Giáo sư Lô biết máu
của Liễu Khê có thể tạo ra được thuốc giải virus zombie, tin tức này chỉ ông ta biết. Hơn nữa, ông ta cũng hiểu, chỉ trông vào máu của một người mà có thể cứu vớt toàn bộ thế giới là ý nghĩ viễn vông.
Tiếp theo, ông muốn thử xem có thể phân tích được thành phần trong, từ đó tìm được thứ thay thế.
Liễu Khê cũng biết giáo sư Lô đã nghiên cứu ra thuốc giải độc, lại nghĩ tới
kết cục của nữ phụ, lưng lạnh run, thậm chí còn có cảm giác da đầu run
lên. Liễu Khê nở nụ cười khổ, quả nhiên cô không có giác ngộ cao như
thế, có thể hi sinh bản thân một cách bình thản, cho dù đây là trò chơi.
Mặt Liễu Khê trắng bệch, nắm chặt bàn tay, không sợ, không sợ, còn có một
đường để thử, chưa tới thời khắc cuối cùng, cô sẽ không buông tay.
“Liễu Khê, sao thế? Sắc mặt sao tái vậy? Có phải thân thể không thoải mái
không?” Một thí nghiệm viên nhìn bộ dạng của Liễu Khê, an ủi nói “Không
bằng cô về nghỉ ngơi trước đi”
Người kia vừa mở miệng thì những
người khác cũng gật đầu, ý bảo hôm nay thí nghiệm như vậy là được rồi,
bình dự trữ dị năng bọn họ cần tiến hành cải tiến lại.
Liễu Khê gật đầu, cô thật sự phải nghỉ ngơi một chút, mỉm cười miễn cưỡng với họ, sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm.
Trên đường đi, Liễu Khê nhớ lại kịch bản, đợi vài ngày nữa, đám Phương Hàm
dọn dẹp căn cứ H trở về, theo đạo lý mà nói thì những người đó lợi dụng
lúc đoạt quyền ngầm đem nữ phụ trở thành zombie, nhưng đó là nửa năm
sau, trong nửa năm này nữ phụ sống rất tốt.
Từ đó có thể suy ra,
ban đầu căn cứ không tính đem nữ phụ trở thành thuốc giải độc, chỉ là
sau khi nữ phụ trở thành zombie, việc đem nữ phụ trở thành thuốc giải
độc không còn mang theo áy náy nữa.
Nhưng mà Liễu Khê không dám
đánh cược, nếu thế thì chỉ còn nước suối trong tay Tịch Ấu Vân, nước
suối kia còn mạnh hơn máu của cô nhiều.
Cắn ngón tay, xem ra tin
tức này còn chưa có truyền ra ngoài, quan trọng là không được để Tịch Ấu Vân biết. Trong mạt thế, nếu có thể làm thuốc giải độc, sợ là đám người trong căn cứ sẽ xua cô như xua vịt, tới lúc đó, ai cũng không đảm bảo
cô sẽ tốt cả.
Lòng người là thứ khó lường nhất, có thể sống sót
tại mạt thế, chẳng qua là hi sinh một mạng, ai có lời đều thấy rõ, chỉ
nghĩ tới đó, Liễu Khê đã thấy sợ hãi.
Hung hăng cắn môi, dù sao
tới lúc này, cô không có gì để sợ, đừng quên người đàn ông nhà cô là
boss cuối cùng, trừ khi cô cam tâm tình nguyện, nếu không ai cũng đừng
hòng ép cô.
Liễu Khê làm tốt tâm lý, cả người tỉnh táo lại, suy nghĩ đối sách, đợi tinh anh của căn cứ trở về.
Lúc đoàn xe từ căn cứ H trở về, thật sự khiến người khác phải nghi ngờ,
trên mặt họ không có nụ cười nào, chỉ đem những người bị thương vào
phòng bệnh, Liễu Khê cũng tới giúp đỡ.
Đợi đến khi thấy những
người trong phòng chữa bệnh, Liễu Khê như bị đánh vào lòng. Khác với cô
gái nằm trên giường bệnh, ánh mắt những người kia mang theo sự chết
lặng, không có chút thần thái, giống như cái xác không hồn.
“Liễu Khê, làm phiền cô rồi, những người này… ai…” Một y tá thở dài, thuốc ở
mạt thế thiếu vô cùng, may Liễu Khê có năng lực chữa khỏi. Những người
được cứu về có nam có nữ, tất cả đều bị ngược đãi tới dạng này, thật sự
sống không bằng chết.
Đi tới giường bệnh đầu tiền, xốc cái chăn
mỏng lên, mặt cô xanh mét, trên da lộ vết cắn, vết tàn thuốc làm bỏng,
vết đao nhọn đâm vào, vết roi quất… Từng tầng từng lớp xen lẫn vào nhau, có nơi đã sinh mủ, chảy ra nước mủ hôi thối.
Hít một hơi thật
sâu, đè nén sự phẫn nộ, ở mạt thế này, thứ ghê tởm nhất không phải
zombie mà là súc sinh, những người đó ngay cả zombie cũng không bằng.
Không trì hoãn một giây, Liễu Khê bắt đầu lao vào công việc, cấp bậc dị năng
của cô đã tới cấp bốn, mỗi ngày đều dùng dị năng không ngừng nghĩ để lên cấp, có thể nhanh chóng đem những người này trị cho tốt, cũng để cho
bọn họ ít đau đớn đi.
Bận rộn cả một ngày, đợi tới lúc mặt trời
xuống núi, dị năng trong người Liễu Khê dùng hết, mệt mỏi lau mồ hôi
trên trán, ngày mai còn phải tiếp tục.
Kéo thân thể mệt mỏi về ký túc xá, sau đó lạc vào cái ôm lạnh lẽo, Liễu Khê chủ động hôn lên cổ
Bạch Vương, sau đó vùi vào trong cái ôm của hắn, cái ôm này ấm áp tới
mức khiến cô an tâm.
Hôm nay cô mới hiểu được, thật ra mình rất may mắn.
Cảm nhận được sự khó chịu và bất lực của Liễu Khê, Bạch Vương nâng tay cô
lên, một tay đem áo khoác khoác lên người cô, sau đó ôm cô thật chặt.
“Chúng ta tới phòng làm, anh Hàm tìm em”Liễu Khê khàn khàn nói, sau đó cuộn mình vào lòng Bạch Vương.
“Tốt” Bạch Vương nheo mắt lại, lòng đau xót, trước khi rời đi hắn thấy Liễu
Khê còn rất tốt, mỗi ngày đều cười, sao từ khi hắn trở về từ căn cứ H cô đã sợ hãi như vậy?
Bảo bối hắn nâng niu trong lòng bàn tay, ai dám làm tổn thương cô? Nếu hắn tìm ra, hắn sẽ không bỏ qua cho người đó!
Ôm Liễu Khê tới văn phòng, bên trong không chỉ có Phương Hàm mà còn có cả
Phương Duy và giáo sư Lô. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Bạch Vương, Phương
Hàm mím môi nói “Mời ngồi, hôm nay tìm Liễu Khê tới là có chuyện muốn
nói”
Bạch Vương không buông Liễu Khê ra mà tự mình ngồi vào ghế, ôm Liễu Khê vào ngực, bộ dạng bảo vệ người.
“Anh Hàm nói đi, có chuyện gì?” Liễu Khê ngẩng đầu, trên mặt mang theo sự
mệt mỏi, con ngươi vốn sáng ngời bây giờ lại mênh mông như bị lớp sương
bao phủ, đôi môi hồng phấn bây giờ trắng bệch, cả người mệt mỏi làm
người khác đau lòng.
“Giáo sư Lô tìm được thứ có thể tạo ra thuốc giải độc trong máu của em, tiếp theo bọn anh muốn mời em phối hợp xem
có thể phân tích được thành phần trong đó không, mà cách này thì cần
phải có máu của em nên muốn xem ý kiến của em thế nào” Phương Hàm trịnh
trọng nói chuyện với Liễu Khê, bọn họ muốn xem thử, nếu có thể tìm được
thứ thay thế thì căn cứ xem như được cứu rồi.
Liễu Khê sửng sốt,
thành phần giải độc sao có thể tìm ra? Đó là công dụng của nước suối của Tịch Ấu Vân, sao có thể tìm được thế phẩm?
“Nếu chỗ nào cần em,
em sẽ không từ chối, em sẽ hiến máu” Liễu Khê nói “Nhưng mà máu của mình em mà tinh luyện thuốc giải độc thì sợ là muối bỏ biển, em nghĩ cũng
thử xem những người có dị năng khác, xem thử có loại chống virus như vậy không”
Phương Hàm và giáo sư Lô liếc mắt nhìn nhau, đây cũng là
một khả năng. Hai người gật đầu với nhau, Phương Hàm nói “Vậy thì làm
kiểm tra tất cả những người có dị năng đi”
Liễu Khê buông lỏng
tâm tình, mục đích của cô đã đạt được. Người uống nước suối trừ cô ra
còn có Tịch Ấu Vân, nếu cô nhớ không nhầm thì hình như còn có một số tâm phúc của cô ta cũng uống nước suối, tới lúc đó, có sơ hở như vậy, đám
người Phương Hàm không tìm ra bí mật thì cũng hết đường nói rồi.
Biết điều này nhất định không phải là phong cách của thánh mẫu, Liễu Khê
nghĩ trong lòng, đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc, không biết nữ phụ kia sẽ chỉ trích cô thế nào.
Về tới ký túc xá, Bạch Vương đặt Liễu Khê
lên giường, sau đó nằm ở bên cạnh, kéo chăn đắp cả hai người, một tay ôm Liễu Khê, một tay vuốt lưng của cô, thấp giọng an ủi “Đừng sợ, đừng khó chịu, có anh”
“Em biết” Liễu Khê lùi vào lòng Bạch Vương, ở trong bờ ngực rộng lớn của hắn, cô an tâm vô cùng.
Đám người Phương Hàm làm việc rất nhanh.
Sau quá trình đo lường kiểm tra cẩn thận, giáo sư Lô đã tìm được chín người có thể lấy máu làm thuốc giải độc, trong lòng có chút tiếc hận, còn
tưởng rằng máu của những người có dị năng đều có thành phần kháng độc.
Phương Hàm nhìn tên chín người, giật mình, người đầu tiên là Tịch Ấu Vân, còn
lại là tám người, những người đó Phương Duy đã nói với hắn, bọn họ từng
là người thường, sau khi đi theo Tịch Ấu Vân thì có thể kích phát dị
năng. Liễu Khê cùng với tám người kia đều có liên hệ với Tịch Ấu Vân,
nên cô ta chính là mấu chốt của việc này.
Chắc có là có khả năng
đó, Phương Hàm cầm lấy tờ danh sách, đôi mắt tối lại, hắn nên thay biện
pháp để quan sát cô ả mọi lúc thôi.
“Anh, gọi Liễu Khê tới hỏi
thử, lúc mới vào mạt thế, cô ấy là người tiếp xúc với Tịch Ấu Vân đầu
tiên, có lẽ cô ấy có thể đưa ra được điều gì” Phương Duy đột nhiên mở
miệng.
Phương Hàm gõ tay lên bàn, gật đầu, đó cũng là một cách.
“Em và Ấu Vân vốn trốn ở trong phòng thí nghiệm đã bị bỏ hoang, lúc đó là
lúc mạt thế bùng nổ, em ngất đi, Ấu Vân đút em một chén nước, sau đó
chúng em trốn khỏi trường học, rồi em gặp anh Phương” Liễu Khê không thể không cảm thán hai người nghĩ rất sâu, nhanh như vậy đã có thể liên hệ
lên người Tịch Ấu Vân.
“Nước? Là kiểu nước gì?” Phương Duy đột nhiên hỏi một câu, mà câu hỏi này nhắm vào điểm mấu chốt nhất.
“Một ly nước bình thường, uống rất ngọt, chưa từng có loại nước nào ngon hơn vậy” Liễu Khê nghiêng đầu nghĩ, thật sự uống rất tốt, quả nhiên là nước suối.
Thấy nó không có giá trị gì, Phương Hàm tiễn Liễu Khê về,
ngẩng đầu nhìn Phương Duy nói “Tìm cơ hội lấy nước uống của Tịch Ấu Vân
đem về đo lường”
“Tốt, em biết rồi” Phương Duy gật đầu, anh trai
hắn luôn quang minh chính đại, một khi đã thế thì để hắn đi làm đi. Hắn
nhớ rõ còn không ít camera chưa xử dụng, dùng một cái giám thị Tịch Ấu
Vân cũng không tồi.
Phương Duy làm việc rất nhanh, tìm một cơ hội đặt camera vào phòng Tịch Ấu Vân.
Không thể không nói, dù Tịch Ấu Vân làm việc cẩn thận thế nào, ở chỗ mình ở
vẫn có lúc thả lỏng, điều này khiến cho Phương Duy phát hiện được bí mật của Tịch Ấu Vân.
Tịch Ấu Vân có không gian bí mật.
Không ai có thể tự nhiên lấy được rau quả, thức ăn, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là Tịch Ấu Vân có không gian.
Tuy người có không gian rất ít nhưng không phải không có. Phương Duy cảm
thấy không gian của Tịch Ấu Vân khác với không gian thường, ví dụ như
rau quả cô ả lấy ra toàn là đồ tươi, giống như là đồ mới được hái. Theo
như sự hiểu biết của Phương Duy, không gian chẳng qua là kho hàng di
động, căn bản không có công dụng giữ tươi.
Không gian của Tịch Ấu Vân không tầm thường! Chỉ cần có thể mở ra không gian này, không chừng
có thể tìm được thuốc giải độc của virus zombie. Phương Duy có loại cảm
giác đó.
Có điều, khi Phương Duy chưa tìm ra bí mật về không gian của Tịch Ấu Vân thì căn cứ đã truyền ra tin tức máu Liễu Khê có thể
giải trừ được virus zombie, hơn nữa ngày càng rất mãnh liệt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT