Edit + Beta: Snail

Trong sáu con chim cưu xám, có hai con là Luyện Khí tầng sáu, Quách Hạo tâm tư đen tối dẫn hai con cưu xám tới chỗ Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong.

Tiêu Cảnh Đình tung linh tháp, chụp một con cưu xám Luyện Khí tầng sáu bên dưới linh tháp, rồi lại liên thủ với Tiêu Kình Phong giải quyết một con cưu xám Luyện Khí tầng sáu.

Cưu xám cấp sáu một con đã chết, một con bị nhốt, cưu xám còn lại đương nhiên không thành vấn đề.

Quách Hạo nhìn Tiêu Kình Phong lưu loát giải quyết xong chiến đấu thì không khỏi có chút ngượng ngập.

Quách Hạo vốn nghĩ nếu hai huynh đệ Tiêu gia và cưu xám lưỡng bại câu thương, vậy hắn sẽ không cho hai người mặt mũi, Tịch Vụ cũng không cần chia cho hai người.

Không ngờ linh tháp của Tiêu Cảnh Đình lợi hại như thế, lập tức chụp lấy một con cưu xám cấp sáu, Tiêu Cảnh Đình ra tay quả thật phô trương giàu có, đập phù lục như không cần tiền, thoáng cái đã đập chết con cưu xám kia.

Vốn Quách Hạo cũng từng nghe nói chuyện Tiêu Cảnh Đình tiêu tiền như rác mua linh tháp, Quách Hạo vốn chỉ nghe nói linh tháp dùng để làm ruộng không tệ, không nghĩ tới cũng có thần hiệu vây khốn yêu thú.

"Hai vị Tiêu huynh thật lợi hại!" Quách Hạo thong dong cười nói, không chút chột dạ vì thủ đoạn trước đó mình dùng.

Tiêu Kình Phong lạnh nhạt liếc nhìn Quách Hạo, nói: "Dựa theo quy củ của đội lính đánh thuê, làm nhiều được nhiều, Tịch Vụ, bọn ta muốn hai phần ba."

Gương mặt Quách Hạo u ám, nói: "Vậy không hợp quy củ, trước đó chúng ta đã nói rồi."

"Lúc đó nói cũng không bảo ta và nhị ca phụ trách cả hai con cưu xám cấp sáu, Quách sư huynh, nếu ta và nhị ca có việc gì thì e rằng Tịch Vụ này, bọn ta không lấy được một phần nào nhỉ." Tiêu Cảnh Đình lạnh lùng nói.

"Tiêu tam thiếu nói đùa, ta cũng không biết làm sao cưu xám đều chạy sang chỗ hai vị, có thể là vì sức hút của hai vị lớn quá, thôi được, ta chỉ lấy một phần ba là được." Quách Hạo đáp.

Quách Hạo và đám người Luyện Khí tầng năm lấy linh thảo xong là đi, mấy người Luyện Khí tầng bốn như Tôn Miểu Miểu bị bỏ lại.

Tiêu Kình Phong nhìn linh tháp, hỏi: "Muốn thả con cưu xám đó không?"

Con yêu thú bị Tiêu Cảnh Đình chụp lấy kia đã tiếp cận Luyện Khí tầng bảy, nếu thả ra, nhất định còn có một trận đại chiến, trước đó, cũng may Tiêu Cảnh Đình phản ứng nhanh, nếu không, cục diện rất khó khống chế.

Tiêu Cảnh Đình cười nói: "Không cần."

"Co rút." Tiêu Cảnh Đình điều khiển linh tháp thu nhỏ lại, chim cưu bị Tiêu Cảnh Đình chụp trong linh tháp lại không có năng lực thu nhỏ, bị ép đến ngạt thở mà chết.

Tiêu Kình Phong tràn đầy kinh ngạc phát hiện khí tức của chim cưu đã không còn.

Tiêu Kình Phong ngây ngẩn nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Cảnh Đình, vẫn là đệ tinh mắt."

Trước đó, lúc Tiêu Cảnh Đình mua linh tháp, kỳ thật Tiêu Kình Phong cảm thấy có chút không đáng, lại không ngờ linh tháp của Tiêu Cảnh Đình chẳng những có thể giúp đỡ trồng linh dược, còn có kỳ hiệu bực này. Linh tháp này chỉ cần vây lấy linh thú không thể thu nhỏ, sau đó co rút lại là có thể ép chết yêu thú rồi.

Trừ yêu thú có huyết mạch đặc biệt ra, phần lớn yêu thú phải đến Trúc Cơ kỳ mới có năng lực phóng to thu nhỏ.

Tôn Miểu Miểu nhìn linh tháp của Tiêu Cảnh Đình đại hiển thần uy, ánh mắt lập tức có chút phức tạp.

"Kình Phong, Cảnh Đình, bây giờ các huynh thật lợi hại!" Tôn Miểu Miểu tiến lên tâng bốc.

Tiêu Kình Phong cười cười, đáp: "Cũng không có gì, cô có gặp người Tiêu gia nào khác không?"

Tôn Miểu Miểu lắc đầu, nói: "Không có. Sau khi vào bí cảnh, ta lập tức bị người ta đuổi giết, chạy thoát rồi ta vẫn luôn cẩn thận che giấu hành tung, sau đó lại gặp mấy người Quách Hạo kia."

"Đám người Quách Hạo nói có thể che chở bọn ta, có điều phải nộp thẻ thân phận làm thù lao, bọn ta đành giao ra."

"Những tên kia, ngoài miệng nói thật dễ nghe, nói sẽ bảo vệ bọn ta, kết quả, nhìn thấy linh thảo đã muốn đẩy bọn ta ra hấp dẫn yêu thú." Tôn Miểu Miểu không vui nói.

Nghĩ đến linh thảo Tiêu Cảnh Đình thu hoạch được, Tôn Miểu Miểu không khỏi có chút hâm mộ, Tịch Vụ có thể đổi Dưỡng Linh đan, Dưỡng Linh đan là thứ tốt đấy! Đáng tiếc, sau khi Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong thu lấy linh thảo cũng không có ý chia cho bọn họ một chút.

Tôn Miểu Miểu âm thầm thở dài, sau khi tiến vào bí cảnh, đầu tiên là bị đuổi giết, sau lại gặp phải đám người Quách Hạo, lúc chia thu hoạch, đám Luyện Khí tầng bốn bọn họ chỉ có thể đứng nhìn.

"Đường tẩu, kế tiếp tẩu có tính toán gì không?" Tiêu Kình Phong hỏi.

"Ta đi theo các huynh." Tôn Miểu Miểu không cần nghĩ ngợi nói.

Tôn Miểu Miểu vẫn luôn được nuông chiều đến lớn ở Tôn gia, vào Tiêu gia cũng không chịu bao nhiêu uất ức, nhưng tranh tài lần này, Tôn Miểu Miểu mới khắc sâu cảm nhận về sự hung tàn của thế giới này, đám người kia hoàn toàn không đặt cô trong mắt, mấy lần quanh quẩn bên bờ sinh tử, kiêu ngạo của Tôn Miểu Miểu đã sớm bị mài đi gần hết.

"Ta và nhị ca muốn đi vào chỗ sâu trong rừng tìm kiếm cơ duyên, dẫn theo cô không tiện." Tiêu Cảnh Đình lạnh nhạt nói.

Tôn Miểu Miểu có chút ai oán nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình không hề đổi ý, hắn và Tôn Miểu Miểu không có ân tình gì, ca ca Tôn Miểu Miểu còn từng muốn hại nguyên chủ, hắn cứu Tôn Miểu Miểu một mạng đã là cực hạn rồi. Trong rừng rậm nguy hiểm như vậy, ai cũng không thể cam đoan có thể toàn thân trở ra, hắn cũng không muốn dẫn theo một thứ phiền toái.

Tôn Miểu Miểu nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Tiêu Cảnh Đình, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột: "Cảnh Đình, huynh không quan tâm ta nữa rồi."

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu nói: "Lực bất tòng tâm, đường tẩu, nguy cơ nơi sâu trong rừng rậm có rất nhiều, cô tiến vào đó cũng không có chỗ gì tốt, ta và nhị ca không nhất định có thể lo cho cô được."

Theo như Tiêu Cảnh Đình biết, rừng rậm Bích Nguyệt này là một vùng đất phúc, trước kia còn có người phát hiện động phủ của tu sĩ bế quan tại đây, bí mật trên người hắn nhiều, đi cùng Tiêu Kình Phong đã là cực hạn, Tiêu Cảnh Đình cũng không muốn Tôn Miểu Miểu đi theo vướng chân vướng tay.

Nể mặt quan hệ thông gia giữa Tôn gia và Tiêu gia, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đưa Tôn Miểu Miểu đến một nơi bí ẩn rồi rời đi.

...

Sau khi thoát khỏi Tôn Miểu Miểu, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đi lung tung trong rừng rậm vài ngày nhưng không có thu hoạch gì.

Bảy ngày sau.

"Nguyệt Kiến thảo thể trưởng thành."

"Hồ Điệp Lan ba màu thể bán trưởng thành."

"Hoa Anh thảo thể bán trưởng thành."

"Thất Diệp Cát Tường thảo thể bán trưởng thành."

...

Tiếng thông báo liên tục vang lên bên tai Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình không khỏi có chút kỳ quái, linh thảo thông thường sẽ bài xích lẫn nhau, linh thảo trân quý thường sẽ không sinh trưởng cùng một chỗ, nhưng mà, ngọc bội một hơi phun ra hơn mười loại linh thảo khác biệt, vậy có thể là gặp được vườn thuốc rồi.

Tiêu Cảnh Đình không khỏi có chút kích động, vườn thuốc đấy! Gặp được một vườn thuốc chính là cơ duyên bằng trời!

Tiêu Cảnh Đình dựa theo chỉ thị của ngọc bội, đi tới trước một ngọn núi, tốn chút sức lực phá đi trận pháp che giấu tai mắt mọi người rồi đi vào trong một động phủ cùng Tiêu Kình Phong. Lúc Tiêu Cảnh Đình động thủ thì rất cẩn thận, chỉ phá hoại một chút, sau đó lại ngụy trang một ít, tránh cho những kẻ khác tìm đến.

"Cảnh Đình, làm sao đệ biết chỗ bên ngoài kia có ảo trận vậy?" Tiêu Kình Phong tràn đầy tò mò hỏi.

"Thuộc tính của đệ có mộc, chú ý tới linh khí hệ mộc ở nơi này rất nồng đậm, hẳn là có linh thảo cao cấp, nhưng lại không thấy gì cả, cho nên thử xem sao." Tiêu Cảnh Đình nửa thật nửa giả nói.

"Nơi này kín đáo như vậy mà chúng ta cũng tìm được, thật sự là cơ duyên bằng trời." Tiêu Kình Phong đầy hưng phấn nói.

Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đi vào bên trong sơn động, phát hiện có người mở một động phủ trong sơn động.

Trong động phủ có một phòng tu luyện, một vườn thuốc, một phòng điển tịch, một tu giả đã tọa hóa (ngồi chết) trong phòng tu luyện, Tiêu Kình Phong phán đoán tu giả kia hẳn đã tọa hóa một trăm năm rồi.

Bên cạnh tu giả tọa hóa có một ngọc giản, Tiêu Cảnh Đình biết tu giả tọa hóa tên là Vương Hóa Thành, là một tu giả hệ mộc, đã từng đạt đến Trúc Cơ kỳ, chỉ là lúc ở Trúc Cơ kỳ thì bị người ám toán, tu vi giảm mạnh, thọ mệnh cũng rút ngắn không ít.

Vương Hóa Thành vì trốn tránh kẻ thù, khôi phục tu vi nên mở một động phủ ngay trong núi Bích Nguyệt, lại trồng linh thảo, vừa tu luyện vừa chờ linh thảo trưởng thành. Đáng tiếc, người này không chờ được đến khi linh thảo trưởng thành thì đại hạn đã đến. Sau khi Vương Hóa Thành chết, linh thảo hắn trồng lại lục tục trưởng thành.

Vương Hóa Thành có tu vi Trúc Cơ kỳ, động phủ hắn chọn hiển nhiên không tầm thường, Tiêu Cảnh Đình phát hiện động phủ của Vương Hóa Thành được xây trên một linh mạch.

Linh khí trong động phủ vô cùng nồng đậm, trong động phủ còn có một thạch đàm, bên trong tích tụ rất nhiều linh nhũ.

Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong dứt khoát sửa chữa ảo trận ngoài cửa động một chút, lại thêm chút ngụy trang rồi bắt đầu tu luyện trong động.

Linh khí trong động phủ sung túc, lại có linh nhũ mở rộng kinh mạch điều dưỡng thân thể, hơn nữa hai người còn phát hiện một ít đan dược trên người Vương Hóa Thành. Dựa vào những thứ này, tu vi hai người tăng tiến vùn vụt, tiến vào Luyện Khí tầng bảy.

...

Tiêu Cảnh Đình chia linh thảo trưởng thành trong vườn thuốc cho Tiêu Kình Phong, lại âm thầm nhổ cấy một ít cây non vào trong ngọc bội không gian.

Tiêu Cảnh Đình phát hiện mặc dù ngọc bội không gian có thể thúc linh thảo trưởng thành, nhưng mà, thúc giục linh thảo sẽ khiến linh khí trong không gian giảm xuống.

Vì vậy, linh thảo ném vào trong ngọc bội không gian cũng không phải càng nhiều càng tốt. Ngọc thạch, linh thạch có thể đề cao trình độ đậm đặc của linh khí trong ngọc bội không gian, muốn thúc càng nhiều linh thảo thì phải kiếm càng nhiểu linh thạch, để số linh khí mà linh thạch cung cấp duy trì cân bằng với số linh thảo được đưa vào.

Tiêu Cảnh Đình phát hiện không ít đan dược cấp thấp trên người Vương Hóa Thành, nhưng lại không phát hiện bao nhiêu linh thạch, Tiêu Cảnh Đình đoán linh thạch đã bị Vương Hóa Thành dùng hết, mà đan dược, bởi vì cấp bậc quá thấp mới có thể may mắn tránh khỏi, dù sao Vương Hóa Thành từng là tu sĩ Trúc Cơ, sau khi tu vi giảm xuống cũng sẽ không quá yếu.

Thời gian hơn một tháng chẳng mấy chốc đã qua, chớp mắt đã đến lúc bí cảnh sắp đóng lại. Trải qua tu luyện không ngừng, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong thuận lợi trở thành tu giả Luyện Khí tầng bảy.

"Chúng ta mau ra ngoài đi." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, đáp: "Được."

Thời gian vừa đến, rừng rậm Bích Nguyệt sẽ bị đóng lại, chờ mở ra lần nữa chính là hơn mười năm sau.

Kỳ thật tài nguyên trong rừng rậm Bích Nguyệt rất phong phú, có vài người cam tâm tình nguyện lưu lại, chỉ là trước khi đóng kín rừng rậm, Hầu phủ sẽ phái tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến đây quét sạch, thanh lý tu giả chưa đi ra ngoài. Người lưu lại bị Hầu phủ phát hiện sẽ bị lấy hết tất cả thu hoạch, gặp trắc trở nên không ra ngoài được còn đỡ, ác ý lưu lại thì còn có thể bị trừng phạt.

Mấy nghìn tu giả tiến vào bí cảnh lúc trước chỉ còn một hai phần mười đi ra ngoài, rất nhiều người đều là đầu tóc rối bù.

Cũng có không ít người chiếm được cơ duyên trong rừng rậm, nhất phi trùng thiên.

Tiêu Kình Phong giao hết thu hoạch trên người cho Tiêu Cảnh Đình, mười vị trí đầu trong thi đấu đều đạt được một viên Băng Tâm đan, thời gian phía sau của Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đều dùng để tu luyện, cho nên căn bản không thể so sánh với những người động một tí đã lấy ra một xấp thẻ thân phận. Cũng may bọn họ đạt được không ít linh thảo trong vườn thuốc, linh thảo cao cấp có thể đổi không ít điểm.

Tiêu Cảnh Đình lưu lại ít nhất một phần cho mỗi loại linh thảo lấy được từ bí cảnh trong ngọc bội không gian, còn lại thì lấy ra đổi thành điểm, đổi lấy dược tề.

Sau khi Tiêu Cảnh Đình nộp thu hoạch lên trên thì đạt được vị trí thứ tám, đổi lấy một ít đan dược hữu dụng.

Vận khí của Tiêu Thanh Nham không tính là không tốt, cũng không tính là rất tốt. Tiêu Thanh Nham và người học viện Bích Phong tổ chức một đoàn đội, liên hợp tham dự săn thú, kết quả đi được nửa đường, bởi vì chia của không đồng đều bèn mỗi người một ngả. Tuy rằng Tiêu Thanh Nham dùng thủ đoạn đặc thù để tấn cấp Luyện Khí tầng sáu, nhưng dù sao cũng đã tấn cấp Luyện Khí tầng sáu, cho nên một đường đi tới, thu hoạch cũng không ít.

Chỉ là lúc rời khỏi bí cảnh, tên này gặp một tu giả Luyện Khí tầng bảy dẫn dắt một đoàn đội chuyên chặn tu giả muốn rời khỏi rừng rậm, Tiêu Thanh Nham bất đắc dĩ, dùng toàn bộ tài sản để bảo vệ tính mạng, thế nên lần thi đấu này không thu hoạch được gì, có điều tốt xấu gì cũng bảo vệ được tính mạng.

Lần này Tiêu gia chết không ít người, Tiêu Mộc Hồng không thấy tăm hơi, Tôn Miểu Miểu lại vẫn còn sống nhưng không có thu hoạch gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play