“Vù.” Một cơn gió thổi qua, binh lính thấy một cô gái mặc áo trắng với mái tóc đen lướt nhanh qua mắt mình, là cô gái vừa mới nhảy xuống ư? Cô ấy đã trở lại? Đầu óc tên binh lính có chút choáng váng, vừa thấy vui vẻ vừa thấy kỳ lạ, sau một hổi hoa mắt chóng mặt đã hạnh phúc rơi vào mộng đẹp.

Phạn Phạn trầm mặc nhìn về phía nơi cô và Bạch Hi tách ra.

Bạch Hi đâu? Cậu ta, không thấy!

“Meo meo, Tiểu Bạch Hi, làm thế nào mà cậu ngủ mãi thế?” Phỉ Nhi chọc chọc hai má Bạch Hi.

“Ưhm......” Bạch Hi cau mày tỉnh lại.

Mở to mắt, nhất thời trong mắt tràn ngập sự ngạc nhiên, chuyện gì thế này?

Ừm...... Bầu trời rất xanh, đồng cỏ cũng rất xanh, không khí rất trong lành.

Nhưng chỗ này không phải là chỗ cậu sống thì phải? Thế giới của cậu làm sao sẽ có nơi đẹp như tiên cảnh thế này cơ chứ?!

“Đây là đâu?!” Bạch Hi vội vã hỏi Phỉ Nhi.

“Chỗ này hả, gần đảo Mê Nha Độc. Tiểu Bạch Hi không nên tùy tiện chạy loạn nếu không sẽ chết đấy.” Phỉ Nhi dịu đàng cười một cách đáng yêu.

Bạch Hi có chút giận dữ, rõ ràng đang nói chuyện với chị ta, đột nhiên liền mất đi ý thức, khi tỉnh lại khi lại thì ở nơi này, trước không thôn xóm sau không nhà trọ! Rõ ràng chính là chuyện tốt mà cô gái trước mắt này đã làm!

“Chị muốn thế nào?” Bình tĩnh, bình tĩnh, Bạch Hi hít sâu một hơi. Cô gái này nhất định có mục đích, như vậy, thỏa mãn mục đích của cô ta, thì có lẽ cậu sẽ rời khỏi đây được.

Nhất định bây giờ Phạn Phạn rất lo lắng...... Vừa nghĩ tới Phạn Phạn, tâm tình vừa mới bình ổn lại được lại loạn cả lên!

Vì sao cậu lại đến cái nơi quỷ quái này! Hại cậu không tìm thấy Phạn Phạn, cậu còn có một con sủng vật nữa cơ mà! Nghĩ đến Bạch Tiểu Hoa, bình thường hay dính lấy cậu, trừ bỏ đi ngủ ra thì đều ở bên cạnh cậu, bỗng nhiên không gặp, liệu cái đồ ngốc kia có tuyệt thực hay không?

Sự bực tức rốt cục không nhịn nổi nữa, trong đôi mắt trong veo kia bắt đầu ứa nước mắt.

“Tiểu Bạch Hi, Tiểu Bạch Bạch, Tiểu Hi Hi, cậu đừng khóc mà. Có chị ở đây.” Phỉ Nhi ngây ngẩn cả người, trong lòng tự thầm nói tôi cũng chẳng phải lừa bán cậu, cậu khóc cái gì, tôi còn chưa làm gì cậu đâu.

“Ai khóc!” Bạch Hi sịt mũi một cái đem nước mặt sắp tràn ra hốc mắt thu trở về.

“Rốt cuộc chị muốn thế nào?” Vành mắt có chút đỏ lên, Bạch Hi nhìn cô gái tai mèo kia.

“Ôi, đừng nhìn chị như thế, khiến lòng chị tan nát mất thôi.” Phỉ Nhi yếu ớt giống như vô lực, kỳ thật lại mang theo sức lực rất lớn ôm Bạch Hi vào trong ngực. Mắt nhìn thấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át sắp áp xuống , Bạch Hi mãnh liệt giãy ra.

“Làm gì làm cái gì thế! Nói chuyện thì cứ nói, động cái gì mà động!” Bạch Hi có chút sợ hãi lại có chút xấu hổ, miệng nói lảm nhảm mấy câu.

Cô gái tai mèo Phỉ Nhi tóm lấy Bạch Hi, đi đến trước mặt Bạch Hi đột nhiên cúi người, bộ ngực mềm mại áp lên trên người Bạch Hi.“Em trai nhỏ, muốn đi theo chị hay không?” Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng Bạch Hi.

Bạch Hi có chút hoảng hốt, chị ta đang tính chơi trò gì thế? Mỹ nhân kế?!

“Ta thấy cậu ấy vẫn nên đi theo ta thì hơn.” Đột nhiên xuất hiện một giọng nói khác.

“Đạo sĩ thối! Lại là lão!” Phỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi.

“Lãolại dám cướp người đàn ông tôi nhìn trúng sao?!”

“Ê ê, đây không thể nói là cướp được, em trai này còn chưa đáp ứng đi theo cô đâu.”

“À? Em trai Bạch Hi, em đừng bị vẻ ngoài của tên đạo sĩ thối này đánh lừa, đi theo chị em sẽ được ăn ngon mặc đẹp và cung phụng, còn tên đạo sĩ thối kia một nghèo hai trắng hơn nữa còn là kẻ thích trẻ con nữa đấy!”

“Con mèo đáng chết, không cho phép phỉ báng ta! Cậu bé, theo ta hay là theo ả, cậu tự quyết định đi.”

“Ai tôi cũng không theo!” Hai người này rốt cuộc cũng để cho Bạch Hi lên tiếng.

“Không thể được, nếu cậu ta đã nói như vậy, vậy thì theo ta đi!” Nói thì chậm, nhưng hành động thì nhanh, tên đạo sĩ phất tay một cái, Bạch Hi đã bị cuốn vào trong ống tay áo rộng rãi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

“Con mẹ nó!” Phỉ Nhi nhịn không được nói tục một câu.“Thối đạo sĩ! Thù này lão nương mà không báo thề không phải là phụ nữ!!!”

“Bịch.” Bạch Hi rớt xuống đất.

“Ông là ai?” Bạch Hi nhíu chặt mày, sao lại thế này? Đầu tiên là miêu nữ Phỉ Nhi, hiện tại lại tới một đạo sĩ nữa?

“Hòa thượng ta là......”

“Đợi chút, ông không phải là đạo sĩ sao?” Làm cái gì thế, đến cùng là hòa thượng hay là đạo sĩ.

“Ấy kìa, anh bạn nhỏ đừng bắt bẻ chi tiết nhỏ nhặt này, bần đạo ta......” Râu trắng che kín bộ mặt của lão đạo sĩ khiến Bạch Hi nhìn không ra vẻ mặt của ông ta, mấy năm liên tục nhìn cũng không thể nhìn ra.

Người này, thâm tàng bất lộ...... Trong lòng Bạch Hi có chút căng thẳng.

Lão đạo sĩ dong dong dài dài nói một đống nhưng Bạch Hi một câu cũng không nghe lọt, vẫn cứ đắm chìm trong ưu thương khi phải rời xa Phạn Phạn.

“Này, em trai nhỏ, cậu đang nghĩ gì thế?” Tên đạo sĩ hình như cảm thấy mình nói nửa ngày trời mà không có người hé răng, có chút ngồi không yên muốn khiến Bạch Hi trả lời.

“Cái gì?” Bạch Hi phục hồi lại tinh thần.

“Rốt cuộc ông bắt tôi làm gì? Miêu nữ vừa rồi cũng thế, các người có mục đích gì. Tôi muốn trở về, có người đang chờ tôi.” Nói xong Bạch Hi không khỏi có chút sốt ruột, Phạn Phạn nhất định đang chờ cậu trở về!

“Em trai nhỏ này, cậu đừng vội, đến đây, uống một ngụm trà trước cái đã.”

Bạch Hi lúc này mới thấy nơi nàỳ là một ngọn núi, xa xa dãy núi nhấp nhô với sương trắng mù mịt, đúng là một tiên cảnh.

“Lịch Zombie năm 178 hôm nay còn có thể có nơi đẹp như thế ư?......” Bạch Hi thì thào tự nói.

Mà lão đạo sĩ cảm thấy cơ hội đã đến liền chen vào nói.

“Em trai nhỏ này, cậu không biết là đúng rồi. Đây là đảo Mê Nha Độc, chất độc bao quanh bốn phía, trước khi xuất hiện Zombie căn bản không có người phát hiện ra chỗ này. Nhưng sau khi Zombie xuất hiện, mọi người mới dần dần phát hiện ra điều kỳ lạ mà trước kia chưa bao giờ thấy, nhưng nơi này có ưu việt của nó, thì tự nhiên cũng có mặt hại của nó. Có bản lĩnh, cậu thu phục nơi này, thành lập khu an toàn của cậu. Không bản lĩnh thì cứ nhìn cho đỏ mắt đi.” Đạo sĩ hình như có chút đắc ý.

“Đảo Mê Nha Độc này cũng là một trong những nơi kỳ lạ được phát hiện, chỗ ưu việt của nó như cậu thấy đấy, cảnh sắc tuyệt đẹp, điều kiện sung sướng, đúng không. Nhưng độc vật nơi này lại quá nhiều, không thích hợp cho con người ở lại. Ngay cả Zombie cũng không có, cho nên rất an toàn. Vì thế, nơi này là thiên hạ của tôi, ha ha ha ha......” Lão đạo sĩ ngửa mặt lên trời cười to nhưng một lát sau liền xấu hổ mà dừng lại.

Tiểu gia hỏa này làm sao thế nhỉ? Một chút cũng không động tâm?! Chẳng lẽ là hắn nói không rõ ràng ư? Nơi này không có Zombie mà, ngay cả khóe miệng đáng ghê tởm của nhân loại cũng không có, ngươi nha giả bộ trầm mặc cái gì??

Đạo sĩ mặt không biểu cảm nhìn Bạch Hi, giả vờ mà thôi, ông nói dễ nghe ngươi không nghe, như vậy......

Bạch Hi mở miệng “Tôi chỉ muốn biết ông, miêu nữ, vì sao muốn đưa tôi đến nơi này.”

Vẻ mặt lão đạo sĩ đứng đắn vô cùng giống như đã cứu vớt cả loài người!

“Ta cứu cậu.” Đạo sĩ nghiêm mặt.

“Biết không?”

“Ả miêu nữ kia hiện tại đang ở thời kỳ động dục, ả muốn đàn ông, nhìn trúng cậu, cho nên...... Mà ta bảo hộ thiếu nam! Các cậu là bông hoa của thế hệ sau cơ mà!”

“Cám ơn ông.” Bạch Hi có chút ngoài ý muốn, thời kỳ động dục? Này...... Lý do này, được rồi rất mạnh mẽ.

Thế nào? Cảm kích ta thì báo đáp ta đi! Đạo sĩ nghĩ thầm.

“Nhưng tôi có thể xin ông đưa tôi trở về hay không? Tôi ......” Nói tới đây Bạch Hi lại có chút mờ mịt, Phạn Phạn xem cậu là cái gì? Người nhà? Hay bạn bè?

“À, anh bạn nhỏ thân mến, tại sao cậu phải rời đi cơ chứ? Miêu nữ có thể vẫn đang ở gần đảo Mê Nha Độc đấy, nếu cậu mà đi ra sẽ bị ả bắt lại, lần này ả ta nhất định sẽ không nương tay mà nhanh chóng làm hao tinh khí của cậu khiến cậu mệt mỏi và chết đi đấy!”

Tên đạo sĩ này nói cũng có vài phần đạo lý, nhưng mà......

“Vì sao ông muốn cứu tôi? Tôi chết hay không hình như cũng không có quan hệ gì với ông?” Đạo sĩ sẽ có lòng tốt cứu người? Bạch Hi không tin tưởng cho lắm, chưa nói đến tướng mạo của ông ta trông rất giống kẻ xấu, hơn nữa phía sau miếu thờ này lại không có một bóng người, càng khiến cho cậu rất nghi ngờ! Chẳng lẽ ông ta cũng là yêu quái, dị thú ăn thịt người? Vậy chẳng phải mới ra khỏi hang hùm liền vào phải miệng cọp hay sao!

“Bởi vì...... Đạo sĩ ta......” Lão đạo sĩ râu bạc giờ phút này hướng về phía dãy núi với vẻ bí hiểm.

“Đạo sĩ ta...... Thích miêu nữ.”

Gì?! Đạo sĩ thích miêu nữ?

Cái gì? Lão đạo sĩ tóc bạc này lại có khả năng thích cái miêu nữ yêu mị vô cùng kia sao?

Không phải là cậu đang nghe lầm đó chứ? Bạch Hi chớp chớp mắt. Đạo sĩ không phải hẳn là hàng yêu phục ma sao?

“Ông nói xấu chị ta như thế, vừa găpk mặt liền cãi nhau, ông mà thích chị ta?”

“Vì sao lại không! Hừ, nhân loại đều là giống loài giơ bẩn, những năm gần đây ta đã gặp rất nhiều, vì quyền thế tiền tài, cái gì cũng có thể làm. Còn chưa bằng một nửa miêu nữ của ta đâu, chỉ có rất ít một nhóm người coi như đạt tiêu chuẩn, ta quyết không thể cho loài người các ngươi nhúng chàm miêu nữ của ta!”

“Tiểu gia hỏa như cậu chưa dứt sữa, chưa đủ lông đủ cánh không thể lý giải được đúng không?”

“Pháp danh của lão nạp, Vong Vong Vong, đời ngừời có chuyện gì mà không thể quên được? Cuối cùng cũng sẽ thành cát bụi, đất về với đất.”

Đạo sĩ râu bạc há mồm nói, Bạch Hi nghe như lọt vào trong sương mù, ông đạo sĩ này chuyển đề tài cũng quá nhanh đi?

Đạo sĩ râu bạc không để ý tới ánh mắt của Bạch Hi, trong sương khói lượn lờ trên ngọn núi, ký ức chợt ùa về.

“Nhớ năm đó hòa thượng ta cũng như cậu là một tiểu gia hỏa mới ra đời.

Hòa thượng ta được sinh ra tại đây, ở đảo Mê Nha Độc này, tộc của chúng ta có một cái tên rất thần linh - Tiên tộc, khi đó còn chưa có Zombie đâu, mỗi người đều lấy tu tiên làm mục tiêu.

Nhưng hòa thượng ta lúc đó là ái, là một thanh niên trai trẻ lỗ mãng không có thiên phú tu tiên......”

Bạch Hi có chút giật mình nhiên, tu tiên? Cậu chưa bao giờ nghe nói tới, chẳng lẽ hòa thượng...... Bạch Hi đưa mắt nhìn đạo sĩ một cái.

Là tiên nhân?

Không thể nào, làm sao có thể, tiên nhân không đều phải là tiên phong đạo cốt, ít nhất cũng phải thanh tú tiêu sái! Còn lão đạo sĩ này, nhìn thế nào cũng không giống. Miệng toàn nói mấy lời mê sảng, rõ ràng không phải đầu trọc, lại tự xưng mình là hòa thượng, rõ ràng không có khoác áo cà sa, lại tự xưng là lão nạp? Lối suy nghĩ này cũng quá phóng khoáng đi. Nói là thần kinh có chút vấn đề thì cậu ngược lại còn có thể tin tưởng một chút.

“Nhưng mà thiếu niên trẻ trâu, cũng động xuân, khi đó tiểu Phỉ Nhi, cũng là một tiên tử chưa xuống núi, chưa bao giờ tiếp xúc với loài người.

Tiểu Phỉ Nhi làm cho đàn ông trong tộc ta từ thiếu nam 9 tuổi cho tới ông già 89 tuổi say như điếu đổ, mà hòa thượng ta tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng ta chỉ là một tiểu tử ngay cả thiên phú tu tiên cũng không có, làm sao có thể chiếm được cảm tình của tiên tử đây?

Ta than thở, ngày qua ngày mong muốn tu tiên đến mức nuốt khí mà sống, bơi trong lòng đất.

Muốn đặc biệt ưu! Lão tử chính là không thể tu tiên! Vì sao? Vì cái lông ấy!!”

Nói tới đây đạo sĩ râu bạc có chút phẫn nộ.

“Đám người kia, dưa vẹo táo nứt cũng có thể tu hành, sao Cẩu Oa ta ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái mà không thể tu?!”

Ách...... Cái kia...... Có phải ông đã bại lộ cái gì hay không? Trong mắt Bạch Hi thoáng hiện ý cười.

Đạo sĩ râu bạc cũng phục hồi tinh thần lại, đầu tiên là xấu hổ, sau đó lại nghiêm mặt.

“Cẩu Oa là nhũ danh của bần đạo, sau khi bần đạo tu hành liền tự sửa lại thành tên Ngọc Phong Tử. Hừ, có phải rất hâm mộ không? Ha ha ha, tên của bần đạo không phải kẻ nào cũng có thể nghĩ ra đâu”

Này này...... Ngọc Phong Tử, Ngọc đồ điên, cảm phiền ngài đừng nghĩ đến những chuyện khác? Bạch Hi đen mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play