Lúc mặt trời lặn, Tiêu Kình Phong đóng cửa tiệm rồi đưa hai nhóc con về nhà Tiêu Cảnh Đình.
"Tam đệ đang làm cái gì trông ngon thế?" Tiêu Kình Phong hỏi.
"Đệ đang làm sủi cảo." Tiêu Cảnh Đình ra sức cán vỏ bánh, nói với đôi mắt tỏa sáng.
Tiêu Kình Phong tò mò hỏi: "Sủi cảo hử?"
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng vậy!"
"Đó là cái gì?" Tiêu Kình Phong hỏi.
"Là một loại đồ ăn đệ nhìn thấy trên sách cổ." Tiêu Cảnh Đình đáp qua loa.
Tiêu Tiểu Phàm lạch bà lạch bạch chạy tới bên người Tiêu Cảnh Đình, nhón chân nhoài người lên bếp lò, trong con ngươi tràn đầy mong ngóng.
Tiêu Cảnh Đình phát hiện người của thế giới này quan tâm đến chuyện tu luyện hơn hẳn mọi thứ, thức ăn trong những tửu lâu kia càng chú trọng bảo tồn linh khí hơn, không quan tâm nhiều tới mùi vị thức ăn cho lắm, kiếp trước Tiêu Cảnh Đình là một tên ăn hàng, vậy nên rất chướng mắt với việc này.
"Khẩu vị của Mộc An không tốt, cho nên đệ muốn làm chút đồ ăn ngon cho em ấy." Tiêu Cảnh Đình hây dô hây dô mà cán bột mì.
Tiêu Cảnh Đình liếm môi, thầm nghĩ: thế giới này ngay cả sủi cảo cũng không có, nhiều nhất chính là thịt nướng, tuy rằng ở thế giới này có vài người sở hữu kỹ thuật nướng thịt đến cao siêu thần sầu, nhưng ăn nhiều thì bao giờ cũng ngán tận họng, đến thế giới này lâu như vậy, hắn còn chưa từng được ăn sủi cảo đâu đấy.
Tiêu Kình Phong sờ sờ mũi mình, nhìn dáng vẻ ông chồng nhị thập tứ hiếu của Tiêu Cảnh Đình mà sâu sắc cảm thấy trước kia mình không làm tròn chức trách bao nhiêu, so với đệ đệ, dường như hắn không phải là một tướng công tốt nữa rồi.
"Cha đặc biệt làm cho mẫu phụ ăn ư? Nhưng mỗi lần cha đều ăn nhiều hơn mẫu phụ mà!" Tiêu Tiểu Phàm nghiêng đầu nói.
Tiêu Cảnh Đình liếc Tiêu Tiểu Phàm một cái, tức giận nói: "Đó là bởi vì mẫu phụ tụi con không ăn được bao nhiêu, lại không thể lãng phí, huống chi con cũng có ăn ít đâu!"
Tiêu Tiểu Phàm cười ngượng ngùng, gãi gãi đầu nói: "Mỗi ngày con làm nhiều việc tay chân lắm, con đói mà!"
Tiêu Cảnh Đình: "..." Được rồi, hắn đã sử dụng lao động trẻ em rồi, không thể lại để lao động trẻ em ăn không đủ no nữa.
"Hôm nay trong tiệm có chuyện gì xảy ra không?" Tiêu Cảnh Đình thuận miệng hỏi.
"Có ạ! Có ạ!" Tiêu Tiểu Phàm kích động đáp.
"Ồ, chuyện gì vậy?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Nhị bá đi tuyển người làm nhưng không tuyển được, nhị bá xoi mói quá đi thôi." Tiêu Tiểu Phàm nói.
Tiêu Cảnh Đình: "..." Tiêu Kình Phong còn đứng đây đấy, thằng nhóc thối Tiêu Tiểu Phàm này lại nói bậy nói bạ.
"Còn gì nữa không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Còn có người đến nói đại bá có bệnh." Tiêu Tiểu Phàm khua tay múa chân đáp.
Tiêu Cảnh Đình: "..." Tiêu Thanh Nham có bệnh ư?
Tiêu Cảnh Đình nhìn sang Tiêu Kình Phong, hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy ca?"
"Hôm nay Chu Khang Tề đến gây phiền phức, nói Tiêu Thanh Nham có thể thăng cấp Luyện Khí tầng sáu là bởi vì sử dụng Phá Linh đan."
"Đại bá cắn thuốc rồi, đại bá ngốc thật đó, con còn biết cắn thuốc không tốt đây này, vậy mà ổng còn đi cắn thuốc." Tiêu Tiểu Phàm nói với vẻ ghét bỏ.
Tiêu Cảnh Đình: "..." Uống đan dược không phải là cắn thuốc con ơi!
"Sớm vậy đã dùng đan dược có phải là không tốt không ca?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng là không tốt, sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này, có điều quả thực đan dược là thứ tốt, kỳ thực nếu như có đủ đan dược chèo chống thì dùng nhiều chút đan dược cũng không sao cả."
"Nghe nói ở vài địa phương tu chân cao cấp hơn, có một ít tu sĩ cấp thấp sở hữu tư chất không tốt có thể bắt đầu dùng các loại đan dược từ Luyện Khí tầng một tầng hai mà vẫn xông thẳng đến Trúc Cơ, có điều nơi này của chúng ta đan dược rất thưa thớt, hơn nữa, dùng đan dược vượt ải xong thì lần sau phải dùng đan dược cao cấp hơn mới qua cửa được, điều đó khiến cho tu vi sau này càng khó tăng trưởng hơn."
Tiêu Cảnh Đình suy nghĩ một chút, nói: "Phụ thân, mẫu thân hẳn không biết đi."
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Chắc vậy, có điều lời Chu Khang Tề nói cũng chưa chắc là thật."
Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Phàm, thầm nghĩ: tâm tư Tiểu Phàm nhà họ đơn thuần thật đấy, chuyện gì cũng không rối rắm nghi ngờ, chỉ biết có ăn ăn ăn, dù trời có sập thì thằng nhóc này chắc cũng chỉ cảm thán một câu: không được ăn nữa rồi.
Tiêu Kình Phong nhìn Tiêu Tiểu Phàm, trấn an: "Lát nữa thôi con, lát nữa là được ăn rồi."
"Nhị ca, đệ làm không ít, huynh gọi nhị tẩu tới ăn chung đi." Tiêu Cảnh Đình nói.
Vốn Tiêu Kình Phong đã có chút động lòng tà, nghe thấy lời Tiêu Kình Phong thì lập tức đồng ý.
Chờ Mộc Thư Vũ qua, sủi cảo đã lên bàn.
Tiêu Tiểu Phàm đang bưng chén, cắn sủi cảo, ăn say sưa.
Hứa Mộc An ăn sủi cảo, trong con ngươi không ngừng hiện vẻ kinh ngạc.
Tướng ăn của Tiêu Tiểu Đông vẫn xem như tao nhã, có điều tốc độ lại nhanh hơn Tiêu Tiểu Phàm một ít.
Đại khái là phát hiện Tiêu Tiểu Đông đã ăn đến chén thứ hai, Tiêu Tiểu Phàm ăn mà chân tay luống cuống, nước canh thỉnh thoảng văng lên mặt bàn.
"Cảnh Đình, đệ lợi hại thật đấy!" Đệ đệ này của hắn giờ thật sự có thể xem là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Bên chỗ Tiêu Cảnh Đình, người một nhà ăn sủi cảo say sưa, Tiêu gia bên kia đã sớm nổ tung rồi.
...
Đại phòng Tiêu gia.
"Tiêu Thanh Nham dựa vào đan dược lên cấp?" Tiêu Mộc Hồng hỏi Tôn Miểu Miểu.
Tôn Miểu Miểu gật đầu: "Đúng vậy!"
Tiêu Mộc Hồng nói với vẻ nham hiểm: "Ta nói mà, sao lại đột nhiên lên cấp, thì ra là vậy."
Tiêu Mộc Hồng thầm nghĩ: nếu như từ đây Tiêu Thanh Nham vẫn luôn đình trệ ở Luyện Khí tầng sáu, vậy vui dữ rồi, trong khoảng thời gian này, Tiêu Thanh Nham luôn nhìn hắn với tư thái tài trí hơn người, cái thá gì chứ! Chẳng qua là dựa vào đan dược đẩy lên thôi, có gì đặc biệt hơn người mà bày đặt.
"Chắc là hắn gạt Tiêu Lâm Phong làm chuyện này." Nếu Tiêu Lâm Phong biết thì nhất định sẽ ngăn cản.
Tiêu Mộc Hồng gật đầu: "Đan dược đã vào bụng rồi, hắn có phun cũng không phun ra được."
Tôn Miểu Miểu híp mắt, thầm nghĩ: Bởi vì Tiêu Thanh Nham tấn cấp tầng sáu, trong khoảng thời gian này Trịnh Bội Nhi rất ư là kiêu căng phách lối, lúc gặp phải cô thì luôn không nói lời hay ho gì, nếu bà cô kia biết Tiêu Thanh Nham dựa vào đan dược mà thúc tu vi lên thì vẻ mặt nhất định sẽ rất thú vị. Gần đây toàn xảy ra chuyện khiến cô bực bội khó chịu, cuối cùng cũng có chuyện có thể giúp cô thư thái chút ít.
"Hẳn là Tiêu Thanh Nham bị Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong dồn ép đến sốt ruột mới làm ra lựa chọn như vậy." Tiêu Mộc Hồng nói.
Tôn Miểu Miểu gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy."
"Có muốn nói tin tức này cho Tiêu Lâm Phong biết không?" Tiêu Mộc Hồng hỏi.
Tiêu Thanh Nham tấn cấp Luyện Khí tầng sáu, Tiêu Lâm Phong hận không thể chiêu cáo thiên hạ việc này, nếu như biết Tiêu Thanh Nham dựa vào đan dược thăng cấp thì nhất định rất thất vọng, chỉ là nếu vậy, nói không chừng lại có lợi cho Tiêu Cảnh Đình.
Tôn Miểu Miểu bĩu môi, đáp: "Chỉ sợ không cần chúng ta nói, chuyện này cũng đã truyền đến tai bọn họ rồi."
Tiêu Mộc Hồng suy nghĩ một chút, thầm nghĩ: Đúng vậy! Tiin tức của Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ còn nhanh nhạy hơn bọn họ nhiều.
...
Thư phòng của Tiêu Lâm Phong.
"Thanh Nham, con dựa vào đan dược thăng cấp ư?" Tiêu Lâm Phong nhìn Tiêu Thanh Nham, sắc mặt không tốt hỏi.
Tiêu Thanh Nham bực bội đáp: "Phụ thân, ai nói cho người biết vậy? Là nhị đệ hay tam đệ!"
Tiêu Lâm Phong nhìn gương mặt kiệt ngạo của Tiêu Thanh Nham, tức giận nói: "Con quan tâm nhiều vậy làm gì? Ta chỉ hỏi con có phải hay không?"
Tiêu Thanh Nham gật đầu: "Phải, kỳ thực dùng đan dược tấn cấp cũng chả sao cả, dù sao cũng đều là lên cấp, so đo nhiều vậy làm chi, đan dược này không phải ai cũng mua được, trong học viện giới hạn mỗi học viên chỉ có thể mua đan dược một lần thôi."
Tiêu Lâm Phong tức giận nói: "Ta và mẫu thân con đặt biết bao tâm huyết lên người con, sao con lại không biết tự yêu lấy mình vậy."
"Phụ thân, không phải con chỉ dùng một viên thuốc thôi ư? Có gì ghê gớm đâu chứ! Phụ thân, sao ngay cả yêu bản thân gì đó người cũng kéo vô đây vậy." Tiêu Thanh Nham có chút tủi thân nói.
Mặt Tiêu Lâm Phong đen lại: "Con còn không biết hối cải, con dùng đan dược gì hả! Phá Linh đan, sao con có thể dùng đan dược kia ở Luyện Khí tầng năm, muốn dùng cũng phải đến Luyện Khí tầng sáu mới dùng chứ."
Tiêu Thanh Nham híp mắt, nói: "Cũng chả chênh lệch bao nhiêu, kém một tầng thôi mà."
"Sao lại không kém bao nhiêu, sao con lại không biết suy nghĩ như vậy hả?" Tiêu Lâm Phong mắng.
Mặt Tiêu Thanh Nham sa sầm xuống, nói: "Phụ thân, có phải người cảm thấy con không có tiền đồ, hối hận vì đã bồi dưỡng trọng điểm con đúng không."
"Thằng khốn nạn này, cút ra ngoài cho ta." Tiêu Lâm Phong nỗi giận mắng.
Tiêu Thanh Nham xụ mặt, lui ra ngoài.
Vương Lộ nhìn Tiêu Lâm Phong giận điên lên thì thở ra một hơi, cũng không biết nên nói cái gì.
"Cái thằng khốn kiếp này, đã đến nước này còn trưng ra cái vẻ đó." Tiêu Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương Lộ nhìn Tiêu Lâm Phong nói: "Được rồi, ông bớt giận đi, ông có tức thêm cũng vô dụng, nếu lão đại thật sự không có triển vọng thì giúp đỡ lão tam cũng được mà, dù cho lão đại đã dùng Phá Linh đan thì tấn cấp Luyện Khí tầng bảy cũng không thành vấn đề, thực lực như vậy, ở nhà làm trưởng lão cũng đủ rồi."
Vương Lộ khẽ thở dài một hơi, Tiêu Thanh Nham vẫn là đứa con Vương Lộ thương yêu nhất, sau này phải vứt bỏ, Vương Lộ vẫn có chúc do dự, nhưng so với đứa nhỏ mình thương, Vương Lộ càng quan tâm đến sự phát triển về sau của gia tộc hơn.
Tiêu Lâm Phong sầm mặt, nói: "Trước kia ta định bụng lo cho nó ít nhất cũng đến Luyện Khí tầng chín, nếu việc đã đến nước này, vậy tùy nó đi."
...
Trịnh Bội Nhi đã sớm chờ ở bên ngoài: "Huynh sao rồi?"
Tiêu Thanh Nham lắc đầu, đáp: "Không có gì đâu, chỉ là phụ thân nghe chuyện linh tinh ở đâu rồi phát giận với ta, nhất định là nhị đệ, tam đệ nói gì đó với cha mẹ rồi."
Tiêu Thanh Nham nắm chặt nắm tay, sau khi trở lại học viện, Tiêu Thanh Nham cũng nỗ lực tu luyện một đoạn thời gian, sau đó phát hiện hiệu quả rất nhỏ.
Tâm tình Tiêu Thanh Nham vốn đã không tốt, lúc này còn có người không ngừng ghé vào lỗ tai hắn nói thầm, nói hai người đệ đệ của hắn lợi hại, không dựa vào gia tộc mà đã đến Luyện Khí tầng năm, còn tự tạo dựng một phần gia nghiệp.
Không như hắn, phụ thân mẫu thân đặt phần lớn tâm huyết trên người hắn, Tiêu Thanh Nham hắn mới thăng được lên Luyện Khí tầng năm, nếu cha mẹ hắn trọng điểm bồi dưỡng hai đệ đệ, vậy hai đệ đệ kia của hắn đã sớm là tu sĩ Luyện Khí tầng sáu rồi.
Tiêu Thanh Nham nghe mà không phục, trong cơn tức giận liền mua đan dược trong học viện dùng, quả nhiên tiến vào Luyện Khí tầng sáu.
Trịnh Bội Nhi có chút chần chờ hỏi: "Huynh thật sự dùng đan dược ư?"
Tiêu Thanh Nham nhìn vẻ mặt khẩn trương của Trịnh Bội Nhi, bất mãn nói: "Đúng vậy! Dùng rồi, làm sao hả?"
Trịnh Bội Nhi lắc đầu: "Không có gì."
Tiêu Thanh Nham hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhất định là Tiêu Cảnh Đình hoặc Tiêu Kình Phong nói ra nói vào chỗ phụ thân."
"Thanh Nham, ta nghe nói, dùng đan dược quá sớm thì về sau tu luyện sẽ rất trắc trở." Trịnh Bội Nhi lưỡng lự nói.
Tiêu Thanh Nham khoát tay áo, không thèm để ý nói: "Đừng lo, chỉ là cách nói dọa người mà thôi, kỳ thực ảnh hưởng không lớn."
Trong lòng Trịnh Bội Nhi có phần thấp thỏm không yên, trên mặt vẫn duy trì ý cười, nói: "À, ảnh hưởng không lớn là tốt rồi."
Tiêu Thanh Nham tức giận nói: "Phiền quá phiền chết được, ta đi trước đây."
Trịnh Bội Nhi nhìn bóng lưng rời đi của Tiêu Thanh Nham, hai mắt cô nhắm lại, sao cô lại gặp phải kẻ ngu ngốc như vậy chứ, chỉ sợ giờ Tiêu Lâm Phong đã giận điên lên rồi.
...
Tiêu Nhạc Vinh chạy ra, thấy sắc mặt khó coi của Trịnh Bội Nhi thì hỏi: "Mẫu thân, người không sao chứ?"
Trịnh Bội Nhi lắc đầu: "Không sao đâu con."
"Mẫu thân, thằng ngốc kia nói tam thúc ở nhà luôn làm đồ ăn ngon cho nó đấy." Tiêu Nhạc Vinh nói với vẻ ghen tỵ.
Trịnh Bội Nhi tức giận: "Ăn ăn ăn, con chỉ biết có ăn thôi."
Tiêu Nhạc Vinh bẹp miệng, tức giận nói: "Nhưng mẫu thân người trước đây nói, thằng ngốc kia là một tên đần, xách giày cho con cũng không xứng, nhưng giờ người ta ăn ngon mặc đẹp hơn con, tiền tiêu vặt cũng nhiều hơn con luôn."
Trịnh Bội Nhi bị Tiêu Nhạc Vinh nói mà có chút chột dạ, quả thực, giờ thằng ngốc kia sống tốt hơn con trai nhà mình nhiều.
Tiêu Nhạc Vinh liếc Tiêu Nhạc Phong một cái rồi ngượng ngùng ngậm miệng lại, Tiêu Nhạc Vinh là bá chủ một phương ở Tiêu gia nhưng lại sợ ca ca mình.
"Mẫu thân, sắc mặt ông bà nội không tốt lắm, phụ thân bị bọn họ gọi đến, có phải phụ thân làm chuyện gì không tốt không ạ?" Tiêu Nhạc Phong hỏi.
Trịnh Bội Nhi lắc đầu: "Không có."
"Nhưng con nghe đường đệ nói, phụ thân sử dụng phương pháp tấn cấp Luyện Khí tầng sáu không thỏa đáng, làm cạn kiệt tiềm lực khá sớm nên sẽ rất khó thăng cấp Luyện Khí tầng bảy, e rằng ông bà nội sẽ thay đổi đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, có thể về sau sẽ trọng điểm bồi dưỡng tam thúc."
Trịnh Bội Nhi nhìn Tiêu Nhạc Phong, hỏi: "Con nghe được từ đâu vậy?"
"Mấy đường đệ đều nói như vậy." Tiêu Nhạc Phong đáp.
Trịnh Bội Nhi sa sầm mặt, thầm nghĩ: tin tức truyền đi nhanh như vậy, ngay cả mấy đứa bé trong nhà cũng biết, hơn nữa mọi người đều cảm thấy Tiêu Thanh Nham không còn tiền đồ gì nữa.
"Mẫu thân, lời mấy đường đệ kia nói không phải sự thật đúng không?" Tiêu Nhạc Phong hỏi.
Trịnh Bội Nhi cắn răng, Phá Linh đan là đan dược quý giá như vậy, người từng dùng cũng không nhiều, đến cùng thứ này có ảnh hưởng bao lớn cũng không nói trước được.
Giờ việc này phải xem ý của phụ thân mẫu thân, nhưng vốn phụ mẫu đã nhìn Tiêu Kình Phong và Tiêu Cảnh Đình với cặp mắt khác xưa, hiện tại lại gây ra việc này, chỉ sợ phụ mẫu càng không hài lòng với Tiêu Thanh Nham.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT