Một căn biệt thự nhỏ
hai tầng, cùng với tấm séc một triệu. Được đặt cẩn thận trên bàn. Thi
Tĩnh không rời tầm mắt nhìn giấy chuyển nhượng và tấm séc bên trong tập
văn kiện.
Thứ này được nhân viên chuyển phát nhanh giao tới tay
cô sáng nay, mấy trang giấy đặt ngay ngắn bên trong, là giấy tờ chuyển
nhượng nhà đất, cùng với tấm séc một triệu. Ngôi nhà mang tên cô. Còn có quần áo của cô để lại chỗ anh. Tất cả hành lý, đều được anh đưa tới.
Giống như những gì anh đã nói, về sau giữa anh và cô sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Mà tất cả những gì cô để lại đấy anh đều đưa tới hết. Thật
sự là sạch sẽ...
Mà hiện tại cô chỉ có thể hờ hững nhìn mọi thứ trước mắt.
Vì sao? Thật khó hiểu, anh đưa đến đây nhiều đồ như vậy. Ngoài những bộ
quần áo này, những thứ khác cô thậm chí còn chưa hề lấy ra dùng. Tất cả
anh đều cho đóng gói đem đến đây.
Cứ sạch sẽ như vậy, triệt để như vậy sao?
Cô, không cam lòng!
Bịch một tiếng.
Một chưởng vỗ vào bàn, khiến cho Thi Vĩnh Thành mới vào cửa hoảng sợ, vội vàng nhìn lại.
Không được, cô muốn đi hỏi cho rõ! Vì sao sau khi cô biết chuyện của Dật
Thanh là ngoài ý muốn, anh lại để cho cô đi? Không phải anh vẫn nói, cô
là hung thủ đã hại chết Dật Thanh sao? Trước đó anh cũng đã từng nói,
anh muốn nhắc cho cô nhớ, cô chính là nguyên nhân gây nên cái chết của
Dật Thanh. Vậy mà giờ, anh lại đột nhiên muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô.
Có liên quan đến Dật Thanh sao? Cho nên anh mới làm như vậy?
Cô muốn đi chứng thực, cô muốn làm cho rõ rốt cuộc chuyện này là thế nào!
Bên trong phòng tổng giám đốc Vân thị, không khí tràn ngập mùi rượu, bên trong còn có từng tràng tiếng cười của phụ nữ.
Đẩy cánh cửa văn phòng ra, hương vị say mê từ trong truyền đến, nhất thời
khiến anh nhíu mày. Đối diện với cửa lớn là bàn làm việc, Vân Dật Bạch
ngồi dựa trên ghế lớn, ngồi đối diện trên bàn là một cô gái mặc áo không đủ che thân, đưa về phía anh gần như là toàn bộ phần lưng trần. Ở hai
bên trái phải ghế, là hai cô gái khác nhau.
Khuôn mặt trát lớp
phấn dày khiến người ta vừa nhìn đã thấy ngán. Vân Dật Bạch ngồi ở giữa
chậm rãi nhắm mắt lại, đối với ba cô gái này là bộ dáng không chút hứng
thú.
Ba cô gái cùng nhìn thấy Lăng Thiếu Dương đứng bên cửa đều đưa mắt nhìn anh.
Cô gái lưng trần đưa ly rượu trong tay về phía anh, cười duyên nói, "Anh đẹp trai, cùng đến nào!"
"Ra ngoài!" Lăng Thiếu Dương hiếm khi tháo bỏ vẻ mặt lãnh nịnh, nghiêm mặt lạnh nhạt nói.
Toàn thân ba cô gái chấn động, nụ cười duyên nhất thời biến mất. Nhất thời trong văn phòng bao trùm không khí trầm mặc.
Ánh mắt Vân Dật Bạch từ từ mở ra, môi mỏng khẽ mở, "Tại sao không nói tiếp? Tiếp tục..." Nói xong, anh lại nhắm mắt lại.
Cô gái vừa định cất tiếng lại thấy Lăng Thiếu Dương tiến tới túm bả vai cô gái không mặc gì ném ra ngoài cửa. Sau đó ánh mắt hung hăng nhìn hai cô gái còn lại.
"Muốn để tôi phải ra tay sao?" Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nói.
Hai cô gái nhanh chóng rời ghế nhặt quần áo lên chạy ra ngoài.
Tiến lên mở cửa thông gió ra, mở cửa sổ ra, Lăng Thiếu Dương đợi cho mùi
hương trong phòng tản ra gần hết mới lên tiếng, "Rốt cuộc là cậu muốn
làm gì?"
Miễn cưỡng mở mắt, Vân Dật Bạch tà mị cười, "Hưởng thụ cuộc sống! Phụ nữ thật sự rất đáng yêu không phải sao?"
"Đáng yêu cái cóc khô!" Anh chửi rủa ra tiếng, "Vì sao mọi việc của Dật Thanh lại không nói cho tớ biết? Chẳng lẽ cậu không tin tớ hay sao?" Cảm giác bị người khác che mắt thật khó chịu!
"Không phải cậu đang theo
đuổi cái cô Thẩm Lạc Du kia sao? Thế nào, đã theo đuổi được chưa?" Vân
Dật Bạch khéo léo chuyển đề tài, không quan tâm đến vấn đề của cậu ta.
Theo đuổi? Cô gái đó phiền toái chết được! Anh không nghĩ tới chỗ cô ở lại
gần công ty đến vậy, anh cũng chưa từng chú ý đến căn nhà kính trồng hoa đó, đến sự tồn tại của cô. Hơn nữa, bên cạnh cô ấy còn có đứa nhỏ năm
tuổi nên cũng không tiện.
"Vô dụng, ngay cả một cô gái mà cũng không làm gì được!" Vân Dật Bạch thản nhiên châm chọc.
"Không cần phải khích tướng, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tớ đâu! Vì sao
không nói với tớ sự vụ của Dật Thanh? Cậu không tín nhiệm tớ?" Điều này
anh rất để ý.
"Không cần thiết!"
"Không cần thiết như cậu
nói, cậu sẽ không cố ý tạo ra sơ hở để người khác lợi dụng! Bộ dạng này
của cậu là để lừa gạt người khác, không lẽ cậu còn muốn lừa tớ luôn hay
sao?" Lăng Thiếu Dương khinh thường nhìn cậu ta, cũng nghĩ rằng, hai
người họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Có cái gì mà anh không biết chứ?
Bị vạch trần?!
Vậy tại sao kẻ đó lại không biết được cơ chứ? Ngược lại sao lại để cho sự
việc trở nên nghiêm trọng hơn? Không lẽ, mục tiêu của bọn họ không phải
là mình?
Vân Dật Bạch khép mắt lại, tâm tư không ngừng thay đổi.
Thấy cậu ta không thèm chú ý đến mình, Lăng Thiếu Dương có chút tức giận, "Vân Dật Bạch, rốt cuộc thì cậu muốn thế nào?"
"Chuyện này không liên quan gì đến cậu! Thiếu Dương, nếu cậu vẫn muốn cùng cô
gái đấy tiến thêm bước nữa, thì đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện này!
Nhanh chóng đi theo đuổi cô ấy! Tớ tự sẽ có chủ định!" Vân Dật Bạch thở
dài.
"Tớ muốn giúp cậu!"
"Nếu cần tớ sẽ nói!"
Tình
bạn của đàn ông không giống với phụ nữ, không có nhiều nghi kị và hoài
nghi. Chỉ một câu nói, một ly rượu, như vậy là đủ rồi!
Yên lặng
thở dài, Lăng Thiếu Dương gật đầu đã hiểu, "Tớ hiểu rồi. Nhưng cậu cũng
không cần suy sụp tinh thần như vậy. Bỗng nhiên cậu không bình thường
như vậy chỉ khiến bọn họ thêm cảnh giác hơn thôi!"
"Là tớ muốn để bọn họ thời thời khắc khắc phải lo lắng với những gì tớ đang làm!" Vân Dật Bạch cười khẽ.
Lăng Thiêu Dương biết là cậu ta cố ý, "Nếu thật sự cậu muốn diễn trò, không
bằng đi tìm Dương Chi La! Dù sao các cậu cũng là hôn phu hôn thê, như
vậy sẽ đáng tin cậy hơn!"
"Không!"
"Nhiều năm cũng đã trôi qua như vậy, cậu cũng nên quên đi!" Lăng Thiếu Dương ngầm nhắc. Năm đó
Dương Chi La làm vậy cũng có chút quá đáng.
Dật Thanh đã mất,
toàn bộ Vân gia đều do một mình Vân Dật Bạch gánh vác. Mẹ Vân vì không
chấp nhận nổi sự thật này, tinh thần lúc này trở nên bất ổn. Cũng đúng
lúc đấy Dương Chi La lại đề cập đến vấn đề kết hôn. Bạn anh còn tâm chí
để nghĩ đến chuyện kết hôn sao?
Theo tập tục, nếu trong nhà có
người mới mất, trong vòng một trăm ngày không được bàn đến chuyện kết
hôn, ba năm tới cũng không thể có việc vui. Mặc dù đó là tập tục từ xưa, nhưng hiện tại trong nhà vẫn còn trưởng bối, tập tục này vẫn nên giữ.
Bởi vậy, khi Dương Chi La yêu cầu bạn anh trong vòng một trăm ngày phải
kết hôn. Sau khi bị cự tuyệt cô ta lại tiếp tục lấy hôn ước để áp chế
cậu ấy.
Do đó, tình cảm mười mấy năm thanh mai trúc mã chỉ bởi một câu nói của cô, đã không còn!
Như vậy vẫn chưa nói là gì. Nếu không thành, sau này cố gắng bồi dưỡng vẫn
có thể cứu vãn. Điều khiến tim bạn anh nguội lạnh là, Dương Chi La lại
ra sức chèn ép giải trừ hôn ước, sau đó nhanh chóng ra nước ngoài, về
sau bằng nhiều cách họ tìm hiểu được, mới biết, cô sắp lập gia đình!
Phản bội, nhất thời đánh thẳng tận đáy lòng Vân Dật Bạch. Không phải là cô
sốt ruột muốn kết hôn, mà là cô muốn tìm một lý do để rời xa cậu ấy. Vào lúc cậu ấy rất cần đến cô.
Ngay sau đấy, Vân Dật Bạch vui vẻ cởi mở thoáng chốc biến thành âm trầm và lạnh nhạt. Cậu ta ra sức làm việc, đồng thời chăm sóc cho mẹ mình. Cho tới bây giờ...
"Chuyện đã
qua rồi thì để nó qua đi. Tớ chỉ không muốn để quá khứ lặp lại thôi!"
Nhấc ly rượu trên bàn lên, hơi hơi lắc nhẹ chiếc ly để bên chóp mũi, nhẹ nhàng thưởng thức mùi vị từ rượu, lúc này anh mới nhẹ lên tiếng, "Các
cậu đều chỉ biết Dương Chi La xinh đẹp. Cô ta không phải là một người
phụ nữ dịu dàng đâu."
Lăng Thiếu Dương nhíu mày, "Chuyện này có liên quan gì đến cô ấy?"
"Thi Tĩnh đâu? Cậu ở đây ăn chơi đàng điếm, Thi Tĩnh biết được chẳng lẽ
không đau lòng sao?" Lăng Thiếu Dương suýt quên mất cô gái bị bạn anh
loại ra khỏi chuyện này.
Thi Tĩnh?!
Động tác uống rượu có
chút khựng lại, ngón tay cầm ly rượu nắm chặt, nhìn chất lỏng màu đỏ
trong ly Vân Dật Bạch nở nụ cười như có như không, "Cô ta, chẳng qua chỉ là một công cụ để trả thù thôi, đến khi dùng xong, thì vứt bỏ!" Đúng
vậy, chính là như vậy.
Đúng là như vậy sao?
Bỗng Lăng
Thiếu Dương nhếch môi, "Nếu là vậy, tớ phải báo cho Tông Chính biết. Cậu ấy là nhất kiến chung tình với cô ấy!" Dứt lời anh tiến lên cầm lấy
điện thoại trên bàn.
Một đôi tay khác dùng lực ép lên điện thoại, Vân Dật Bạch trừng mắt nhìn cậu ta, "Ai cho cậu làm vậy?"
"Hả? Cậu dựa vào cái gì mà không cho? Cậu cũng có là gì của cô ấy đâu? Sao
cậu lại không chịu nói lý vậy?" Lăng Thiếu Dương buồn cười hỏi.
"Tớ nói không cho phép là không cho phép!" Lời nói vội bật ra.
"Có đồng ý hay không cũng là do Thi Tĩnh và Tông Chính quyết định, hiện tại cậu cũng chỉ là người ngoài cuộc thôi!" Cậu ta nghĩ người khác không
nhìn ra sao? Lúc Thi Tĩnh đến dự tiệc rượu ở Dương gia sao lại trở thành tâm điểm của mọi người? Còn nữa, buổi tụ họp lần trước trên người cô
không che được dấu hôn. Thân là một người đàn ông, làm sao anh lại không hiểu chứ? Chỉ là mọi người ngầm hiểu không nói ra thôi.
Anh cũng không tin, trên đời này lại có người đàn ông chấp nhận chia sẻ phụ nữ
với bạn mình. Trừ khi người phụ nữ đó là một kỹ nữ!
Mấy giờ trước anh mới nhận được điện thoại, mọi vật dụng đều đã đưa đến
nơi. Vất vả lắm anh mới đem hai chữ Thi Tĩnh ném ra khỏi đầu, vậy mà bây giờ cái tên này lại được nhắc đến. Anh có chút không thể kiềm chế được
lửa giận trong lòng.
"Thừa nhận bản thân có tình cảm với cô ấy thực sự khó như vậy sao?" Lăng Thếu Dương bình tĩnh nói.
"Không khó, trong lòng tớ thích cô gái như thế nào tớ đều biết. Nhưng cô ấy
thì không được!" Vân Dật Bạch trầm giọng bực mình nói.
"Nếu cậu đã không thể, vậy sao Tông Chính lại không được?"
"Tớ đã nói rồi..."
"Đấy không phải là lý do! Cho dù là vì Dật Thanh, thích cô ấy, đáng lẽ cậu
phải thấy vui mừng mới đúng chứ? Trên thực tế tớ cảm thấy ngoại trừ vẻ
tự ti bên ngoài, Thi Tĩnh thật sự không tệ cho dù phải đối mặt với một
kẻ luôn ép buộc người khác theo ý mình như cậu, không phải cô ấy đều
đồng ý hay sao? Cậu lợi dụng điểm yếu chính là tính cách của cô ấy để ép buộc cô ấy. Cũng chính là điểm này, lại khiến cho nhiều đàn ông mong
muốn được lấy cô ấy về làm vợ!" Hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt lạnh
nhạt từ bạn, Lăng Thiếu Dương nói liền một hơi.
Cuối cùng, anh kết luận, "Nếu tớ không vì... tớ cũng sẽ cưới cô ấy về!"
Răng rắc
Âm thanh tiếng thủy tinh vỡ vang lên đánh gãy lời Lăng Thiếu Dương, trán
Vân Dật Bạch nổi đầy gân xanh ngước nhìn bạn, "Cậu nói xong chưa? Nói
xong rồi thì ra ngoài." Lời của anh vang bên tai.
"Cậu thấy khó
nghe sao? Cậu muốn đánh tớ à? Những điểm tốt của cô ấy cậu không thèm
quan tâm đến. Cậu không nên lấy Dật Thanh làm cớ để tự lừa dối mình. Cậu là một thương nhân cũng nên biết cơ hội không hay xuất hiện! Một khi đã bỏ qua..." Dường như anh nhớ ra điều gì, giọng điệu dần ảm đạm, "Hối
hận cũng đã muộn!"
Giống như anh vậy!
Tớ không phải là cậu! Vân Dật Bạch thầm nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT