Bạch Hi cùng Ngọc Phong Tử chân chính đạt đến sự thân thiết của quan hệ thầy trò, hai người trao đổi xong sự kiện ba năm về trước của thành phố Hi Vọng thì quyết định lại trở lại đó tìm tung tích của Phạn Phạn.

"Sư phụ, con nói cho người, người không được nói cho người khác biết đấy." Hai người đang trên đường trở về thành phố Hi Vọng, Bạch Hi đưa hai tay lên úp tai sư phụ mình rồi nói nhỏ, nhưng khổ nỗi là chiều cao của bọn họ vẫn cứ phân biệt, trên đường ai cũng yên lặng một lúc lâu, cho nên dứt khoát nói thẳng.

"Cái gì?" Trải qua chuyện lúc trước nên tình cảm của Bạch Hi cùng Ngọc Phong Tử càng thêm thân thiết không ít, Ngọc Phong Tử tò mò nhìn Bạch Hi, còn chuyện gì mà 'không được nói cho người khác biết' vậy?

"Trong nhà trọ có hai người, hai người đàn ông, hai người bọn họ ở đây, ở đây..." Bạch Hi nói xong mặt cũng có chút đỏ, ý nghĩ trong đầu không được tốt đẹp lắm mà nói.

"Cái gì? Có cái gì nói thẳng xem nào." Ngọc Phong Tử móc móc lỗ tai, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

"Ôi chao, là hai người họ thân mật ở trên giường, rõ rành rành dùng… bỏ vào người đàn ông kia… đâm… đâm!" Cắn răng một cái, dẫm dẫm chân, Bạch Hi đã nói xong rồi!

"Khụ, khụ khụ..." Ngọc Phong Tử bị nước miếng của mình làm cho sặc.

"Nói như vậy là con đã thấy đông cung sống thật sự?" Ánh mắt Ngọc Phong Tử có chút chế nhạo bắn lên người Bạch Hi, khiến cả người Bạch Hi có chút không được tự nhiên.

Hơi hơi gật gật đầu, nếu muốn cậu nói thẳng ra thì không bằng giết chết cậu đi! Chuyện này xấu hổ lắm đó!

"Đồ đệ này, không có việc gì, xem thì cứ xem, vi sư cũng xem qua rồi, đều là đàn ông cả, không cần thẹn thùng." Vỗ vỗ ngực."Sư phụ sẽ không trách con thấy mà không gọi vi sư, mặc dù vi sư nhìn nhiều tuổi như vậy, cũng đã từng xem trên truyền hình, nhưng đúng là sư phụ chưa từng thấy người thật việc thật đâu. Con lần đầu tiên xem đông cung sống, có cảm giác gì?"

"Sư phụ, người đang nói cái gì đấy!" Bạch Hi bị Ngọc Phong Tử nói đỏ bừng cả khuôn mặt, không thèm quan tâm mấy cái chủ đề kia của sư phụ mình, gia tăng tốc độ chạy về phía trước hai bước.

"Ai chà, tiểu đồ đệ còn xấu hổ hả?" Ngọc Phong Tử không đuổi theo, nếu như đuổi theo, không khéo lại biến thành bạn trai theo đuổi bạn gái nhỏ thì sao? Ngọc Phong Tử ngẫm lại trước kia lúc xem một bộ phim truyền hình ở tiệm net bị người ta phê bình, cũng có chút nổi cả da gà khắp người.

"Sư phụ, chúng ta vẫn nên nhanh tới thành phố Hi Vọng đi! Không được lãng phí thời gian, chỉ có một tháng thôi đấy!" Cách đó không xa, Bạch Hi đột nhiên đề cao âm lượng nói với Ngọc Phong Tử.

"Được rồi, biết rồi mà." "Cái tên đồ đệ vô lương tâm này, lại còn nhắc hắn chỉ còn có một tháng, vậy có phải ý là sau một tháng nó sẽ đuổi mình về đảo Mê Nha Độc, còn nó hưởng thụ hạnh phúc một mình khi ôm được mỹ nhân về?" Ngọc Phong Tử thấp giọng lảm nhảm, nhưng vẫn tăng nhanh bước chân đi về phía thành phố Hi Vọng.

Không tới vài phút bọn họ đã đi tới nơi, Ngọc Phong Tử trực tiếp dắt tay Bạch Hi bay qua tường thành, thông qua kiểm tra sau đó đi vào hả? Đó là chuyện mà thằng đần mới làm thôi!

Hai người về lại nhà trọ, may mắn là Tiểu Báo cùng Thạch Tân còn ở đó, nhưng bên cạnh còn có thêm ba người khác, sư đồ họ chưa từng gặp qua ba người này.

Ngọc Phong Tử rảo bước di vào bên trong.

"Ê, cái người kia, Phạn Phạn bị bắt đi đâu rồi hả?" Lần này Ngọc Phong Tử xuất ngựa, cho nên giải quyết năm Dị Năng Giả cũng không phải là nói chơi, trực tiếp đánh ngã năm người bọn họ, hỏi Phạn Phạn bị bắt đi nơi nào, xong việc, hai người không ở lâu trong thành phố Hi Vọng, bởi vì địa phương nhiều người mắt tạp thật sự không thích hợp thảo luận, cho nên bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ đi đến đống hoang tàn gần thành phố, nơi này là khu an toàn đã bị bỏ đi, nhưng bởi vì thời gian lâu quá rồi, cho nên ngay cả zombie cũng không thèm lưu luyến, Bạch Hi cùng Ngọc Phong Tử nhìn thấy một bức tường đổ nát.

Trung tâm khu an toàn của nhân loại, Đế Đô. Nơi đó có quân đội mạnh nhất, bọn họ có gan trà trộn vào khu toàn là zombie, lấy tinh hạch của zombie cấp cao dùng cho việc nghiên cứu nhược điểm của zombie. Đơn, l/ q; đ, Vũ khí quả nhiên là tối tân, sở nghiên cứu cực kỳ tinh vi, diện tích lãnh địa lớn nhất, tóm lại, Đế Đô chính là nơi bao gồm những người tinh anh.

Nhưng cự ly lại xa không thể chạm tới, nếu đi bộ đến thì cho dù đi hơn nửa tháng cũng không tới được, Ngọc Phong Tử không có nhiều thời gian như vậy, Bạch Hi cũng không muốn vì lộ trình mà tiêu phí nửa tháng đó

Phạn Phạn, tôi đã bỏ lỡ cô ba năm, chỉ cần có cơ hội, tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ giây phút nào. Bạch Hi nhìn Đế Đô ở phương xa, nơi đó có một cô gái đang đợi cậu.

"Này, ngươi nên đi ra thôi, đi theo chúng ta lâu như vậy làm khổ ngươi phải kìm lại tính tình." Ngồi im một lát, Ngọc Phong Tử bỗng nhiên mở miệng.

"Hả? Sư phụ? Người đang nói cái gì?" Bạch Hi sửng sốt, có ý gì? Chẳng lẽ có người? Bạch Hi đứng dậy, tuần tra xung quanh. Xung quanh đây, nơi nơi đều là phòng ốc, gạch ngói vụn nát, trừ cậu cùng sư phụ ra, đến cả zombie cũng không có.

Đợi chút! Bạch Hi chú ý tới một địa phương đặc biệt, mặc dù cỏ dại nơi này đều sinh trưởng, nhưng toàn là rễ cây già yếu, màu vàng xám, làm sao lại có thể có một gốc cây xanh nhạt ở trong này? ? Chẳng lẽ...

"Khụ khụ, thôi được rồi, ta hiện thân là được." Đột nhiên truyền đến một giọng nói của người thứ 3, nhưng có chút quen thuộc... Cái lùm cỏ kia run run kịch liệt một trận, ánh sáng bao trùm toàn thân nó, rồi chậm rãi phóng to ra, tiếp đó biến thành một người? !

"Anh Thụ Yêu!" Sau khi rõ ràng, Bạch Hi kinh hỉ phát hiện đó chính là Thụ Yêu của đảo Mê Nha Độc!

"Ừm, tiểu gia hỏa, lâu lắm không gặp." Mái tóc mềm mại dài đến mắt cá chân, trong màu đen còn phát ra nhiều điểm ánh ánh sáng xanh, áo dài màu trắng ngà bao trùm khung xương cân đối của hắn, trông thật đẹp mắt.

"Anh Thụ Yêu, sao anh lại ở đây?" Lúc này Bạch Hi cảm thấy trong lòng thật kiên định, cảm giác này từ đâu mà đến? Bạch Hi thấp giọng tự hỏi mình, đại khái là vì cái giấc mơ kia nên càng ngày càng khiến cậu thêm quý trọng những người bên cạnh mình, bạn của cậu không nhiều lắm, tính cả Bạch Tiểu Hoa cũng ít ỏi chỉ có năm người, cho nên lúc nhìn thấy Thụ Yêu, Bạch Hi có chút ấm áp.

"Ách, khụ, đi ra tản bộ tự dưng lại đến nơi này thôi, khéo nhỉ ha ha..." Thụ Yêu có chút xấu hổ cười ha ha, chẳng lẽ hắn có thể nói là mình đuổi theo Ngọc Phong Tử tới sao??

"Được rồi đừng náo loạn nữa, ngươi đi theo chúng ta lâu như vậy, đã không cho ta biết thì thôi, nếu đã đến đây vậy thì làm chút việc đi, Đơn, l/ q; đđưa chúng ta đến Đế Đô thôi." Ngọc Phong Tử bị gạt sang một bên cho nên có chút không chịu nổi, đi đến giữa Thụ Yêu cùng Bạch Hi ngắt cuộc nói chuyện của bọn họ.

"Được rồi, để ta chuẩn bị trước." Thụ Yêu nhún vai, kỳ thực bản thân đã sớm đuổi theo hai người họ rồi, nhưng khổ nỗi cứ phải biến thân thành hoa thành cỏ, đã xảy ra cái gì chắc “hắn” cũng hiểu rõ rồi.

Bạch Hi trừng mắt nhìn, anh Thụ Yêu luôn luôn đi theo mình cùng sư phụ sao? Vì sao cậu không phát hiện.

Ngọc Phong Tử không nói thêm gì nữa, đứng ở một bên xem Thụ Yêu biến ra một cái hắc động* trên mặt đất, kéo Bạch Hi dẫn đầu nhảy đi vào.

(Hắc động là động màu đen)

"Đợi một chút, sư phụ, đây là cái gì?!" Hắc động nhìn như sâu không thấy đáy, mặc dù Bạch Hi tin tưởng hai người này sẽ không gây bất lợi cho mình, nhưng cũng không khỏi phân vân cái địa phương như thế thật sự có thể kéo người đi vào nổi không.!

"Độn thổ, là độn thổ, anh Thụ Yêu của con là Thụ Yêu, chỉ cần có đất, thực vật sẽ có rễ cây, hắn có thể thông qua rễ cây này đi tới bất kỳ nơi nào, chỉ cần hắn nguyện ý." Tuy rằng Ngọc Phong Tử không muốn thừa nhận cái năng lực vừa nghịch thiên vừa tiện lợi đó của Thụ Yêu, nhưng sự thật vốn là thế. Thụ Yêu là Yêu, Yêu sẽ có một ít yêu thuật mà người thường chưa bao giờ nghe tới, chứng cở hả, rõ ràng Thụ Yêu là một trong số đó, nhưng chỉ giới hạn với thực vật có tuổi tác lâu đời như Thụ Yêu mà thôi.

"Được rồi..." Bạch Hi vỗ trán.

Trong hắc động không có một tia sáng, bọn họ bắt đầu đi xuyên lòng đất, Bạch Hi cúi đầu, ở dưới chân như có một tấm thảm lông mang theo bọn họ chạy như bay, nhìn về phía sau, cái gì cũng không thấy, nhưng có một đôi mắt lóe sáng đang gần mình, khiến Thụ Yêu có chút khó chịu đuổi theo.

Như vậy, sẽ có thể rất nhanh đến Đế Đô sao? Phạn Phạn, có bị thương hay không? Bạch Hi có chút hoảng hốt cùng ngây ngốc.

"Ngọc Phong Tử, sao cứ mỗi lần độn thổ ngươi đều ném ta ở phía sau vậy, tốt xấu gì cái hắc động này cũng phải thông qua ta chế tạo mới đi qua được mà!" Thụ Yêu đi đến bên người Ngọc Phong Tử và Bạch Hi, một đôi mắt màu xanh biếc xinh đẹp trợn lên nhìn Ngọc Phong Tử.

Đợi chút, vì sao ta lại cảm thấy thật đáng yêu đây? Trong bóng đêm, Ngọc Phong Tử lắc lắc đầu, đùa giỡn cái gì đấy, đáng yêu? Cái tên Thụ Yêu này cưỡng bức mình lao động hơn năm mươi năm đấy! Lúc mới gặp hắn còn là một Đại Yêu tâm cao khí ngạo tìm tôi tớ đi bưng trà rót nước, còn bức bách mình gọi hắn là sư phụ, nếu không phải sau này mình học được chút thành tựu thì có sẽ sẽ luôn sống dưới cái bóng ma này mất thôi!

Chẳng qua khiến Ngọc Phong Tử có chút mê hoặc chính là hơn năm mươi năm trước tên Thụ Yêu này đột nhiên rời khỏi mình, rồi sau đó đến mình bởi vì Bạch Hi mà đi tìm hắn, dường như đã thay đổi... ? Trước kia lúc hai người bọn họ muốn rời khỏi đảo, đi đâu cũng phải nhờ Thụ Yêu, mà mãi hắn mới tạo hắc động cho mình, nhưng bây giờ dường như, thật sự nghe lời? Suy nghĩ này khiến Ngọc Phong Tử không khỏi rùng mình một cái, Đại Ma vương Thụ Yêu thật sự nghe lời? Hay là thôi đi!

"Này! Phong Tử ngu ngốc, ngươi đang nghĩ cái gì? Mà xuất thần như thế." Thụ Yêu nhíu nhíu mày, trong bóng tối cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Ngọc Phong Tử lại không nói gì khiến lòng hắn khẽ đau, không phải là lại nhớ Phỉ nhi chứ?

"Ngươi quản ta?" Ngọc Phong Tử tức giận ném ra một câu. Được lắm, ngươi nhanh chút phản bác ta đi, như vậy ngươi mới đang ở trạng thái bình thường được!

Nhưng kỳ lạ là Thụ Yêu lại yên lặng, đôi mắt xanh biếc sáng rọi kia đột nhiên ảm đạm xuống.

Làm cái gì thế, chẳng lẽ Đại Ma vương Thụ Yêu thật sự đổi tính rồi? Ngọc Phong Tử không hiểu gì cả mà hò hét trong lòng, chẳng lẽ thái độ lúc nãy của mình làm tổn thương hắn? Cho ta xin đi! Một đại nam nhân mà yếu ớt như vậy? Há mồm lại nhắm lại, được rồi, hắn thật sự là không biết nên nói cái gì cả. Cứ như vậy đi, Ngọc Phong Tử bắt buộc bản thân không được nhìn đôi mắt xanh biếc kia, xoay đầu ngoảnh mặt đi nơi khác.

Ở trong hắc động không cảm giác được thời gian trôi qua, giống như rất dài lại giống như thật ngắn, ba người cứ như vậy rơi vào yên tĩnh, đều tự nghĩ tâm sự của bản thân. Tiếng động duy nhất chính là tiếng đi xuyên qua bùn đất, ngẫu nhiên còn có tiếng vang do phá vỡ đá lớn.

Cuối cùng vẫn là Bạch Hi thanh tỉnh lại cắt đứt sự yên lặng này.

"Anh Thụ Yêu, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa thì mới đến Đế Đô?"

"Theo tốc độ này thì phải năm giờ nữa." Thụ Yêu chỉ nói một câu rồi lập tức ngậm miệng lại, rõ ràng không muốn nói thêm cái gì nữa.

"Anh Thụ Yêu, anh làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu ư?" Trong bóng tối, Bạch Hi mù mịt sờ tay Thụ Yêu.

Thụ Yêu lắc lắc đầu, nhưng lại nghĩ tới nơi này tối quá nên Bạch Hi căn bản không nhìn thấy động tác của hắn, sau đó lại há mồm nói một câu.

"Tiểu gia hỏa, anh không sao cả, nhóc đừng cầm tay của anh nữa." Khẽ né người một cái khiến đối phương lập tức buông tay ra, nhưng sao tay tiểu gia hỏa này lại lớn như vậy? Đợi chút!

Thụ Yêu nhớ lại xúc cảm lúc trước, một bàn tay lớn lớn và một bàn tay nho nhỏ, làm sao lại có hai cái tay khác nhau? Trừng mắt nhìn, giống như hiểu ra cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play