Vũ Đức lon ton theo sau Tú Anh. Bố mẹ Tú Anh hôm nay được nghỉ nên đều ở nhà. Không khí thực hòa hợp.
- Về rồi à các con? - Tú ba tay đang cầm tờ báo, ngẩng đầu nhìn hai người trìu mến.
- Vâng. - Hai người đồng thanh.
Tú má từ trong bếp đi ra, lau hai tay vào tạp giề, nói:
- Đi vào ăn cơm luôn đi các con. Hôm nay mẹ làm sườn chua ngọt đấy!
- Oh! Yeah! Yêu mẹ nhất!
Vũ Đức nhào tới ôm cổ Tú má, hớn ha hớn hở lôi kéo Tú Anh vào phòng ăn. Cậu chơi với Tú Anh từ nhỏ nên đã sớm coi bố mẹ Tú Anh là bố mẹ mình, nhà Tú Anh là nhà mình, còn coi Tú Anh là...
Tú ba Tú má khi biết Tú Anh - cô con gái đáng thương lạnh lùng như vô cảm của mình lại kiên nhẫn tiếp xúc với thằng nhóc Vũ Đức nhà bên thì vô cùng vui mừng, trực tiếp coi Vũ Đức là con trai mà tiếp đãi. Rồi ngày qua ngày, hai đứa nhỏ lớn lên bên nhau, vẫn thân thiết như trước nên trong đầu hai vị phụ mẫu Tú gia đã bắt đầu nghĩ tới chuyện làm sao thu thằng nhóc Vũ Đức này vào nhà… hoặc là chuyển khẩu con gái cưng vào gia phả họ Vũ!
Quây quần quanh bàn ăn cơm, bốn người, không khí thật vui vẻ thoải mái. Tú Anh bình thường mặt lạnh nhưng mỗi lúc như thế này thì khóe môi đều bất giác nâng lên, vẻ mặt cũng nhu hòa đi rất nhiều.
- Tú Anh, Vũ Đức. Tuần tới bố mẹ đi công tác. Hai con ở nhà trông nhà nhé?
Tú má gắp một miếng sườn chua ngọt vàng ruộm vào bát Tú Anh. Đứa nhỏ này cái gì cũng không chê, có cái gì ăn cái đấy nhưng thực ra lại rất kén chọn. Không hợp khẩu vị thì ăn còn ít hơn mèo nữa.
- Một tuần à mẹ? - Tú Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Ừ. - Tú má gật đầu.
- Bố đọc báo thấy nói dạo này khu chúng ta có rất nhiều trộm cắp và con nghiện làm càn. Hay là Vũ Đức lại qua đây trông nhà cùng Tú Anh đi con?
Tú ba rất hợp tình hợp lí liếc sắc mặt con gái một cái, thấy Tú Anh không tỏ vẻ gì thì yên tâm cười với Vũ Đức, lại hướng bà xã nhìn ẩn ý. Tú má cũng cười.
Vũ Đức nghe xong thì cười toe toét vâng dạ. Đây không phải lần đầu Tú ba Tú má đi công tác và cậu sang trông nhà cùng Tú Anh nhưng họ đi hẳn một tuần thì là lần đầu tiên.
Cơ mà cái lí do của Tú ba... Giả sử mà có tên nào to gan dám vào cạy cửa nhà Tú Anh thì... chậc chậc... cậu đang tưởng tượng... Tú Anh sẽ lạnh lùng nhìn hắn mà không làm gì khác cho tới khi tên kia run rẩy bỏ chạy. Ánh mắt Tú Anh bình thường vô cảm, nhìn chăm chú thì lạnh lẽo, mà nhìn chằm chằm thì giống như lưỡi kiếm sắc bén lạnh ngắt chỉ trực cắt người ta thành ngàn mảnh, khiến người ta bủn rủn cả chân tay. Vũ Đức đã lĩnh giáo qua rồi nên rõ ràng vô cùng!
Không chỉ thế, Tú Anh còn một thân Karate huyền đai, còn sợ lưu manh sao? Tú ba Tú má biết điều này nhưng vẫn lo cho cô. Dù sao Tú Anh cũng là con gái, ở một mình họ cũng không an tâm nên mới nhờ cậu sang nhà nhỉ?
Ha ha! Một tuần đủ làm rất nhiều thứ nha!
***
Trường Thanh Vỹ. Giờ ra chơi tiết một.
Tú Anh ngồi trong lớp yên lặng đọc sách, hoàn toàn không một chút để ý rằng hầu như mọi người đều đang hướng mình mà bàn tán.
- Nghe gì chưa? Băng nữ vốn là trẻ mồ côi đấy!
Một nữ sinh nói. Nam sinh bàn trên liền quay xuống góp chuyện:
- Ừ. Thảo nào lạnh lùng thế!
- Sao mấy bạn biết? - Một nữ sinh khác hỏi.
- Mọi người đang đồn ầm lên kia kìa. Bạn chưa nghe sao?
- Này, mấy bạn bàn tán chuyện như thế mà không sợ Băng nữ à?
Mấy người nhìn nhau liền không ai nói gì. Băng nữ trong miệng họ kia không ai khác chính là Tú Anh. Trong lớp Tú Anh không phải người học giỏi nhất, không phải là người xinh đẹp nhất nhưng là người lạnh lùng nhất. Tính cách lạnh lùng của cô không chỉ nhất trong lớp mà còn nổi tiếng toàn khối, tới mức có biệt danh Băng nữ.
Thông thường con trai lạnh lùng mới là tâm điểm của mọi sự chú ý, con gái lạnh lùng liền trực tiếp bị đá ra khỏi tập thể, bị coi như không tồn tại nhưng trường hợp của Tú Anh lại khác. Cô không kết bạn, không tám chuyện, không nói lời thừa thãi, vô cùng tiết kiệm nụ cười, bốn mùa chỉ mang một vẻ mặt nhưng cô có tài lãnh đạo. Từ Tú Anh luôn tỏa ra một loại khí chất khiến người ta không thể coi thường mà bất giác nghe theo. Văn nghệ của lớp, hiển nhiên Tú Anh không có hứng thú mà cũng không ai có ý định mời Tú Anh tham gia nhưng họ lại nhất quyết muốn cô ngồi xem họ tập luyện, lí do rất đơn giản, cô dù chỉ là yên lặng ngồi một chỗ quan sát nhưng lại khiến những người hay đùa cợt trong đội có cảm giác như Nữ hoàng đang nhìn khiến họ phải nghiêm túc. Những bài tập nhóm, chỉ cần lôi kéo được Tú Anh giúp đỡ thì cái gì cũng không cần lo lắng, Tú Anh biết ai có thể làm gì nên phân chia nhiệm vụ rất hợp lí.
Mọi người khâm phục tài năng của Tú Anh, lại mong có thể thân thiết với cô để tìm hiểu về con người cô. Họ biết những việc Tú Anh làm đều không vì riêng ai mà chỉ là tiện tay nhưng nếu vô tình được cô nói chuyện hay giúp đỡ chuyện gì thì đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đó chính là sức hút được hình thành từ sự lạnh lùng bí ẩn mà chỉ Tú Anh mới có!
Bên cạnh ngưỡng mộ bao giờ cũng là ghen ghét tị nạnh. Có những người dù cho chính mình không thể phủ nhận ngưỡng mộ của mình với Tú Anh và tài năng của cô nhưng vẫn rảnh rỗi đi ghen tỵ cô, đối với cô cảm thấy ngứa mắt. Cái tin Tú Anh vốn là trẻ mồ côi chắc chắn là từ miệng những người này mà lan ra.
Mà nhân vật chính của chúng ta lại một chút cũng không quan tâm. Tú Anh vốn là trẻ mồ côi, sinh ra đã không có bố mẹ, họ nói đều là sự thật, cô chẳng muốn che đậy hay phản bác cái gì hết. Có gì phải xấu hổ đâu?
Hiện tại Tú Anh có một gia đình yêu thương cô, một người bạn tốt với cô hơn bất cứ ai, thế là đủ rồi.
Bỗng chốc những tiếng ồn ào xung quanh im bặt. Thấy lạ nhưng Tú Anh cũng không có ý định quan tâm, vẫn chuyên tâm đọc sách.
Chợt, một cách tay to khỏe quàng qua cổ cô, mùi hương nam tính giống như mùi nắng quen thuộc ào tới. Vũ Đức kẹp cổ Tú Anh lôi xềnh xệch ra ngoài. Ra là vì hotboy xuất hiện ở lớp cô nên không khí mới im ắng lạ thường như vậy.
Mọi người ai cũng trố mắt ngạc nhiên vì hoa hoa công tử Vũ Đức đột nhiên xuất hiện ở đây. Họ biết Tú Anh và Vũ Đức quen nhau từ nhỏ nhưng hai người đó cũng không phải bạn bè gì thân thiết cho cam, mà người nổi tiếng năng động lại kiêu ngạo như Vũ Đức sao có thể kết bạn với Băng nữ Tú Anh được chứ? Sao có thể có hành động kia, thân thiết như vậy?
Hơn... hơn nữa, Băng nữ khó gần, xa cách nổi tiếng cũng không một chút phản kháng, giống như đã quen thuộc hành động này của Vũ Đức lắm vậy!
Trước bao con mắt kinh ngạc của mọi người, Vũ Đức hầm hầm lôi Tú Anh ra ngoài. Tới cửa thì quay lại nhìn trong lớp một lượt bằng ánh mắt vô cùng khủng bố rồi cao giọng cảnh cáo:
- Chuyện về Tú Anh. Từ giờ phút này đừng để tôi biết còn có người vẫn đem ra bàn luận! Nếu không thì tự biết hậu quả đi!
Mọi người ai cũng bất giác nuốt một ngụm nước bọt, đơ người nhìn theo bóng hai người kia xa dần.
Vũ Hoàng Minh Đức... Hoa hoa công tử của trường Thanh Vỹ... lúc nào cũng bất cần cợt nhả tươi cười nhưng ai cũng biết, khi nổi giận là đáng sợ như thế nào!
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT