"Thi tiểu thư, đã bao lâu rồi cô không đi khám tổng thể?" Bác sĩ đông y già nhìn tờ kết quả
trên tay, ánh mắt tràn đầy quan tâm, trầm giọng nói. Trong giọng nói có
một tia nghiêm khắc.
Lời nói của bác sĩ khiến Thi Tĩnh có chút
lúng túng. "Bác sĩ, ông hỏi vậy là có ý gì? Cơ thể tôi có vấn đề gì hay
sao?" Cô không nén nổi siết chặt tay.
Nhìn cô gái trước mắt qua
cặp kính dày, bác sĩ đông y già trầm ngâm chốc lát, "Thi tiểu thư, vậy
tôi cũng nói thẳng luôn nhé! Có thể là trước đây cô làm việc quá lao
lực, mệt nhọc đến ốm bệnh, nên bây giờ cơ thể cô so với những người cùng tuổi đến khám, cũng không tốt lắm!"
"Nhưng sức khỏe của tôi vẫn tốt lắm, cũng chưa từng nhiễm bệnh gì lớn phải dùng thuốc!" Thi Tĩnh nhanh chóng giải thích.
"Cơ thể con người chứ đâu phải máy móc, đã hỏng rồi sao có thể hoạt động
bình thường được. Căn bệnh này, là được tích tụ từng chút một trong cơ
thể cô từ ngày này qua ngày khác!" Bác sĩ già từ từ giải thích. Thanh
niên bây giờ nhiều người không lo chú trọng chăm sóc bản thân. Tuổi còn
trẻ đã mắc đống bệnh.
Lời nói của bác sĩ khiến vẻ mặt Thi Tĩnh lạnh đi. "Bác sĩ, sức khỏe của tôi..."
Bác sĩ già lại rơi vào trầm ngâm trong chốc lát, "Thi tiểu thư, gia đình cô có tiền sử bệnh gì không?"
"Cái này..." bệnh sử? Thi Tĩnh thật sự không hiểu.
"Thi tiểu thư. Tim của cô có phần không được khỏe lắm!" Bác sĩ già thản nhiên nói.
"Không thể nào!" Thi Tĩnh quả quyết nói, "Tôi chưa từng có cảm giác tim không được khỏe!"
"Tôi không nói là bệnh tim mà là tim cô có vấn đề, có lẽ là vấn đề ở các mao mạch nhỏ xung quanh tim cô. Dựa theo kết quả xét nghiệm của cô, quả
thực tim cô có chút không ổn, tốt nhất là cô nên về nhà hỏi lại xem
trong nhà cô có phải có loại bệnh di truyền này hay không."
"Bệnh của tôi sẽ thế nào?!"
"Tôi không thể nói trước được. Bệnh của mỗi người không ai giống ai. Không
ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi đề nghị, lần sau khi
đến đây khám lại cô nên dẫn theo người thân tới!" Bác sĩ già từ từ nói.
Cuối cùng ông còn cằn nhằm thêm hai câu, "Người trẻ tuổi bình thường nên chiếu cố đến bản thân chút, tuổi còn trẻ mà để cho sức khỏe bản thân
không khác gì người trên bốn mươi tuổi."
Câu cuối cùng của bác sĩ già, một chút Thi Tĩnh cũng không để lọt vào tai, trong đầu cô bây giờ
chỉ còn câu nói kia của bác sĩ, trái tim của cô không khỏe!"
Trầm mặc một hồi, cô ngập ngừng nói, "Bác sĩ, tim của tôi, còn trụ được bao lâu nữa?"
"Không đến mức khoa trương như vậy, chỉ cần cô chịu chú ý chút. Thời hạn đến
khi nào tôi cũng khó có thể nói trước, có lẽ là cả đời này cũng có lẽ
chỉ trong giây phút tới." Trái tim khi nào đột nhiên phát bệnh, ông làm
sao có thể xác định được.
Là vậy sao...
Thi Tĩnh không
biết cô trở về cửa hàng của Thẩm Lạc Du bằng cách nào. Nhưng lúc cô trở
lại cửa hàng thì cô cũng đã có một quyết định.
"Lạc Du!" Thi Tĩnh lên tiếng gọi Thẩm Lạc Du đang bận rộn với công việc.
"Chị Tĩnh, có chuyện gì vậy?" Thẩm Lạc Du dừng bước quay đầu lại.
"Ngại quá! Hôm nay sau khi hết giờ làm, chị muốn xin nghỉ việc!" Thi Tĩnh bình tĩnh nói.
"Nghỉ việc? Tại sao vậy? Ở đây có gì không tốt sao?" Thẩm Lạc Du trở nên căng thẳng, trời sinh phụ nữ có tính mẫn cảm nên cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vội vàng hỏi, "Chị Tĩnh đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không
có! Chị nghĩ chị nên tìm một công việc khác để làm thêm, chủ nhật rảnh
chị sẽ đến giúp em! Chị cũng cần phải ổn định cuộc sống chứ!" Thi Tĩnh
cười yếu ớt nhẹ nhàng nói.
Cũng phải, tiền lương cô trả cho chị
Tĩnh cũng không đủ để trang trải cho cuộc sống, Thẩm Lạc Du đành phải
gật gật đầu, "Cũng đúng, chị Tĩnh ngại quá, em không thể trả cho chị
tiền lương thỏa đáng!"
"Không phải vậy, em còn phải nuôi con mà!
Chủ nhật được nghỉ chị sẽ đến phụ em!" Thi Tĩnh không bận tâm nói, "Mặt
khác, em cũng không cần phải thuê thêm người, tìm thêm một học sinh vừa
đi học vừa đi làm thêm ngoài giờ đến giúp em. Như vậy sẽ không tốn nhiều tiền mà còn có thể giúp cho người khác nữa!" Cô đưa ra chủ ý.
"Được!" Thẩm Lạc Du gật gật đầu. Cô chưa từng nghĩ đến cách này.
Sau khi thương lượng với Thẩm Lạc Du xong, chiều đến đã có người tới cửa tìm.
Dương Chi La nghiêm túc đánh giá cửa hàng hoa này cũng không được coi là lớn, tuy là nhỏ, nhưng lại rất đẹp. Bước chân tự tin tiến vào trong nhà kính trồng hoa, "Thi Tĩnh!" Cô lên tiếng gọi.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Thi Tĩnh đứng thẳng dậy, khi bắt gặp người vừa tới cô ngẩn người, "Dương tiểu thư!"
"Nếu không phải là Linh Linh nói cho tôi biết, tôi cũng không đoán ra được
cô làm việc ở chỗ này đấy? Tôi đã nhiều lần đến tìm Dật Bạch, vậy mà cô
cũng không hề nói với tôi." Dương Chi La dùng vẻ mặt chất vấn nhìn cô,
"Một nơi tốt như vậy, sao lại không nói với tôi?!"
Tiểu thư, hình như tôi với cô cũng không phải là quá thân thiết?! Thi Tĩnh giật giật
khóe môi, "Không cần thiết phải nói. Dương tiểu thư có việc gì sao?"
"Phải có việc gì thì mới được nói chuyện với cô sao?" Dương Chi La nghiêng
đầu nháy mắt mấy cái rất khả ái. Đương nhiên, nếu cô là một cô gái như
vẻ bên ngoài, tự nhiên sẽ có phần khả ái.
"Đương nhiên không phải!" Cô ấy muốn gì ở cô đây.
"Tôi có thể nói chuyện riêng với cô không?" Dương Chi La nói ra mục đích của mình. Quan sát Thẩm Lạc Du đang lén lút nhìn bọn họ.
Thi Tĩnh quay đầu nhìn lại, "Lạc Du, như vậy có được không?"
"Chị Tĩnh chị có việc thì cứ đi đi!" Thẩm Lạc Du cười gật đầu. Trong lòng cô có vài phần lo lắng.
Người phụ nữ đó thoạt nhìn rất cao ngạo, ở bên người như vậy không ổn chút
nào, nhất là khi cô vừa đưa lời đáp ứng cô ta đã để lộ ra nụ cười châm
biếm. Trong lòng Thẩm Lạc Du thấy bất an, liệu có xảy ra chuyện gì hay
không?
Gần đây hình như cô rất dễ bị người khác kiếm đến nói
chuyện! Thi Tĩnh chua sót giật giật khóe miệng, nhìn Dương Chi La đằng
trước dường như muốn nói gì.
"Dương tiểu thư, cô có việc gì vậy?"
"Tôi thật sự rất thích anh ấy!" Ánh mắt Dương Chi La khẩn cầu nhìn Thi Tĩnh, "Tôi biết bây giờ hai người đang ở cùng một chỗ. Nhưng tôi thật sự rất
thích anh ấy. Cô có biết không? Chúng tôi đã quen biết nhau được hơn ba
mươi năm, từ lúc sinh ra đến giờ tôi và anh ấy vốn đã không xa rời. Hoài bão của anh ấy cũng như những gì anh ấy đang có đều có sự giúp đỡ của
tôi. Nhưng, là tôi đã làm sai. Anh ấy đang tức giận. Vì giận dỗi nên anh ấy mới đến với cô, điều này đối với cô thật không công bằng, rõ ràng là cô vẫn còn trẻ còn nhiều thời gian để hưởng thụ. Tiểu Tĩnh, cô hiểu
chứ?"
Vừa mở miệng đã nhắc đến kỷ niệm cũng như những lời nói ảo tưởng. Thi Tĩnh có chút giật mình. Tiếp đó cô chậm rãi gật đầu.
Cô biết, cô có thể hiểu được. Mặc dù Vân Dật Bạch lúc nào cũng lạnh lùng,
cũng không có nghĩa anh ta không cất giữ trong lòng đoạn ký ức tốt đẹp
giữa họ.
Hai mắt Dương Chi La sáng ngời, "Cô có thể hiểu được là
tốt! Bây giờ người nhà đang ép tôi gặp gỡ người khác, mà trong lòng tôi
lại chỉ có anh ấy, liệu cô có thể giúp tôi đi nói chuyện với anh ấy
không?" Hai tay cô tạo thành hình chữ thập khẩn cầu nhìn người bên cạnh. "Tôi cầu xin cô đấy!"
Bảo cô đi nói chuyện?
Thi Tĩnh không hiểu nhìn lại cô ta, "Tôi?"
"Đúng vậy, quan hệ của hai người hiện giờ tốt như vậy, nếu cô chịu đến nói
với anh ấy nhất định anh ấy sẽ nghe, cô giúp tôi đi!" Dương Chi La khẩn
cầu chớp chớp mắt.
Thi Tĩnh hơi giật mình nhìn Dương Chi La,
trong lòng có chút dở khóc dở cười, không biết cô ta thật lòng hay là
đang giả vờ nữa? Cô ta biết rõ cô và Vân Dật Bạch ở cùng một chỗ, lại
còn nhờ cô nói giúp nữa là sao?!
Thu lại tia sáng trong mắt, Thi Tĩnh giật giật khóe miệng, "Tôi sẽ nói!" Đúng vậy, cô nhất định sẽ nói. Nhất định!
"Thật vậy sao? Cảm ơn cô tiểu Tĩnh! Cô đúng là người tốt! Người tốt nhất định sẽ gặp phúc!" Dương Chi La nắm cổ tay cô vui vẻ lắc lắc.
Thi
Tĩnh giật giật môi, cô muốn nói không cần khách sáo. Nhưng cô lại phát
hiện mình không thể cất lời được. Chỉ có thể chua chát cười cười.
"Không ngoài dự tính, công trình này đã về tay chúng ta!" Lăng Thiếu Dương bất ngờ xông vào phòng làm việc của Vân Dật Bạch hứng khởi phe phẩy hợp
đồng trúng thầu trong tay.
Vân Dật Bạch chậm rãi đặt cây bút
trong tay xuống nhíu mày, "Đến lúc nào thì cậu mới bỏ được cái tính lỗ
mãng đấy!" Cậu ta không nhớ mình đã là bố đứa trẻ rồi hay sao?
"Nhất thời cao hứng nên quên mất!" Lăng Thiếu Dương cào cào tóc, "Nhìn bộ dạng cậu thế nào vẫn không thấy vui vậy?"
"Có sao?" Vân Dật Bạch sờ sờ mặt.
"Có, trên mặt cậu bây giờ hiện rõ ba chữ 'chớ lại gần'!"
"Không phải cậu đã đến rồi đấy thôi!"
"Tớ không phải người lạ! Nhắc đến vụ đấu thầu trước cậu không thấy việc này rất đáng mừng sao? Đây chính là đã mất rồi vẫn có lại được!" Còn là con số doanh thu lớn nữa.
Đứng lên vận động phần cổ có chút tê mỏi,
Vân Dật Bạch lạnh lùng nói, "Tớ mở công ty vốn là để kiếm tiền." Cái này thì có gì mà cao hứng.
Nói như vậy cũng không sai.
Lăng
Thiếu Dương tự làm mình mất mặt, sờ sờ mũi, chợt như nhớ ra điều gì. Anh hỏi, "Cậu và Thi Tĩnh tính chuyện kia sao rồi?" Nhớ đến chuyện lần
trước hai người họ có nói qua. Anh quyết định nói chút chuyện riêng.
Xoa xoa cổ tay, Vân Dật Bạch xoay người liếc mắt, "Hình như cậu rất có hứng với chuyện của tớ?"
"Đây là tớ quan tâm đến cậu, trách nhiệm bạn bè mà!" Lăng Thiếu Dương vội vàng giải thích.
Hừ một tiếng, Vân Dật Bạch không lên tiếng.
Xem xét lại? Không, không có! Căn bản là anh không có cơ hội. Đã mấy ngày
nay anh không hề gặp cô. Căn bản là không có cơ hội để nói đến chuyện
này.
"Chuyện đó..." Giọng nói của Lăng Thiếu Dương ngừng lại vài giây rồi lại vang lên, Vân Dật Bạch không hề nghe thấy.
"Tông Chính chuyển ngành rồi cậu có biết không?" Lăng Thiếu Dương bỗng nhiên nói.
"Chuyển ngành?"
"Phải!"
"Không phải cậu ta làm quân nhân sao? Sao có thể chuyển ngành được chứ?" Tông
Chính không phải trước giờ luôn coi bản thân là một quân nhân sao, cậu
ta chưa từng có ý định muốn chuyển ngành, vậy sao bây giờ lại...
"Cậu không biết à?" Lăng Thiếu Dương miễn cưỡng liếc mắt nhìn cậu ta.
Cái nhìn này khiến Vân Dật Bạch cảm thấy không thoải mái, anh nhíu mày, "Tớ biết cái gì?"
"Cậu ta vì Thi Tĩnh nên mới chuyển ngành!"
Lời nói của bạn vừa dứt, Vân Dật Bạch lập tức chau mày, "Nói hươu nói vượn!"
"Lần trước trước khi đi chính cậu ta nói với tớ như vậy!" Lăng Thiếu Dương
thản nhiên nói. Đó cũng là lý do anh khuyên bạn nên bàn lại chuyện kia
với Thi Tĩnh. Thi Tĩnh là một cô gái tốt điều này không phải người khác
không biết được. Nếu cứ tiếp tục với bạn anh như vậy thì kết cục cuối
cùng vẫn là lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều chịu thiệt hại). Nếu thật sự có một người tốt nguyện ý che chở cho cô ấy, có thể coi đấy là một chuyện tốt không?
"Sao cậu không nói với tớ?" Vân Dật Bạch trừng mắt nhìn cậu ta.
"Tại sao tớ phải nói với cậu? Cậu có liên quan gì đến bọn họ chứ?" Lăng
Thiếu Dương thản nhiên nói. Sau đó anh yên lặng thở dài, chẳng lẽ Dật
Bạch không hề nhận ra? Bây giờ không phải là cậu ta không muốn đối mặt
với vấn đề đấy, mà là có người buộc cậu ta phải đối mặt với vấn đề từ
Thi Tĩnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT