Thi Tĩnh vuốt vuốt
cái trán, khóe mắt không tự chủ lén nhìn Vân Dật Bạch một cái. Mới vừa
rồi như vậy trong nháy mắt, cảm giác trên trán không phải đụng chạm lấy
ghế da . Cái loại cảm giác đó mềm mại như cảm giác chạm vào da . Trước
mặt tài xế không thể nào, như vậy chỉ có thể là Vân Dật Bạch bên cạnh.
Cô cũng không ngờ. Với tính cách của Vân Dật Bạch, hắn làm sao sẽ giúp cô cơ chứ? Này mới vừa rồi. . . . . .
Cô đang nhìn hắn. Vân Dật Bạch biết rất rõ ràng, nhưng lại không hề cử
động. Vừa mới cử động đã khiến hắn không hài lòng. Cho nên, hiện tại
hắn sẽ không mở mắt.
Nhìn cái bộ dáng này của hắn, Thi Tĩnh chỉ có thể đè xuống cái khác thường trong lòng. Trầm mặc không nói .
Xe vững vàng dừng lại, tài xế quay đầu lại liếc mắt Thi Tĩnh nhìn cúi đầu
không nói cùng với Vân Dật Bạch vẫn như cũ giả vờ ngủ say . Suy nghĩ
chốc lát mới mở miệng, "Tổng giám đốc, đến!" Nói xong hắn xuống xe vòng
qua đầu xe đi tới trước cửa xe Vân Dật Bạch .
Gần như lập tức , Vân Dật Bạch mở mắt, ừ một tiếng. Đứng dậy xuống xe.
Thì ra là hắn là giả bộ a! Thi Tĩnh hơi nhíu mày, hắn chính là như vậy
không thích thấy cô sao! Không đợi Vân Dật Bạch mở miệng, Thi Tĩnh xoay
người mở cửa xuống xe.
Hai chân chạm đất. Thi Tĩnh lúc này
mới phát hiện ra, bọn họ địa đang ở căn bản không phải bất kỳ chung cư
hay biệt thự nào mà là cảnh vật xung quanh khu nhà như một viện điều
dưỡng.
"Đây là. . . . . ." Thi Tĩnh hồ nghi mở miệng.
Vân Dật Bạch không nhìn cô một cái, cất bước đi vào. Không chút nghĩ ngợi Thi Tĩnh vội vàng đuổi theo.
Nghe được tiếng bước chân sau lưng, Vân Dật Bạch lúc này mới lên tiếng " Trong thời gian 1 tháng, cô ở chỗ này!"
Nghe vậy, Thi Tĩnh dừng bước lại, "Tại sao?"
Hắn lạnh lùng nâng lên khóe môi, nụ cười đáy mắt, nhưng không có giải
thích. Xoay người đi vào một phòng. Không đợi Thi Tĩnh mở miệng hỏi liền nghe đến bên trong truyền đến một giọng nữ, "Dật Thanh, Dật Thanh!"
Thi Tĩnh toàn thân run lên, theo bản năng bước nhanh đẩy cửa vào. Nín thở
nhìn bên trong gian phòng cũng chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi và Vân
Dật Bạch.
Dật Thanh đâu? Ánh mắt của cô ở trong phòng tìm tòi một vòng, không có tìm được người chính mình muốn tìm, chợt cô đơn cúi đầu. ,
Sắc mặt Thi Tĩnh bị Vân Dật Bạch nhìn thấy. Hắn một
tay đỡ người phụ nữ , ánh mắt híp lại, khóe miệng lạnh xuống, mím chặt
môi mỏng "Tới đây!"
Thi Tĩnh đột nhiên hoàn hồn, vội vàng
tiến lên đưa tay đỡ người phụ nữ vừa nhìn Vân Dật Bạch rút khỏi thân
thể. Người phụ nữ thấy thế vội vàng đưa tay lôi kéo y phục của Vân Dật
Bạch , giọng nói yếu ớt lại bao hàm nhớ nhung lẩm bẩm "Dật Thanh!"
Trong nháy mắt, Thi Tĩnh hiểu ra tiếng gọi vừa nãy. Nhìn theo động tác bác
gái , Vân Dật bạch mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng nếu nhìn kĩ lại sẽ phát hiện Vân Dật Bạch và Vân Dật Thanh hai anh em có chỗ giống nhau khác thường. Nếu Dật Thanh dịu dàng hoạt bát dáng vẻ bất đồng thì Vân
Dật Bạch lại lạnh lùng.
Bởi vì lạnh lùng, vẻ mặt của hắn cũng chẳng hề gì, xem ra rất nghiêm túc. Mà Dật Thanh. . . . . .
Thấy cô nhìn mình mất hồn, Vân Dật Bạch hừ hai tiếng, "Nhìn cái gì? Đỡ mẹ tôi ngồi xuống!"
Thi Tĩnh trở lại bình thường gật đầu một cái, đỡ bác gái ngồi xuống. Nhưng
là phụ nhân bác gái luôn nắm lấy y phục Vân Dật Bạch không chịu buông
tay. Trong miệng nỉ non tên Vân Dật Thanh.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thi Tĩnh không khỏi hồng vành mắt. Đây tất cả, đều là bởi vì cô!
"Mẹ, Dật Thanh đã chết! Chết! Mẹ rốt cuộc muốn lúc nào thì mới có thể thấy
rõ ràng?" Một tay bị mẹ giữ lại, Vân Dật Bạch bình tĩnh nói sự thật
không biết bao nhiêu lần.
Bác gái cũng chính là Vân Mẫu ngẩn
người, một giây kế tiếp chợt gào khóc lên. Tiện tay nắm lấy bất kỳ vật
gì bên cạnh ném Vân Dật Bạch.
"Ngươi nói láo, ngươi nói láo!
Dật Thanh, Dật Thanh ở nơi nào? Mẹ nhớ con, Dật Thanh. . . . . . Trở
lại, trở lại với mẹ nha?" Thấy Vân Dật Bạch, Vân Mẫu tức giận chỉ vào
hắn, "Ngươi biến, ngươi cút. . . . . . Ngươi lừa ta, ngươi là tên lường
gạt, ta không muốn tin tưởng ngươi!" Nói xong, bầ thuận tay nhặt lên đồ
đầu giường ném tới.
Một ly thủy tinh trong suốt ném thẳng vào hướng Vân Dật Bạch chạm mặt hắn, hắn cũng chưa từng né tránh nên bị nện vào. Lập tức, khóe mắt một vết máu từ trán chảy xuống, giọt máu đỏ tươi lướt qua mí mắt hắn. Lập tức, trong tầm mắt của hắn xuất hiện một mảnh
màu hồng.
"Anh không sao chớ?" Thi Tĩnh vội vàng tiến lên,
nhón chân lên đưa tay lau đi máu tươi trên trán . Ân cần hỏi han, "Tại
sao anh không tránh?"
Vung tay cô ra, Vân Dật Bạch không nói gì, chỉ là môi mím thật chặt nhìn mẹ.
Vân Mẫu bắt đầu nhìn đến nét mặt hắn, sợ lại không dám cử động. Thậm chí có chút hoảng sợ nhìn Vân Dật Bạch.
Tiện tay nâng ống tay áo lên lau đi máu trên mặt , hắn lặng yên thở dài một
tiếng, bỗng nhiên xoay người rời phòng. Trong nháy mắt đó, Thi Tĩnh cảm
nhận được bóng lưng tĩnh mịch của anh.
Vân Dật Bạch so bất luận kẻ nào cũng biết đau lòng chứ? !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT