Bộ nghĩ tôi là cái đứa có thể vì mê trai đẹp mà phải chịu gò ép thế
này à. Ít ra cũng phải thông báo cho tôi, để tôi ….tôi tự nguyện chứ!
Tôi hắng giọng, hùng hồn đáp.
- Tớ không biết dùng trà.
Yul nhướn mày. Cậu ta đưa một bàn tay lên không trung, tức thì một nhóm người mặc quần áo khá là lịch sự vội đến thay bàn trà trước mặt. Trên
mặt chiếc bàn ghỗ sáng loáng lúc này, chỉ còn lại một lọ hoa hồng nhỏ
xíu.
Tôi thẫn người. Còn chưa biết phản ứng thế nào, người có mái tóc vàng
rực rỡ đã tiến lại gần tôi. Cái dáng người cao hơn 1m8 khiến cổ tôi phải tự động ngửa ra đằng sau một góc suýt soát 90 độ mới nhìn thấy cái vẻ
mặt lạnh lùng xém chút bất cần của cậu ta.
Yul tiến lại gần tôi. Gần. Rất gần. Rất rất gần.
- Này. Làm cái gì vậy? - Tôi hỏi.
- Suỵt! - Cậu ta để ngón tay trỏ giữa miệng.
- Suỵt cái quái gì mà suỵt. Sao cậu thô lỗ y như cái đám người
áo đen kia vậy? - Đến lúc này, tôi gần như không kiềm chế được âm lượng.
Có vẻ như âm lượng và vẻ mặt tức tối của tôi đã đủ mạnh để đánh bại cái
vẻ ngông cuồng của Yul. Cậu ta thôi không tiến sát lại gần tôi nữa, đôi
mắt lạnh sắc bén của cậu ta trong giây lát có chút ngập ngừng.
Rồi, bằng một cú xoay người đầy điêu luyện, cậu ta di chuyển rất nhanh
tới nhóm người áo đen vừa mang tôi tới đây. Khi tôi còn há hốc mồm ra
không biết cậu ta sẽ làm gì, thì…..
…..Pốp…..Uỵch.....
Yul tiện tay lấy ngay một khay trà trên tay nhóm phục vụ gần đó, rồi
ném thẳng chiếc khay vào người áo đen khi nãy có dùng tay để bịt miệng
tôi lại. Vừa ném, Yul vừa quát lớn.
Toán người bên cạnh cũng vội lùi lại. Không khí im lặng đến ngạt thở,
tưởng chừng như sự giận dữ của Yul có thể bóp nghẹt nơi này.
Tôi hoàn toàn bất ngờ. Mắt tròn vo nhìn cảnh tượng phía trước.
" Phụt" Vai phải tôi vang lên giọng nói của Thiên Thần áo trắng : "Cậu
ta không còn là một Quang Anh lần đầu tiên gặp. Cậu ta chỉ mang khuôn
mặt như thiên thần của Quang Anh. Bây giờ, cậu ta là Yul. Là một Yul tàn nhẫn."
" Phập" Ác quỷ cùng bộ cánh đen thui cũng xuất hiện." Đấy mới thực sự là Yul. Đấy mới thực sự là một Hoàng tử. +1 Like cho Yul"
Mặt tôi tối om, Tôi cố lắc đầu thật mạnh để xua đi những giọng nói đang bủa vây trong trí tưởng tượng.
Này, Lắc đầu nhiều hình như thông minh và phản xạ nhanh hơn thì phải. Chẳng thế mà ngay sau lúc ấy, tôi một mực khẳng định.
- Cậu không phải là Quang Anh.
Nghe thấy câu nói dường như chẳng có gì liên quan tới tình huống lúc
này, Yul với một chiếc khăn gần đó thản nhiên lau tay và không ngần ngại ném chiếc khăn xuống mặt người áo đen đang quỳ gối xuống nền đá bên
cạnh. Xong xuôi, Yul tiến lại gần phía tôi.
Những tia nắng trong veo đột ngột xiên qua lớp kính dày bao quanh khu
nhà, nhảy nhót trên tấm cửa kính, rồi lọt thỏm vào trong đại sảnh tạo
thành đường thẳng lung linh.
Mái tóc vàng phản chiếu ánh nắng khiến khuôn mặt của người đối diện sáng bừng như tranh vẽ. Từng nét trên khuôn mặt hài hòa đến hoàn mĩ. Cậu ta
thực sự đẹp. Thực sự như một thiên thần. Nhưng giờ, tôi thấy sợ cậu ta
hơn là ngưỡng mộ cái vẻ bề ngoài làm chết mê chết mệt con gái kia.
Tôi bắt đầu cầu nguyện.
Vẫn bằng dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu, Yul cười nửa miệng, cậu ta cúi
sát xuống khuôn mặt thất thần của tôi, làn môi mỏng mấp máy đủ để tôi
nghe thấy.
- Theo cậu, Quang Anh là người thế nào?
Tôi nuốt nước bọt. Chân như có công tắc tự động, tôi lùi lại hai bước.
Cũng cố gắng ước lượng lùi ra cửa đại sảnh, để nếu lỡ tôi có nhỡ mồm,
cũng không bị cậu ta cho vài cái bạt tai.
Vị trí này có vẻ bớt nguy hiểm, tôi thấy lòng dạ vững vàng hơn. Giọng tôi cao vút lên.
- Quang Anh tớ biết là người có thể khó gần. Nhưng ít ra thì cậu ấy không độc ác như cậu.
Yul nhếch môi. Cậu ta đưa một tay lên trán, và bằng sự quyến rũ chết
người của mình, Yul vén những lọn tóc vàng sang một bên. Rồi, Cậu ta
chậm rãi nói.
- Tôi độc ác à?
- Cậu đánh người thì không phải độc ác à? - Tôi phản bác - Mạng người chứ có phải cây cỏ đâu.
- Không phải tôi đánh người là vì cậu kêu họ thô lỗ sao?
Tôi cứng họng.
Thì rõ ràng là tên đó thô lỗ bịt miệng tôi lại chứ bộ! Nhưng mà nhìn hắn bây giờ trông cũng thật đáng thương.
Nhưng mà…….
Trời ạ! Người đáng thương bây giờ là chính bản thân tôi chứ ai. Đã bị
đưa đến một nơi đẹp tuyệt cú mèo nhưng cơ hội sống không bằng con cú mèo thế này thì còn thời gian rảnh rỗi ra tay nghĩa hiệp bàn chuyện đúng
sai thế này ư? Thế rốt cuộc thì tôi đến đây làm gì?
Nghĩ một thôi một hồi cũng không biết lí do, tôi cáu nhặng lên.
- Tôi không đủ thời gian ở đây để bàn chuyện đúng sai nữa. Giờ
thì tôi nghĩ ra là tôi phải về. Làm ơn để người áo đen kia mang tôi về
chỗ vỉa hè ban nãy đi.
Yul chẳng tỏ vẻ gì là để ý tới lời nói của tôi, cậu ta tiến tới chiếc
bàn, ngồi xuống một chiếc ghế và gác chân lên chiếc ghế bên cạnh.
Một luồng khí nóng dâng lên trong người tôi, sao lại có người vừa đẹp
vừa khinh người, vùa tàn nhẫn vừa lạnh lùng như thế cơ chứ??!
Bực bội. Tôi bắt đầu cảm thấy bực bội. Tôi la lên.
- Tớ bắt đầu cảm thấy bực bội rồi đấy.
- Haha. Chơi đàn đi.
Cái gì vậy? Không lẽ……
- Thưa cô, cậu chủ đưa cô đến đây là muốn xem lại bài hát vừa
rồi ở siêu thị cô đã chơi. Đàn xong, chúng tôi sẽ hộ tống cô về.
Trong khi cái đầu chậm chạp của tôi còn bận tư duy, người bên cạnh Yul
đã kịp nói luôn cho tôi lí do. Thì ra là cũng chỉ vì một bài đàn mà cậu
ta cho người khiêng tôi đến đây như vậy hả? Bộ cậu ta có bị gì không
vậy? Bực mình, tôi nói luôn.
- Cậu có bị gì không vậy?
Yul ngả người ra sau chiếc ghế, cậu ta đưa một ngón trỏ lên không trung, lắc sang bên phải thành một đường nằm ngang rồi lại hạ tay xuống.
Tôi giậm chân bành bạch xuống nền đá. Hậm hực.
- Chơi đàn xong thì được về. Đúng không?
Cậu ta vẫn không mảy may mở lời, chỉ khẽ gật đầu. Tôi tặc lưỡi, thôi thì cũng đã bị mang tới cái nơi không biết đường để về thế này thì cứ đánh
cho cậu ta một bài đàn để mà còn về gặp bố gặp mẹ, gặp bạn bè gặp thầy
cô, mai còn đi cắm trại với lớp. Cứ lấn lá ở đây cũng chẳng giải quyết
được vấn đề gì, ngoại trừ vấn đề được ngắm cậu ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quay sang mặc cả lại.
- Nhưng mà phải trả tất cả đồ nữa đấy. Mì và ghita của tôi.
Người đối diện nheo mắt nhìn tôi, tôi biết là cậu ta không thiếu tiền,
nhưng ai mà biết được bộ mặt thật của cậu ta. Người giầu thì vẫn ki ki
tích cóp cơ mà.
Có vẻ ổn hơn sau lời mặc cả, tôi cầm lấy cây đàn được tặng ở siêu thị
khi nãy. Ôm cây đàn và ngồi lên chiếc ghế ba chân cạnh đó, tôi hít một
hơi thật sâu, miệng lẩm nhẩm.
" God. Mong bài đàn này khống chế được Yul."
Rồi tôi bắt đầu hát.
I don’t care about my make up
I like it better with my jeans all ripped up
Don’t know how to keep my mouth shut
You say so what (what)
I don’ t care if I’m misfit
I like it better than the hipster of all ****
I am the mother f-cking princess
You still love me.
When it’s you and me
We don’t need no one to tell us who to be
We’ll keep turning up the radio
Well it’s you and I
Just put up a middle finger to the sky
Let them know we’re still rock ‘n roll
Rock ‘n roll
Hey hey hey
Rock ‘n roll
Hey Hey Hey…
…
Tôi chuẩn bị bắt đầu đệm đàn máu lửa và hát lại lời thứ hai.
Nhưng…
" Bộp. Bộp. Bộp. "
Chính xác là có đúng 3 tiếng vỗ tay của người phía trước. Không ai khác, người đó là Yul.
Tôi ngừng chơi đàn, miệng ngậm câm như hến.
Thì ra Yul không biết là bài hát này có hai lời, cậu ta nghĩ là tôi đã
hát xong rồi nên mới vỗ tay đấy à?. Tôi hí hửng ra mặt. Vừa mới nhảy
xuống chiếc ghế thì một giọng nói lạnh lùng mang theo chút âm điệu ngái
ngủ vang lên.
- Dở tệ!
Tôi thề là trước đó 5 phút trong suy nghĩ đen tối của mình, tôi chỉ mong nhận được lời nhận xét của cậu ta, nhưng bây giờ…..khi nghe thấy giọng
ngái ngủ ấy, tôi thầm tự giễu mình là kẻ đen tối dở hơi.
Tôi gục gặc.
- Đồ không biết thưởng thức âm nhạc.
- Cái gì?
Chỉ cần nghe thấy hai từ " Cái gì" của Yul, tim tôi đã đập thình thịch.
Không phải là rung động, mà là run sợ. Nhưng mà có đánh tôi lúc này, tôi vẫn phải cãi bằng được.
Tôi hùng hôn tuyên bố.
- Thôi. Về đây.
!!!
***
Mẹ tôi chính thức không nói được từ nào khi trông thấy tôi bước ra từ chiếc ô tô màu đen có cái đầu dài còn đuôi thì cụt lủn. Trước khi tôi
bước ra lại còn có một người quần áo đen lịch sự mở cửa xe và cúi chào
như thể tôi là một bà hoàng.
Cho đến khi chiếc xe đã đi mất hút và tôi đứng ở cửa vẫy tay rối rít vì đống đồ nặng, mẹ tôi vẫn đứng ở trước cửa nhà; nhìn tôi!
Bữa cơm tối, sau khi nghe đầu đuôi sự việc về chuyện tôi giành giải ở
Siêu thị, bố tôi cười giòn giã, ánh mắt lấp lánh, xoa đầu tôi giọng đầy
tự hào.
- Con gái bố chơi ghi-ta là giỏi rồi. Làm gì có ai bì kịp được.
Mẹ tôi vẫn chăm chú vào tờ báo phía trước, dạo gần đây, mẹ tôi không hay đọc báo về những vùng đất mới như trước nữa, vậy nên khả năng nhà tôi ở đây lâu dài là khá cao. Tôi cũng đoán già đoán non như vậy, nhưng thật
tình là hôm nay mẹ tôi có hơi khang khác.
Liếc mắt lên, gặp ngay cái nhìn bất thường của mẹ tôi, tôi vội cúi gằm mặt vào bát cơm trên bàn.
Đặt tờ báo sang một bên, mẹ tôi hỏi ngay vào vấn đề chính.
- Vậy chiếc xe ô tô khi nãy chở con về là sao?
Tôi vẫn không ngẩn mặt lên, chỉ nghe thấy giọng ngạc nhiên của bố hỏi lại, hướng về tôi.
- Xe ô-tô ư?
- Đúng. Con gái anh chiều nay được một chiếc Maybach Exelero chở về đó. - Đấy là giọng của mẹ tôi.
- Maybach Exelero ư? - Lại là giọng của bố.
Giờ thì tôi không thể mãi im lặng được, nhưng tôi nhất quyết vẫn không ngẩng mặt lên, vẫn cúi đầu vào bát cơm, tôi cười khổ sở.
- Con chỉ thấy cái xe đầu dài, đuôi tù. Đi thì cũng êm ru.
Giọng bố tôi ngay sau đó.
- Maybach Exelero đứng số 1 trong bảng danh sách những
chiếc xe đắt nhất thế giới. Nó có thể tăng tốc từ 0 đến 60 dặm một giờ
chỉ trong 4,4 giây . Giá 8.000.000 USD.
Giờ thì tôi chính thức cắm mặt vào bát cơm!
Shock!
+1 Shock cho giá chiếc xe đắt nhất thế giới mà tôi đã đi.
+1 Shock cho gia tài nhà cậu bạn Yul kia.
+1 Shock vì sự hiểu biết của bố mẹ tôi.
Dù biết rằng cả bố và mẹ là nhà báo, kiến thức rộng. Nhưng tôi vẫn bất
ngờ khi mẹ tôi mới chỉ nhìn qua chiếc xe đã biết thuộc hạng đắt đỏ, bố
tôi thì còn thuộc cả tốc độ cho đến giá tiền của chiếc xe.
Có một điều tôi vẫn không hiểu. Là…
Là tại sao bố mẹ tôi phân tích tình huống nhanh như vậy trong khi tôi thì……
- Con đang nghĩ gì vậy Đan?
- Con hơi shock vì chiếc xe đấy bố.
Giờ thì tôi đã có thể ngẩng mặt lên và bắt đầu huyên thuyên về chuyện
qua nhà Yul chơi đàn cho cậu bạn nghe. Tất nhiên là tôi bớt đi cái phần
bị bắt một cách bất ngờ kia đi. Câu chuyện đơn giản hóa chỉ có thể là :
Bạn lớp con mời con sang nhà chơi ghi-ta, xong nhờ tài xế nhà cậu ấy chở về.
***
Vừa thả thức ăn cho chú cá nhỏ béo ú, tôi vừa mông lung nghĩ ngợi. Kì
thực thì mọi chuyện hôm nay cứ như một giấc mơ hay đại loại là như trong phim thần tượng vậy. Nhưng mà, nhân vật nữ chính sẽ được trang hoàng
quần áo đẹp để dự tiệc với hoàng tử chứ không phải là bị ép và bị "phủ
nhận tài năng"!!!
" Tip Tip Tip"
Đó là tiếng báo có tin nhắn trong điện thoại của tôi. Lập cập bò ra
giường lấy điện thoại, màn hình sáng trưng thông báo tin nhắn của Hạnh
Nhi.
- " Linh Đan. Mai đi cắm trại nhớ mang đàn ghi-ta theo nha"
Mắt tôi tí nữa lòi luôn ra ngoài. Sao hôm nay mọi việc cứ xoay vần xung quanh chủ đề "ghi-ta" vậy?
Tôi cự nự soạn tin.
- " Ghi-ta tớ bị hỏng rồi."
- " Mang ghi-ta thần kì. Cái Linh Đan được tặng ở Siêu thị đấy. hjhj"
Hjhj? Hjhj? Hjhj! Trời ạ. Sao tin tức của nhỏ Hạnh Nhi nhanh dữ quá vậy, không lẽ việc tôi bị bắt đến nhà Yul Hạnh Nhi cũng biết sao?
Tôi nhắn tin hỏi lại.
- " Sao cậu biết tớ được tặng ghi-ta vậy?"
- " Bật tivi lên coi đi Linh Đan. Vừa tớ xem ở kênh X1, giờ đang phát lại ở kênh X2 đấy. Vài bạn trong lớp cũng nhắn tin cho tớ vì không biết số của Linh Đan, kêu mai Linh Đan mang ghi-ta đây nè."
Tôi bật dậy như cái lò xò, chạy thẳng một mạch xuống chiếc ti vi ở phòng khách, đến nơi, cũng chẳng cần phải bật vì cả bố và mẹ tôi đã ngồi ở
sô-pha xem chương trình ấy từ bao giờ.
Nhìn thấy mình trên tivi, tôi chỉ biết dặn lòng; Mai đi cắm trại ngoài
thùng Mì thì cố gắng mua thêm ít kính râm bảo vệ mắt cho cả lớp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT