"Chị Phỉ nhi, sư phụ thật sự thích chị." Lúc này Bạch Hi vốn luôn đứng ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, có chút khong nhịn được. Vẫn cứ từ từ nhắm hai mắt muốn tự mình nói. Bạch Hi tự nhận là khá hiểu rõ tình cảm của sư
phụ với chị Phỉ nhi, chẳng lẽ không muốn hôn chị ấy thì sẽ là không yêu
chị ấy sao?
Phỉ nhi nhìn Bạch Hi, lại thêm một kẻ phá rối, một người đàn ông, một cậu bé con, đều không hiểu ư?
"Có tình sẽ có dục. Phong Tử, lão đối với tôi chỉ có tình chứ không có dục, tình cũng chia ra làm rất nhiều loại. Lão đối với tôi, chỉ có ngưỡng mộ cùng thương tiếc mà thôi! Ngưỡng mộ từ đâu mà đến? Nguyên do là từ cho
từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh đả động tai mắt của lão. Có ai mà trong
lòng không có vài nam thần nữ thần chứ? Nhưng họ lại không phải người
yêu của lão, Đơn;l.q'd, lão chính là bị khát khao trong lòng này che mờ
trái tim của mình mà thôi, khi đó tiểu tiên tử là một nữ thần hoàn mỹ
như ngọc, xa đến nỗi lão không thể chạm tới." Thực sự muốn ta phải nói
rõ ràng ra như vậy sao? Aizzzz. Phỉ nhi thầm than trong lòng.
"Thương tiếc từ đâu mà đến? Bởi vì lúc tôi thăng tiên thất bại, từ tiên tử trên mây sa đọa thành kẻ tiên chẳng ra tiên, Yêu chẳng ra Yêu! Lão âm thầm
xem thường, vì tôi mà cảm thán ông trời bất công, vẫn cứ coi tôi là tiểu tiên tử nữ tông ở đảo Mê Nha Độc. Tôi thật sự rất cám ơn lão đã vì tôi
mà nghĩ như thế, hai thứ này tình cảm này chính là ngọn nguồn khiến lão
sinh gia ảo giác đó. Lão đã hiểu chưa?" Nói tới đây khóe mắt Phỉ nhi đã
có chút hơi nước. Tôi biết, tôi biết, người lão tâm tâm niệm niệm đều là tôi, nhưng phần khát khao, ngưỡng mộ, thương tiếc đó không phải là tình yêu! Lão một mực nhớ đến tôi, nhưng điều đó sẽ chỉ khiến ngươi không
gặp được tình yêu đích thực của mình mà thôi.
Lúc này Ngọc Phong
Tử có chút choáng váng, nói cái gì cũng không lọt vào tai, Phỉ nhi phía
đối diện, miệng lúc đóng lúc mở, ánh mắt còn có chút đau lòng. Vì sao?Vì sao phải nói như vậy... Ta luôn luôn nhớ cô, yêu cô, cô lại nói tình
cảm của ta đối với cô không phải là tình yêu, mà là khát khao, là do bản thân ta hiểu lầm, ta nên có cảm tưởng gì đây? Sờ sờ trái tim của mình,
có chút đau, nhưng càng nhiều hơn, lại giống như là sự thương tiếc với
Phỉ nhi... ?
"Phong Tử." Phỉ nhi bỏ lại những đau lòng kia ra phía sau, cắn răng gọi Ngọc Phong Tử.
"Hả?" Ngọc Phong Tử bừng tỉnh buồn bã hơi ngẩng đầu, ánh mắt tụ lại một chút tiêu cự. Phỉ nhi gọi hắn?
Phỉ nhi kéo đầu của Ngọc Phong Tử qua, có chút hồng hiện lên trên gương
mặt, (mặc kệ nói như thế nào... ) Phỉ nhi kiễng chân, (đây cũng là nụ
hôn đầu tiên của ta đó... ) bất chợt hôn lên.
"Ưm..." Ngọc Phong
Tử bỗng nhiên trừng lớn mắt, này này này này này, Phỉ nhi đây là... Đang hôn hắn ư? Trừng mắt nhìn, có chút không rõ vì sao Phỉ nhi vừa rồi còn
nói những lời làm hắn bị tổn thương, vì sao bây giờ lại hôn hắn? Phụ nữ
thay đổi sắc mặt thật sự đáng sợ như thế sao?
"Phong Tử, cảm nhận cho kỹ." Bởi vì miệng không rảnh rỗi, cho nên hai người lựa chọn cách thức nói chuyện ở trong tâm linh.
"Cảm nhận cái gì?"
"Tôi hôn lão, lão có cảm giác như thế nào?"
Tim đập thình thịch, có chút ngại ngùng, có chút khẩn trương không điều
khiển được, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Ngọc Phong Tử, trước kia
chưa bao giờ có.
Phỉ nhi nhắm hai mắt lại, gò má giống như say
rượu, gương mặt xinh đẹp, dường như trong giây phút đó miêu nữ mị hoặc
biến mất không thấy đâu, Phỉ nhi vẫn là tiểu tiên tử không buồn không lo muôn người nhìn đến ở đảo Mê Nha Độc... Thật là tốt, Ngọc Phong Tử cười cười, một khoảng trống trong lòng bình tĩnh trở lại.
Phỉ nhi rời khỏi bờ môi Ngọc Phong Tử, không còn nữa khí thế bức người ban nãy nữa, có chút thiếu nữ nói với Ngọc Phong Tử.
"Đã hiểu chưa? Lòng của lão cực kỳ bình tĩnh, không có một chút rung động
nào ở bên trong. Vì để giải thích rõ lòng của lão cho nên ngay cả nụ hôn đầu tiên tôi cũng đánh mất rồi, nếu lão vẫn cứ khăng khăng một mực, tôi mặc kệ lão!"
Phải không, phải không, phải không. Hóa ra, ta vốn không yêu cô?
Ngọc Phong Tử cười cười, là như thế này sao?
"Đi thôi, tiểu tử." Gọi Bạch Hi tới, Ngọc Phong Tử yên lặng tạm biệt Phỉ nhi, sau đó cũng rời đi.
Phong Tử ngốc này, đã hiểu chưa. Phỉ nhi đứng tại chỗ cắn cắn môi, nhìn theo bóng hai người rời đi.
Không phải là không cho lão cơ hội yêu tôi, mà là lão luôn luôn bị khát khao che mờ tâm trí.
Muốn để lão nhận rõ, người lão yêu là Liễu Phỉ nhi.
Là tiểu tiên tử tốt đẹp nhất trong trí nhớ của lão.
"Sư phụ..." Bạch Hi có chút lo lắng nhìn Ngọc Phong Tử, không biết bây giờ
sư phụ có ổn hay không, sư phụ thật yên tĩnh, nhưng là yên tĩnh đến đáng sợ.
Một làn tóc bạc từ thái dương rớt xuống, rũ qua đôi mắt
không nhìn thấy rõ cảm xúc. Tình cảm nhung nhớ trăm năm, thật sự cứ như
thế tan thành mây khói ư? Chẳng lẽ trăm năm qua, đều là ta tự lừa mình
dối người sao? Ngọc Phong Tử nở nụ cười, cười ra nước mắt.
"Đồ đệ, con nói đi, tình là cái gì?" Ngọc Phong Tử lẳng lặng mở miệng.
Bạch Hi sửng sốt một lát, lẩm bẩm nói.
"Đại khái, giống như là sự quyến luyến của mẹ với ba, cho dù ba ba mất, mẹ
vẫn nhớ ba, chỉ không nói mà thôi." Kinh nghiệm của bản thân, chỉ có ba
ba cùng mẹ mới có thể có kết quả của tình yêu? Bằng không làm sao có cậu được chứ?
"Thôi quên đi, hỏi đứa nhỏ choai choai như con cũng không có tác dụng gì."
"Đi thôi." Nói xong lập tức phân rõ phương hướng đi về phía sau.
"Là sư phụ người hỏi con mà, hỏi rồi còn nói là hỏi cũng vô dụng, thật là..." Bạch Hi lầu bầu đi theo phía sau Ngọc Phong Tử.
Nhưng mà sư phụ... Hẳn là người đã rõ lòng của mình đúng không? Mặc dù phần
lớn con đều không hiểu rõ những lời mà chị Phỉ nhi nói, nhưng sư phụ, đồ nhi hi vọng người vui vẻ. Bạch Hi tính toán trong lòng.
Ngọc
Phong Tử cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua phía đảo Mê Nha Độc, dường
như có một cô gái rất xinh đẹp đang vẫy tay với hắn, rồi sau đó biến mất không thấy.
Ta luôn luôn coi cô là tiểu tiên tử xa không thể với tới, chưa bao giờ quấy nhiễu cuộc sống của cô, đáy lòng của cô, ta chưa từng hiểu rõ, đến ngay cả số lần nói chuyện với nhau cũng chỉ đếm được
trên đầu ngón tay. Đơn;l.q'd, Trong đầu quanh quẩn khoảng thời gian bị
người cười nhạo là phế vật, khoảng thời gian anh chị em cùng cha khác mẹ đều nhìn về phía dãy núi nơi cô sống.
Có lẽ, nhớ nhung trăm năm
qua, thật sự chính là do ta hiểu lầm, nhưng Phỉ nhi, cô vẫn là nữ thần
đẹp nhất trong lòng của ta. Khóe miệng hơi cong, Ngọc Phong Tử rốt cục
nở nụ cười.
"Lão Hóa, ông nghe đủ, xem đủ rồi chứ." Khi bóng dáng hai thầy trò Ngọc Phong Tử hoàn toàn biến mất không thấy đâu, Phỉ nhi
nhìn bầu trời nói với một cây đại thụ.
Ánh sáng chợt lóe, cây đại thụ che trời từ từ biến thành một người có hình dáng hơi kiên nghị, là
một người đàn ông mặc quần xáo thời xa xưa.
"Hừ, cô hôn hắn." Người tới có chút mất hứng nói.
"Cái đầu gỗ như hắn khiến tôi không còn cách nào khác." Aizzzz. Phỉ nhi thầm than trong lòng. Biết rõ lão Hóa đang ở bên cạnh, nhưng vì có thể để
Ngọc Phong Tử rõ ràng lòng của mình, rơi vào bước đường cùng mới ra hạ
sách này.
"Thôi, thấy hắn rốt cục hiểu rõ hết rồi, ta cũng không
so đo với ngươi nữa." Hừ, yên tâm, nụ hôn thứ hai của hắn, thứ ba, thứ
tư, thậm chí... Khụ khụ, dù sao đều sẽ là của hắn tuốt.
Kỳ thực
cô chính là đánh cuộc một lần, cược đến cùng Ngọc Phong Tử thật tâm
thích cô, hay là như cô nghĩ chỉ là ảo giác của hắn. Xem ra, cược thua
rồi. Phỉ nhi cười cười.
"Mau cút đi, tìm người trong lòng ông đi!" Không muốn để Thụ Yêu nhìn thấy mình khóc.
Thụ Yêu hơi thâm ý nhìn thoáng qua Phỉ nhi, cũng không nói nhiều, cưỡi gió
bay lượn, chuyện này đối với Yêu mà nói chẳng qua chỉ là một bữa ăn
sáng. Mặc kệ nói như thế nào, cứ coi như đã giải quyết xong một tình
địch lớn là được.
Phong tử, chờ bị ta đánh gục thôi! Thụ Yêu hò hét trong lòng.
Người đi trà lạnh, trong đảo Mê Nha Độc to lớn này, đại khái cũng chỉ còn lại một mình Liễu Phỉ nhi mà thôi.
Phỉ nhi lắc lắc đầu, nhìn trời. Có thể thành toàn cho người khác, đó chẳng phải là một việc tốt sao?
Lấy tốc độ đi của hai thầy trò Bạch Hi, chạy hai ngày sau thì tới thành phố Hi Vọng.
Bạch Hi nhìn thành phố Hi Vọng lâu lắm không gặp, bức tường sắt bên ngoài đã sửa chữa đến 600 mét, bao trọn thành phố giống như một căn nhà giam,
chỉ có một chỗ với nhiều thanh sắt sếp dày nhau là để ra
vào. Đơn;l.q'd, Phía trên cái cửa ra vào có một vài anh lính đang đứng
thẳng nghiêm túc phòng thủ.
"Không có thay đổi gì nhiều so với ba năm trước cả." Bạch Hi mỉm cười, lấy chứng nhận Dị Năng ra từ trong
ngực. Đội trưởng đám binh lính xuống dưới tuần tra, xác nhận đó là thật
sự là chứng nhận Dị Năng thì mới đem hai người vào thành phố Hi Vọng.
Tiến vào thành, Bạch Hi lại tới nhà trọ cũ năm đó, cảnh tượng bên đường cũng không khác lắm so với ba năm trước, chỉ là người đông hơn mà thôi, rõ
ràng thành phố phồn hoa thì sẽ có nhân khí nhiều hơn.
Đi vào quán trọ, tìm ông chủ đang lười nhác ngồi trong phòng khách. Đúng rồi, vẫn
là ông ta, may là quán trọ này không đổi chủ, Bạch Hi đi lên phía trước.
"Ông chủ."
"Một đêm tám kim tệ, Dị Năng Giả miễn phí." Ông chủ ngay cả mí mắt cũng không thèm hé một cái.
Thật đúng là giống y chang năm đó... Chẳng qua theo năm tháng thì một kim tệ đã tăng lên thành tám kim tệ rồi.
"Ông chủ, ông còn nhớ rõ tôi chứ? Ba năm trước tôi cùng với một cô gái và
một con chó hoa đã từng ở đây." Bạch Hi cân nhắc một lát sau đó mới mở
miệng.
Ông chủ nghe vậy híp mắt nhìn Bạch Hi. Ba năm trước? Ba năm trước không phải là...
"À, tôi nhớ ra cậu rồii, cậu đến là tim cô gái kia đúng không? Cô ấy vẫn
còn ở nơi này, Tiểu Phân, đến đưa vị khách này tới phòng số 7 đi." Ông
chủ nháy mắt với Tiểu Phân, phòng số 7 này không phải ai cũng có thể vào được đâu.
"Vậy ư, thật tốt quá!" "Sư phụ, con lên trước đây,
ngươi chậm rãi đi dạo đi nhé!" Hai mắt Bạch Hi phát ra ánh sáng, khó nén sốt ruột nói với Ngọc Phong Tử đang dạo chơi bên ngoài, sau đó lập tức
đi theo Tiểu Phân lên lầu hai.
Bước chân hơi run run, hai tay nắm chặt lại thả ra. Thật sự, muốn gặp sao? Bạch Hi cúi thấp đầu từng bước
từng bước tiến lên bậc thềm. Cái cảm giác tràn ngập trong lòng cậu bây
giờ là cái gì... ? Đơn;l.q'd, Bạch Hi có thể cảm giác được lòng đang
gào thét, máu cả người giống như đang thiêu đốt phát ra tiếng vang hân
hoan, nhắm chặt hai mắt lại, rồi sau đó mở ra. Trong cổ họng có cái gì
đó sắp bùng nổ! Vội vàng muốn phát tiết!
Phạn Phạn, ba năm này cô có khỏe không? Không phải tôi muốn rời đi, có giây phút nào cô nhớ tới tôi hay không?
"Qúy khách, mời vào, mời chờ ở bên trong ạ." Cô hầu gái mời Bạch Hi vào
phòng số 7 xong thì nhanh chóng rời đi, lặng yên không một tiếng động
khóa trái cửa phòng.
"Phạn..." Bạch Hi đang định hỏi tình hình
của Phạn Phạn, nhưng cô hầu gái Tiểu Phân không cho Bạch Hi cơ hội hỏi,
két một tiếng đã đóng cửa lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT