Khuôn mặt cô đã đỏ ửng từ lâu, cúi đầu không dám nhìn anh, hôm nay anh sao vậy? tính cách lẫn cách nói chuyện đều khác
- Anh tính làm gì ?
- Đoán đi!
Nói rồi Lục Phong dùng cánh tay ôm lấy eo cô. Bảo Nhi không kịp phản
ứng thì đã bị anh công kích ngay môi.Anh mạnh mẽ tấn công môi cô . Ngậm
lấy cắn mút thỏa thích hai cánh môi non mềm của cô , rất ngọt , ngọt
ngào tới mức anh vừa chạm vào đã không còn khống chế được bản thân. Bảo
Nhi thảng thốt lại khó chịu đẩy anh ra nhưng sức cô lại quá yếu .Cánh
tay càng siết chặt , ép cô sát chặt vào người. Mắt cô trợn trắng, trái
tim không kiềm được mà nhảy nhót lung tung. Lục Phong xâm chiếm miệng cô cuồng dã hơn bao giờ hết, sự mềm mại và ngọt ngào này khiến anh phát
điên.Một lúc sau , khi hô hấp không thể trụ nổi nữa,Lục Phong mới chịu
rời khỏi đôi môi kia. Nhưng lại đột ngột ôm chặt lấy cô , đôi môi mỏng
thủ thỉ bên tai cô .
- Hạ Bảo Nhi, kể từ bây giờ em là vợ của Triệu Lục Phong tôi!
___________________________________
Sau khi sắp xếp đồ ở bệnh viện, cô theo anh về biệt thự, mẹ cô đã về rồi,
bà muốn tiếp tục cai quản công ty Hạ gia, dù gì nó cũng là tâm huyết cả
đời của bà và ông ta.
Tối
Ăn tối xong, cô lên lầu còn anh
thì lái xe đi đâu cô cũng không biết, anh ta chỉ nói là cô đừng chờ, bên trong biệt thự trống rỗng chỉ còn lại một mình Bảo Nhi, để điện thế rồi lên phòng đi ngủ.
*Bang Lục Thiên:
- Kính chào Đại ca, Nhị ca.
Đám vệ sĩ thấy anh và Minh Huy đi vào liền khom người cúi chào cung kính,
anh không nói gì chỉ có Minh Huy gật đầu, cả hai đi vào căn phòng dành
riêng cho bang, mồi và rượu được đem lên, Minh Huy thì quàng mỗi bên một em, hai con nhỏ kia ra sức đưa rượu cho cậu, anh ngồi một bên mà nhíu
mày tỏ vẻ khó chịu, cất giọng lên nói :
- Cậu có thể ngừng được chưa?
- Lục Phong à!Như vậy thoải mái lắm đó, nếu cần tớ có thể cho cậu một em.
Hai con nhỏ kia nghe cậu nói vậy thì khuôn mặt sáng như lượm được vàng, vội cầm ly rượu qua bên mời anh:
- Anh à, để đêm nay em phục vụ anh nhé !
Cô ta cất tiếng nói mờ ám, bàn tay di chuyển khắp cơ thể anh, khi bàn
tay cô ta dần dần di chuyển đến chỗ đó thì một âm thanh rợn người vang
lên.
'' rắc'' Tay cô ta đã bị anh tóm từ lúc nào, không thương
tình mà bẻ luôn cánh tay cô ta, con ả đó hét lên một tiếng, nước mắt
giàn dụa, anh gầm lên:
- Biến!
Cô ta vội đứng dậy, khuôn mặt trắng bệt đi ra ngoài cùng nhỏ kia, thấy vậy cậu liền nói :
- Cậu có cần nặng tay vậy không?
Anh không trả lời chỉ nhâm nhi ly rượu, đối với anh, chỉ có Bảo Nhi và duy
nhất một mình cô mới được chạm vào anh , sau khi ngồi được hơn một tiếng thì đứng lên cầm áo khoác đi ra cửa không thèm ngó ngàng gì tới cậu làm cậu tức muốn sôi máu .
______
Lúc nữa đêm, lại bị một
tiếng vang rối loạn đánh thức , cô chợt tỉnh dậy, sát vách truyền đến
tiếng bước chân nhốn nháo, phản ứng đầu tiên trong đầu Bảo Nhi đó chính
là có trộm, vén chăn lên rón rén xuống giường . Thuận tay lục lọi tìm đồ vật thích hợp cầm ở trên tay để ngừa ngộ nhỡ.....
Rõ ràng hai
gian phòng cách nhau rất gần, Bảo Nhi lại cảm thấy như xa một thế kỉ
vậy, bên tai âm thanh càng ngày càng gần , tay cô rỉ ra mồ hôi cũng càng ngày càng nhiều, một lát sau lấy hết dũng khí , nhanh chóng mở cửa
phòng bên kia, giật mình kinh ngạc , âm thanh biến mất, đèn mở, bên
trong phòng một người cũng không có , làm sao lại như vậy? Vừa rồi âm
thanh nghe được rất rõ mà .Cho đến khi bên tai một lần nữa truyền đến âm thanh , Bảo Nhi mới giật mình , trong phòng tắm có người. Trên thủy
tinh hiện ra bóng dáng cao lớn của một người rất rõ ràng, cô nhanh chóng lao đến đập mạnh vào cổ của hắn , thật may là Lục Phong phản ứng đủ
nhanh, lắc mình một cái tránh khỏi công kích của cô, tay nhắm chặt tay
cô, còn cô thì đang nhắm mắt.
- A...mau buông ra....buông ra - Cô nhắm mắt nhưng miệng cứ hét lên.
- Im, làm gì em la giữ vậy ?
Âm thanh khí phách vang lên khiến Bảo Nhi nhanh chóng thức tỉnh , mở mắt
ra liền nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, đây là sao ?
Sao lại là anh?Bảo Nhi đã đoán sai, vội vàng vứt bỏ chứng cứ phạm tội
trong tay :
- Sao lại là anh? Hơn nữa đêm anh phát ra một vài âm thanh kia, tôi còn tưởng rằng...
- Tưởng rằng sao ?
- Ăn trộm chứ sao.- Cô liếc anh một cái
-Ăn trộm sao? Em nghĩ khu biệt thự này là cái gì vậy? Mạng lưới bảo vệ ở
đây cao lắm đấy ! - Lục Phong cố nhịn cười, cô thật là ngây thơ mà !
- Vậy thôi anh ngủ đi, tôi đi về phòng trước !
Nói rồi cô xoay người bước đi, vừa mới bước ra được một bước, cánh tay liền bị ai đó nắm chặt bị anh kéo đến trước mặt, cự ly giữa hai người chỉ
ngắn ngủi mấy tấc, hơi thở ấm áp của anh lan tỏa trên mặt cô , cô đỏ mặt vội nói :
- Anh muốn làm gì ?
- Không phải nữa đêm em qua đây kiếm tôi là có mục đích sao ?
- Anh...anh đừng hồ đồ, là do anh ở bên này phát ra âm thanh làm cho
người ta hiểu lầm nên tôi mới qua đây .- Cô vội giải thích, trong lòng
đang sợ hãi, anh ta sẽ không làm gì mình chứ?
- Ưmh...- Lục Phong nhìn cô vẫn nói nhảm , cánh môi màu hồng mở ra đóng lại tràn đầy hấp
dẫn , cúi người ngậm lấy cánh môi đó, vốn chỉ muốn cho cô không nói nữa
nhưng hương vị ngọt ngào của cô vượt qua tưởng tượng của anh, lại càng
hôn sâu hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT