Phạn Phạn cùng Bạch Hi rời khỏi khu 11. Theo ánh trăng đi về nhà - khu 7.
Đây là một rừng cây tươi tốt, trong rừng có ánh lửa lập lòe trong gió.
"Phạn Phạn, ý của cô là tôi bộc phát dị năng ư?"
"Ừm, dị năng xuất hiện có rất nhiều loại" Phạn Phạn nghĩ nghĩ rồi bổ sung
thêm "Loại người như nhóc thuộc loại tiềm năng bộc phát."
Hai người ngồi bên cạnh đống lửa.
"Còn có trường hợp nào nữa?"
Bản thân cậu chưa từng làm gì, trước kia là mẹ bảo vệ cậu, bây giờ là Phạn
Phạn. Bạch Hi rất hi vọng mình cũng có năng lực, ít ra cũng có thể tự
bảo vệ mình. Không muốn Phạn Phạn luôn luôn một mình ở nơi đầy nguy hiểm này nhìn thế giới từ phía xa xa.
Mặc kệ thế giới này ngày sau có phải càng thêm nguy hiểm hay không, tôi vẫn hy vọng có thể sóng vai đối mặt cùng cô.
Bạch Hi ở trong lòng hạ quyết tâm. Hạt giống khát vọng sức mạnh đã được chôn xuống, thì sẽ không bao giờ ngừng lại!
"Còn có một loại là bẩm sinh." Vẻ mặt Phạn Phạn có chút cẩn thận."Đây là trường hợp mạnh nhất, độ phù hợp bẩm sinh."
"Độ phù hợp? Độ phù hợp là cái gì?"
"Cái này để tôi giải thích cho nhóc biết."
"Có rất nhiều chủng loại dị năng, nhưng sức mạnh lại không giống nhau, độ mạnh yếu của sức mạnh được quyết định bởi độ phù hợp."
"Ví như hỏa dị năng, lần đầu tiên sử dụng chỉ là một ngọn lửa nhỏ, có thể
đốt cháy tóc của nhóc cũng không tệ rồi, chứ đừng nói đến việc sử dụng
để chiến đấu."
"Trình độ thuần thục dị năng cùng lĩnh ngộ cũng rất quan trọng."
"..." Phạn Phạn nhìn chằm chằm Bạch Hi.
"Ơ? Làm sao lại dừng lại? Giảng tiếp đi, tôi nghe chưa hiểu rõ hết." Bạch Hi chớp chớp mắt.
"Hô... Ngu ngốc." Phạn Phạn thở hắt ra, phun ra hai chữ, không thèm để ý đến
sự kháng nghị hiện trên gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Hi.
"Tiếp tục nói đi mà!"
"Hỏa diễm dị năng sử dụng một trăm lần cùng sử dụng mười lần, uy lực hoàn
toàn khác nhau. Đạo lý rất đơn giản, mười năm cây nhỏ, một trăm năm đại
thụ che trời. Ngọn lửa mới cháy, nếu thêm vào một lượng nhiên liệu lớn
sẽ có thể đốt cháy rất mạnh. Một cánh tay nhỏ có thể ôm hết một cái đùi
to hay sao?"
Hai mắt Bạch Hi lóe lên một cái, một cánh tay nhỏ có thể ôm hết cái đùi lớn à...Đây là so sánh mù quáng gì thế...
"Còn có lĩnh ngộ."
Phạn Phạn nghiêng cái đầu suy tư một lát.
Bắt đầu ở tại chỗ vung cánh tay lên, giống như gió đang ở nơi đầu ngón tay
của cô, tư thế dĩ nhiên là tuyệt đẹp, trầm bổng nhấp nhô.
"Nói
thí dụ như gió, có gió nhẹ, gió to, gió trên cấp mười, gió xoáy, bão,
vòi rồng thậm chí là còn mạnh hơn nữa. Đây là vấn đề lĩnh ngộ, có người
mất một ngày, mười ngày, một tháng, thậm chí là lâu hơn, mới có thể lĩnh ngộ được. Mà có người, có khi chỉ đang ngắm phong cảnh, tắm nắng liền
lĩnh ngộ được. Bởi vì trong cuộc sống của nhóc không phải lúc nào cũng có thể cảm nhận được gió, gió có thể mờ nhạt đến mức
không thể cảm nhận được, nhưng là, nếu nhóc không cảm nhận được đó là
bởi vì nhóc lĩnh ngộ chưa đủ."
"Như vậy hiểu chưa?" Phạn Phạn ngừng lại.
"Ừ, có thể hiểu được gần hết, nhưng mà này, Phạn Phạn, lĩnh ngộ cùng thuần
thục, cái nào lợi hại hơn cái còn lại?" Hai mắt Bạch Hi sáng lên, đắm
chìm trong lời giảng giải của Phạn Phạn, suy nghĩ xem cái nào lợi hại
hơn.
"Này... Cũng không thể biết được." Phạn Phạn nhíu mày, lắc lắc đầu nói.
"Cái này cần phải do chính nhóc tự phát hiện."
"Vậy Phạn Phạn thì sao, Phạn Phạn sở hữu dị năng ư?" Hơi hơi có chút thất
vọng, nhưng nghĩ đến Phạn Phạn có dị năng lại khiến Bạch Hi hưng phấn
lên.
Phạn Phạn lợi hại như vậy, hẳn là có rất nhiều loại dị năng? Kim chúc hóa? Nguyên Tố Hỏa? ? Hay là... Có thể biến đổi ra vô số vũ
khí dị năng???
(*Kim chúc hóa: Hóa thành kim loại, như cái tên Zombie có hàm răng sáng bóng như kim loại ấy ^O^)
Bạch Hi càng nghĩ càng hưng phấn.
"Này này, trở về trở về đi, nhóc mộng du đi đâu đấy?" Phạn Phạn đen mặt nhìn hai mắt Bạch Hi dại ra cũng gò má ửng đỏ, khóe miệng thậm chí còn có
một ít “vật thể” màu trắng muốt chảy ra.
Tác giả: Này này, không thích hợp ơ này, đây không phải là hủy hình tượng Bạch Hi ngây thơ trong sáng của ta sao?
"A hả?" Nháy mắt bị kéo về hiện thực, Bạch Hi ấp úng nói.
"Ta không có dị năng." Phạn Phạn không thèm để ý nói.
"Ơ? Vì sao thế? ?" Phạn Phạn không có dị năng không phải là rất nguy hiểm
sao? Ở nơi này không có tồn tại thế giới an toàn vĩnh cửu,
không có một phương pháp nào là an toàn cả, đừng
nói là bảo vệ người khác, ngay cả tự bảo vệ mình cũng đã là một vấn đề.
"Tôi là Zombie mà đồ ngốc! Như thế Zombie có khả năng công kích tôi sao? Nếu có cũng chỉ là chính tôi mà thôi."
"Tôi vốn có thân thể rất cường đại cùng kỹ năng chiến đấu rất tuyệt vời thông qua chiến đấu cùng kinh nghiệm."
Trên gương mặt Phạn Phạn có ánh trăng chiếu lên, tuy cô độc mà mạnh mẽ.
Vì chính mình mà trở nên mạnh mẽ, không dựa vào bất cứ thứ gì bên ngoài.
Làm sao mà làm được cơ chứ? Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết
mình đã trải qua những ngày tháng đó như thế nào...
Bạch Hi một lời cũng không nói, yên lặng.
"Vậy thì chờ tôi mạnh mẽ lên, bảo vệ Phạn Phạn, thế nào?" Không phải là câu nghi vấn, mà là câu tuyên bố.
Phạn Phạn nhíu mày, tên nhóc con này muốn leo lên đầu mình ư? Chẳng qua muốn mạnh mẽ hơn, muốn có sức mạnh, vẫn là có thể được.
"Được chứ, vậy thì xem bản lĩnh của nhóc rồi."
Bạch Hi gật đầu lia lịa.
"Bạch Hi, kẻ thù đến, vào không gian." Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Phạn Phạn đột nhiên bình thản ném ra một câu như vậy.
"Cái gì? Kẻ thù đến? Ở đâu thế? Vì sao tôi không phát hiện." Bạch Hi cẩn thận nhìn quanh bốn phía.
"Chờ nhóc thấy thì muộn rồi, ngu ngốc."
"Được rồi...Vậy Phạn Phạn cô phải cẩn thận." Bạch Hi tiến vào không gian, cậu bé quay đầu hơi có chút lo lắng nhìn thoáng qua Phạn Phạn.
Phạn Phạn tùy ý vẫy vẫy tay, đưa mắt nhìn Bạch Hi tiến vào không gian.
Dọc đường đi đều cảm giác được ở xung quanh có một dao động kỳ lạ, đó chính là dao động do cường giả phát ra, cấp bậc không hề giống với đám Zombie ban nãy.
"Sao? Nhân vật chính của biệt khu 11 lại tới nữa à?" Trong mắt Phạn Phạn lóe ra tia sáng màu đỏ.
"Bịch, bịch." Tiếng bước chân nặng nề vang lên.
"Nhân loại bên cạnh ngươi vừa nãy đâu rồi, ta ngửi thấy một mùi vị khác lạ."
Một bóng dáng đi ra từ trong bóng tối, cả người chậm rãi hiển lộ ra.
"Đó là mùi của Dị Năng." Người vừa đến khi nói ra câu này liền liếm liếm
khóe miệng, giống như đã nhấm nháp được vị máu ngọt lành.
Phạn Phạn không nói một lời, hai mắt thú vị nhìn chằm chằm con Zombie trước mặt.
Cách một đoạn là có thể ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc trong không
khí, một đầu tóc đỏ không có gió mà bay bay, cơ
bắp nảy nở chứng tỏ thân thể này rất cường tráng, sắc mặt trắng bệch
không còn sinh khí.
"Ngươi đã không chịu giao nó ra, như vậy giết chết ngươi, nó sẽ xuất hiện thôi." Trong mắt con Zombiekia hình như có
gió xoáy ngưng tụ.
Phạn Phạn trực tiếp xông tới!
Tốc độ di động nhanh chóng đưa ra một cú đấm!
"Bốp!" Zombie nhanh chóng khoanh tay trước người, lực đánh mạnh mẽ khiến con
Zombie phải nâng tay đỡ lấy! Hai chân ra sức trụ trên mặt đất, làm mặt
đất không chịu nổi trọng lượng nặng liền lõm xuống, lõm xuống hai vết
sâu hoắm, bùn đất bắn tung tóe.
"Grào!" Zombie gầm thét tụ lực! Hai tay vung lên! Đánh văng Phạn Phạn ra!
Phạn Phạn theo lực đạo của tên Zombie kia mà nhảy về phía sau!
Hai bên tách ra một khoảng cách ngắn.
Zombie nhìn hai cánh tay của mình, thi thoảng truyền đến cảm giác nóng rát
khiến da đầu nó run lên, chỗ nào của cánh tay tiếp xúc với Phạn Phạn đều bốc lên rất nhiều khói trắng, có một vài chỗ đã biến thành màu đen! Làm sao cô ta làm được?! Sức mạnh của cô ta lại có thể cường đại như thế,
như vậy nếu khoảng cách ngắn mà dùng lực đánh kia thì có thể so với lực
ném một tảng đá lớn từ đây xuống vách núi 50 mét!
Ánh mắt con Zombie hiện lên kinh ngạc không thôi, đã xuất hiện ý muốn thối lui, cô gái Zombie này sức mạnh quả thật kinh người!
Nhưng mà, thân thể thơm ngon kia... Tên Zombie nhắm mắt nhớ lại mùi vị ban
nãy, thân thể say mê trở nên run run... Không! Không thể lui! Thức ăn
cám dỗ lấn át bản năng phát ra cảnh cáo.
"Ngươi đừng quá đắc ý!
Ta còn có chiêu chưa ra đâu! Nhớ kỹ tên của ta, Tát Đức! Đây sẽ là cái
tên cuối cùng ngươi được nghe trước khi ngươi chết!" Zombie Tát Đức mở
hai mắt ra, khí thế không hề giảm trái lại còn tăng lên!
"Phạn Phạn." Đối với lời cảnh cáo này, Phạn Phạn vẫn chủ bình thản nói ra tên của mình.
Đầu ngón tay của con Zombie ngưng tụ ra một ít gió lốc lớn, trong gió phát
ra tiếng vù vù dần dần trở nên rõ ràng hơn, gió lốc càng ngày càng lớn,
rời khỏi sự khống chế của Tạt Đức rồi bay về phía Phạn Phạn!
"Ồ? Tiến hóa đến trình độ này sao, thật sự là đáng tiếc..." Phạn Phạn dùng thanh âm chỉ mình mới nghe được mà nói.
"Vù...!" Cơn bão kia nuốt Phạn Phạn vào trong!
"Ha ha ha ha! Phạn Phạn? Con đàn bà ngu ngốc! Tiến vào cơn gió lốc của ta
còn muốn ra? Ngươi ngàn vạn không nên chờ ta ngưng tụ nó mới đúng! Ngươi ở trong đó vô lực kêu la rồi bị xé xác đi!" Tát Đức mới ngưng tụ ra gió xoáy trong mắt dần hiện ra mệt mỏi, đây là sở trường mạnh nhất của hắn, tấn công bằng - Nguyên Tố Phong. Khi gió lốc sinh ra cũng là lúc nó sẽ
cắn nuốt hơn nửa năng lượng trong cơ thể hắn, cảm giác năng lượng nháy
mắt bị rút đi khiến hắn lâm vào trạng thái suy yếu.
"Hả? !"Một tên Zombie đang xiêu xiêu vẹo vẹo đập vào mắt hắn.
"Răng rắc!" Tát Đức nhằm phía cổ Zombie rồi bóp chặt lấy, tuy rằng không chết nhưng cũng làm mất sự kiểm soát của thân thể con Zombie mới tới kia.
"Ruột!" Trong miệng Tát Đức phát ra lực hút cực lớn, trên người con Zombie bây
giờ hiện ta một cỗ khí như sương mù nhàn nhạt, có năng lượng mỏng manh ở bên trong ẩn giấu. Lúc Tát Đức hút tầng khí kia từ trong người con
Zombie kia ra thì nó bắt đầu giãy dụa! Lực uy hiếp cực lớn khiến nó muốn phản kích! Nhưng mà nó làm sao có thể thóat khỏi bàn tay đang bóp cổ
của Tát Đức đây?
"Bốp." Tát Đức tùy tay ném con Zombie đang hấp hối lên trên mặt đất.
"Đúng là là Zombie cấp thấp, chút năng lượng như vậy còn chưa đủ cho ta nhét
kẽ răng. Hừ, cho dù khi ta suy yếu, cũng không phải là mấy thứ như mày
có thể hưởng lợi" Tát Đức nhổ một ngụm nước bọt, sau đó không thèm để ý
tới con Zombie trên đất kia nữa.
Con đàn bà kia có lẽ đã bị xé xác rồi. Tát Đức cười dữ tợn.
"Ha ha..." Tiếng cười vừa ra khỏi miệng cũng rốt cuộc không phát ra tiếp được nữa rồi.
Ta... Chân của ta? Tại sao không nhìn thấy chân của ta? Đã xảy ra chuyện gì?
Đầu Tát Đức đầu lăn lộn trên mặt đất, hai mắt mê mang không có tiêu cự nhìn quanh bốn phía, hình như là do đầu của hắn đã không chuyển động được,
tại sao lại như vậy?
Sau đó trong tầm mắt của Tát Đức xuất hiện một đôi ủng da, sau đó... Cô gái hạ chân xuống... Sau đó thì... ? Không có sau đó rồi.
Tát Đức
đến chết cũng không hiểu vì sao đáng lẽ Phạn Phạn phải bị cơn bão kia xé xác, nhưng đột nhiên lại im hơi lặng tiếng bóp nát cổ của mình.
"Bất luận là dị năng mạnh đến cỡ nào, cũng sẽ có nhược điểm, chỉ cần tìm
được cái nhược điểm kia, phá nó đi, dĩ nhiên công kích sẽ không có bao
nhiêu tác dụng rồi." Phạn Phạn trở về bên cạnh đống lửa từ từ đợi Bạch
Hi đi ra khỏi không gian, đốm lửa bay lượn chiếu lên mặt Phạn Phạn, ánh
sáng len lỏi trong bóng tối.
"Bạch Hi." Phạn Phạn bước vào trong vùng đất của chiếc nhẫn không gian.
"Phạn Phạn!" Bạch Hi đang đợi Phạn Phạn ở bên cạnh một con suối nhỏ, cậu bé kinh hỉ chạy về phía Phạn Phạn.
Nhìn cậu bé còn thấp hơn so với chính mình, lông mày của Phạn Phạn nhăn lên một chút nhưng không dễ nhận ra, cô không nói gì.
"Cô không bị thương chứ? Tên Zombie vừa nãy thật là lợi hại." Trong mắt Bạch Hi không che dấu được lo lắng.
"Yên tâm đi, loại này tôi vẫn có thể giải quyết."
"Phạn Phạn, tôi..." Bạch Hi muốn nói lại thôi.
"Làm sao thế?"
"Cô có thể dạy tôi chiến đấu không, tôi... Tôi không muốn chỉ có thể ở chỗ
này chờ cô, ta không muốn làm gánh nặng để cô phải bảo vệ, tôi muốn trở
nên mạnh mẽ." Bạch Hi trịnh trọng nói.
Phạn Phạn nhíu mày.
"Thật sự? Với thân thể bé xíu này của nhóc?" Phạn Phạn nhìn Bạch Hi từ trên xuống dưới.
"Tôi..." Bạch Hi vẻ mặt xấu hổ.
"Đừng coi thường tôi nha! Nhân loại chính là thông qua sự nỗ lực không ngừng
mà trở thành sinh vật cường đại đó!" Bạch Hi vung quả đấm nhỏ."Tôi cũng
có thể chiến đấu, tôi sẽ cố gắng rèn luyện thật tốt, không ngừng tu
luyện để trở nên mạnh mẽ! Mặc dù bây giờ tôi không thể chiến đấu cho cô, nhưng tôi vẫn sẽ học! Tôi muốn học, tôi muốn học!"
Nghe những điều mà cậu bé kỳ vọng về tương lai sau này, khóe miệng Phạn Phạn cong lên.
"Là vậy à? Như vậy nhiều lời vô nghĩa, hôm nay liền bắt đầu huấn luyện!"
"Không thành vấn đề! Tôi sẽ cố gắng! cô giáo Phạn! Từ hôm nay trở đi! Xin chỉ giáo nhiều hơn!"
--- ------ ------ ------ ------ ------
"Phạn Phạn, như vậy thật sự có tác dụng ư?" Trán Bạch Hi đầy mồ hôi.
Lúc này hai người đã ở trong không gian này được ba ngày.
Lên xuống, lên xuống, đầu Phạn Phạn lúc cao lúc thấp.
"Vẫn chưa xong đâu, còn kém xa! Hôm nay phải làm một trăm lần!" Giọng nói nghiêm nghị vang lên.
"..."
Bạch Hi cắn răng kiên trì, hôm kia là hai mươi, ngày hôm qua thì năm mươi,
hôm nay làm sao lại thành một trăm lần rồi hả ?! Số Pi cũng không nhảy
được nhanh như thế!
Từ đàng xa có thể thấy được đây là nơi bốn
phía đều có núi bao quanh, hai bóng dáng chập chờn nhấp nhô, một cô gái
tóc đen dài được buộc lên, hai tay ôm ngực ngồi xếp bằng ngay ngắn ở
trên lưng cậu bé kia.
Cậu bé kia đang tập hít đất.
"Đừng có giả bộ! Không được ngừng! Tiếp tục."
"..."
Thật lâu sau.
"Hô, hô, ha!"
"Phạn Phạn! Tôi, thật sự, không thể cử động nổi nữa..." Bạch Hi xụi lơ ở trên mặt đất thở ra lượng nhiệt phát ra từ thân thể.
Mà cô gái vẫn cứ ngồi ngay ngắn ở trên lưng cậu bé.
"Mới 67 cái, còn những 33 cái, được, nghỉ ngơi tại chỗ ba mươi giây."
Ba mươi giây... ? ! Cậu bé giận mà không dám nói gì chỉ đành tăng nhanh tần suất thở dốc.
Đây vẫn chỉ là huấn luyện buổi sáng.
Buổi chiều, ánh mặt trời chói chang.
"Ừ, chính là như vậy, tiếp tục."
"Hô, ha, hô, ha, " Cậu bé thở hổn hển. Trên người cậu
bé có hai cái dây thừng to được buộc chặt, dưới dây thừng là một tấm ván gỗ, phía trên chất mấy miếng đá vụn, trên đống đá vụn có một cô gái
đang ngồi ngay ngắn.
"Hô, ha, hô, ha..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT