung điện, Thu Mặc cùng Tiểu Xuân Tử đều cuống quít tiến lên đón.

Thu Mặc rất xa đã nhìn thấy A Cửu, nhưng vì lúc đó có Tô Mi nên nàng không dám tới gần.

Bây giờ nhìn A Cửu đi vào, cả người đều gầy một vòng, sắc mặt thập phần tiều tụy, không khỏi liền đỏ con ngươi.

A Cửu mệt mỏi tựa trên giường, sai Thu Mặc đem lễ vật phân cho mọi người.

Sau đó hỏi một ít về sự tỉnh xảy ra ở lưu ly cung trong nửa tháng.

Về Quân Khanh Vũ, nàng kiên quyết không hỏi.

Bất quá nghe thấy ngày ấy nói Quân Khanh Vũ kêu Cảnh Nhất Bích đi nội điện ăn cơm, A Cửu cũng hỏi mấy câu.

Thu Mặc cũng đem chuyện Tô Mi cùng Cảnh Nhất Bích tranh luận về tiểu oa oa nói cho A Cửu.

Không nặng ở lễ vật, quan tâm chính là người tặng lễ.

Vẻ lo lắng mấy ngày qua rốt cuộc cũng vì câu nói này mà làm nàng dễ chịu một ít.

Quân Khanh Vũ đã như thế đối đãi nàng, thì với tính cách của nàng mà nói, vạn vạn lần không thể hồi cung.

Nhưng, Quân Khanh Vũ đã sớm nhìn thấu nàng, thế nhưng dùng Cảnh Nhất Bích uy hiếp nàng.

——————( Nhị)——————

Bóng đêm đã lãnh, không biết có phải vì đại tuyết tới hay không. A Cửu mặc y phục dạ hành, vội vàng ra khỏi cung.

Cảnh Nhất Bích phủ đệ vẫn có vẻ lành lạnh, mặc dù hơn dặm có ám vệ canh gác, nhưng vẫn có thể rất dễ dàng leo tường đi vào.

Trong viện có vài cọng hoa đào, dưới ánh trăng có vẻ lẻ loi.

A Cửu liếc mắt nhìn vài cọng hoa đào, chẳng biết tại sao trong lòng luôn cảm thấy không hợp.

Lật người lên nóc nhà, biệt viện liền truyền đến nồng đậm thảo dược vị đạo, hết sức quen thuộc.

Mấy ngày Cảnh Nhất Bích bị thương, vị đạo trên người tựa hồ chính là loại này.

A Cửu đi theo nha hoàn đưa thuốc, chậm rãi đi qua hành lang gấp khúc, sau đó vào gian phòng Cảnh Nhất Bích. Ở cửa có mấy thị vệ đứng gác, A Cửu chỉ đành lần nữa nhảy lên nóc nhà, sau đó lật mái ngói, yên lặng tiến vào.

Trong phòng, Cảnh Nhất Bích ngồi trên giường.

Bên cạnh hắn có một nữ tử, bởi vì cách bình phong mà không nhìn rõ, nàng chỉ có thể thấy sau lưng Cảnh Nhất Bích tràn đầy vết thương, vô pháp nhìn rõ khuôn mặt cô gái kia.

Chỉ có thể nhìn nàng cẩn thận từng li từng tí đem dược chấm lên vết thương, sau đó dùng sợi nhỏ bọc lại.

Cảnh Nhất Bích cũng không nói lời nào, cúi đầu, một ngụm đem chén dược nha hoàn bưng đến uống vào.

Tựa hồ đã có thói quen uống thuốc, nên cay đắng mùi thuốc rõ ràng tràn ngập mũi, nhưng hắn lại không chút nào nhíu mày.

Sau khi nữ tử dùng vải xô băng kỹ, Cảnh Nhất Bích kéo áo, nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Công tử, vết thương cần phải tĩnh dưỡng. Nghe nói... là bởi vì chuyện phu nhân mà người..."

Thanh âm này làm A Cửu nhất thời cả kinh, liền nghe thấy Cảnh Nhất Bích thấp giọng quát lớn, "Ngũ nương, chuyện này không nên hỏi đến."

Thanh âm lành lạnh, hoàn toàn không còn thường ngày ôn nhuận như ngọc.

"Ngũ nương sai rồi, nhưng ngũ nương có câu không thể không nói, nghe nói hoàng thượng hiện tại cực kỳ sủng ái Vinh Hoa phu nhân, nếu lúc này bởi vì một nữ tử mà cùng hoàng thượng đối đầu, thì đối với chúng ta vô cùng bất lợi."

Nói xong, ngũ nương nhận lấy cái bát trong tay Cảnh Nhất Bích, đưa cho nha đầu kia, sau đó cúi đầu yên lặng đứng một bên.

Đáy mắt xanh thẳm xẹt qua một nụ cười khổ...

Ngũ nương đã theo Cảnh Nhất Bích nhiều năm, những năm gần đây mọi người đều vì một nguyện vọng mà phấn đấu. Vì nguyện vọng này, tất cả đều cố gắng ẩn nhẫn chính mình, thừa thụ thống khổ vốn nên không thuộc về bọn họ.

Công tử làm việc từ trước đến nay luôn chắc chắn, hơn nữa hai năm qua, lục quốc bất định, đúng là cơ hội tốt.

Nhưng, ngũ nương cũng ẩn ẩn biết được nguyên nhân vì sao vết thương của Cảnh Nhất Bích một lần nữa chuyển biến xấu.

Ám vệ nói, công tử vì cứu người gọi là Vinh Hoa phu nhân và bị trúng tên. Trên đường hồi kinh còn gặp phải hoàng thượng, công tử đã ở trên hành lang quỳ tròn một đêm.

Vinh Hoa phu nhân...

Người trong lục quốc bây giờ đều biết nữ tử này.

Có người nói nàng khuôn mặt xấu xí, nhưng tài hoa hơn người. Lại có người nói, nàng xinh đẹp thiên hạ, còn hơn Tô Mi năm đó, thông tuệ tuyệt đỉnh.

Ngũ nương cho rằng lời đồn đại hẳn là loại thứ hai. Bởi vì năm đó Đệ nhất mỹ nhân Tô Mi vào cung mấy tháng, cũng chỉ có được một danh hiệu Thục phi, hơn nữa lại chung quy đấu không nổi Mạc Hải Đường mà biến mất trong tầm mắt mọi người.

Nhưng, Vinh Hoa phu nhân này, lại dùng hai tháng, không chỉ được thịnh sủng mà còn leo lên được bảo tọa hậu cung chi chủ.

Thậm chí còn có thể cùng Cảnh Nhất Bích cộng vai, phụ tá Quân Khanh Vũ.

Cảnh Nhất Bích là trung thần Quân Khanh Vũ tín nhiệm nhất, những năm gần đây, mọi hành sự đều đối Cảnh Nhất Bích quá phận khoan dung.

Trừng phạt giống như vậy, ở trong ấn tượng của ngũ nương hẳn là lần đầu tiên.

Mà nguyên nhân, thì làm một trường cư thanh lâu nữ tử, nàng đã đoán được nguyên nhân căn bản là vì Vinh Hoa phu nhân kia.

————-( Tam )—————

"Người kia tìm được chưa?"

Cảnh Nhất Bích thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng hỏi.

Ngũ nương sắc mặt trắng bạch, thở dài một hơi, "Còn chưa có tin tức, đã kiểm tra trên người mấy nam nữ thành niên, nhưng đều chưa từng thấy qua có người có cái bớt kia. Công tử, có thể hay không..."

Có thể hay không, người trong lời đồn đại căn bản không tồn tại...

Trăm năm trước, Nguyệt Ly quốc Vương thân tự tay giết chết kỳ lân phụ tá nàng.

Hơn thế đồng thời, ngoại tộc tìm được thông lộ hướng vào Nguyệt Ly, phát binh xâm lược.

Vương muốn chạy về phía Cửu Uyên hỏa diệm sơn, cắt lấy đầu mình, phong ấn thông đạo dẫn vào Nguyệt Ly quốc, lấy loại phương pháp thảm thiết nhất bảo hộ Nguyệt Ly không bị xâm lược.

Trong lời đồn đại, nếu như Vương cắt đầu, sau đó nhảy xuống Cửu Uyên hỏa diễm, thì linh hồn của nàng sẽ không vĩnh viễn bị đốt cháy, nhưng thời thời khắc khắc đều phải thừa thụ vô cùng lo lắng chi đau. Cũng bởi vậy, hồn phách nàng sẽ theo một phương thức khác mà sống mãi, chờ ở mật cảnh giao lộ, khiến cho ngoại nhân không đi vào được, bảo vệ con dân của mình cùng Niết bàn không nhiễm bẩn.

Nhưng mà, Vương lại đột nhiên chết trên đường đi Cửu Uyên.

Nguyệt Ly đắm chìm, nước mất nhà tan, người Nguyệt Ly trở thành nô.

Nhưng, trăm năm qua, bọn họ vẫn chưa từng buông tha mơ ước trở về Nguyệt Ly, trùng kiến gia viên, lấy lại tự do.

Từ khi Nguyệt Ly tồn tại tới nay, đều là kỳ lân phụ tá vương, sinh tử đi theo, không rời không bỏ.

Nếu như bọn họ muốn về cố thổ, thì đồng dạng phải tìm được kỳ lân cùng vương.

Chỉ có như vậy, mới có khả năng phong bế lối đi.

Nhưng, vương không xuất hiện, kỳ lân tự nhiên cũng không thể trùng sinh.

Cả đời này, Vương nếu là nữ tử, thì sau năm mười tám tuổi, sau lưng nàng sẽ có kỳ lân đồ án.

Nếu là nam tử, thì sẽ là hai mươi tuổi.

Hơn nữa, đối phương nhất định phải người Nguyệt Ly.

Hiện tại lục quốc chiến loạn, Quân Khanh Vũ nuôi quân nhiều năm, bọn họ nhất định phải dựa vào Quân Khanh Vũ để cứu hồi những người Nguyệt Ly bị nô dịch.

Lục quốc sẽ thống nhất, đây là từ khi Quân quốc thành lập đến nay, duy nhất có một vị tế ti đại nhân đã tiên đoán như vậy.

Nếu như bọn họ phụ tá Quân Khanh Vũ thống nhất lục quốc, thì sẽ có hy vọng Quân Khanh Vũ đồng ý cho tất cả người Nguyệt Ly trở về cố thổ, đồng thời vĩnh viễn là nơi bất khả xâm phạm.

Cũng chính bởi nguyên nhân này, ngũ nương mới bất kính nói ra, hi vọng không nên vì một nữ nhân mà cùng Quân Khanh Vũ chống đối.

"Tiếp tục tìm đi."

Cảnh Nhất Bích khẽ nói.

Kỳ thực, ngay cả chính hắn cũng không tin, Vương cùng kỳ lân sẽ trùng sinh.

Cũng có thể nhiều năm trước cũng đã trùng sinh, nhưng mà đã chết già.

Cũng có thể, căn bản còn chưa sinh ra.

Ngũ nương nhìn Cảnh Nhất Bích nghiêng mặt, hồi lâu mới khom mình hành lễ, sau đó ra khỏi cửa môn phòng giữa.

A Cửu đứng sau bình phong, mặc dù không phải thập phần minh bạch những câu bọn họ nói, nhưng mà nhìn Cảnh Nhất Bích thương thế không còn gì đáng ngại, nàng kia liền an tâm.

Quân Khanh Vũ dằn vặt nàng, nàng có thể một đao giết chết hắn.

Nhưng mà, đây chẳng qua là ở tư tâm.

Nàng không thể giết Quân Khanh Vũ, bởi vì trong lịch sử, Quân Khanh Vũ sẽ chết vào sáu năm sau.

Mà nàng không thể ly khai, là bởi vì, Thập Nhất.

Vinh Hoa phu nhân biến mất, Quân Khanh Vũ sẽ bỏ qua cho Thập Nhất? Một khi có binh quyền, cánh chim của Quân Khanh Vũ sẽ thêm mạnh, đối phó với Cảnh Nhất Bích có thể nói là chuyện quá dễ dàng.

Kiếp trước, nàng vì bảo hộ Thập Nhất mà sinh ra, mà Thập Nhất, vì bảo hộ nàng mà chết.

Cả đời này, khi đã gặp Cảnh Nhất Bích, nàng chỉ muốn bảo vệ Cảnh Nhất Bích. Nhưng hiện tại lại vì thân phận của nàng mà làm phiền Cảnh Nhất Bích, suýt nữa khiến hắn mất đi tính mạng.

A Cửu lật người lên nóc nhà, sau đó cầm lấy một tảng đá, ném về phía Cảnh Nhất Bích.

Cảm nhận được ám khí kéo tới, Cảnh Nhất Bích khẽ tránh, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy một thân ảnh lâu ngày không gặp.

Nhìn thấy Cảnh Nhất Bích đuổi theo, A Cửu lo lắng cho thương thế của hắn, nên cũng không chạy quá xa.

"A Cửu." Nhìn thấy nàng, tình tự trong đáy mắt Cảnh Nhất Bích trở nên phức tạp, hồi lâu sau mới hô tên nàng.

"Bích công tử, thương thế thế nào?"

"Đã rất tốt, lâu rồi không gặp."

Hắn xả ra vẻ tươi cười, "Không biết A Cửu gọi ta ra là có chuyện gì?"

"Trong lúc vô ý đã nghe trộm được chuyện của Bích công tử, xin tha lỗi."

"Chuyện gì?" Cảnh Nhất Bích mày giữa có nghi hoặc, "Vừa nãy tại hạ hình như không nói gì thêm?"

A Cửu cả kinh.

"Về chuyện Bích công tử là người Nguyệt Ly."

"Vì thế?"

Cảnh Nhất Bích không cho là đúng cười nhẹ.

"Vài ngày trước, ta đụng phải một người. Cũng chính là đêm đó, người ám sát công tử, Nguyệt Ly phục quốc quân, nói không chừng bọn họ có thể giúp công tử."

"Đa tạ hảo ý của A Cửu. Nhưng mà ngươi cũng nói người đêm đó ám sát ta là phục quốc quân." Cảnh Nhất Bích thần sắc thập phần nghiêm túc, ánh mắt tựa hồ còn mang theo điểm chán ghét, "Đối phương cũng không biết tại hạ là người Nguyệt Ly. Chỉ là sự tình cũng không phải đơn giản như A Cửu nghĩ. Người Nguyệt Ly, còn có mâu thuẫn riêng."

A Cửu ngẩn ra, "Không có ý tứ, là ta đường đột."

Nàng nguyên là muốn để Tử Nguyệt cùng Cảnh Nhất Bích hợp tác.

Nhưng mà, Tử Nguyệt lúc đó đã từng ám sát Cảnh Nhất Bích, mặc dù không biết hai người có chuyện gì, bất quá nhìn thần tình lúc này của Cảnh Nhất Bích thì chuyện hợp tác cơ hồ là không thể nào.

"A Cửu là người ngoài cuộc, tự nhiên không rõ lắm nguyên do, bất quá vẫn đa tạ hảo ý của ngươi."

"Không cần. Vậy ta cáo từ trước."

Đối với hắn đột nhiên xa cách có phần thất lạc, A Cửu hành lễ, sau đó xoay người ly khai.

"Chờ một chút."

Mới vừa đi được một bước, Cảnh Nhất Bích lại gọi nàng lại.

"Bích công tử có chuyện gì?"

"A Cửu." Cảnh Nhất Bích thật sâu nhìn nàng, "Đế đô là nơi rất thị phi, ngươi vẫn là nên ly khai đi."

"Bích công tử có ý gì?"

"Tại hạ không biết A Cửu tới từ phương nào, nhưng ngươi võ nghệ cao cường, vừa nhìn đã biết là một người tự do. Ngươi vừa nhắc tới phục quốc quân, còn có người Nguyệt Ly, cùng với lần trước muốn lấy ngọc bội của hoàng thượng, mặc dù không biết nguyên nhân nào mà ngươi dính dáng vào. Nhưng mà bây giờ, Cảnh Nhất Bích thật hi vọng A Cửu sẽ rời khỏi trận thị phi này, rời xa Đế đô này khắp nơi nguy hiểm."

"A Cửu ngươi có biết mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng miền nam lại bốn mùa như xuân, cảnh sắc thịnh mỹ. Đế đô trời giá rét đông lạnh, A Cửu vì sao không thừa cơ hội này đi tự do một phen?"

A Cửu yết hầu căng thẳng, nhìn chằm chằm Cảnh Nhất Bích, nói không ra lời, nửa ngày sau mới mở miệng, "Xin lỗi, ta tạm thời vô pháp ly khai."

( Tứ )

Nàng tại sao có thể ly khai? Chính mình ly khai khỏi nới thị phi này, để Cảnh Nhất Bích ở lại?

Nàng đã không thể đi. Từ lúc nàng bị phục kích, hắn trở lại cứu nàng, thì nàng đã nhất định vô pháp ly khai.

"A Cửu, ngươi hà tất cứ phải là Đế đô?" Cảnh Nhất Bích lộ vẻ sầu thảm cười.

"Vậy cái kia. Bích công tử cũng cần gì cứ phải vậy?" Nàng hỏi lại.

"A Cửu, ngươi mấy lần cứu ta, thậm chí không tiếc mạo hiểm đến tặng quà, bây giờ lại nghĩ biện pháp giúp Cảnh Nhất Bích. Là bởi vì Nhất Bích thực sự giống vị bằng hữu kia sao?"

A Cửu ngậm miệng không nói.

"Nếu vì nguyên nhân như vậy, A Cửu không cần bất đắc dĩ lưu lại Đế đô. Nếu không Cảnh Nhất Bích sẽ áy náy không ngớt, bởi vì ta nhất định không phải bằng hữu của ngươi."

Câu nói sau cùng, hắn ngữ khí kiên quyết, "Nói không chừng sau này còn vì chút nguyên nhân, mà Cảnh Nhất Bích sẽ đích thân giết A Cửu. Nếu như như vậy, ngươi cảm thấy đáng?"

"Có đáng hay không là do ta quyết."

Nàng chậm rãi mở miệng, sau đó xoay người, biến mất trong rừng.

Mấy ngày hôm trước, mạng của nàng, là hắn cứu về.

Nếu như Cảnh Nhất Bích muốn giết nàng, nàng sẽ không nói gì.

Kỳ thực chuyện này, hay rất nhiều chuyện khác, cũng không thể dùng từ đáng hay không đáng để so sánh.

Tỷ như yêu một người, chẳng lẽ muốn hỏi hắn có đáng cho ngươi yêu hay không sao? Yêu là cảm giác, là duyên phận, không quyết định bởi việc đáng hay không đáng.

Có vài người, có khả năng, hoàn hảo xinh đẹp, đáng giá cho bất luận kẻ nào yêu, nhưng lại vô pháp yêu.

Mà có vài người, bản thân chán ghét đến cực điểm, thống hận đến cực điểm, thế nhưng vẫn yêu.

Kiếp trước, nàng cùng Thập Nhất đã trải qua đau khổ, quyết tâm bảo vệ nhau cả đời. Khi nàng trùng sinh tại nơi này, đang lúc hồi tưởng quá khứ, nhớ tới cuối cùng hắn kêu một tiếng Cửu nhi kia. Nàng cảm thấy, nếu có kiếp sau, nàng cùng Thập Nhất nên yêu nhau.

Nhưng mà, nàng đụng phải Cảnh Nhất Bích, đụng phải Quân Khanh Vũ. Thế nhưng, nàng yêu lại là Quân Khanh Vũ! Yêu mê man, không biết phải làm sao, thậm chí không minh bạch.

Sư tỷ nói, tình yêu là cái gì? Cam chi nếu di hạc đính hồng!

Trở lại lưu ly cung đã nửa đêm, Thu Mặc còn đang chờ nàng, nói Hoàng thượng ở nội điện.

A Cửu minh bạch ý tứ Thu Mặc, Quân Khanh Vũ hôm nay không dừng ở trung điện. Như vậy cũng tốt, cũng không phát hiện ra chuyện nàng biến mất.

Trở lại gian phòng, A Cửu đột nhiên phát hiện đầu giường hơn một cái hộp.

Mở ra vừa nhìn, là một băng sa phương khăn khó gặp, mặt trên thêu một đóa mẫu đơn.

Mà phía dưới phương khăn, là một yên hoa.

Tử Nguyệt tới?

A Cửu kinh ngạc, những vật này là Tử Nguyệt đưa tới. Kia nói rõ, phương khăn là của Thập nhị vương gia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play