Edit + Beta: Snail

Tiêu gia.

"Linh tửu ở đâu ra vậy?" Tiêu Lâm Phong thuận miệng hỏi.

"Ta đến tiệm của lão nhị, lão nhị đưa." Vương Lộ đáp.

"Việc buôn bán chỗ lão nhị thế nào?" Tiêu Lâm Phong hỏi.

"Hẳn là không tệ lắm, ngay cả nhẫn không gian lão nhị cũng mua được, thiết nghĩ sẽ không kém chỗ nào đâu."

Tiêu Lâm Phong đầy kinh ngạc, nói: "Lão nhị mua được cả nhẫn không gian à?"

Vương Lộ gật đầu: "Đúng vậy! Có điều lão nhị nói phí tổn không thấp, tiền lời cũng có hạn."

Tiêu Lâm Phong cầm một bình linh tửu lên uống, nói: "Mùi vị không tệ, linh khí cũng đậm." Chẳng qua, đối với Luyện Khí tầng tám như ông ta thì chẳng giúp ích được bao nhiêu, nếu như cho lão đại uống, hẳn là sẽ có hiệu quả không tệ.

Vương Lộ gật đầu: "Đúng vậy! Nghe nói bên trong có cho thêm linh dược mua từ bên ngoài với giá cao cho nên mới có hiệu quả như vậy."

"Nếu là như vậy, vậy phí tổn không thấp đâu!" Tiêu Lâm Phong nói.

"Đúng vậy!" Vốn Vương Lộ còn muốn nhận việc buôn bán linh tửu, có điều, dựa theo cách nói của Tiêu Kình Phong thì lợi nhuận cũng không lớn, Vương Lộ liền bỏ đi ý niệm trong đầu.

"Hai đứa con trai của lão tam cũng ở trong tiệm, con trai nhỏ của lão tam lúc vừa sinh ra đã ngu ngốc, bây giờ nhìn lại, tuy phản ứng có hơi chậm nhưng xem ra cũng không hề đần."

Tiêu Lâm Phong hồi tưởng lại dáng vẻ của Tiêu Tiểu Phàm, "Dường như đứa bé kia cũng đã Luyện Khí tầng một, nếu có thể tu luyện nhập môn thì dù có ngốc cũng không ngốc đến nỗi nào."

Vương Lộ gật đầu: "Hai đứa nhỏ kia giúp đỡ trong tiệm, mọi chuyện đều xử lý ngay ngắn rõ ràng, mà hình như người nhà lão đại cũng muốn đến đó giúp."

Tiêu Lâm Phong giận tái mặt, nói: "Trịnh Bội Nhi dù sao cũng là người Trịnh gia, lúc hai chúng ta gặp chuyện không may, cô ta ầm ĩ với lão đại đòi ly hôn, nếu không phải thấy cô ta sinh cho lão đại hai đứa con trai xem như hiểu chuyện thì ta đã sớm bảo lão đại bỏ cô ả, bà đừng để ả nắm mũi dẫn đi."

Vương Lộ gật đầu: "Ta biết, suy cho cùng thì con trai vẫn quan trọng hơn con dâu." Huống chi Trịnh Bội Nhi còn là người Trịnh gia, ở ngoài sáng, quan hệ giữa Trịnh gia và Tiêu gia không tệ, nhưng trong tối vẫn luôn đấu đá nhau.

Bên phía Trịnh Bội Nhi.

"Phu nhân, Vương phu nhân đã đến tiệm đồ uống rồi, trở về cũng không nói gì thêm." Thị nữ của Trịnh Bội Nhi nói.

Trịnh Bội Nhi cau mày, Vương Lộ không nói gì, hiển nhiên là không có ý đồ gì với cửa hàng, việc này cũng không kỳ quái. Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong cũng là con của Vương Lộ, tuy rằng Vương Lộ cưng chiều Tiêu Thanh Nham nhất, nhưng tối đa cũng chỉ lấy đồ của mình trợ giúp Tiêu Thanh Nham, muốn bà ta lấy đồ của Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong giúp Tiêu Thanh Nham thì sẽ trắc trở hơn chút ít.

Trịnh gia cũng mở một tiệm đồ uống, chỉ là không biết nguyên liệu có vấn đề hay mùi vị có vấn đề mà sau khi mở ra, người đến ủng hộ lác đác chẳng được bao nhiêu.

Trịnh Bội Nhi vò chiếc khăn trên tay, cô viết thư cho Tiêu Thanh Nham lại không hề được hồi âm, thật sự là gấp chết người mà.

Chi thứ hai, chi thứ ba cứ tiếp tục phát triển như thế thì chi thứ nhất như bọn họ làm sao mà sống đây.

"Mẫu thân, đồ uống người mang về không ngon chút nào." Tiêu Nhạc Vinh đi tới nói.

Trịnh Bội Nhi tức giận: "Uống uống uống, uống không chết con luôn đi."

Vốn Trịnh Bội Nhi đều mua đồ uống trong tiệm của Tiêu Cảnh Đình, có điều, sau khi tiệm đồ uống của Trịnh gia mở cửa, Trịnh Bội Nhi liền đổi vài ly đem về.

"Mẫu thân, đồ uống người mua về không ngon chút nào, hơn nữa linh khí còn thấp, bọn họ đều nói, đồ uống trong tiệm của tam thúc có thể phụ trợ tu luyện, tuy là mắc một chút, nhưng đáng giá ạ, mẫu thân người giúp con mua đi." Tiêu Nhạc Vinh níu ống tay áo của Trịnh Bội Nhi, nói.

"Làm gì có chuyện đó! Chỉ biết bảo sao nghe vậy, uống ly đồ uống mà còn thăng cấp được à." Trịnh Bội Nhi nói.

"Sao lại không ạ, bọn họ đều nói Tiêu Tiểu Đông có thể thăng lên Luyện Khí tầng hai nhanh như vậy cũng là bởi vì đồ uống trong cửa hàng, thằng ngốc kia mỗi ngày cũng đều xem đồ uống làm nước mà uống, nói không chừng khi nó tấn cấp hai, con còn chưa tấn cấp hai đâu." Tiêu Nhạc Vinh nói.

Trịnh Bội Nhi trầm mặc, nhớ tới đồ uống của Tiêu Cảnh Đình ẩn chức linh khí nhàn nhạt, cho nên lời Tiêu Nhạc Vinh nói rất có thể là sự thật.

"Được rồi, tham ăn còn kiếm cớ." Trịnh Bội Nhi tức giận nói.

...

Tiêu Kình Phong về đến nhà liền nghe được chuyện Hứa Phú tới cửa bới móc, Hứa Mộc An bị tức đến ngất đi.

"Cảnh Đình, Mộc An thế nào rồi?" Tiêu Kình Phong tìm được Tiêu Cảnh Đình thì hỏi.

"Ngủ rồi, có cục cưng." Tiêu Cảnh Đình vui tươi hớn hở nói.

Tiêu Kình Phong sửng sốt "A!" một tiếng.

Tiêu Cảnh Đình gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Trước đó bận quá nên không chú ý, trong khoảng thời gian này, Mộc An quá mệt nhọc, cho nên hôm nay bị phụ thân em ấy kích thích liền ngất đi. Nhị tẩu xem qua rồi, không có chuyện gì lớn, chỉ là cần nghỉ ngơi."

Tiêu Kình Phong vỗ vỗ vai Tiêu Cảnh Đình, đầy khâm phục nói: "Hiệu suất của đệ cao thật đấy!"

Tiêu Cảnh Đình cười cười: "Tạm được thôi ạ, ca ca, huynh cũng có thể nỗ lực một phen, lại sinh thêm một đứa."

"Gấp cái gì? Ta phải kiếm nhiều tiền chút cái đã." Tiêu Kình Phong nói. "Đúng rồi, hôm nay mẫu thân đến tiệm."

Tiêu Cảnh Đình nghiêng đầu, hỏi: "Mẫu thân tới làm gì?"

"Bà ấy hỏi ta bận bịu chuyện trong tiệm thì có thời gian tu luyện hay không, hỏi ta có cần người giúp hay không." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình trợn trắng mắt, sớm không nói muộn không nói, chuyện làm ăn đã đi vào quỹ đạo mới đến nói.

"Ta từ chối rồi." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình tán thành: "Huynh làm đúng, chúng ta chỉ buôn bán nhỏ lẻ, không cần bao nhiêu người." Mẫu thân thương đại ca nhất, nếu như thấy tiệm làm ăn khá khẩm lại để lão đại chen một chân vào, vậy sau này sẽ vô cùng hậu hoạn.

Tiêu Tiểu Đông gật đầu, nói: "Đúng vậy! Con và đệ đệ đều có thể giúp."

Tiêu Tiểu Phàm cắn ngón tay, tò mò hỏi: "Phụ thân, mẫu phụ sắp sinh cục cưng nhỏ nhỏ cho con chơi ư?"

Tiêu Cảnh Đình liếc trắng mắt: "Là chơi với con, không phải cho con chơi."

"Như nhau cả mà!" Tiêu Tiểu Phàm nói với vẻ đương nhiên.

Tiêu Cảnh Đình: "..."

"Ngu ngốc." Tiêu Tiểu Đông hừ nhẹ một tiếng.

Tiêu Cảnh Đình: "..."

Tiêu Cảnh Đình đuổi Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm đi ngủ, hắn lại ngồi đối diện Tiêu Kình Phong.

"Nhạc phụ đệ tới nói chuyện gì vậy?" Tiêu Kình Phong hỏi.

"Lão nói tiệm độ uống lạnh để hai đứa bé thu bạc không trấn áp mọi người được, muốn đệ đệ Hứa Quang Hoa của Mộc An đến trông tiệm, Mộc An đương nhiên không đồng ý, hai người liền cãi nhau." Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Kình Phong: "..." Công việc chưởng quầy của cửa hàng này, không phải ai cũng có thể làm, để Hứa Quang Hoa đi trông tiệm có khác gì nhét con chuột vào thùng gạo đâu chứ?

"Đệ định xử lý vị nhạc phụ kia của đệ như thế nào?" Tiêu Kình Phong hỏi.

"Năm đó Mộc An vào nhà chúng ta đã ký khế ước bán thân, hơn nữa, lúc gả cho đệ, vì sợ phiền phức, em ấy đã đoạn tuyệt quan hệ với bên kia." Tiêu Cảnh Đình đáp.

Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng là như vậy."

Năm đó "Tiêu Cảnh Đình" cật lực phản đối hôn sự này, không ngừng giày vò, đưa ra các loại yêu cầu quá đáng, đại bá mẫu vì thúc đẩy cọc hôn sự này mà nghe theo răm rắp những yêu cầu của "Tiêu Cảnh Đình". Theo lý thuyết, nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, hai nhà không cần qua lại, Hứa Mộc An cũng không cần phụng dưỡng cho Hứa Phú.

Lúc ấy Hứa Mộc An có địa vị rất thấp ở Hứa gia, Tiêu gia cầm mười mấy lượng bạc là dễ dàng khiến Hứa Mộc An và bên kia đoạn tuyệt quan hệ.

"Có điều người ta không biết xấu hổ, đệ cũng đành chịu thôi!" Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình nhún vai: "Đối phó với kẻ không biết xấu hổ thì chỉ có thể không biết xấu hổ hơn bọn chúng."

Năm đó, sau khi hai nhà thành hôn, cha Hứa cũng từng tới cửa, kết quả là bị nguyên chủ đánh ra ngoài, lão già kia lập tức bị đánh đến thành thật. Đại khái là cách đây quá lâu rồi, cũng có thể là chuyện làm ăn ở tiệm đồ uống thật sự quá tốt, lão già kia lại động lòng tà.

Xem ra chỉ có thể tìm người tẩn cho lão già kia một trận, mà e rằng có đánh lão ta cũng vô dụng, đánh con trai út của lão thì hữu hiệu hơn chút. Chuyện an bày Hứa Quang Hoa làm chưởng quầy, Tiêu Cảnh Đình không tin phía sau việc này không có bút tích của Hứa Quang Hoa.

"Nghe nói gần đây buôn bán trong cửa hàng không quá tốt?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng vậy, có điều cũng không kém đi bao nhiêu."

"Buôn bán tệ chút cũng tốt, vừa dịp gần đây Mộc An không thể quá mệt nhọc." Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng vậy! Mộc An cần tĩnh dưỡng."

...

Khách khứa của tiệm đồ uống giảm sút vài ngày lại đột nhiên tăng lên.

Cửa hàng vừa mở là đã có người đến xếp hàng, mặc kệ là dạng đồ uống gì cũng đều được bán đi sạch sẽ.

Tiêu Kình Phong đi nghe ngóng một vòng mới biết được nguyên do.

Thì ra gần đây có một tiểu thiếu gia nhà giàu đến Mạc Thành, tiểu thiếu gia đã năm tuổi rồi mà vẫn chưa luyện khí nhập thể, đứa bé bình thường dù năm tuổi vẫn chưa luyện khí nhập thể cũng không có gì kỳ quái, nhưng vị tiểu thiếu gia này có một lão cha là Luyện Khí tầng chín, là đứa con về già mới có được nên địa vị trong nhà vô cùng cao, từ nhỏ đã dùng không ít linh dược, năm tuổi còn chưa luyện khí nhập thể thì thật có chút không nói nỗi.

Sau lưng tiểu thiếu gia có người chống cho, gia tài bạc triệu, sau khi đến Mạc Thành, nghe nói đồ uống trong tiệm rất ngon liền bỏ tiền ra, chọn sản phẩm mới mắc nhất rồi mua hơn mười ly, sau khi uống xong không ngờ lại luyện khí nhập thể như nước chảy thành sông.

Rốt cuộc có thể luyện khí nhập thể, tiểu thiếu gia rất vui mừng, mỗi ngày liền chạy đến tiệm đồ uống thật sớm, hốt hết linh tửu, mua sạch tài liệu đắt tiền nhất.

Không rõ mọi chuyện làm sao lại bị truyền ra ngoài, đồ uống trong cửa hàng được loan truyền đến vô cùng thần kỳ, vốn sản phẩm mới sang quý không bán quá chạy giờ lại lập tức được tiêu thụ sạch sẽ.

Đồ uống Tiêu Kình Phong mang đến thường xuyên được bán đi hết.

Hứa Mộc An có thai, không tiện làm việc, Tiêu Cảnh Đình đề nghị Mộc Thư Vũ cho thuê bớt ruộng đất trên tay, qua đây giúp Hứa Mộc An.

Tiệm đồ uống buôn bán vô cùng phát đạt, pha chế đồ uống đương nhiên có lời hơn trồng trọt nhiều, Mộc Thư Vũ vui vẻ đồng ý.

Tiệm đồ uống làm ăn khá khẩm, Tiêu Kình Phong liền sang lại hai cửa hàng bên cạnh.

Mấy tiệm đồ uống khác trong Mạc Thành chỉ còn lác đác vài ba khách, có vài tiệm im hơi lặng tiếng mà mở ra, lại im hơi lặng tiếng mà đóng cửa.

...

Tiêu Cảnh Đình vây quanh Hứa Mộc An đi tới đi lui, một bộ dáng muốn tiến lên lại không dám.

"Em có đói bụng không, ta làm chút gì cho em ăn nhé?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Hứa Mộc An nhìn dáng vẻ xoay quanh của Tiêu Cảnh Đình thì nở nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Không cần, một canh giờ trước ta vừa ăn xong, hiện tại không đói chút nào."

"Ò." Tiêu Cảnh Đình gãi gãi ót, nói: "Ta quên mât."

Hứa Mộc An nhìn dáng vẻ lúng túng của Tiêu Cảnh Đình thì mỉm cười ngọt ngào, trong lòng ấm áp.

Tuy thân thể Tiêu Cảnh Đình vẫn là người lúc trước, nhưng tâm thì đã thay đổi rồi. Tiểu Đông và Tiểu Phàm có thể nói là con của hắn, cũng có thể nói là con của kẻ kia, hẳn là Tiêu Cảnh Đình vẫn hy vọng có được đứa con hoàn toàn thuộc về hắn đi.

"Huynh ngồi đi, ta chỉ mang thai thôi, không phải mang mìn, huynh không cần khẩn trương như vậy." Hứa Mộc An vuốt bụng nói.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Được, em có mệt không! Nếu cảm thấy mệt, em giao hết mọi chuyện cho nhị tẩu đi, ta bảo nhị tẩu cho thuê hết ruộng luôn cũng được."

"Ta không mệt, dầu gì ta cũng là tu sĩ Luyện Khí tầng năm cơ mà, ta chỉ mang thai, không phải tàn phế." Hứa Mộc An nói.

Trước kia lúc y có Tiểu Đông và Tiểu Phàm, ăn không ngon ngủ không yên, còn phải làm việc, "Tiêu Cảnh Đình" kia nhìn thấy y còn mắng y, lúc y có Tiểu Phàm, "Tiêu Cảnh Đình" luôn nói "nhanh vậy đã có thai, ngươi giỏi sinh thật đấy, chẳng lẽ căn bản không phải con ta, mà là con hoang của ai đi."

"Tiêu Cảnh Đình" khinh thường y, đám người hầu kia đương nhiên cũng gió chiều nào theo chiều nấy, cơm đưa cho y đều là cơm thừa, thậm chí còn bị thiu.

Ngày tháng gian nan như vậy, y vẫn gắng gượng qua được như thường, sau khi lần mang thai này bị phát hiện, Tiêu Cảnh Đình thiểu chút nữa đã cúng bái y luôn, Hứa Mộc An lại thấy không quen.

"Làm sao vậy, đang nghĩ gì, thoạt nhìn em dường như không mấy vui vẻ." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An ngẩng đầu, cười cười, nói: "Không có gì, có thể nằm cùng ta một lúc không?"

Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Đương nhiên."

Hứa Mộc An quay đầu lại, nhìn người nằm bên cạnh, đột nhiên cảm thấy kiên định hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play