Nói thật, mình khá là thích chương này trong phần [Cung đấu] đầy cẩu huyết này =)))
Hắn tên là Thôn Trang, là một thái giám mà thái hậu nương nương cho tới Thần Hi cung để bảo vệ Liễu quý phi.
Trong lòng hắn luôn có một ý niệm mơ hồ trong đầu, cứ cảm thấy hắn không phải là người ở đây. Hắn nhớ mang máng, nơi hắn sống có những ngôi nhà cao
chọc trời, có máy bay bay trên không trung, còn có ô tô chạy nhanh hơn
cả ngựa.
Nhưng mà vì sao hắn ở nơi này? Chính hắn cũng cảm thấy
kỳ quái, trong lòng luôn có ý niệm phải tìm một người, nhưng người kia
là nam hay nữ, cao hay thấp, béo hay gầy, hắn không biết, nhưng trong
lòng hắn cứ thôi thúc mình phải tìm người đó, ngày qua ngày, ý nghĩ đó
càng đâm sâu hơn, làm hắn nhớ thương điều đó.
Liễu quý phi không
phải là người có tính cách tốt, cứ một chút là đánh chửi cung nhân, thái giám cung nữ hầu hạ nàng cũng vì một ít chuyện nhỏ mà chết không ít.
May hắn là do thái hậu đưa tới nếu không đã ăn không ít khổ.
Hắn
luôn thờ ơ lạnh nhạt nhìn Liễu quý phi diễn xuất, một người tùy hứng làm bậy, ương ngạnh như vậy lại yêu phải hoàng đế. Dù thế, Liễu quý phi lại không thông minh, khó trách hoàng đế luôn vắng vẻ nàng mà sủng ái Lê
Nhã Trúc.
So với Liễu quý phi, Lê Nhã Trúc mềm mại, hiểu lòng
người, xinh đẹp, quan trọng là có thể nắm được tâm tư của hoàng đế, hiểu được nên lấy lòng hoàng đế như thế nào, vắt óc tìm kế chỉ để giữ lại
đế vương, Liễu quý phi sao có thể so với nữ nhân như vậy, cho dù Lê Nhã
Trúc luôn giả vờ giả vịt mọi lúc mọi nơi nhưng nữ nhân trong hậu cung,
có ai không diễn trò đây? Chỉ có Liễu quý phi ngốc, đem chính mình lộ ra cho người ngoài thấy, nhưng mà một người ngay cả diễn để lấy lòng cũng
không biết, ai có thể thích đây?
Qủa nhiên, Lê Nhã Trúc một bước
lên mây, từ cung nữ bay lên thành nhất phẩm Thục phi, sinh hạ hoàng tử,
sủng quan hậu cung. Mà Liễu quý phi lại bị Lê Nhã Trúc thiết kế để cho
hoàng đế yếm khí, biếm vào lãnh cung, cho dù không thu lại bảo ấn quý
phi nhưng cung nhân đều biết, Liễu quý phi xong rồi.
Cung nhân
hầu hạ Liễu quý phi chỉ có mình hắn theo vào lãnh cung. Lãnh cung rách
nát không chịu nổi, Liễu quý phi luôn được chiều chuộng dĩ nhiên chịu
không nổi, những lời ác độc tuôn ra không ngừng.
Nhưng mà vào
ngày thứ hai, lúc hắn thấy Liễu quý phi thanh tỉnh thì như bị sét đánh,
trong khắc đó, hắn cảm thấy mình vô cùng may mắn vì đã theo Liễu quý phi vào lãnh cung.
Người hắn luôn tìm kiếm cuối cùng cũng xuất hiện!!
Tuy rằng nàng ở trong thân thể Liễu quý phi nhưng không phải Liễu quý phi.
Hắn nên cảm thấy sợ hãi nhưng trong lòng lại vui vẻ, cho dù là hồn ở
trên thân thể thì sao? Chỉ cần là nàng thì hắn không để ý những thứ đó,
hắn sẽ ở cạnh chăm sóc, bảo vệ nàng.
Những ngày trong lãnh cung
là những ngày hắn vui vẻ nhất, trong tòa cung điện rộng lớn rách nát chỉ có hắn và nàng sống với nhau. Đúng thế, sống, hai người như hình với
bóng.
Những ngày hạnh phúc đó chỉ có một tháng ngắn ngủi, sau đó
hoàng đế tự mình tới đón nàng ra khỏi lãnh cung. Nàng một thân hoa phục
xinh đẹp không chịu nổi, nếu nàng không xinh đẹp như vậy thì thật tốt,
bởi vì dung mạo xinh đẹp sẽ khiến hoàng đế nhớ thương.
Vì sao hắn lại là một thái giám? Thân phận như vậy, tâm tư như thế, nói ra với nàng làm gì để nàng thêm phiền não?
Chỉ là hắn không thể đoán được hoàng đế lại mang theo tâm tư như thế. Từ
khi nào đã có sát tâm với Thục phi? Nhìn hoàng đế cao quý nói một cách
lạnh lùng, hắn cảm thấy đáng tiếc, thì ra sủng ái trước kia chỉ là hoa
trong gương, trăng trong nước. Hơn nữa, hắn có thể nhận ra hoàng đế có
phần kiêng kị Thục phi, thật buồn cười, một vị đế vương lại sợ một hậu
phi của mình.
Không thể không nói, hoàng đế uy hiếp rất đúng, hắn sao có thể bỏ được Liễu Khê? Sao có thể nhìn nàng chết trong tay hoàng
đế? Cho dù hắn nghi ngờ, hắn ra tay rồi hoàng đế có đối xử tốt với nàng
hay không nhưng dù thế, hắn vẫn luyến tiếc Liễu Khê có chút tổn thương
và uy hiếp.
Ngày đó là một ngày nắng đẹp, trên trời không có mây, mặt trời chậm rãi đi lên, trong hoa viên không chút gió lạnh.
Bộ dạng khi Liễu Khê ngủ rất đáng yêu, lông mi dài đen nhánh, môi nhỏ phấn nộn hơi chu, hắn ôm cung trang, cách mạn trường dày nhưng vẫn có thể
tưởng tượng được bộ dạng lúc nàng ngủ say.
Đợi sau khi nàng tỉnh, xoa ánh mắt, ngáp một cái rồi xốc màng trướng lộ ra cái yếm trắng noãn. Hắn tự mình mặc cung trang, mang hài cho nàng, lúc chải đầu vì nàng,
hắn vụng trộm hôn lên tóc nàng, sau đó quấn tóc nàng vào tóc của mình.
Nghe nói hai người quấn tóc lại với nhau, đợi kiếp sau có thể làm cặp vợ chồng ân ái.
Hắn khẩn cầu, kiếp sau có thể gặp lại nàng!
Sau đó hắn thấy đôi mắt đầy sự lo lắng, hắn gần như muốn nói hết cho nàng,
nhưng mà chỉ là gần như mà thôi. Không hiểu sao lại lo lắng cho nàng như thế, nhưng trong lòng hắn lại có chút vui mừng, thì ra nàng không phải
không cần hắn.
Cuối cùng, lúc nàng ngủ say, hắn nhìn nàng một lát rồi xoay người đi không chút do dự, vì nàng, hắn không sợ hãi gì hết.
Ám sát Thục phi rất thuận lợi, hắn cảm nhận được da thịt của Thục phi khi
cắt cổ ả, máu tươi từ cổ ả phun ra lên mặt, lên ngực hắn.
Hắn
lạnh lùng nhìn Thục phi mở to hai mắt, không chút sức lực ngã xuống.
Ngay sau đó, một cung nữ bên người Thục phi cầm đoản kiếm đâm vào ngực
trái của hắn, động tác nhanh tới mức khiến hắn phản ứng không kịp.
Miệng vết thương trên ngực trái rất đau, thân thể hắn nhịn không được ngã lên mặt đất, ý thất bắt đầu tán loạn, kết cục cuối cùng là vậy sao? Cũng
tốt, chỉ là sau này không thể làm bạn với nàng.
Lúc hắn tỉnh lại
thì phát hiện mình đang ở trong chỗ đốt thi thể. Hắn sờ miệng vết
thương, cảm thấy may mắn vô cùng, may mà trái tim của hắn không phải ở
ngực trái.
Hắn nhìn rất quen mắt, đây đều là cung nhân hầu hạ
Thục phi, hắn đem ống quần giật một miếng, quấn quanh miệng vết thương,
sau đó đứng lên.
Đợi sau khi thái giám đốt thi thể đi, phòng đốt thi an tĩnh lại, hắn tìm cơ hội đi ra khỏi đó, chạy tới lãnh cung.
Hắn nghĩ, đợi một lát, đợi khi thân thể hắn tốt hơn, hắn có thể vụng trộm tới nhìn Liễu Khê.
Chỉ là, mấy canh giờ sau hắn đã thấy Liễu Khê, Liễu Khê đã chết lâu ngày.
Đó là hai thái giám bưng một khối thi thể vào lãnh cung, hắn nhìn xuyên
qua cửa sổ thấy thi thể đó bị ném vào giếng cạn sau lãnh cung.
Trong lòng có cảm giác điềm xấu, hắn đi tới thì thấy Liễu Khê đã cứng ngắc,
nằm ở nơi đó, áo quần trên người là bộ quần áo hắn tự tay mặc cho nàng,
bộ quần áo đã dính đất, hỗn độn không chịu được, ở cổ thấy rõ vết bóp từ tay.
Liễu Khê lúc này không còn xinh đẹp lúc còn sống, hai mắt
mở to, hai má trắng nõn bây giờ xanh tím đáng sợ, cả người giống như lệ
quỷ xấu xí.
Hắn run rẩy kéo Liễu Khê vào trong lòng, sự ấm áp mềm mại trước kia chỉ còn lạnh lẽo cứng nhắc khiến hắn run rẩy.
“Liễu Khê… Liễu Khê…” Hắn ôm nàng thật chặt, trong miệng thì thào gọi tên
nàng. Người trong lòng vẫn mở to hai mắt như cũ nhưng lại không thể đáp
lại tiếng gọi của hắn, không bao giờ nở nụ cười tươi như hoa với hắn nữa rồi!
A a a a a a a! ! ! ! Liễu Khê! ! ! !
Sau đó tiếng nhỏ ‘lạch cạch’ vang lên, hắn thấy cây trâm ngọc trong tay Liễu Khê rơi xuống, cây trâm mang theo vết máu.
Vết máu đó làm đỏ hai mắt hắn, Liễu Khê đã chết, người hắn đợi trong thời
gian dài như vậy đã chết, hắn cẩn thận chăm sóc người đã chết đó, hắn
vẫn muốn bảo vệ người đã chết!!
“Yên tâm, ta sẽ báo thù cho nàng, đến lúc đó chúng ta có thể ở chung với nhau vĩnh viễn” Cuối cùng hắn
cũng có thể hôn lên đôi môi nàng, đôi môi lạnh như băng khiến trái tim
hắn cũng lạnh theo.
Hiên Viên Tế!!
Hành động của hắn rất
thuận lợi, vụng trộm giấu kín gần ở tẩm điện của phi tử được sủng ái gần đây. Hiên Viên Tế là một hoàng đế đa nghi, cũng vì bệnh đa nghi đó mà
lúc hắn mây mưa với phi tần đều không mang theo ám vệ bên cạnh. Đó cũng
là cơ hội của hắn.
Cúi đầu nhìn Hiên Viên Tế đang ngủ,
hắn cười lạnh dùng dây thừng trói Hiên Viên Tế lại. Động tác thô bạo này làm Hiên Viên Tế tỉnh giấc, mở mắt thì thấy hắn, định kêu to.
Sao hắn có thể để Hiên Viên Tế được như ý chứ? Hắn không chút do dự dùng
cây chủy thủ trong tay đâm vào trong miệng Hiên Viên Tế, lúc rút ra mang theo máu.
Bởi vì đau nhức nên khuôn mặt của Hiên Viên Tế vặn
vẹo, cái trán xuất hiện gân xanh khiến người khác sợ hãi, mồ hôi chảy
hai bên thái dương xuống.
Trong lòng hắn không có một chút vui
vẻ, khóe mắt mang theo sự ngoan lệ, cây chủy thủ trong tay chuyển động,
xoẹt qua tứ chi của Hiên Viên Tế, gân tay gân chân đều bị phá hủy hết.
Vẫn chưa đủ, hắn dùng đùi gỗ đánh lên người Hiên Viên Tế.
Hiên
Viên Tế run rẩy kịch liệt, miệng mất lưỡi khiến hắn chỉ có thể ngâm lên
thống khổ, trong mắt mang theo tơ máu, oán hận nhìn hắn.
Cuối
cùng, ánh mắt hắn nhìn hai chân của Hiên Viên Tế, không khách khí đạp
lên. Một đạp, hai đạp… Hắn cảm giác được đống thịt bị đạp nát, mà Hiên
Viên Tế không chịu được đau đớn như thế, chết ngất.
Đời này, Hiên Viên Tế ngươi cứ nửa sống nửa chết mà trôi qua. Sự kiêu ngạo và tự tin
của ngươi không thể phá bỏ sự thật là tên phế vật, đến lúc đó, ngươi
thống khổ không thôi.
Huống chi, hắn cũng không muốn Hiên Viên Tế tới quấy rầy hắn và Liễu Khê lúc đi trên hoàng tuyền.
Làm xong mọi thứ, hắn thừa dịp vẫn còn tối chạy về giếng cạn nơi lãnh cung.
Thi thể Liễu Khê nằm trên mặt đất, mấy ngày trôi qua, thi thể nàng tản ra
mùi thối nhưng hắn không có chút cảm giác gì, dịu dàng ôm nàng vào trong lòng.
“Đừng đi quá nhanh trên đường tới hoàng tuyền, nhất định
phải đợi ta, kiếp sau, ta làm ruộng, nàng dệt vải, chúng ta ở với nhau”
Hắn thì thào bên tai Liễu Khê, chủy thủ trong tay đâm vào ngực phải của
hắn.
Liễu Khê, ta tới với nàng!
Không có bất kì ai biết, ở giếng cạn nơi lãnh cung có một thái giám cắm thanh chủy thủ trên ngực
ôm một thi thể hư thối, trên môi mang theo nụ cười nhợt nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT