Bạch Hi có chút oan
ức, sư phụ này, có ai giống lối suy nghĩ của người đây, nói cái gì cũng
chỉ giảng một nửa rồi để người ta tự lý giải, không quan tâm đến sau đó, thực muốn nghĩ là người không kính trọng người ta mà!
"Ai..."
Lúc này trong rừng cây chỉ còn mỗi Bạch Hi, ánh trăng yên lặng chiếu lên đầu cậu, ánh trăng chiếu xuống, giống như đang tò mò vì sao
đứa nhỏ này lại ngẩn người đứng ở chỗ này.
Được rồi, đến đây nào! Bạch Hi ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, ý chí chiến đấu tiếp tục dâng cao mà đứng lên!
"Hítttt..." Bạch Hi hít sâu một hơi, thở ra, nhắm mắt lại.
Tuần tra thực vật quanh mình ở trong đầu.
Chính là nó rồi! Bạch Hi nhìn trúng một gốc cây nhỏ không cao đến một thước.
Trong não lóe lên một chùm sáng mỏng manh giống như cá nhỏ đang bơi lội trong nước, vận sức chờ phát động. Đây là niệm lực của cậu.
Bạch Hi nhớ tới lời Thụ Yêu ca ca từng nhắc với mình.
"Niệm lực vốn chỉ là một loại năng lượng vô hình không màu không thể nhìn
thấy, nhưng người của Bạch gia đã nắm được niệm lực, đè ép nó thành hình tồn tại ràng buộc trong não. Như vậy muốn sử dụng niệm lực, chỉ cần
nghĩ trong đầu, là có thể kêu gọi niệm lực." Thụ Yêu lẳng lặng nhớ lại
chuyện cũ, tận tâm trợ giúp Bạch Hi hiểu biết niệm lực, đó cũng coi như
là giúp Bạch Tảo Đường một lần này.
"Người của Bạch gia chủ yếu
tu luyện niệm lực, mỗi ngày sử dụng niệm lực, luyện tập hóa hình chúng,
gia tăng độ thuần thục, độ nhạy cảm. Tu luyện đến trình độ niệm lực nhất định thì có thể biến nó thành thực thể, có được suy nghĩ, có thể tự
hành động, nhưng vẫn chịu sự khống chế của kí chủ, dù sao
không có kí chủ thì cũng không có niệm lực, giống như một con thú nhỏ
mới được sinh ra, lần đầu tiên nhìn thấy thì mặc kệ là ai, đều sẽ cho
rằng đó là mẹ mình."
"Bất cứ chuyện gì cũng đều có thiên phú,
thiên phú cao, thao tác sử dụng sẽ càng thuận buồm xuôi gió. Nhưng nếu
thiên phú cao mà không siêng năng luyện tập, thì sẽ kém hơn so với mấy
người bình thường vụng về nhưng chăm chỉ luyện tập rồi."
"Trước
đây Bạch gia còn có luyện võ nữa, muốn dùng niệm lực luận bàn với nhiều
người khác nhau trong chiến đấu, sức phán đoán, khả năng phản ứng, đều
là mong muốn cơ bản của người tu luyện niệm lực."
"Nhưng là cậu
không có Bạch gia, không có quy trình huấn luyện cụ thể, không thể luận
bàn cùng người có cùng năng lực với cậu, không có người chỉ điểm." Thụ
Yêu có chút thương tiếc nhìn Bạch Hi.
Trong lòng Bạch Hi cũng
không có nhiều cảm giác lắm với việc Bạch gia bị giết hại, nhưng lời nói tang thương của lão nhân trong giấc mộng kia, sự áy náy của ông ta làm
Bạch Hi hơi hơi cảm thấy bi thương thay cho ông ta. Ông ta không yêu cầu quá nhều gì, chỉ cầu huyết mạch của Bạch gia có thể lưu truyền lại. Như vậy Bạch Hi sẽ nỗ lực.
"Không liên quan, Thụ Yêu ca ca, có năng
lực này đệ đã kinh hỉ lắm rồi, có thể tu luyện tới trình độ nào, vậy còn phải bản thân đệ vậy." Bạch Hi nói như vậy đấy.
Bạch Hi phục hồi tinh thần lại, lại hít sâu.
Trong đầu cố nhớ lại, dẫn niệm lực ra ngòai, tới gần cây nhỏ từng chút một.
Không nhắm mắt lại khi cảm ứng hoàn cảnh quanh mình thì sẽ không phát hiện và nhìn thấy niệm lực mỏng manh màu trắng này.
Được, đến đi.
Niệm lực đến phía trước cây nhỏ, Bạch Hi khống chế nó quấn thành từng vòng lên cây nhỏ.
Cây nhỏ không có phản ứng gì, Bạch Hi thầm than mình quá mức dè dặt cẩn
thận mà, cây nhỏ này không tiến hóa ra lối suy nghĩ, không giống như Thụ Yêu ca ca là Yêu, chẳng lẽ mình còn sợ nó sẽ đứng dậy phản kích sao?
Niệm lực xâm nhập vào bên trong cây nhỏ.
"Xì xèo!" Tiếng kêu này không phải sự thật, nhưng lại truyền vào trong tai
Bạch Hi, Bạch Hi cảm giác cảnh tượng trước mặt mình đập vào mặt, nhanh
chóng lưu chuyển, ngắn ngủn vài giây lại giống như đưa Bạch Hi vào một
không gian khác vậy, trước mắt có một đoạn hình ảnh ngắn tựa hồ là quá
trình từ hạt giống trở thành cây.
"Đây là... là quá trình phát triển của cây ư?" Bạch Hi thì thào tự nói.
Hiện tại cậu có thể cảm nhận được suy nghĩ của cậu vừa động thì có thể khiến cái cây nhỏ này bị hủy diệt trong chớp mắt.
Nhưng cậu không muốn làm như vậy, vì thế niệm lực ở trong cây nhỏ phải một lát sau mới có thể về tới trán của cậu.
Bạch Hi mở mắt ra, trước mắt không lại phải là trạng thái sương mù của năng lượng nữa, mà là một rừng cây thật.
Sinh linh trên thế gian đều có mạng sống, trừ phi bị công kích,
lúc đó chúng ta mới không nên thương hại chúng nó làm gì.
Bạch Hi vừa nghĩ, vừa chạy về phía miếu thờ.
"Tiểu gia hỏa này..." Ở một góc tối, Ngọc Phong Tử không biết làm thế nào bưng bát cơm ăn nhìn bóng lưng Bạch Hi.
"Còn chưa tu luyện quyền pháp đâu, có thể khống chế thực vật liền vui vẻ tìm không ra phương Bắc rồi. Nhân loại, zombie cũng không phải dễ khống chế như thế, nhất định phải đánh chết chúng! Thật đúng là một đứa nhỏ ngốc
nghếch mà..." Ngọc Phong Tử nói xong liền cúi đầu và mấy miếng cơm vào
miệng.
Nửa tháng sau.
Ánh mặt trời tươi sáng, gió mát, không khí trong lành.
Bạch Hi tập trung tư tưởng tác động lên hơi thở cây cối hoa cỏ bên cạnh, bây giờ chúng đều đã nằm trong sự khống chế của niệm lực, vung
tay một cái là có thể thay đổi kết cấu của chúng.
"Phù." Bạch Hi thở phào một hơi.
Nửa tháng này cậu luôn luôn thuần thục sử dụng niệm lực khống chế thực vật, một luồng niệm lực đã có thể chia ra một nhánh khác để bám vào trên
thực vật.
Lau những giọt mồ hôi không tồn tại, mỗi ngày luyện tập đều rất hao phí tinh lực, nhưng, nếu không nỗ lực thì thành công ở đâu?
Bạch Hi đi về phía miếu thờ.
Tiểu quản gia cần cù chăm chỉ mở cửa, vẫn như thường ngày đều quét dọn miếu thờ sạch sẽ, sau đó bắt tay vào nấu cơm.
Cơm vừa làm được một nửa liền có tiếng bước chân truyền đến.
"Sư phụ... Cơm còn chưa xong đâu nên người không cần vội vàng như thế." Bạch Hi bất đắc dĩ giơ cái môi xào đồ ăn lên.
"Đồ đệ này! Con nghe vi sư nói..." Ngọc Phong Tử có chút khác thường hưng phấn muốn nói với Bạch Hi.
"Sư phụ, tránh ra một chút." Bạch Hi bưng đồ ăn mới được xào xong lên, đi đến phía trước Ngọc Phong Tử, nói.
"A, được..." Ngọc Phong Tử nghe lời tránh ra.
"Không phải! Đồ đệ, điều sư phụ muốn nói với con chính là..." Ngọc Phong Tử lúc này lại nghĩ tới lời muốn nói.
"Sư phụ, có thể ăn cơm rồi." Bạch Hi nói với Ngọc Phong Tử, thuận tiện lấy bát đũa ra.
Ngọc Phong Tử ai oán nhìn Bạch Hi.
Từ nửa tháng trước, mình bảo tên đồ đệ này học quyền pháp đánh thực vật,
sau đó nó liền không thèm nhìn mình nữa, chẳng lẽ mình xấu lắm sao? Cái kia là thực vật mà, thôi kệ, dù sao nó cũng không phải
người...
"Đồ đệ này, vì sao nhiều ngày như vậy con đều không chịu quan tâm trả lời sư phụ thế?" Ngọc Phong Tử bi phẫn.
Bạch Hi đặt bát đũa lên bàn.
"Sư phụ, không phải người nói con phải tự tìm con đường riêng cho mình ư?"
"Con nói chính là vạn vật đều có sinh mệnh, con không muốn vì ham muốn cá nhân mà phải làm hại mấy sinh mệnh vô tội."
Ngọc Phong Tử nghe vậy ngẩn người ra.
"Vậy nếu ở nơi hoang dã không có đồ ăn, con sẽ không đi săn giết động vật ư?"
Bạch Hi cũng sửng sốt, đúng vậy, nếu trong tình huống không có đồ ăn thì
ngoại trừ việc săn giết động vật thì còn có thể làm gì đây?
Nhưng mà.
"Sư phụ, con có cái này." Bạch Hi vươn tay, chiếc nhẫn không gian ở ngón áp út lóe ra tia sáng mỏng manh.
"Nếu con muốn ăn gì thì chỉ dần dự trữ ở trong chiếc nhẫn không gian này,
như vậy sẽ không sợ không có đồ ăn rồi." Hơn nữa, nếu con ở gần Phạn
Phạn, như vậy Phạn Phạn nhất định sẽ có cảm ứng với chiếc nhẫn không
gian! Đây cũng là vật có thể khiến con tìm được Phạn Phạn!
"Chiếc nhẫn không gian?" Ngọc Phong Tử nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Bạch Hi.
"Thứ này đừng nữa tùy tiện lấy ra, cũng tại sư phụ, không quan tâm con nhiều hơn, thậm chí ngay cả chiếc nhẫn không gian cũng không phát hiện." Ngọc Phong Tử có chút áy náy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT