Chương 48: Mộc Thư Vũ có rồi

Edit + Beta: Snail

"Mộc Thư Vũ mang thai?" Tiêu Cảnh Đình đầy quái dị hỏi.

Hứa Mộc An gật đầu đáp: "Đúng vậy, đại phu nói mang thai ba tháng rồi, vì quá mệt nhọc nên mới ngất xỉu."

Tiêu Cảnh Đình nghe vậy thì lập tức có chút ngượng ngùng, trước đó Mộc Thư Vũ luôn vất vả vì chuyện của Tiêu Kình Phong, sau khi Tiêu Kình Phong khỏe lại, y lại một mực giúp đỡ chuyện trồng trọt, mỗi ngày đều bận đến rút sạch linh khí mới ngừng tay, dường như mình đang ngược đãi người có thai thì phải.

Tiêu Cảnh Đình kéo Tiêu Kình Phong đang mang vẻ mặt ngu người kia sang một bên, thấp giọng hỏi: "Nhị ca, huynh và Mộc Thư Vũ ngủ với nhau rồi à?"

Tiêu Kình Phong xấu hổ cười cười, đáp: "Hẳn là vậy."

"Cái gì gọi là hẳn là hử?" Tiêu Cảnh Đình khó hiểu hỏi lại.

"Đại khái là ba tháng trước, khi đó đội lính đánh thuê làm được một vố lớn, mọi người đều uống khá say, đệ cũng biết nhị ca đệ thích nhất vụ này mà, vừa uống là đắc ý quên hình ngay, lúc ấy luôn có người mời rượu, mọi người đều liều mạng uống, tuy tửu lượng của ta tốt nhưng cuối cùng cũng uống đến choáng váng luôn."

"Cũng không biết có phải có người cố ý hay không, về sau rượu đưa ta uống hầu hết đều là rượu tráng dương, lúc ấy ta đã say đến chuếnh choáng nên cũng không phát hiện có gì không thích hợp."

"Rượu kia có tác dụng chậm rất lớn, lúc nửa đêm cả người ta đều nóng lên, đau đớn, dường như trong lúc mơ mơ màng màng đã gì kia với Mộc Thư Vũ, hôm sau ta tỉnh lại thì bên cạnh không còn ai, vẻ mặt của Mộc Thư Vũ cũng như thường, ta nói bóng nói gió một phen Mộc Thư Vũ lại không có phản ứng gì, ta bèn cảm thấy có thể là ta uống quá nhiều nên mộng xuân..."

Thời gian Mộc Thư Vũ mang thai gần như chính là lúc đó.

Tiêu Kình Phong cúi đầu, nơi sâu trong đáy mắt lóe lên vài phần hung ác nham hiểm, chút quyến luyến còn sót lại trong lòng hắn đối với đội lính đánh thuê đã bị đốt cháy sạch sẽ.

Sự kiên kia hắn vẫn có chút xem nhẹ, cảm thấy hắn uống nhiều rượu tráng dương như vậy là do đồng đội lấy nhầm, nhưng bây giờ Tiêu Kình Phong ngẫm nghĩ lại, hắn luôn cảm thấy dường như trong đội lính đánh thuê có người muốn mưu hại mình, muốn khiến mình xấu mặt. Nếu lúc đó hắn tùy tiện tìm người gì gì đó, mọi chuyện sẽ rùm beng lên...

Tiêu Cảnh Đình: "..." Cái tên Tiêu Kình Phong này cũng quá hồ đồ đi! Có gì đó với người ta hay không cũng không nhớ nữa.

Tiêu Kình Phong cau mày, lão đội trưởng của đội lính đánh thuê đối xử với hắn không tệ, đội trưởng mới thì không, lão đội trưởng cho hắn không ít ân huệ nên đối với đội trưởng mới là cháu của lão hắn vẫn luôn nhún nhường ba phần.

Lúc ở trong đội lính đánh thuê, hắn luôn góp sức không ít, nhưng đội trưởng mới cảm thấy hắn là thiếu gia Tiêu gia, tài nguyên không thiếu, ra ngoài làm nhiều vụ chỉ là để rèn luyện, đồ vật phân cho hắn luôn ít hơn, ban đầu có mấy đội viên còn cảm thấy có chút uất ức thay hắn, về sau dần dần tất cả mọi người đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, dù hắn nhượng bộ nhiều lần cũng không ai cảm ơn hắn cả!

"Nhị ca, tình trạng của Mộc Thư Vũ dường như không tốt lắm, huynh vào xem đi." Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Kình Phong gật đầu đáp: "Được."

Mộc Thư Vũ đã tỉnh, nhìn thấy Tiêu Kình Phong thì có chút không được tự nhiên.

Bản thân Tiêu Kình Phong cũng có hơi xấu hổ: "Ngày đó ta uống say, có phải đã cùng em...?"

Mộc Thư Vũ trầm mặc một lúc thì gật đầu.

"Sao em lại không nói ra, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm." Tiêu Kình Phong nói.

"Lúc ấy huynh là thiếu gia Tiêu gia! Hơn nữa huynh còn có hôn ước." Mộc Thư Vũ đáp.

Hôn sự của Tiêu Kình Phong không phải chuyện riêng của mỗi hắn mà là quan hệ giữa hai đại gia tộc Tôn Tiêu, đồng thời Tiêu Kình Phong và Tôn Diệu Âm thành hôn có thể củng cố địa vị của cha mẹ Tiêu Kình Phong tại Tiêu gia, nếu trước khi thành hôn Tiêu Kình Phong gây ra chuyện, thanh danh Tiêu Kình Phong sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn.

Từ sau khi Tiêu Kình Phong cứu Mộc Thư Vũ, Mộc Thư Vũ vẫn luôn thích Tiêu Kình Phong. Sau khi hai người xảy ra quan hệ, kỳ thật Mộc Thư Vũ cũng nghĩ tới chuyện nói hết với Tiêu Kình Phong.

Nhưng trước khi nói ra, Mộc Thư Vũ lại gặp Tôn Diệu Âm ở Mạc Thành, Tôn Diệu Âm dịu dàng, cao quý, xinh đẹp khiến Mộc Thư Vũ bị đả kích không nhỏ, sau khi gặp Tôn Diệu Âm, Mộc Thư Vũ cảm thấy Tiêu Kình Phong thành hôn với Tôn Diệu Âm vẫn tốt hơn bèn nuốt mọi chuyện xuống.

"Em... vẫn luôn suy nghĩ cho ta thế sao, chưa từng có ai đối xử tốt với ta như em cả." Tiêu Kình Phong nói. Lúc hắn bị tất cả mọi người ruồng bỏ thì cũng chính Mộc Thư Vũ là còn ở bên cạnh hắn.

Mặt Mộc Thư Vũ hơi đỏ lên đáp: "Huynh đã cứu ta mà! Ta suy nghĩ cho huynh là chuyện nên làm."

"Ta đã cứu rất nhiều người nhưng bọn chúng đều lấy oán trả ơn." Lúc hắn ở đội lính đánh thuê cũng từng giúp đỡ không ít người.

Mộc Thư Vũ mím môi, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Ta thích huynh."

Giọng Mộc Thư Vũ rất nhẹ, nếu không phải Tiêu Kình Phong lắng tai nghe thì đã không nghe thấy. "Ta cũng thích em." Tiêu Kình Phong nắm tay Mộc Thư Vũ nói.

Mộc Thư Vũ cong khóe miệng, sau khi tới thôn Thổ Khâu, nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An chung sống, tuy y vốn không quá hy vọng xa vời nhưng chung quy vẫn luôn có chút hâm mộ.

...

Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Kình Phong đi ra thì hỏi: "Huynh nói chuyện với huynh ấy rồi à?"

Tiêu Kình Phong gật đầu đáp: "Đúng vậy, đứa nhỏ là của ta."

Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Kình Phong nói: "Vậy nhị ca huynh mau cưới người ta đi, chưa kết hôn đã sinh con không tốt với thanh danh Mộc thiếu, Mộc Thư Vũ tốt hơn nha đầu chết tiệt họ Tôn kia nhiều lắm." Thế giới này vẫn rất bảo thủ, nếu bụng lớn rồi thì Mộc Thư Vũ sẽ dễ bị người chỉ trỏ.

Tiêu Kình Phong gật đầu đáp: "Ta cũng nghĩ vậy."

"Tình huống hiện tại của chúng ta e rằng không thể tổ chức lớn." Tiêu Cảnh Đình nói.

"Thư Vũ cũng nói hiện tại quan trọng nhất là khiêm tốn, bên phía đại bá mẫu và Tôn gia hẳn là còn đang nhìn chúng ta chằm chằm, cho nên làm đơn giản chút là được." Tiêu Kình Phong có chút tiếc nuối nói.

"Việc hôn sự e là phải uất ức người ta chút, nhị ca, sau này huynh phải đối xử tốt với huynh ấy đấy nhé!" Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Kình Phong gật đầu đáp: "Điều này không cần đệ nói ta cũng sẽ làm."

...

"Nhị ca và Mộc Thư Vũ nói rõ rồi sao?" Hứa Mộc An hỏi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Nói rõ rồi, nhị ca thật hồ đồ quá, có gì đó với người ta không cũng không xác định được, nếu không phải Mộc Thư Vũ có đứa bé thì đại khái huynh ấy sẽ tiếp tục hồ đồ như vậy, chúng ta sắp có đám cưới tới nơi rồi."

Hứa Mộc An gật đầu nói: "Đây là chuyện tốt!"

Kỳ thật trong lòng Hứa Mộc An âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì Mộc Thư Vũ cũng là linh thực sư, trong thôn luôn có người lảm nhảm rằng Mộc Thư Vũ và Tiêu Cảnh Đình rất xứng đôi, tuy Hứa Mộc An biết giữa Tiêu Cảnh Đình và Mộc Thư Vũ không có gì, thế nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

"Lần này không làm lớn, có điều chúng ta nên tặng quà mừng quý giá chút." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An suy nghĩ rồi hỏi: "Huynh nói Thúy Vân Thảo kia trong không gian sắp trưởng thành rồi à?"

Sau khi hai người thẳng thắn mọi chuyện với nhau một đoạn thời gian, Tiêu Cảnh Đình bèn nói chuyện ngọc bội cho Hứa Mộc An biết.

Hứa Mộc An thử nghiệm với ngọc bội, phát hiện y không cách nào mở ra không gian trong ngọc bội giống Tiêu Cảnh Đình, nếu Tiêu Cảnh Đình không nói, y cũng không nhìn ra ngọc bội có gì khác thường cả.

Trước đó Tiêu Cảnh Đình đã trồng Thúy Vân Thảo trong không gian, một đoạn thời gian không để ý, Thúy Vân Thảo đã biến thành ba gốc, có một gốc sắp trưởng thành rồi.

"Có lẽ có thể tặng thứ này cho Mộc Thư Vũ." Hạt giống Thúy Vân Thảo có thể dùng để kích thích tu sĩ tấn cấp nên rất quý giá, kỳ thực Hứa Mộc An có hơi tiếc xíu, có điều nghĩ đến sau khi Mộc Thư Vũ thăng cấp thì có thể giúp Tiêu Cảnh Đình nhiều việc hơn, Tiêu Cảnh Đình cũng không cần cả ngày bận đến chân không chạm đất, Hứa Mộc An liền thoải mái ngay.

"Em nôn nóng quá, bằng không... hạt giống này vốn là đưa cho em." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An lắc đầu đáp: "Không sao, dù sao giờ cũng đã thăng cấp." Nếu không phải y dùng Liệt Viêm Thảo nên tẩu hỏa nhập ma thì y và Tiêu Cảnh Đình cũng không thẳng thắn mọi chuyện với nhau nhanh như vậy.

"Ừm, tặng hạt giống cũng tốt." Tiêu Cảnh Đình nói, hắn đã thăng lên cấp bốn, hạt giống Thúy Vân Thảo tạm thời không có ích gì với hắn. Chờ khi linh khí trong cơ thể hắn tích góp đến cấp bốn đỉnh phong mới cần hạt giống Thúy Vân Thảo để vượt qua cửa ải, đến khi đó trong không gian hẳn là sẽ có hạt giống khác trưởng thành.

Thực lực của Mộc Thư Vũ tăng lên rất có lợi cho bọn họ.

"Đúng rồi, linh ngọc ta để trong ngọc bội biến mất rồi." Tiêu Cảnh Đình nói.

"Biến mất rồi?" Hứa Mộc An khó hiểu hỏi lại.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Đúng vậy, trước đó không để ý đến chúng nó, giờ không thấy tăm hơi đâu nữa, có điều sau khi chúng biến mất thì dường như Thúy Vân Thảo sống bên cạnh linh tuyền sinh trưởng nhanh hơn không ít, có lẽ linh ngọc có thể đề thăng không gian của ngọc thạch, ta thấy hình như diện tích không gian trong ngọc thạch lớn hơn chút ấy."

Hứa Mộc An chần chờ một lát mới nói: "Nếu như thế thì phải cố gắng kiếm linh ngọc."

Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Đúng vậy! Chỉ dựa vào trồng linh thực thì vẫn có hơi chậm!"

Hứa Mộc An suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ có thể thử bồi dưỡng trọng điểm một ít linh thực cấp năm, thậm chí cấp sáu trong không gian, sau đó lại đưa đi bán trong thành thị lớn." Trấn nhỏ bên này mà bán ra linh thực cao cấp rất dễ gây ra chú ý, nhưng đưa đến thành trì phồn hoa thì sẽ không.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Có thể thử một lần, ta đi tìm chút hạt giống linh thảo bồi dưỡng xem sao."

...

Bởi vì phải chuẩn bị hôn sự cho Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ, chuyện xây phòng liền không thể kéo dài nữa.

Có tiền mua tiên cũng được, Hứa Mộc An mời một đội thi công, nhanh chóng xây lên ba gian phòng, còn dựa theo Tiêu Cảnh Đình yêu cầu mà xây thêm một cái nhà xí.

Sau khi xây lên ba gian phòng, trong nhà bỗng chốc trở nên rộng rãi hơn nhiều.

Sau khi xây xong, Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm chuyển vào phòng mới ngay, thế giới Man Hoang không giống với thế giới hiện đại, phòng ở vừa xây xong là có thể vào ở.

Tiêu Cảnh Đình đáp ứng yêu cầu của Tiêu Tiểu Đông, mua một cái giường khác cho nhóc.

Theo Tiêu Tiểu Đông nói thì Tiêu Tiểu Phàm thích xoay người lúc ngủ, thích xoay quanh ba trăm sáu mươi độ, thích nghiến răng, thích đưa chân thối đến bên miệng nhóc, còn thích giấu đồ ăn vặt dưới gối nằm, dưới gối lúc nào cũng bốc lên mùi thức ăn, nhóc chịu đủ lắm rồi.

Tiêu Tiểu Đông hiếm lắm mới đưa ra yêu cầu với Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Tiêu Tiểu Phàm nằm trên giường Tiêu Tiểu Đông lăn qua lăn lại: "Ca ca, huynh tìm cha xin thêm cái giường nữa chi vậy? Kỳ thật huynh ngủ với đệ là được rồi, đệ không ghét bỏ huynh đâu."

Tiêu Tiểu Đông thấy Tiêu Tiểu Phàm lăn qua lăn lại trên giường mới của nhóc thì tức giận nói: "Đệ không ghét bỏ ta nhưng ta ghét bỏ đệ."

Tiêu Tiểu Phàm đầy buồn bực nhìn Tiêu Tiểu Đông, nói: "Ca ca, huynh ghét bỏ đệ cái gì chứ? Đệ đã cho huynh chăn ấm rồi nè, còn cho huynh ngủ đến ấm áp thế kia mà."

Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm, tức giận đáp: "Đệ đó! Toàn mùi đồ ăn."

Tiêu Tiểu Phàm hít hít mũi, có chút tủi thân nói: "Không có mà!"

"Đây là giường cha mua cho ta, đệ mau xuống đi." Tiêu Tiểu Đông nói. Theo cái nhìn của Tiêu Tiểu Đông thì cái giường này là món quà đầu tiên Tiêu Cảnh Đình chính thức tặng nhóc, trên mặt Tiêu Tiểu Đông không biểu hiện gì, trong lòng lại vô cùng vừa ý chiếc giường này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play