“Hứ, tuy rằng ngốc
nghếch chút xíu, nhưng tốt xấu gì cũng bức ra được một ít chướng khí.
Trình độ còn kém một chút...... Ngay cả luyện hóa cũng không biết, ngốc
quá mà, thật là ngốc mà......” Ngọc Phong Tử lẩm ba lẩm bầm
nhưng chẳng thèm nhìn Bạch Hi đang nằm trên đất, sau đó đưa tay chạm vào vai Bạch Hi, một luồng năng lượng tràn ngập mùi cỏ xanh tiến vào trong
người Bạch Hi. Chướng khí màu đỏ tự thóat ra khỏi người cậu, tiếp khi
gặp không khí liền biến thành chất khí không thể nhận ra.
“Ai...... Đáng tiếc Ngọc Phong Tử ta lại không có đồ đệ, thằng nhóc này có hơi
ngốc một chút, nhưng mà thôi thì cứ thu đi, có vẫn còn hơn không......”
Âm thanh ghét bỏ nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy phát ra từ trong miệng
Ngọc Phong Tử.
“Tiểu gia hỏa, biết sai rồi chứ?” Ngọc Phong Tử có chút vui sướng khi có người gặp họa mà nhìn Bạch Hi.
Lúc này bọn họ đã lại về tới miếu thờ.
Bạch Hi tức giận không nói chuyện, người này cũng thật đáng sợ. Lúc trước
còn có dáng vẻ lão ngoan đồng già mà không kính, nói chuyện đều mang
theo khí thế lưu manh, vậy mà im lặng không tiếng động đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, mặc dù là cậu muốn đi, nhưng mà...... Ông không thể
nhắc tôi một tiếng được hay sao!
“Cậu có thể chạy, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy, ta quyết không ngăn cản, nhưng ngay cả xuống dưới núi cậu còn không làm được, cậu vẫn nên chết tâm đi.” Giọng điệu tràn ngập
đả kích cũng ghét bỏ lên án Bạch Hi. Ý nói với Bạch Hi rằng,
cậu rất yếu!
Bạch Hi trầm mặc.
Cậu tất nhiên sẽ không khờ
khạo cho rằng Ngọc Phong Tử sẽ có lòng tốt đưa cậu xuống núi, hơn nữa
nghe xong lời này, cho dù xuống núi, chỉ e rằng tình cảnh lúc xuống núi
sẽ càng thêm hung hiểm. Bình tĩnh mà nói, cậu rời khỏi đảo Mê Nha Độc,
còn có năng lực đi tìm Phạn Phạn sao? Thiên hạ rộng lớn, tìm một người
giống như tìm kim nơi đáy bể, khó như với lên trời. Chẳng lẽ cứ như vậy
ngồi chờ chết sao?
“Hắc, tiểu gia hỏa, ta đưa ra cho cậu một cái
chủ ý như thế nào?” Biết Bạch Hi rất cứng đầu cùng khó xử, Ngọc Phong Tử đúng bệnh hốt thuốc, ung dung nhìn Bạch Hi. Nếu muốn câu đồ đệ, phải
câu đồ đệ cam tâm tình nguyện, trước tiên phải bắt được ý chí muốn trở
nên mạnh mẽ của cậu ta đã!
Bạch Hi có chút cẩn thận nhìn Ngọc Phong Tử, ông ta có lòng tốt giúp cậu ư? Thật khiến người ta nghi ngờ......
“Cứ như vậy đi, cậu xem này. Bây giờ cậu quá yếu, đừng nói là ta không muốn đưa cậu ra ngoài, cho dù là đưa cậu đi ra ngoài cậu cũng không tìm được cô bạn gái bé nhỏ của mình đâu!......”
“Phạn Phạn không phải bạn gái nhỏ của tôi!” Cái cổ của Bạch Hi đỏ lên sửa chữa câu từ của Ngọc Phong Tử.
“Được rồi, không phải thì không phải.” Nhổ vào, còn giả bộ với hắn? Ông đây
cũng không phải là không yêu cô gái nào, ngươi giả bộ ông cũng nhìn ra
được thôi, trong đầu không có quỷ thì ngươi đỏ mặt cái gì? Không phải
thích cô gái nhà người ta thì ngươi nhớ cái gì? Ngọc Phong Tử cắn răng.
“Dù sao cũng là cậu muốn tìm người nọ, đúng chứ? Đưa cậu đi ra
ngoài cậu cũng tìm không ra đâu! Với cái hình dáng bé nhỏ này của cậu,
cái công phu mèo quào này, còn muốn tìm người? Vừa ra đi không bị Zombie chặt ra ăn thì đã cảm tạ trời đất rồi! Ta nói không phải Zombie cấp
thấp, Zombie có thể sinh tồn ở đảo Mê Nha Độc này, đương nhiên không
phải thứ gì đơn giản rồi” Hừ, nhóc con, không thực lực còn không chịu
làm đồ đệ của ông, trời muốn làm đồ đệ của ông cầu xin ông còn chưa đáp
ứng đâu!
“...... Không được! Tôi vẫn muốn thử lại!” Bạch Hi bước ngang, đi nhanh ra bên ngoài.
“Được lắm, tiểu gia hỏa, đừng khóc van xin ta đến nhặt xác nha ~~” Phía sau
truyền đến câu nói bay bổng của Ngọc Phong Tử, tiếng cười nhạo trêu tức
truyền đến rõ ràng vào trong tai Bạch Hi.
Cước bộ của Bạch Hi dừng một chút.
A? Có hi vọng. Hai mắt Ngọc Phong Tử híp lại, bên miệng tạo nên một nụ cười đáng khinh.
“Bịch bịch.” Dừng lại ngắn ngủi một lúc, Bạch Hi đột nhiên hướng ra phía ngoài chạy đi.
Ta nhổ vào......! Đi thật à? Ngọc Phong Tử có chút xúc động nhớ nhung muốn ngã xuống đất.
“Thật đúng là tiểu gia hỏa khiến người ta phải lo lắng, ai......” Không trách được, ai bảo hắn càng ngày càng nhìn trúng cậu bé quật cường này cơ
chứ. Nhỏ yếu không thành vấn đề, ai cũng có lúc có nhược điểm, không sợ
nhỏ yếu, có thể là kẻ ngu xuẩn, nhưng cũng có thể là kỳ tài. Ngọc Phong
Tử lặng lẽ đi theo phía sau Bạch Hi.
Bạch Hi rời khỏi đỉnh núi
liền dừng ở một chỗ đất trống, miếu thờ kia hẳn là dùng vật liệu đặc
biệt gì đó xây nên, ở gần căn bản không cảm giác chướng khí tồn tại.
“Hô...... Sắp đến rồi.” Vừa rời khỏi sự bảo vệ của miếu thờ, Bạch Hi tập trung
tinh thần nhìn chướng khí đỏ rực bao phủ khắp ngọn núi.
“Hít......” Bạch Hi nhíu mày, lúc này đây rõ ràng cảm nhận được chướng khí xâm nhập vào trong cơ thể.
Nỗ lực khống chế luồng khí màu trắng xung quanh mình đối kháng với chướng khí màu đỏ kia.
Nhưng chướng khí lại bao phủ toàn bộ ngọn núi, luồng khí trắng trên người
Bạch Hi tản ra so với đám chướng khì này thật sự là rất ít ỏi. Đã không
thể chủ động công kích nó, như vậy cậu tự bảo vệ mình là được! Bạch Hi
vận động luồng khí màu trắng bao bọc xung quanh người không để lộ ra chỗ hở nào, rõ ràng là tạo hình thành bộ áo giáp màu bạc trắng?!
Này...... Bạch Hi cũng có chút giật mình, chính mình muốn dùng luồng khí màu
trắng này bảo hộ thân thể, do đó nghĩ tới áo giáp, kết quả luồng khí màu trắng thật sự biến thành áo giáp?!
Không, nó cũng không phải
thực sự là áo giáp, nhanh chóng áp chế kinh ngạc trong lòng, Bạch Hi
bình tĩnh nhìn kỹ chiếc áo giáp trên người, bên ngoài vẫn là sương mù
màu trắng, chứng tỏ chiếc áo giáp này vẫn là bằng khí! Chỉ là theo Bạch
Hi điều khiển nên có độ dày như áo giáp mà thôi, khí thể khi bị đè ngưng tụ sẽ tạo thành hình chiếc áo giáp, đồng thời cũng có tác dụng phòng
hộ!
Tiểu gia hỏa này không tệ lắm...... Cư nhiên dẫn phát được dị năng rồi cụ tượng hóa? Chuyện này không phải ai cũng có thể làm được,
cụ tượng hóa dị năng chính là có thể thông qua tưởng tượng của mình mà
thay đổi hình dạng khí thể, do đó biến hóa ra thứ gì đó giống như thật.
Tiểu gia hỏa này sẽ không phải là một kỳ tài chứ? Dễ dàng dẫn phát dị
năng như thế. Chẳng lẽ là do lần trước bị uy hiếp tới mạng sống mà thúc đẩy lần thứ hai dị năng bộc phát?
Cậu ta hẳn là chưa phát hiện ra mình có thể dẫn phát dị năng thì phải?
Chỉ có nhân tài có nhạy bén có thể cảm nhận được lúc dẫn phát dị năng thì
sẽ cảm nhận được sự thay đổi của đất trời...... Bởi vì Dị Năng Giả có
thể từng bước một tiếp cận gần với thiên nhiên, kẻ nào sở hữu dị năng
dẫn phát, ai thấy cũng đều sẽ sinh ra lối suy nghĩ sợ hãi! (Đoạn này đã
được lược bớt vì tác giả viết cái gì không hiểu, cho nên ta viết theo ý
hiểu của ta )
Ngọc Phong Tử từ một nơi bí mật gần đó nhìn Bạch Hi, này đối cậu ta mà nói e là vẫn còn sớm, phải xem tạo hóa của cậu ta đã, có thể tiếp xúc được
tình cảnh kia không đã.
Tiểu gia hỏa này thật sự là càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy hứng thú......
Bạch Hi khống chế luồng khí ngưng tụ ra áo giáp lúc đậm lúc nhạt, đột nhiên bùm một tiếng! Áo giáp nổ tung?!
Ta nhổ vào...... Này...... Là chuyện gì thế? Áo giáp nổ ư? Tiểu gia hỏa này hẳn là ngất đi thôi?
Ngọc Phong Tử vội vàng đi đến bên cạnh Bạch Hi đang nằm trên mặt đất, vươn hai ngón tay thăm dò hơi thở.
“Vẫn còn may......” Ngọc Phong Tử ôm Bạch Hi lên.
“Đã nói làm sao có thể dễ dàng dẫn phát dị năng như thế mà, hóa ra là tiểu
tử này đánh bậy đánh bạ mà ngưng tụ được ra, kết quả giữ không được, áo
giáp lúc đậm lúc nhạt do năng lượng hỗn loạn mà tự nổ tung, nhưng hắn
vẫn cảm nhận rõ ràng trời đất rung chuyển...... Chuyện gì thế?”
Ngọc Phong Tử nhìn kỹ tay của Bạch Hi.
Sắc mặt tái nhợt, trên da có một vài miệng vết thương nho nhỏ.
Cũng đâu có chỗ nào kỳ lạ?
Ngọc Phong Tử nắn xương Bạch Hi, mạch tượng vẫn bình thường, không có chỗ nào không thích hợp cả.
Như vậy rốt cuộc là cõ chỗ nào không đúng đây......? Ngọc Phong Tử vuốt cằm.
“Haixzz...... Đây không phải là sở trường của hắn, xem ra phải tìm lão bằng hữu hỗ
trợ thôi.” Ngọc Phong Tử tự nói ôm Bạch Hi đi đến miếu thờ.
Ngày đó năng lượng của Bạch Hi nổ mạnh, thương thế còn nặng hơn so với trong tưởng tượng.
Đã nhiều ngày Ngọc Phong Tử bôn ba ở đảo Mê Nha Độc, đảo chia làm bốn đảo
nhỏ ở Đông Tây Nam Bắc, hiện tại trừ bỏ hắn ra, Phỉ Nhi, và Bạch Hi có
lối suy nghĩ của con người, thì cũng chỉ còn lại người kia thôi.
Ngọc Phong Tử đang tìm một người.
Nói đúng hơn là một yêu tinh.
Đó là một yêu tinh không nên tồn tại trong thế giới này, là nghịch thiên, bản thể là Thụ Yêu.
(Thụ Yêu: Cây thành tinh.)
Yêu? Ngọc Phong Tử cười nhạo. Trên đời này căn bản không có yêu, đó là do
người xưa tưởng tượng ra mà thôi, nhưng nó thật sự tồn tại, lại khiến
người ta không thể không tin tưởng yêu tinh có tồn tại. Có lẽ trong thời xa xưa thật sự có yêu? Hiện tại chỉ còn một? Ngọc Phong Tử không thể
nào biết được.
Nó kỳ thực là một cây đại thụ trong thôn, không ai cảm giác rằng nó không bình thường ở chỗ nào, Ngọc Phong Tử cũng không
ngoại lệ, nhưng lúc trời đất thay đổi cũng chính là lúc Dị Năng Giả xuất hiện theo lời tận thế đã tiên đóan.
Miếu thờ rộng lớn, đảo Mê
Nha Độc mênh mông, cũng chỉ còn lại hắn là Phỉ Nhi ở lần đó bị con mèo
cào khiến không thể thăng thiên, bây giờ mặc dù Phỉ Nhi đã trở thành
miêu nữ có tai mèo đuôi mèo nhưng vẫn giữ thói quen và ký ức của con
người, tính cách cũng từ tiểu tiên nữ an tĩnh hiền thục biến thành miêu
nữ hỉ nộ vô thường như bây giờ. Nhưng Phỉ Nhi vẫn cứ là xinh đẹp thiện
lương nhất, Ngọc Phong Tử rất tin tưởng điều đó. Nói chính xác
hơn là Cẩu Oa hắn tin tưởng điều đó.
Cẩu Oa bước chậm trong thôn
không có lấy một bóng người. Haixx. người trong thôn đã được tộc nhân
Phi Thiên mang đi, chỉ còn lại khu đất trống mà thôi. Duy nhất còn lại
đó chính là cây đại thụ từ lúc hắn bắt đầu có trí nhớ kia.
(Tộc nhân Phi Thiên ở đây là những người thăng thiên thành công)
“Ai......” Thở dài một tiếng, dựa vào cây đại thụ xếp bằng.
“Không thể tu tiên, không thể bảo vệ người con gái mình yêu, còn có ta để làm
gì......?” Dứt khóat một đường đâm vào cây đại thụ chết đi cho rồi.
Cẩu Oa vuốt ve vỏ cây, cái cây cũng không biết đã sống được bao lâu, cảm xúc tuy thô ráp nhưng không mục nát.
“Cây này hẳn là sẽ sống được thêm không ít năm nữa.” Khuôn mặt thiếu niên rõ nét, ngây thơ không biết tương lai ở phương nào.
Mệt mỏi tràn ngập trong lòng, khổ sở sao? Không, nhiều năm như vậy đã thành thói quen. Tức giận sao? Không, tức giận cũng vô dụng.
Thiếu niên chậm rãi khép mi mắt lại, ngủ một giấc...... Ở trong giấc mơ không gì không làm được. Cái thế giới lạnh lẽo này trừ bỏ có thể cho mình vô
lực còn có cái gì đây?
Không thể thay đổi vận mệnh......
Ủa? Giấc mộng lần này hình như có cái gì đó là lạ.
“Ầm ầm!” Bầu trời tối đen, một tia chớp quẹt ngang chân trời đánh trúng gốc cây nhỏ.
Đó là cái gì? Cẩu Oa muốn lại gần, nhưng mặc kệ đi như thế nào vẫn cứ ở
tại chỗ giẫm chận không thể lại gần cảnh vật giống như đang ở ngay trước mắt.
Tia sét kia sau khi bổ xuống trời liền sáng sủa
lại, sau đó rất nhanh vùng đất hoang vu biến thành thôn xóm
tràn ngập nhân khí.
Ồ? Đó là ta sao......? Cẩu Oa có chút kinh
ngạc, chợt lóe lên cảnh tượng chính là hắn lúc còn nhỏ, bởi vì không thể tu hành mà lúc nào cũng một mình, một người ăn cơm, một mình ngủ, một
mình, nhìn Phỉ Nhi từ phía xa...... Không có ai nguyện ý đi chung cùng
hắn, ngoại tộc không thể tu hành, ai sẽ cho hắn một nụ cười
chứ?......Nhưng mà Phỉ Nhi thì có.
Phỉ Nhi...... Vừa nhớ đễn cô gái vị số phận trêu đùa liền đau xót trong lòng.
Lúc này cảnh tượng dường như đến điểm kết thúc.
Cẩu Oa phát hiện mình có thể cử động, nhưng bên cạnh hắn cũng chỉ còn cái cây này.
Đây là cây đại thụ trong thôn ư......? Chẳng lẽ là nó khiến mình mơ thấy giấc mơ kia? Đó là cái gì thế?
Cẩu Oa có rất nhiều nghi vấn, nhưng hỏi một cái cây? Cẩu Oa muốn cười, một cái cây sẽ trả lời hắn sao?
“Tiểu tử, vứt bỏ hoàn tòan sự khinh miệt bản tôn trong cái đầu của ngươi đi cho ta!” Thình lình có một giọng nói.
“Ai? Ai ở trong giấc mơ của ta?” Cẩu Oa có chút mê hoặc, đây không phải là giấc mơ của hắn ư?
“Là ngươi đang ở trong không gian do ta tạo nên.” Lại là giọng nói đó.
“Ngươi ở nơi nào vậy, chỉ nghe giọng nói mà không thấy người đâu, không tính
là anh hùng hảo hán!” Cẩu Oa có chút kinh nghi cùng xấu hổ. Hắn đã yếu
kém đến mức nào dao? Ngay cả bị không gian mê hoặc cũng không có cảm
giác? Haizzz...... Cẩu Oa cười khổ.
“Nói bậy bạ cái gì đó? Tiểu tử, ngươi là đang khinh nhờn bản tôn sao?!”
Cẩu Oa đột nhiên bị kéo người lại, ngẩng đầu lên.
“Làm gì thế? Yêu quái a!!!” Phát hiện vật thể khiến mình xoay người lại là một cái cây! Cẩu Oa kinh hoảng lên.
“Kêu cái gì mà kêu.”
Cây không thể nào có biểu cảm...... Cẩu Oa cảm mình phát điên rồi.
“Ngươi không phải suy nghĩ muốn chết đều có sao? Thì sợ cái gì?” Thanh âm ung
dung, giống như có một chòm râu đang đung đưa ở phía trên cây dây leo
kia.
Há miệng?! Cẩu Oa cảm thấy mình bị hù chết chứ không phải bị giết chế!
“Ngươi rốt cuộc là thứ gì thế?!” Cẩu Oa rống to.
“Bản tôn là yêu.” Cây già đung đưa chòm râu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT