Chương 43: Tôn Hào của Tôn gia

Edit + Beta: Snail

Buổi tối, người một nhà Tiêu Cảnh Đình tụ lại ăn cơm.

"Có một quý nhân nói, chỉ cần ta bị vợ con ly tán, lưu lạc đầu đường liền cho Vương Nhị Hổ năm trăm lượng bạc à?" Tiêu Cảnh Đình hỏi. Bảo sao Vương Nhị Hổ lại tích cực lởn quởn xung quanh nguyên chủ như vậy, nguyên chủ cũng là tên ngốc dễ bị dụ, còn xem kẻ bụng dạ khó lường kia như huynh đệ.

Hứa Mộc An gật đầu đáp: "Không sai, Vương Nhị Hổ đã nói như vậy."

Tiêu Kình Phong đen mặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Kia là ai hả? Sao thất đức vậy?"

Tiêu Cảnh Đình híp mắt, phía sau có nhiều kẻ gây trở ngại như vậy, lại thêm nguyên thân không có chí tiến thủ, thật sự là không sa đọa cũng không được mà.

"Gã có nói là ai không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Không có, gã nói quý nhân kia rất thần bí, không nói cho gã biết thân phận, có điều gã nói quý nhân kia có để lại một mảnh ngọc bội cho gã, bảo gã sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cầm ngọc bội đi tìm hắn." Hứa Mộc An lấy ra một mảnh ngọc bội giao cho Tiêu Cảnh Đình.

"Đưa ta xem xem." Tiêu Kình Phong nói.

Tiêu Cảnh Đình nghe vậy thì đưa ngọc bội cho Tiêu Kình Phong, Tiêu Kình Phong nhìn ngọc bội, trong con ngươi hiện lên vài phần sát khí, "Hẳn là ngọc bội của Tôn Hào thuộc Tôn gia."

Tiêu Cảnh Đình híp mắt, vốn hắn cho rằng là một đường huynh của "Tiêu Cảnh Đình" ra tay, không ngờ lại là người Tôn gia.

"Tam đệ, đệ và Tôn Hào hẳn là không có thù oán gì đúng không?" Tiêu Kình Phong hỏi.

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu, đáp: "Không biết, Tôn Hào vẫn luôn cảm thấy đệ là chuột dưới cống, cho rằng đệ không xứng theo đuổi muội muội hắn."

Tiêu Kình Phong híp mắt, nói: "Tôn Miễu Miễu kia cũng không phải mặt hàng tốt lành gì, ấy thế mà dám xem thường tam đệ như thế, thật sự quá đáng."

"Được rồi, đừng để bụng." Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Kình Phong gật đầu nói: "Đúng vậy! Tôn gia chướng khí mù mịt, ta vốn cho rằng Tôn Hào làm người không tệ lắm, không ngờ là một kẻ như vậy."

"Tôn đại thiếu gia ngày bận ngàn việc, chuyện đã qua lâu như vậy, hẳn là hắn ta không rảnh chú ý đến nơi này." Tiêu Cảnh Đình nói, hắn vẫn còn có hơi lo lắng kẻ thù trước kia đến gây khó dễ.

Tiêu Kình Phong hừ nhẹ một tiếng nói: "Nếu hắn ta dám đến, ta nhất định sẽ dạy dỗ hắn một trận ra hồn."

Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Kình Phong nói: "Nhị ca bớt giận."

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Kình Phong, mở miệng: "Nhị ca, đệ nghe nói hôm nay huynh lại đại hiển thần uy."

Tiêu Kình Phong cười cười đáp: "Chỉ là có một con lợn rừng cấp ba chạy tới, không coi là gì cả."

"Nhị ca lợi hại quá, cả lợn rừng cấp ba cũng không đặt vào mắt." Hứa Mộc An khen ngợi.

Tiêu Kình Phong cười ha ha, chỉ cảm thấy bây giờ trải qua vui vẻ hơn so với ngày trước nhiều. Đa số người trong đội lính đánh thuê xuất thân bình dân, trời sinh có thành kiến với quý tộc, hắn vốn tưởng rằng mình đã dung nhập vào trong đội lính đánh thuê, kết quả phát hiện đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Hứa Mộc An cúi đầu, trong lòng dâng lên vài phần bất an, thầm nghĩ: Tiêu Cảnh Đình cũng thăng cấp rồi, chuyện y có thể giúp được Tiêu Cảnh Đình càng ngày càng nhỏ đi nhiều, y phải nghĩ biện pháp nhanh chóng tăng thực lực lên mới được! Tiêu Cảnh Đình thay đổi khiến Hứa Mộc An vui mừng, nhưng cũng mơ hồ làm y cảm thấy bất an.

...

"Vương Nhị Hổ kia thế nào rồi?" Mặt Tiêu Kình Phong mang sát khí hỏi.

"Gã chỉ là một tên vô lại dựa vào dọa dẫm vơ vét tài sản kiếm chút tiền lẻ, có điều lần này gã đá phải tấm sắt rồi, đùa giỡn một tiểu thiếu gia vọng tộc đang cải trang đi tuần ở trấn trên nên bị người ta đánh trọng thương." Hứa Mộc An đáp.

"Đáng đời." Tiêu Kình Phong lạnh lùng nói.

Hứa Mộc An gật đầu đáp: "Đúng vậy."

Trước đó Vương Nhị Hổ đến thôn tìm Tiêu Cảnh Đình một lần, lần kia Tiêu Cảnh Đình ra ngoài, Vương Nhị Hổ không khéo gặp phải Hứa Mộc An.

Hứa Mộc An nói Vương Nhị Hổ là kẻ trộm, không được người khác đồng ý đã vào nhà lấy đồ rồi dẫn người đập Vương Nhị Hổ một trận te tua, Vương Nhị Hổ chịu tội không ít cũng không dám đến thôn tìm người nữa.

Hứa Mộc An nghe người ta nói lần này sau khi Vương Nhị Hổ đắc tội người kia thì đánh chủ ý lên người Tiêu Kình Phong, chỉ là vì gã phải trốn tránh truy binh của nhà vọng tộc kia nên vẫn trốn đông trốn tây, không tìm được cơ hội ra khỏi thành.

Sau đó Vương Nhị Hổ gặp Hứa Mộc An, không biết có phải là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng không mà lại đi tìm Hứa Mộc An cầu cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play