Hôm nay là chủ nhật, Lâm Nam lại tới làm gia sư cho Tú Anh. Vũ Đức ấm ức ngồi phía xa vừa chiến tranh với Tam Khả vừa nhìn hai người kia, canh chừng. Tên đó, thực tập cái gì mà nhiệt tình quá mức, gia sư cái gì mà không lấy tiền, rõ ràng là có ý đồ không gì đó!
Nhìn chán cậu chuyển sang gây sự chú ý. Lúc thì kêu đau vì bị Tam Khả cào, lúc thì hét um mắng Tam Khả, giờ lại nằm rên như sắp chết đến nơi:
- Tú Anh, tôi đói…
Tú Anh bơ. Tên này rảnh quá sao không ra ngoài mà tán gái như thường lệ đi, dở chứng cái gì mà cứ ngồi lì ở nhà gây mất trật tự?
- Tú Anh… tôi đói… đói quá đi…
Gân xanh trên trán Tú Anh mờ mờ nổi lên nhưng cô vẫn không nói gì, cố gắng tập trung suy nghĩ cách giải bài tập mà Lâm Nam vừa giao.
- A… đói chết mất… Tam Khả, hay là tao đem mày đi làm thịt mèo nhé? A ya… béo như vậy thịt ăn ngon phải biết!
Vũ Đức ôm Tam Khả đứng dậy làm bộ đi ra cửa đem tới nhà hàng chế biến. Đi ra ngoài được một đoạn mà cũng không thấy Tú Anh có động tĩnh gì lại quay lại mở cửa vào nhà, vứt Tam Khả ra, nhào lên người Tú Anh ỉ ôi:
- Tú Anh à, đi chuẩn bị bữa trưa đi, tôi đói sắp chết rồi! Đi đi! Tôi giúp cậu xách đồ! Tôi mà đói chết Tú Anh làm sao ăn nói với Tú ba Tú má nha? Tôi đói chết ai làm ấm giường cho cậu mỗi tối nha? Tôi mà…
Tú Anh rốt cuộc bùng nổ, mặt lạnh tanh đứng dậy một cước đạp bay Vũ Đức rồi đi ra ngoài. Lâm Nam chờ cho Tú Anh đi xa mới lạnh lùng hỏi Vũ Đức:
- Lúc nãy em nói… em làm ấm giường cho Tú Anh… mỗi tối?
- Ừ. Có vấn đề gì sao?
Vũ Đức lồm cồm bò dậy xoa xoa đám tóc rối bù chưa chải từ sáng. Không cảm thấy có gì không ổn.
- Nhưng em với Tú Anh đâu phải là anh em?
Lâm Nam lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt không mang theo nụ cười, bên dưới chiếc kính gọng đen tri thức không biết ánh mắt mà anh dùng để nhìn Vũ Đức đang mang ý gì?
- À. Chúng tôi là bạn thân từ nhỏ.
- Nhưng một nam một nữ sao có thể ngủ chung như vậy?
Nhận ra thái độ khác thường của Lâm Nam, Vũ Đức liền nở một nụ cười:
- Why not?
***
- Đi chơi với bọn anh đi bé, nhiều trò vui lắm!
Đám lưu manh dồn một cô bé vào trong con hẻm nhỏ, buông lời trêu ghẹo.
- Không... không được. Em còn phải về... - Cô bé xinh xắn sợ hãi lùi lại, yếu ớt nói.
- Về làm gì chứ? Đi cùng bọn anh đi!
- Đảm bảo khiến em không muốn về nữa!
Cả bọn lưu manh cười vang con hẻm nhỏ. Khu này là khu vắng vẻ, căn bản chẳng có mấy ai đi qua nên đám thanh niên hay tập trung ở đây. Cô bé kia thật xui xẻo.
Tú Anh đi siêu thị về, vừa lúc chứng kiến chuyện thị phi liền thản nhiên đi vào giữa đám lưu manh không nói không rằng nắm tay cô bé kéo ra ngoài. Chưa ra được khỏi con hẻm thì đám thanh niên đã chạy lên bao vây hai người, hùng hổ:
- Mày muốn gì?
Tú Anh không trả lời. Cô bé kia thì sau một hồi ngẩn ngơ liền nép sau lưng Tú Anh, cô được cứu rồi, là một hoàng tử đẹp trai!
- Bọn mày, tẩn chết thằng đó!
Bị một thằng nhóc cướp người trắng trợn còn bị khinh thường như vậy, đám thanh niên nóng máu không nhiều lời lập tức lên "hội đồng" muốn dạy cho thằng nhóc thích làm anh hùng kia một bài học.
Tú Anh không muốn mua rắc rối vào người nên nắm tay cô bé kia nhanh nhẹn lách người mấy cái liền ra khỏi con hẻm nhỏ đang còn ầm ĩ tiếng chửi rủa của đám côn đồ. Ra tới đường lớn đông người cô liền buông cô bé kia ra tính đi về thì cô bé túm gấu áo cô, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn anh… đã cứu em!
- Ừm. Về nhà đi.
- Dạ... à... ừm... em tên là Khang Phương, có thể cho em biết tên anh không ạ?
Cô bé nhìn Tú Anh, hai má nổi lên một rặng mây hồng. Anh trai này thật đẹp trai, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói dễ nghe, nhìn tay anh ấy xách nguyên liệu nấu ăn kìa, chắc chắn là biết vào bếp, hơn nữa anh ấy lại vừa cứu cô khỏi đám lưu manh, thật sự giống y như soái ca ngôn tình vậy!
- Tú Anh.
- A... ừm... nhà anh ở đâu ạ? Em muốn khi nào đó tới cảm ơn anh.
- Không cần.
- Nhưng...
- Đi thẳng tới ngã ba thì rẽ trái, đi vào 50 mét tới một ngôi nhà hai tầng màu xanh lam có giàn hoa ti gôn, đó là nhà tôi.
Tú Anh không muốn lằng nhằng nhiều mất thời gian liền nói địa chỉ nhà, xong quay gót đi mất cũng không để ý đến việc bị người ta hiểu nhầm là con trai. Cô đang đội mũ lưỡi trai, tóc quấn dấu trong mũ, bị hiểu nhầm cũng không có gì là lạ.
***
Hình như giữa Lâm Nam và Vũ Đức có chuyện gì đó mà Tú Anh không biết. Hai người này… chẳng lẽ chơi được với nhau rồi?
Mà còn một chuyện, dạo gần đây cô lại có thêm một cái đuôi nữa, một Vũ Đức đã đủ phiền phức giờ lại thêm một Khang Phương lớp 10, chính là cô bé mà cô đã cứu tuần trước. Cô bé đó khi tới nhà Tú Anh, biết Tú Anh là con gái không những không thất vọng mà còn giống như càng vui vẻ hơn, lại biết cô học cùng trường với mình thì thật chỉ hận không thể ngày nào cũng dính lấy cô. Sáng đứng cổng nhà Tú Anh chờ cô cùng đi học dù nhà hai người không hề cùng đường lại còn hoàn toàn coi anh chàng Vũ Đức hot boy đi bên cạnh Tú Anh là không khí, hôm nào biết Tú Anh ở lại trường buổi trưa vì có tiết học chiều liền đều đặn làm cơm trưa cho cô, hôm nào Tú Anh tới phiên trực nhật liền tới phụ việc nọ việc kia, hôm nào Tú Anh nhốt mình trong văn phòng câu lạc bộ sách thì rón rén đem một hộp sữa chua tới để ở cạnh chồng sách của cô rồi ra ngoài không dám làm phiền.
Tú Anh đã nói là không cần làm những việc đó nữa nhưng Khang Phương đều không nghe. Mà Tú Anh thì sao có thể nặng lời với một em gái ngoan hiền như vậy? Dù biết Vũ Đức đã muốn bốc hỏa vì tự dưng có kình địch tranh giành Tú Anh nhưng cô cũng coi như không có gì, im lặng kệ Vũ Đức làu bàu lèm bèm về chuyện đó. Bên cạnh cô có Vũ Đức vừa đẹp trai vừa nổi tiếng như vậy sao Khang Phương lại không chút nào để ý nhỉ?
Còn Vũ Đức, cậu thật sự muốn lúc nào cũng kè kè bên cạnh Tú Anh canh chừng, con nhỏ đó đối với Tú Anh cứ như... người yêu vậy! Cậu không thích! Không thích cái cách mà nhỏ nhìn Tú Anh, không thích cái cách mà nhỏ quan tâm chăm sóc cho cô, tất cả khiến cậu có cảm giác lo lắng kì lạ rằng nhỏ sẽ cướp mất Tú Anh của cậu!
- Tú Anhh~ Tôi không thích nhỏ đó!
Vũ Đức ôm con gấu bông to tướng ngồi trên giường lần thứ en-nờ phụng phịu. Tú Anh không trả lời, đi tới túm gáy Vũ Đức vứt ra ngoài cửa, lạnh lùng:
- Thay áo.
- Aaa!!! Từ bé đã nhìn thấy hết rồi! Bây giờ có gì đâu...
- CÂM MIỆNG!!!
Tú Anh đóng cửa cái rầm! Tên này càng ngày mặt càng dày, so với mặt đường chỉ có hơn chứ không có kém!
"King koong!"
Chợt có tiếng chuông cửa. Vũ Đức lục đục đi xuống nhà mở cửa, ngay lập tức tính đóng cửa lại thì Khang Phương đã lanh lẹ chui vào.
- Em chào anh. - Cô bé cười xã giao.
- Có chuyện gì?
Tại sao nhỏ này cứ thích bám lấy Tú Anh nhà cậu thế nhỉ? Tú Anh cùng lắm chỉ tiện tay cứu nhỏ thôi, cảm ơn một hai lần là được rồi, đằng này lại cứ dính nhằng nhẵng lấy cô. Cậu biết điều này thật điên rồ nhưng cậu không thể ngăn bản thân coi nhỏ như tình địch!
- Dạ em tìm chị Tú Anh. - Khang Phương lơ hoàn toàn thái độ khó chịu của Vũ Đức, vẫn cười lễ phép.
- Đi vắng rồi. - Vũ Đức cộc cằn.
Cái gì phong độ cái gì ga-lăng, vứt, vứt hết! Con nhỏ này không có phần trăm nào có thể đổ trước cậu, cần gì phải tốn công diễn trò chứ?
- Vậy em đợi chị ấy về.
Khang Phương tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha, hoàn toàn không có ý định rời đi. Vũ Đức hừ lạnh trong lòng rồi nằm ở ghế sô pha đối diện xem ti vi, không coi vị khách kia ra gì, cũng không chút giữ hình tượng của một lãng tử hào hoa nổi tiếng.
Tú Anh thay đồ xong đi xuống nhà thì thấy cảnh này cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
- A, em chào chị.
Thấy Tú Anh xuống Khang Phương hai má phấn hồng đứng dậy chào.
- Ừ.
Tú Anh gật đầu, định đi vào bếp lấy nước ngọt ra tiếp khách nhưng Khang Phương đã từ chối:
- Không cần lấy nước đâu chị. Chiều nay em tới muốn tới rủ chị đi chơi cùng em.
Vũ Đức nghe được lời mời của Khang Phương thì lập tức từ chối:
- Không đi!
Đùa cái gì chứ? Như vậy chẳng phải là hẹn hò sao? Cậu còn chưa được hẹn hò cùng Tú Anh đâu!
- Dù sao chiều nay cũng là chiều thứ bảy, ra ngoài một chút cũng tốt mà chị.
Tú Anh nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu:
- Chiều nay chị không bận gì.
- HẢ??? - Vũ Đức không can tâm nhảy dựng lên - Chiều nay cậu đi mua đồ với tôi!
- Tuần sau tôi đi cùng cậu.
Thế là Tú Anh đi chơi cùng Khang Phương, bỏ lại Vũ Đức ở nhà ấm ức gặm gấu bông.
Hai chị em đi shoping, dạo phố phường, ăn kem, ăn quà vặt, chủ yếu là Khang Phương ăn còn Tú Anh chỉ khi Khang Phương bón thì mới ăn một hai miếng, cô không thích đồ ngọt. Mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu như Khang Phương không tò mò về nơi gọi là quán bar và đòi vào, nói rằng có Tú Anh mạnh như vậy ở bên thì sợ gì. Thế là vào.
Khang Phương ngáo ngơ nhìn xung quanh quán bar xập xình, tay nắm chặt tay Tú Anh đi vào quầy rượu. Còn Tú Anh thì nhíu chặt chân mày, cảnh giác đi theo Khang Phương. Cô một chút cũng không thích những nơi như thế này.
- Hai người muốn uống gì nào? - Bartender thấy khách tới liền cười hỏi.
- Có Mocktail không? - Tú Anh hỏi.
- Ở đây không có mocktail. Cocktail loại nhẹ nhé?
- Cũng được.
Tú Anh gật đầu. Hai chị em ngồi lên ghế trước quầy bar quan sát xung quanh trong khi chờ Bartender pha chế cocktail. Nơi này ánh sáng mù mịt, nhạc nhẽo ầm ĩ, cô thật sự không hiểu rốt cuộc tại sao những người kia lại thích tới nơi này nhảy nhót như vậy. Một nơi thuộc về thế giới đêm ồn ào và nguy hiểm, tránh xa nó không phải tốt hơn sao?
- Đây. Một Sea Breeze cho người đẹp. - Bartender để cốc cocktail trước Khang Phương rồi hỏi Tú Anh - Người yêu có Sea Breeze rồi, còn bạn dùng gì?
- Gì cũng được.
Tú Anh hôm nay lại phong cách tomboy, tóc quấn dấu trong mũ lưỡi trai, đi chơi cùng Khang Phương khiến không ít người tưởng hai người là người yêu mà ngưỡng mộ. Anh chàng bartender này hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
- Vậy A Nap at Charlies nhé.
- Cảm ơn.
Khang Phương tò mò bưng cốc Sea Breeze uống thử một ngụm nhỏ, như thế nào lại không dừng lại được thế là uống hết, hai má hồng thuận lên vì có hơi men, bắt đầu lảm nhảm:
- Tú Anh, chị xem họ kìa. Em cũng muốn nhảy.
Tú Anh kéo tay ngăn Khang Phương lại:
- Không nên.
- Vâng... chị Tú Anh, lần đầu tiên em tới bar đó, cũng không phải nơi đáng sợ như người ta thường nói.
- Không. Còn đáng sợ hơn cả những gì người ta nói cho em.
Khang Phương cười ngờ nghệch, ngã vào lòng Tú Anh, lại nói:
- Chị Tú Anh, à không phải, anh Tú Anh, em thích anh. Thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, thích ngay từ khi anh nắm tay em cứu em khỏi lũ lưu manh trong con hẻm đáng sợ đó.
- Khang Phương, về thôi.
Bỏ ngoài tai hết những gì Khang Phương nói, Tú Anh ôm cô bé tính ra khỏi bar thì một đám thanh niên mặt mũi khó ưa chặn hai người lại. Tú Anh mày cũng không nhếch, chỉ thầm than, đã biết nơi này không có gì tốt đẹp mà.
- Thanh toán chưa cậu nhóc?
Tú Anh nghe vậy thì quay lại hỏi bartender:
- Thanh toán ở đâu?
- Hai người không có thẻ bar sao?
Bartender ngạc nhiên hỏi lại. Bar này phải có thẻ bar đã có tài khoản trên năm triệu mới có thể vào, sao hai người kia đến cả điều này cũng không biết lại có thể vào được?
Tú Anh trong lòng khó hiểu nhưng cũng đành chịu, quay lại nói với đám thanh niên:
- Tôi không có thẻ.
- Tính quỵt sao?
- Không.
- Vậy định thế nào đây?
- Thanh toán bằng tiền mặt.
- 25 củ.
- Hai li cocktai 25 triệu? Ăn cướp sao? – Tú Anh nhếch mày hỏi lại. Bọn này rõ ràng muốn gây khó dễ cho hai người.
- Không giỡn, trả đủ thì bọn anh để chú đi.
- Không đủ tiền.
- Vậy...
- Vậy để bồ lại đi. - Một gã khác chen vào - Cô em xinh xắn như vậy, nằm trong ngực thằng nhóc nghèo kiết xác như chú mày đúng là bông hoa nhài cắm bãi...
Cả lũ phá lên cười, mắt hau háu nhìn Khang Phương trong lòng Tú Anh như muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống cô bé. Tú Anh thật sự có chút mất kiên nhẫn nhưng cô lại không muốn đánh nhau với đám lưu manh này, nếu đánh thì cô đủ khả năng mang Khang Phương an toàn rời khỏi đây không sứt mẻ gì nhưng như vậy chuyện nào có kết thúc, cô vào bar lần này chắc chắn là ai đó đã sắp xếp. Ngay cả Khang Phương đang lơ mơ ngủ trong vòng tay cô bây giờ cô căn bản cũng không tin tưởng.
- Anh Hai của mấy người là ai?
- Không có tiền trả lại không chịu bỏ bồ. Anh em, không nhờn nữa, lên đi, đập chết thằng nhóc đó cướp cô em đó về mà chơi!
Gã thanh niên trông như thủ lĩnh nãy giờ nói chuyện với Tú Anh cợt nhả ra lệnh, ánh mắt lại nguy hiểm nhìn cô. Hắn nhìn ra được, thằng nhóc kia cũng không phải dễ ăn, nếu không thì anh Hai cũng không kêu nhiều anh em tới như vậy đề phòng.
Tú Anh ôm chắc Khang Phương trong ngực, đá trái đánh phải, cả bar loạn thành một đoàn, bàn ghế đổ liểng xiểng, chai cốc rơi vỡ khắp nơi, nhạc nhẽo cũng im bặt chỉ còn âm thanh hỗn chiến. Một hồi sau bọn côn đồ bị Tú Anh đánh bại, nằm trên nền bar quằn quại kêu rên, cô cũng thở hồng hộc vì mệt. Lâu rồi không có đánh lộn với nhiều người như vậy, đã thế còn phải bảo vệ cô bé say rượu trong ngực khiến thể lực cô sụt giảm nhanh chóng.
Bọn lâu la kia bị đánh bại tên thủ lĩnh liền gọi thêm một đám nữa, bọn chúng cứ như đã ở ngay trong này chờ được gọi ra vậy. Vì nghĩ Tú Anh là con trai nên một chút cũng không nhẹ tay, dùng ghế trong bar thẳng tay phang vào lưng cô, dùng chai rượu vỡ cứa rách tay cô. Cả người Tú Anh bây giờ đã nhơ nhớp máu, cô thật sự cảm thấy có chút buồn cười, cô rõ ràng chỉ muốn yên ổn mà sống tại sao rắc rối luôn tìm tới cửa nhà cô?
Thấy cả lũ nam thanh niên đông như vậy cũng không hạ được một thằng nhóc, tên thủ lĩnh cáu tiết rút ra một con dao nhọn xông vào góp vui. Tú Anh đã mệt lại đánh lâu như vậy nên bất cẩn để con dao sượt qua má, mũ lưỡi trai cũng vì thế rơi ra, tóc đen dài tuột xuống khiến cả bọn đứng hình.
- Mày... chú mày... là con gái?
Tên thủ lĩnh lắp bắp, như thế nào lại là con gái? Còn xinh xắn như vậy?
- Có vấn đề gì sao?
Tú Anh giờ đến hơi để nói cũng cảm thấy không đủ, quệt vết máu rỉ ra ở má, chân mày nhíu lại vì đau, thật sự không ổn rồi, nếu cứ tiếp tục thêm người nữa cô sẽ chống cự không được mất, phải đánh nhanh rồi chuồn nhanh thôi, chuyện điều tra kẻ đứng sau mọi chuyện thì tính sau đi.
Nhân lúc bọn kia còn bất ngờ vì biết cô là con gái, Tú Anh lao tới cướp dao của tên thủ lĩnh, điêu luyện xoay dao kề cổ gã, băng lãnh ra lệnh:
- Cút hết!
Cả bọn sực tỉnh, hằm hè nhìn Tú Anh, còn tên thủ lĩnh thì sợ muốn run bần bật nhưng vẫn cố nói cứng:
- Bọn mày mặc xác tao, lên!
Tú Anh mặt lạnh không chút do dự dí dao cắt vào cổ gã, máu rỉ ra lạnh lẽo khiến gã vội vàng thay đổi mệnh lệnh:
- Rút hết đi! Rút hết khỏi đây! Nhanh lên!
Đám côn đồ nhìn nhau do dự rồi cũng tản ra, chẳng mấy chốc mà quán bar rộng lớn đã không còn một mống nào ngoài Tú Anh, Khang Phương và tên thủ lĩnh.
Không chờ cho tên kia kịp nói gì Tú Anh đã nhè bụng gã lên gối rồi đập vào gáy gã khiến gã bất tỉnh. Cô ném con dao đi, cúi xuống nhìn Khang Phương ngủ trong ngực mình không dính một giọt máu nào đảm bảo cô bé không tổn thương rồi mới hướng cửa bar đi ra.
Chợt, một trận đau đớn ập tới ngực Tú Anh, cô kinh ngạc nhìn con dao nhỏ cắm lút cán trong ngực mình nhưng lại không quá ngạc nhiên khi thấy Khang Phương cười dịu dàng tay vẫn cầm chuôi dao.
- Tú Anh, dù chị là con gái, em vẫn yêu chị.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT