Liễu Khê sửng sốt, sau đó nở nụ cười nói “Xin lỗi nha Tô Nhiên, hôm nay mơ màng nên quên gọi cho cậu”
Tô Nhiên ở cạnh nghe Liễu Khê xin lỗi thì thả lỏng, kiêu căng ngồi xuống
oán hận nói “Đợi cậu cả buổi, chết tớ luôn, lần sau còn như vậy tớ không thèm chơi với cậu nữa”
Vừa nói xong lại cảm thấy vẫn là người
phụ họa mình như thường, hình như Liễu Khê có chút thay đổi, xem ra mình nhìn lầm rồi. Béo như vậy thật tội nghiệp! Trong mắt Tô Nhiên tăng thêm phần thương hại lẫn kiêu ngạo.
Liễu Khê bắt đầu suy nghĩ về nữ
chính, tính cách của Tô Nhiên có chút cao ngạo, đó là vì cha mẹ thường
hay cãi nhau đòi ly hôn, nên trong nội tâm luôn bất an lẫn mẫn cảm, lại
không muốn người khác biết và xem thường nên dùng sự cao ngạo để che
dấu, cuối cùng bị các bạn nữ trong lớp cô lập.
Dù sao Tô Nhiên
cũng rất đẹp, gia cảnh không tồi, lại thông minh, thành tích luôn rất
tốt, hơn nữa đã từng học qua piano và múa, đa tài đa nghệ, đó cũng là
hình mẫu trong mộng của các nam sinh bình thường.
Khó trách chỉ
có một mình Liễu Khê là bạn, hơn nữa người bạn này vì tiếp cận nam chính Trình Tố mà mới thân với Tô Nhiên, đổi lại là bản thân thì cũng rất mất hứng.
Chủ nhiệm bước vào lớp, âm thanh huyên náo không còn. Liễu Khê giấu tâm tư, chờ chủ nhiệm phát phiếu điểm.
Không thể không nói, Liễu Khê này rất giỏi, thành tích xếp thứ hai trong lớp, ở trong khối xếp thứ ba. Liễu Khê cầm phiếu điểm cảm khái.
“Tớ
xem nào, đáng ghét, tại sao toán của cậu lại cao hơn tớ?” Tô Nhiên tự
tiện giật lấy phiếu điểm trong tay Liễu Khê, nhìn qua thành tích các môn thì tức giận nói.
Thành tích trong lớp của Tô Nhiên đứng thứ
bảy, cũng không tồi, có điều vẫn thua kém Liễu Khê. Bởi vì vậy nên Tô
Nhiên không vui, theo thói quen tất cả đều ở trên mặt.
May mà
Liễu Khê nghe xong không thấy gì, nói về tính tình của Tô Nhiên, dễ nghe là thẳng thắn, khó nghe chính là kiêu căng ngạo mạn, nói chuyện không
giữ mặt mũi cho người khác, thường hay làm người khác mất mặt.
Nhưng mà người đẹp chính là người đẹp, cho dù là cau mày vì tức giận, nhếch mi, phồng má đều rất đẹp.
Dĩ nhiên người khác thì không nghĩ vậy, nam sinh ngồi trước xoay người
nói “Ây, Liễu Khê, cậu lại chọc Tô Nhiên tức giận? Làm cái gì thế?
Nhường cho Tô Nhiên một chút cũng không được à?”
Liễu Khê nghe
xong thì co giật khóe môi, nhìn nam sinh nói với bộ dạng bênh vực kẻ
yếu, thật sự rất đau răng, một tên thích xen vào chuyện người khác.
Mặc kệ là nam hay nữ, mặt đẹp luôn được người khác yêu thích, mấy người
khác cũng vì vậy mà ủng hộ. Với các nam sinh trong lớp thì việc Liễu Khê nhường cho Tô Nhiên là nghĩa vụ phải làm. Khó trách sau này Liễu Khê
luôn có địch ý với Tô Nhiên, người trong lòng thích Tô Nhiên, ưu thế duy nhất là thành tích học tập cũng bị Tô Nhiên đuổi kịp và vượt qua, thật
sự rất bi kịch.
“Nói cái gì đấy? Đáng ghét, đừng nói bậy, tớ và
Liễu Khê là bạn tốt” Tô Nhiên hờn dỗi nói, trong lòng cũng rất hưởng
thụ, nữ sinh tuổi này đều luôn có chút hư vinh nhưng không khiến người
ta ghét, ngược lại đó chính là sức sống của tuổi thanh xuân.
Liễu Khê không nói gì, thậm chí còn không nhìn nam sinh đó một cái, mặt không thay đổi nhìn phiếu điểm
Trong lớp, Tô Nhiên luôn bất hòa với các nữ sinh, nhưng lại có quan hệ không
tồi với nam sinh. Dù sao Tô Nhiên cũng là một cô bé rất xinh đẹp, nam
sinh dĩ nhiên là tự nguyện giúp cô bé này rồi.
Sau khi lấy phiếu
điểm thì Tô Nhiên cùng Liễu Khê đi về, cả hai đi trong trường cứ như một bức tranh châm biếm. Dưới sự làm nền của Liễu Khê, sự xinh đẹp của Tô
Nhiên tăng thêm 50 điểm.
“Tô Nhiên” Một giọng từ sau vang tới, trong giọng nói còn mang theo phần trong trẻo của thiếu niên.
Liễu Khê quay đầu, không khỏi thất thần, thật sự rất đẹp trai. Dáng người
cao, khuôn mặt tuấn tú mang theo sự non nớt của một chàng trai, nụ cười
trên mặt có chút nhợt nhạt, đôi mắt hoa đào có sự dịu dàng đủ dìm chết
người, đẹp như thế thật sự là tai họa, mặc dù mặc bộ đồng phục bình
thường vẫn khiến người ta thấy tao nhã.
[Đinh, người chơi chú ý:
Nam chính Trình Tố xuất hiện. Độ hảo cảm với người chơi: -20, độ hảo cảm với nữ chính Tô Nhiên: 50. Độ hảo cảm của nữ chính Tô Nhiên với nam
chính Trình Tố: 50]
Tiếng máy móc đột nhiên xuất hiện trong đầu
khiến Liễu Khê giật mình, dọa chết người, thật sự không quen. Nhưng mà
Liễu Khê vô cùng buồn bực, đã làm gì đắc tội nam chính mà độ hảo cảm lại là con số âm? Nghe con số đó thật sự không thoải mái chút nào, hơn nữa
độ hảo cảm số âm thì làm sao mà chia rẽ hai người này đây?
May mắn độ hảo cảm của hai người mới 50, con số này đúng là hơn mức một người bạn nhưng mức dành cho người yêu lại chưa tới.
Trình Tố gật đầu với Liễu Khê một cái, nở nụ cười nói chuyện với Tô Nhiên.
Trong lúc nói chuyện cũng có hỏi Liễu Khê hai câu, không quên Liễu Khê,
đúng là chu đáo lễ phép khiến người ta thoải mái.
Đáng tiếc, dù
Trình Tố giấu thế nào Liễu Khê cũng nhìn ra, giống như thái độ nói
chuyện cho có lệ, giống như ánh mắt giấu chút châm chọc, dĩ nhiên cũng
có lúc hệ thống nói.
Thật ra Trình Tố nhìn bộ dạng không yên lòng này của Liễu Khê có chút kinh
ngạc, thật sự khác thường. Hắn biết bộ dạng của mình không tồi, có sức
hấp dẫn rất lớn với các bạn gái, cũng vô cùng đắc ý với sự ái mộ đó.
Ở cùng các nữ sinh một thời gian, ánh mắt của cậu rất tinh, chỉ nhìn một
cái đã nhìn ra. Có điều, bị một con bé vừa xấu vừa mập thầm thích thì
không phải là chuyện gì đáng khoe khoang.
Ngược lại, diện mạo của Tô Nhiên thật sự khác một trời một vực. Hơn nữa trước đây lúc cậu nói
chuyện với Tô Nhiên, ánh mắt của Liễu Khê thỉnh thoảng lén lút nhìn qua, khi bắt gặp ánh mắt của cậu thì đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, ghê tởm như
con chuột cống nơi cống thoát nước, cậu có thể vui mới lạ, rất phiền.
Bây giờ Liễu Khê không nhìn cậu thì cậu vẫn cảm thấy khó chịu, không lẽ là chiêu mới.
[Độ hảo cảm của nam chính Trình Tố với người chơi giảm xuống 1 điểm]
Âm thanh lại vang lên đánh thức Liễu Khê đang ngẩn người, khóe miệng run
rẩy một chút, ngẩng đầu nhìn Trình Tố, bỗng dưng giảm xuống độ hảo cam,
tên nam chính này không phải bị bệnh chứ? Cô đâu có chọc hắn?
Trình Tố thấy ánh mắt Liễu Khê nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút thoải
mái. Đã nói rồi, con bé mập mạp Liễu Khê này sao có thể không nhìn trộm
cậu chứ? Đôi mắt kia mang theo phần ai oán giống như một oán phụ. Cậu và cô ta không có quan hệ gì, Liễu Khê này càng ngày càng ngu ngốc, không
được, sau này phải tránh xa cô ta một chút, cậu không muốn ngày nào cũng bị con bé vừa mập vừa điên cuốn lấy.
Nghĩ vậy Trình Tố rùng mình một cái, cả da gà đều nổi lên. Nhìn Tô Nhiên duyên dáng yêu kiều, vẫn
cảm thấy Tô Nhiên là tốt nhất, tuy rằng có chút kiêu ngạo nhưng mà nếu
so với Liễu Khê thì vẫn tốt hơn.
[Độ hảo cảm của nam chính với người chơi giảm xuống 1 điểm, với nữ chính Tô Nhiên tăng thêm 1 điểm]
Âm thanh lại vang lên một lần khiến khuôn mặt của Liễu Khê tái dần, ánh
mắt nhìn Trình Tố càng bi phẫn, con mẹ nó chứ, tên này thật sự bị bệnh
tâm thần rồi, cô không làm gì mà vẫn giảm xuống độ hảo cảm, quá đáng
nhất là tăng thêm độ hảo cảm cho nữ chính nữa chứ!
Trình Tố thấy
ánh mắt của Liễu Khê càng lúc càng quỷ dị, trong lòng thêm sợ hãi, độ
hảo cảm lại giảm xuống, ánh mắt của Liễu Khê càng lúc càng thê thảm,
thật là một vòng tuần hoàn ác tính.
Nhìn Liễu Khê và Trình Tố đứng đối diện nhau, trong chớp mắt không khí trở nên trầm mặc quỷ dị xen lẫn chút xấu hổ.
Tô Nhiên đang nói chuyện vui vẻ với Trình Tố thì thấy Liễu Khê lớn mật nhìn Trình Tố chằm chằm, trong lòng có chút chán ghét.
Trước đây, chỉ cần hai người cùng xuất hiện thì ánh mắt đều tập trung trên
người cô, có nhìn Liễu Khê thì cũng dùng ánh mắt châm biếm, khinh bỉ
cùng tự đắc, mà bây giờ Liễu Khê lại cướp lực chú ý của Trình Tố.
[Độ hảo cảm của nữ chính với người chơi giảm xuống 5 điểm]
Âm thành này phá vỡ cục diện của Liễu Khê và Trình Tố, Liễu Khê không khỏi nhìn Tô Nhiên một cái. Sự ghen tị của nữ chính thật sự rất cao, cô chỉ
nhìn nam chính một cái mà đã giảm độ hảo cảm xuống rồi.
Tô Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt hai cái, đem sự khó chịu giấu đi, vẫy tay nói “Thời gian không còn sớm, chúng ta về thôi”
Dứt lời thì nhìn Trình Tố một cái, nở nụ cười đáng yêu “Cùng đi chứ? Cũng tiện đường đó!”
“Tốt!” Trình Tố mỉm cười vuốt cằm, càng lúc càng thấy Tô Nhiên rất đẹp.
Đứng bên ngoài thờ ơ nhìn động tác của Tô Nhiên, ánh mắt Liễu Khê nhạt dần,
dù tính cách của Tô Nhiên có thẳng thắn thế nào thì cũng sẽ có chút tâm
cơ. Cứ như bây giờ, rõ ràng giảm chút yêu thích với Liễu Khê, trong lòng cũng không thoải mái. Nếu là bình thường thì đã sớm tức giận, nhưng
không muốn phá hủy hình tượng của bản thân trước mặt Trình Tố, mà dù
xinh đẹp đến bao nhiêu mà khóc om sòm thì cũng không vừa mắt.
Mà ý nghĩa của chuyện đó là càng khó đem độ hảo cảm của hai người giảm đi.
Dù sao nam sinh luôn ưu đãi các nữ sinh xinh đẹp, nữ sinh cũng rất yêu
thích các chàng trai đẹp trai mà thôi, không phải sao?
Nói là
cùng đi nhưng chỉ có Tô Nhiên và Trình Tố nói chuyện vui vẻ, Liễu Khê
chỉ đi đằng sau. Với thái độ khác thường của Liễu Khê, Trình Tố cũng
không nói gì, chỉ có Tô Nhiên không ngừng nói vài câu với Liễu Khê.
Tới lúc chia tay thì hai người tạm biệt Trình Tố, Tô Nhiên đột nhiên im
lặng. Cả hai đi song song trên đường, Liễu Khê có chút không yên, mà Tô
Nhiên cũng không nghĩ che dấu sự khó chịu của mình.
“Liễu Khê, cậu không cảm thấy nên nói với tớ chuyện gì à?” Trên mặt Tô Nhiên không có ý cười, lạnh lùng chất vấn Liễu Khê.
Thái độ này khiến Liễu Khê không thoải mái chút nào, nhíu mày, cô không muốn cãi nhau với Tô Nhiên nên nhẫn nhịn nói “Tô Nhiên, cậu làm sao vậy?
Không phải lúc nãy vẫn còn tốt sao?”
“Cậu nghĩ rằng tớ không biết tâm ý nhỏ của cậu à? Trước mắt tớ mà dám liếc mắt đưa tình với Trình Tố sao? Liễu Khê, sao cậu không nhìn lại xem bản thân mình thế nào đi?
Ngay cả tớ cũng phải đỏ mặt giúp cậu” Tô Nhiên nâng giọng, phát ra khí
thế bức người.
Tô Nhiên đem bất mãn thường ngày trong nhà thêm sự bất mãn với Liễu Khê lúc nãy phát tiết hoàn toàn, nếu cười nhạo Liễu
Khê có thể làm mình thoải mái, ngu gì không làm?
Liễu Khê nghe
xong cũng giận tái mặt, tuy rằng trong lòng thấy chủ nhân thân xác này
tiếp cận Tô Nhiên với động cơ không tốt nhưng thái độ này của Tô Nhiên
cũng khiến người khác thấy ghét “Tô Nhiên, cậu đừng quá đáng!”
“Qúa đáng sao? Liễu Khê, tớ nói cho cậu biết, nếu không có tớ thì chẳng ai
thèm làm bạn với cậu đâu. Nhìn vào gương đi, xem bản thân cậu thế nào,
đừng có học đòi cóc ăn thịt thiên nga, yêu thích người khác, cậu không
xứng!” Tô Nhiên nhìn đống thịt béo trên người Liễu Khê, càng nhìn càng
thấy xấu, cô ta nở nụ cười, trong giọng mang theo sự miệt thị.
“Hừ, nếu cậu không xin lỗi thì sau này đừng có tìm tớ” Nói xong câu này, làm như thấy thứ gì đó bẩn thỉu, Tô Nhiên nhanh chóng đi khỏi đó.
Liễu Khê thật sự tức muốn chết, sao cô không nhớ nữ chính trong tiểu thuyết
cô viết lại đáng ghét như vậy? Cô đâu cho con gái nữ chính của mình
chanh chua như vậy đâu?
[Độ hảo cảm của nam phụ Trang Kỳ với Tô Nhiên giảm xuống 20 điểm]
Trang Kỳ??!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT