Bây giờ, phải dựa vào chính thời cơ của mình rồi, rốt cuộc cũng có một trận chiến nghiêm túc để cậu tự mình trải nghiệm.
Bạch Hi nắm chặt tay, trong lòng có một ngọn lửa đang từ từ dâng lên.
Trong đầu đang tái hiện lại những cảnh tượng xung quanh, bên này có một bụi cỏ nhỏ, bên kia có một tảng đá.
“Bốp!” Đột nhiên bị công kích khiến Bạch Hi bị gián đoạn suy nghĩ trong đầu.
“Khụ......” Một tay chống đỡ thân thể, tay còn lại nâng lên, lấy mu bàn tay xoa xoa máu tươi đang tràn ra từ khóe miệng.
Một cái đuôi màu xanh từ từ biến mất trong không khí.
Nhắm hai mắt lại rồi ngồi xếp bằng, cấp tốc tái hiện lại cảnh tượng vừa rồi, Bạch Hi nhớ kỹ nơi mà cái đuôi kia vừa biến mất, mô phỏng bóng dáng của Đông Chức.
“Bốp!” Đầu bị đánh một cái thật mạnh.
Thân thể bị đánh nghiêng lại lập tức ngồi thẳng lại, cảnh tượng bị cắt đứt cũng nhanh chóng được tái hiện một lần nữa.
“Bụp!” Lại bị một cú đánh vào bụng.
“Phốc!” Bạch Hi phun ra một ngụm máu tươi.
“Em trai nhỏ này, có phải cậu đang hướng anh cầu xin tha thứ không? Không
nhúc nhích mà đọc kinh sám hối vũ nhục hành động của anh à?d∞đ∞l∞q∞đ Ha
ha ha ha!” Khi tiếng cười nhạo của Đông Chức vang lên, thân thể đang che giấu hơi hơi hiện ra vài giây rồi lại hòa vào cảnh vật xung quanh.
Nhanh lên...... Nhanh lên...... Nhanh hơn nữa! Trong đầu nhanh chóng tái hiện vị trí bóng dáng của Đông Chức.
Bốp!” Lại bị đánh một cú.
Bạch Hi chưa bao giờ bị công kích như vậy nên mày nhíu chặt lại.
Như vậy không được! Nếu cư tiếp tục như thế mình sẽ chết mất!
Khí...... Khí...... Cố gằng cảm giác sự tồn tại của khí.
Đột nhiên! Trong đầu có một vùng đất trống tản ra năng lượng dao động ở môi trường xung quanh, bóng dáng của Đông Chức thoáng hiện lên.
Ở bên phải! Bạch Hi mở to mắt ngửa về phía sau.
“Vụt!” Lần này không phải là Bạch Hi bị đánh trúng mà là công kích thất bại dẫn đến tiếng xé gió.
“Ủa?” Thanh âm nghi hoặc của Đông Chức vang lên, cả người dần dần hiện lên,
nhìn cậu bé trước mặt. Là trùng hợp ư? Lại có thể tránh được, thằng bé
đó không phải là nên khóc lóc nức nở quỳ xuống cầu xin đại nhân Đông
Chức buông tha cho mình sao? Tuy rằng đại nhân Đông Chức ta sẽ không tha cho hắn, chưa từng có một người nào gọi ta là tắc kè hoa mà còn sống
được đâu...... Hắc hắc hắc hắc......
Đông Chức lại ẩn thân.
Bạch Hi ngay sau đó nhắm hai mắt lại tiếp tục cảm ứng.
Bốp!” Cái đuôi lại xuất hiện.
Cậu bé khống chế thân thể đang vặn vẹo mạnh mẽ, tại thời điểm cái đuôi xuất hiện trước mặt mình, tình huống ngàn cân treo sợi tóc mà tóm được cái
đuôi to lớn kia!
“Hí!”
Đông Chức muốn buông Bạch Hi ra,
nhưng lại không ngờ rằng cậu bé này mặc dù không có vẻ gì là cường
tráng, ngược lại có chút gầy yếu lại có sức mạnh không ăn khớp với vẻ
bên ngoài như thế!
Trán Đông Chức nổi lên gân xanh,d∞đ∞l∞q∞đ hắn sử dụng toàn bộ sức lực cuối cùng cũng tránh thoát được sự giam cầm của Bạch Hi.
“A!” Đông Chức mạnh mẽ rút ra rồi cầm cái đuôi lên thổi thổi, duỗi thẳng đầu lưỡi liếm liếm miệng vết thương bị rách do bị xiết chặt, thịt non màu
hồng lộ ra bên ngoài, có chút máu màu xanh đang thẩm thấu.
“Thắng oắt con khốn kiếp! Mày dám làm đuôi của đại nhân Đông Chức bị thương,
không giết mày thì thật xin lỗi cái đuôi xinh đẹp của tao!” Hai mắt Đông Chức đỏ lên mà rống lớn!
“Vèo!” Tiếng gió vang lên, cái đuôi to lớn theo gió đánh tới.
“Xoẹt!” Bạch Hi tránh thoát được, nhưng ngay sau đó.
“Bốp!” Cái đuôi quay lại đánh trúng lưng của cậu!
“Phốc!” Phun ra một ngụm máu. Chết tiệt...... Tốc độ của con tắc kè hoa này quá nhanh, mình không kịp cảm ứng.
“Bốp!”“Chát!”“Phanh!” Đông Chức đang điên cuồng chẳng quan tâm xem thân hình của mình có đang ẩn nấp hay không, hai mắt cứ nhìn chằm chằm tên đầu sỏ khiến cái đuôi
của hắn thành như vậy! Công kích liên tiếp tạo thành một vòng vây bên
người Bạch Hi.
Bạch Hi trong lần công kích ban đầu chỉ tránh được một cú trong năm cú đánh, chẳng qua về sau mười cú đã tránh được hơn
nửa. Nhưng cả người Bạch Hi đều là vết thương, quần áo dính máu tươi có
vài chỗ bị rách ra. Nếu tình hình cứ như bây giờ, Bạch Hi sẽ không thể
sống nổi quá 5 phút!
“Hô, bốp.” Tiếng hít thở nặng nề cùng với
tiếng thân thể bị đánh trúng vang lên, Bạch Hi ngưng thần, không gian di động, xuất hiện!
“Vèo!” Bạch Hi trong nháy mắt rời khỏi vòng vây, xuất hiện ở phía bên trái cách mười thước.
“Ồ ồ, không nhìn ra được tên nhóc con như mày, còn có dị năng đấy?”“Xùy!
Dị năng không gian? Tác dụng cái rắm! Mày còn chưa tu luyện ở nhà nên
không thể dùng dị năng không gian để chạy được đâu, Mày trốn không quá
năm mươi thước sẽ bị tao đuổi theo mà thôi! Hơn nữa khí của mày cũng
không chống đỡ được việc liên tục phát động dị năng.” Tiếng cười nhạo
của Đông Chức vang lên.
Bạch Hi không nói một lời nào.d∞đ∞l∞q∞đ
Đúng vậy, trong cơ thể đang truyền tới từng trận cảm giác trống rỗng
chứng tỏ khí còn thừa không còn bao nhiêu nữa.
Nhưng mà, ánh mắt
kiên nghị của cậu. Mới như vậy mà đã muốn cậu từ bỏ sao? Không khỏi quá sớm một chút đi! Cậu vẫn còn muốn sống trở về tìm Phạn Phạn nữa!
Khí thế của Bạch Hi không hề giảm, ngược lại còn liên tục tăng lên.
“Hừ! Đừng đau khổ vùng vẫy nữa! Vô dụng!” Đông Chức dữ tợn đánh về phía Bạch Hi.
“Uông!” Một bóng dáng năm màu sắc xoẹt qua.
Con tôm? Bạch Hi có cảm giác dao động ở trong gió. Con chó đốm nhỏ kia? Nó làm sao có thể xuất hiện ở đây?
“Uông gâu! uông gâu!” Con chó đốm nhỏ nhe răng trợn mắt với Đông Chức.
“Hừ! Súc sinh từ đâu đến! Xem tao có băm mày ra thành vạn đoạn hay không!” Đông Chức tạm dừng một chút sau đó lại tấn công tới.
“Ô...... Uông!!” Con chó đốm thu một hơi sau đó rống to một tiếng vang động cả
trời, tiếng con chó sủa lại mang theo tiếng gầm thét của rồng. Đôi mắt
ẩm ướt có ánh sáng phát ra.
Đông Chức quá sợ hãi, dừng lại. Sao
lại thế này? Này giống như là tiếng tru xuyên thấu linh hồn hắn, từ
trong căn nguyên của thân thể phát ra từng đợt run rẩy khiến thân thể
hắn không thể động đậy, uy áp khiến cho hắn cực kỳ khiếp đảm.
Nó là cái gì vậy? Hai mắt của Đông Chức hiện lên kinh ngạc.
Lui, hay là tiến công? Căn nguyên của thân thể đang thúc giục hắn, tựa hồ qua một lát nữa sẽ nổ tung.
Hạ quyết tâm, trốn!
Bạch Hi ngây ngốc nhìn con tắc kè hoa bốn chân chạy như bay, bởi vì tốc độ rất nhanh khiến gió nổi lên làm bụi bay mù mịt.
“Này! Tắc kè hoa! Chạy rồi thì đừng nên trở lại! Nếu còn trở lại tôi cho nổ
nát đầu anh!” Bạch Hi giương nanh múa vuốt hô to trong cơn gió bụi.
Bạch Hi nhìn Đông Chức một lát, sau đó xoay người đánh giá con chó nhỏ đốm trước mặt.
Cậu đương nhiên biết Đông Chức chạy trốn là do tiểu gia hỏa này làm, nhưng
rõ ràng tiểu gia hỏa này vẫn chưa từng làm cái làm, chỉ dựa vào một
tiếng sủa mà cũng không giống tiếng chó sủa, tiếng rồng thét cũng không
phải rồng thét, thế mà lại có thể dọa Đông Chức chạy mất. Đúng thế,
chính là dọa chạy?
Vì sao nó lại muốn tới nơi này? Là đi theo
mình ư? Nhưng vì sao một chút cậu lại không hề cảm giác được, Đông Chức
cũng như thế. Tiểu gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Bạch Hi suy nghĩ.
Một mùi máu tanh tưởi tập ngay vào mũi, đột nhiên bắp
chân có một cỗ cảm giác ấm nóng, giống như là......d∞đ∞l∞q∞đ Đúng, giống như là đi tiểu vậy. Nhưng là, vì sao nó lại tiểu trên người của cậu cơ
chứ?!
“Con chó ngu ngốc! Mày làm gì thế, tuy rằng tao không ghét
mày nhưng mày cũng không thể như vậy a, a a a.” Bạch Hi nhảy chân lên
rồi la to.
Phục hồi tinh thần lại nhìn con chó đốm biết vâng lời
cúi đầu trước mặt mình, tự dưng lại có cảm giác liệu mình có phải có
chút quá đáng hay không ......? Nó chỉ là một con vật nhỏ, sẽ không
giống con người mà biết suy nghĩ vấn đề, nổi giận với nó không phải là
đàn gảy tai trâu sao? Hơn nữa nó lại đáng yêu như vậy......
“Nếu mày đã đi theo tao đến đây, như vậy tao sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!” Bạch Hi xoa xoa cái hông nhỏ của mình.
“Tuy rằng chúng ta là bạn, nhưng mới vừa rồi, mày đi tiểu lên người tao!!
Đây là hành vi vô lễ, mày sẽ phải phụ trách với hành vi vô lễ này! Về
sau mày liền mang họ của tao, gọi là Bạch Tiểu Hoa.” Một câu trước lời
nói còn nghiêm túc, mà câu nói sau liền thay đổi giọng điệu, cấp tốc kết luận cho con chó đốm một cái tên. Không sai, hiện tại nó đã là Bạch
Tiểu Hoa.
“Gâu gâu.” Con chó đốm cái gì cũng không hiểu chỉ lộ ra đôi mắt to trong suốt.
“Bạch Hi.” Giọng nói lành lạnh trong trẻo lại vang lên.
“Phạn Phạn!” Bạch Hi kinh hỉ nhìn Phạn Phạn từ từ đi tới, vốn thân thể cố nén đau đớn bây giờ lại đột nhiên đau lại.
“Phạn Phạn, Bạch Hi rất lợi hại, tôi cảm giác được sự tồn tại của khí rồi
đấy.” Bạch Hi bé đột nhiên nhào vào trong ngực Phạn Phạn, cơ thể mềm mềm thơm thơm của cô khiến cậu bé nở một nụ cười ranh mãnh nghịch ngợm.(
^O^ Đã biết ăn đậu hũ)
Có một ý thức sở hữu mãnh liệt, thân thể thả lỏng lại sau đó đau đớn lại úp tới, hai mắt Bạch Hi rời tạc, dần dần nhắm lại.
Thật là mệt...... Ngủ một giấc đi, ngủ một giấc thì tốt rồi.
Phạn Phạn ôm lấy Bạch Hi, đi được vài bước sau đó lại đột nhiên quay đầu.
“Nếu ngươi đã đi theo đến đây để chọn hắn, ta cũng sẽ không can thiệp cái
gì.” Dường như cô gái tự nói, nói xong lại về phía trước.
Con chó đốm cái hiểu cái không đi theo phía sau Phạn Phạn.
Trong cơ thể con chó đốm có ánh sáng chợt lóe lên, nháy mắt hiện lên hình ảnh của một cô gái trong cơ thể nó, mà cô gái ấy đang cuộn mình
giống như một đứa trẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT