Một cô gái xinh xắn cười tươi rói từ xa chạy tới khoác tay Vũ Đức thân mật. Vũ Đức cũng cười cười:
- Chào buổi sáng, Hồng An.
- Hôm qua anh đi đâu cả ngày mà không đi chơi cùng em?
Hồng An là bạn gái hiện thời của Vũ Đức, xinh xắn đáng yêu, học dưới cậu một lớp.
- À, anh bận. – Vũ Đức trơn tru trả lời.
- Sao bạn em nói hôm qua nó thấy anh cùng một chị nào đó đi Fes Cosplay? - Hồng An chu môi.
- Ừ. – Vũ Đức cười, tim không đập nhanh mặt không đỏ thản nhiên đáp.
- Chị nào vậy? – Mặt Hồng An đen lại.
- Em đang ghen à?
Hồng An đỏ mặt khẽ ừm:
- Anh là của em. Chị gái kia chắc chắn đối với anh có ý.
Vũ Đức nhẹ nhàng gỡ tay Hồng An ra khỏi tay mình, cười nói:
- Kết thúc em nhé?
- Kết thúc gì cơ anh? – Hồng An nghiêng đầu không hiểu Vũ Đức đang nói về cái gì.
- Anh và em. Kết thúc!
Vũ Đức bình thản nói giống như đang nói trời hôm nay thật đẹp! Hồng An ngây người. Cô nhanh như vậy đã bị anh đá rồi?
Cười có chút khó coi, cô hỏi:
- Tại sao vậy?
- Anh không thích con gái quản anh làm gì, ở đâu, với ai khi không có họ bên cạnh, cũng không thích con gái suốt ngày ghen tuông vớ vẩn. Còn nữa, chỉ có “là của anh” chứ không có “anh là của”!
Vũ Đức đút tay vào tút quần nhếch mép cười như không. Người duy nhất cậu thích bị quản là Tú Anh nhưng cô lại chẳng bao giờ hỏi đến những điều như thế, toàn là cậu tự động khai báo để kiếm chuyện nói cùng cô thôi.
Hồng An lùi lại mấy bước, nước mắt tràn ra khóe mi, bộ dạng muốn bao nhiêu điềm đạm đáng yêu liền có bấy nhiêu điềm đạm đáng yêu. Không biết phản ứng kiểu gì khác ngoài im lặng khóc nhìn theo bóng lưng tuấn tú tàn nhẫn dần đi xa của Vũ Đức, môi mọng mím thành một đường căm phẫn.
Cô gái đi cùng Vũ Đức hôm qua…
Hừ! Hồng An cô đường đường là hoa khôi khối 10, người gặp người thích, con trai theo đuổi cô xếp hàng dài cả ki lô mét, ngay cả anh chàng được mệnh danh là hot boy đệ nhất trường này cũng đã bị cô từ chối lời tỏ tình, vậy mà một Vũ Hoàng Minh Đức lại dám đá cô chỉ sau ngày chính thức hẹn hò một tuần?
Chị gái kia hẳn là người cô nên tìm hiểu…
***
- Tú Anh-chan~ Tôi vừa mới thất tình!
Vũ Đức ngồi bó gối trên ghế sofa, nói thật lớn cho cái người đang bận rộn trong bếp nghe thấy. Tú Anh nghe vậy cũng không biểu cảm gì, không mặn chẳng nhạt nói:
- Lần thứ tám trong tháng.
Không biết Vũ Đức có nghe thấy hay không nhưng khi Tú Anh vừa nói xong cậu liền trườn cái mặt lúng búng nhõng nhẹo tựa vào cửa bếp ai oán:
- Tú Anh à! Cậu nói xem có phải ông trời ghen tị với độ đẹp trai của tôi không mà lại toàn phá đám đường tình duyên của tôi như vậy?
Quá quen với trình độ tự kỉ của Vũ Đức nên Tú Anh từ chối cho ý kiến. Cứ mỗi lần “thất tình” là cậu lại lên một lever mới cao hơn và nguy hiểm hơn! Cái này cô cũng không có cách nào chữa cho cậu!
- Này… hay là tại cậu nhỉ?
Vũ Đức đột ngột thay đổi sắc mặt, xoa cằm đăm chiêu nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của Tú Anh.
Tay đang đánh trứng của Tú Anh dừng lại giây lát không biết nghĩ gì rồi lại tiếp tục bận rộn, thản nhiên nói:
- Tôi làm gì?
- Làm nhiều thứ lắm!
Vũ Đức lè lưỡi, nhảy vào gần bàn ăn bốc một miếng thịt chiên xù ăn vụng. Tú Anh không cốc đầu Vũ Đức như mọi lần cũng không nói gì. Vũ Đức thấy lạ liền ngó sát mặt Tú Anh, chỉ vào mặt mình, chớp mắt ngây ngô hỏi:
- Tôi ăn vụng này? Không đánh hả?
- Thích bị đánh à?
Tú Anh có chút buồn cười nhìn cậu. Nhiều lúc cô thật sự không tin đứng trước mặt mình là nam sinh đạt giải nhất cuộc thi Kiến thức liên môn của thành phố khi mới chỉ mười bốn tuổi.
- Ha ha. Ai mà muốn chứ!
Mồm nói thế nhưng tay cậu vẫn cố tình nhúp một miếng thịt nữa bỏ vào miệng nhồm nhoàm nhai. Tú Anh dùng đũa gõ vày tay Vũ Đức, lạnh lùng:
- Tý nữa không được ăn thịt!
Vũ Đức nghe vậy thì lập tức méo mặt, túm góc áo Tú Anh nịnh nọt:
- Tú Anh xinh đẹp! Cậu là tốt nhất! Cho nên đừng làm thế? Nha? Nhaaa???
- Không biến khỏi đây trong năm giây nữa thì không cần ăn cơm trưa!
Tú Anh không mảy may nhìn tới bộ dạng trẻ con đáng thương của Vũ Đức, bình thản nói.
Không chờ năm giây kịp qua đi, Vũ Đức đã bốc hơi không dấu vết. Khóe môi Tú Anh nhẹ cong lên, trong mắt thoang thoảng cưng chiều mà chính cô cũng không nhận ra được.
Có thể... vì Vũ Đức như vậy nên cô mới không thể không quan tâm cậu suốt bao nhiêu năm qua. Lạnh lùng như cô, không để ý đến ai như cô, thế nhưng lại có đủ kiên nhẫn để bảo hộ Vũ Đức, một tên con trai nhí nhố và phiền phức, quan tâm từng chuyện liên quan đến cậu hơn chục năm trời.
Không biết tại sao nhưng dù cô biết Vũ Đức bây giờ không cần cô nữa mà cô vẫn ở bên cậu, vẫn phân tâm vì những chuyện liên quan đến cậu.
Thoả thuận giữa cô và mẹ Vũ Đức có một điều không được nói rõ ràng nhưng hai người đều hiểu, đó là khi Vũ Đức đủ mạnh mẽ để không cần ai bảo vệ nữa, đủ tự lập để không cần ai trông coi chăm sóc nữa thì việc của Tú Anh cô cũng hết. Mà bây giờ Vũ Đức đều đã đạt được những điều đó. Cậu lông bông, yêu đương lăng nhăng, đi bar, tiêu tiều tung lung nhưng đều có giới hạn, cậu không hút thuốc, không cờ bạc, không cá độ, không quan hệ nam nữ thể xác, không chơi chất kích thích... Trong khi cô chưa bao giờ mở miệng nói cấm cậu không được làm cái này, không được làm cái kia...
Còn ông bố giàu có của Vũ Đức thì đi nước ngoài làm ăn quanh năm suốt tháng, chỉ vứt cho cậu một đống tiền mà chưa bao giờ hỏi han xem cậu học hành như thế nào, có hay không đã sa vào tệ nạn xã hội?
Gia đình không giáo dục cậu, không quản thúc cậu, Tú Anh thân làm bảo mẫu bí mật của cậu cũng không cấm cản cậu, đáng lẽ Vũ Đức giờ này đã hoàn toàn… hỏng! Vậy mà sự thật rõ ràng cậu không hề hư hỏng mà ngược lại còn trở nên rất xuất trúng khiến người ta nhìn mà phải ngưỡng mộ!
Xem ra lần đó cô bó bột nằm viện cũng không phải uổng phí!
Tất nhiên là Vũ Đức không phải tự nhiên mà được như thế! Cậu cũng đã từng không biết suy nghĩ, đua đòi theo đám nam sinh hư hỏng thời cấp hai. Cậu khi đó đã đi học võ cùng cô được một năm, tính tình háo thắng sĩ diện, cậy mình biết chút võ vẽ liền tham gia bang hội côn đồ, cả ngày bỏ bê học hành đi đánh nhau, quậy phá phố lớn ngõ nhỏ. Rồi còn học theo bọn bạn kia đi bar, xém chút bị người ta lừa chơi ma túy, may mà cô tới kịp ngăn cản cậu. Thế rồi xảy ra xô xát đánh nhau, giữa một đứa nhóc mười bốn tuổi lại là con gái với cả đám con trai thanh niên lưu manh. Dù học võ từ khi bảy tuổi thì Tú Anh cũng không thể cân được cả lũ côn đồ đô con đó. Vậy nên Tú Anh bị hứng đòn tới mức cả người bầm dập, gẫy chân, gẫy tay, nằm viện hơn một năm trời.
Trong thời gian cô nằm viện, Vũ Đức ngày nào cũng tới chăm sóc cô, còn đuổi bố mẹ của cô về để cậu ở lại. Và cũng trong thời gian đó cô không nói với Vũ Đức một câu nào, mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm, dù cậu cả ngày luyên thuyên đủ điều, dọa nhảy lầu dọa thắt cổ cô cũng mặc, ngay cả lên tiếng quát cậu một chữ im cũng không có. Cô vốn đã kiệm lời, giờ lại không nói chuyện khiến Vũ Đức thực sự lo lắng. Cô biết điều đó nhưng cô vẫn không nói chuyện.
Sau chuyện đó, Vũ Đức liền thay đổi, cậu tự mình giải quyết những hậu quả mà mình gây ra và bắt đầu lại từ đầu. Và chẳng lâu sau, khi cậu nhận giải nhất từ cuộc thi Kiến thức liên môn cấp thành phố thì cũng là lúc Tú Anh ra viện.
Lúc cậu tới viện đón cô, cô đã cười! Nói cậu "Làm tốt lắm"!
Như vậy... cô đã thắng!
Trong lòng Vũ Đức, vị trí của cô không hề nhỏ, nói cách khác là đủ lớn để có thể khiến cậu thay đổi theo hướng tích cực. Như vậy... là đủ rồi!
***
Có trời mới biết lần đi bar đầu tiên của Vũ Đức kinh khủng như thế nào.
Cũng chỉ có trời mới mới biết, khi Tú Anh và đám "bạn" của cậu đánh nhau cậu đã lo lắng như thế nào, vậy mà cậu lúc đó chỉ biết bàng hoàngđứng nhìn cô từng đợt từng đợt bị gậy phang vào người, rồi từng lần ngã xuống lại cố chấp đứng dậy che chắn cậu sau lưng. Nét mặt vô cảm lạnh lùng nhăn lại vì đau.
Cho tới tận khi Tú Anh yên lặng nằm giữa vũng máu cậu mới hoàn hồn. Vũ Đức giống như nổi điên, mắt hằn lên tia máu, khóe mi nước mắt chảy xuống, cậu lao đến đạp bay mấy gã đứng gần Tú Anh đang buông lời nhục mạ bẩn thỉu, ôm lấy cô chạy như bay ra ngoài bắt taxi đến bệnh viện.
Khi đó trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại: Tôi biết mình sai rồi! Chỉ xin cậu... đừng chết!
Tú Anh chảy nhiều máu lắm! Người cô mềm nhũn không một chút sinh khí! Khuôn mặt vốn vô cảm lạnh lùng nay tái nhợt càng thêm xa cách. Giống như chỉ cần cậu lỏng tay ra một chút cô liền tuột mất khỏi vòng tay cậu... vĩnh viễn!
Khi cô nằm trong phòng cấp cứu, cậu gần như đã gọi điện cho tất cả các bác sĩ hàng đầu trong thành phố, dùng thế lực của bố cậu bắt họ tới chạy chữa cho cô.
Ba ngày. Cô hôn mê ba ngày. Lạnh lùng nằm trên giường bệnh khép mi kéo căng tinh thần cậu ba ngày. Để rồi khi Tú Anh tỉnh lại, Vũ Đức đã mừng tới muốn phát điên!
Cậu đã rất sợ. Thực sự rất sợ. Sợ đôi mi thanh lãnh kia sẽ mãi mãi che đi ngôi con ngươi đen tuyền xinh đẹp đã dõi theo cậu suốt tám năm trời. Từ nhỏ cậu đã không có tình thương của cha mẹ. Chung quy trên thế giới này, cậu cũng chẳng có gì khác ngoài cô bạn thanh mai Tú Anh. Mất đi Tú Anh cũng giống như cậu mất tất cả.
Tú Anh lạnh lùng, lãnh đạm, một ngày nói không quá mười câu nhưng chưa bao giờ quên mất cậu. Bảo vệ cậu khỏi đám nam sinh cùng trường muốn đánh cậu, thay cậu thu dọn hậu quả sau khi cậu gây rắc rối khắp nơi, không nhắc cậu mặc áo ấm khi trời lạnh nhưng luôn chăm sóc cậu chu đáo khi cậu ốm sốt, không nhắc cậu học hành nhưng luôn có hình phạt rất "tàn nhẫn" khi cậu lãnh về kết quả không tốt…
Ngày sinh nhật cậu ngay chính cậu cũng không nhớ, bố mẹ cậu không nhớ, nhưng cô không quên. Cô chỉ đơn giản qua nhà nấu cho cậu một bữa cơm hay ở lại cùng cậu tối hôm đó nhưng vậy cũng là quá đủ để ngôi biệt thự rộng lớn của cậu bớt đi lạnh lẽo.
Tú Anh bên ngoài lạnh lùng nhưng thực ra trái tim cô rất ấm áp. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau năm sáu tuổi cô đã như thế. Vô tình khắc vào tâm cậu bóng hình thanh lãnh đó...
Ngày đó, cha mẹ cậu lại cãi nhau, đứa nhỏ sáu tuổi như cậu thấy người lớn to tiếng thì sợ nên khóc chạy ra ngoài. Tới cổng thì tông thẳng vào một cô bé khiến cả hai cùng ngã chảy cả máu tay.
Cô bé kia chính là Tú Anh vừa ra ngoài về. Sắp về tới cửa nhà còn bị "tai nạn" nên nhíu mi nhìn cậu bực bội nhưng cũng không nói gì. Khi thấy bàn tay cậu chảy máu thì cố gắng ngồi dậy dùng khăn tay của mình bịt vào tay cậu. Sau đó lặng lẽ đứng lên phủi quần áo rồi đi về ngôi nhà nhỏ ngay cạnh nhà cậu, vẫn không nói một lời nào.
Ngồi ngây ngốc trước cổng nhà mình, Vũ Đức trưng ra khuôn mặt tèm lem nhìn theo bóng lưng nhỏ cô độc của cô bé nhà bên kì lạ. Không kịp nghĩ gì nhưng cậu nhìn thấy rất rõ khuỷu tay cô ấy cũng chảy máu!
Đó là ngày đầu tiên của mùa đông... Tiết trời thật lạnh... Ngôi nhà xa hoa của cậu thật lạnh… Nhưng tại sao cô bé kia... lại ấm áp như thế?
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT