Hùng ưng đang sải cánh trên bầu trời bỗng đột ngột phóng xuống, nhắm vào một đoàn người hơn mười người đang kỵ mã.

.

“Oa a a…”

.

Tiếng kêu thất thanh sợ hãi đến từ hai cô nương trong đoàn người. Mắt thấy bóng đen đánh úp về phía bạch y thiếu niên, sắc mặt hai nàng đều trắng bệch. Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy bóng đen chậm rãi đáp lên trên vai của người mặc áo xám đang ngồi phía trước bạch y mỹ niên thiếu kia… Hóa ra là một con hắc ưng.

.

Người áo xám đưa tay vuốt ve hắc ưng, rồi quay đầu nói với mỹ thiếu niên đang ôm thắt lưng hắn ôn hòa cười: “Dược của ngươi thật tốt, mới có một đêm đã có thể bay lượn như vậy.” Tối hôm qua con hắc ưng này còn sống được hay không còn chưa dám khẳng định. Vậy mà sáng sớm hôm nay đã thấy nó bay lượn được, làm hắn kinh ngạc vô cùng: “Cảm tạ ngươi!”

.

Vẻ tươi cười của hắn làm cho Ngọc Như Hồng nhìn đến ngẩn người. Nghe được lời cảm tạ của hắn, vòng tay đang ôm thắt lưng hắn lại càng thắt chặt hơn, Ngọc Như Hồng tươi cười nói: “Ngươi ở lại bên cạnh ta chính là lễ vật tạơn tốt nhất đối với ta rồi, Giới Viện.”

.

Thanh âm của y như gió thoảng bên tai, Giới Viện lại đang chăm chú vỗ về hắc ưng ở trên vai hắn nên hiển nhiên là không nghe được.

.

Con đường phía trước vẫn còn rất dài, hiện nay hắn đã vì một con hắc ưng mà phá giới, sau này không biết Ngọc Như Hồng còn tiếp tục dùng biện pháp gì để ép hắn phá giới nữa đây. Cứ thế mãi, hắn sẽ rơi vào địa ngục mất. Phật tổ a! Thỉnh người hãy chỉ bảo cho đệ tử cách thoát khỏi kiếp nạn này đi!

.

Có thể là Phật tổ đang ngủ gật, cho nên không chỉ bảo cho hắn được, thậm chí còn không thấy được đệ tử của mình đang gặp rắc rối a!

.

Nhóm người Ngọc Như Hồng tiếp tục lên đường. Đột nhiên có một đám người trông cũng khôi ngô sáng sủa, đầu đội khăn vàng, toàn thân hắc y đột nhiên lao đến chặn đường của bọn họ. Thấy bọn họ cũng không có dấu hiện dừng lại, kẻ cầm đầu nhóm người kia nói: “Lưu lại tiền bạc và hai cô nương kia, bằng không…” Vừa nói dứt lời y liền rút quỷ đầu đao bên hông ra, ý tứ rất là rõ ràng.

.

Đám người này hiển nhiên là cướp rồi. Mọi người nhìn nhau, lẽ nào thoạt nhìn bọn họ là kẻ dễ bị bắt nạt như vậy sao? Có lẽ là do nhóm người của Ngọc Như Hồng niên kỷ cũng không lớn, trong đó lại có hòa thượng, thư sinh, lại còn có hai cô nương, những người còn lại cũng không có gì đặc biệt, huống hồ tay không tấc sắt. Có lẽ vì vậy nên cái gã đang cầm quỷ đầu đao kia mới nhận định là bọn họ không phải là kẻ nguy hiểm đi?

.

Bắc Minh quan sát bọn chúng một hồi, sau đó phát huy cảnh giới cao nhất của tính ham học hỏi của hắn – không ngại hỏi kẻ dưới, lập tức đi lên phía trước nói: “Mấy vị đại ca này, thổ phỉ thông thường đều là cướp của người đi từ trong núi ra để vào thành chứ, sao các vị lại đứng cướp ở chỗ người ta đi lên núi thế này?”

.

“Ngươi đúng là kẻ thư sinh không hiểu chuyện, hiện nay người đi đường đều cảnh giác cao độ rồi, không thể hạ thủở chỗ cũ nữa. Đến nơi này thì lại khác, mọi người đều nghĩ tới sườn núi thì sẽ an toàn nên sẽ không cảnh giác nữa, lúc đó chúng ta ra tay sẽ khiến bọn chúng trở tay không kịp.” Đây là lão nhị của bọn thổ phỉ trả lời.

.

Bắc Minh vẫn dùng thanh âm nhu hòa nói: “Cám ơn đã chỉ bảo.”

.

Lão đại của bọn thổ phỉ tức giận mắng lão nhị: “Ngu ngốc, lắm miệng! Phương pháp cướp bóc độc nhất vô nhị này sao có thể tùy tiện tiết lộ cho người khác? Nếu như những sơn trại khác cũng học tập thì chúng ta làm sao?”

.

“Đại ca, xin lỗi!” Lão nhị vuốt đầu, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ủy khuất, ánh mắt cũng có chút nước mắt.

.

Thấy hắn như vậy, lão đại hung ác liền mềm lòng, nhưng vẫn như cũ cố làm ra vẻ ác nhân, tay thì lại đang vỗ về bờ vai của lão nhị.

.

“Ha hả…”

.

Ánh mắt lão nhị đột nhiên sắc bén hẳn lên, hắn nhìn chằm chằm vào bạch y nhân đang ngồi sau lưng hòa thượng, tức giận nói: “Cười cái gì?”

.

“Hai người các ngươi ít làm trò mất mặt thôi!” Khuôn mặt anh tuấn của lão tam lúc này sắp biến thành màu đen, thúc ngựa đi lên đứng bên cạnh lão nhị.

.

“Ha ha ha…” Lúc này đây Ngọc Như Hồng càng cười đến khoa trương. Mặc dù không nhìn thấy mặt y, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy toàn thân y đang run rẩy vì cười.

.

Lão tam nghiêm mặt hừ lạnh: “Nếu không giao tiền ra đây ta sẽ giết các ngươi!”

.

“Đừng quên còn phải đòi hai mỹ nhân kia nữa.” Lão đại lên tiếng bổ sung.

.

Hai vị cô nương giận tái mặt đang muốn xông lên thì nghe thấy Ngọc Như Hồng thanh âm tràn ngập tiếu ý nói: “Mấy vị thổ phỉ này a, hai vị cô nương này lưu lại cho ngươi cũng được, bất quá ta chỉ sợ các ngươi sẽ tự rước họa vào thân a!”

.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

.

“Nhìn phía sau ngươi…”

.

Lão đại quay đầu lại, chỉ thấy lão nhị hai mắt như muốn bốc hỏa đang trừng mắt nhìn mình, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, cười gượng nói: “Nhị đệ, đại ca lưu cho ngươi một người, về phần lão tam, ngươi còn chưa thành niên…”

.

“Đại ca!” Lão nhị lão tam tức giận trừng mắt nhìn lão đại.

.

Ai thèm tranh giành hai cái nữ nhân kia, đại ca đúng là đồ đầu đất! Lão nhị khó chịu trừng mắt nhìn hai nữ hài tử kia.

.

“Tam giác luyến.” Bắc Minh thản nhiên khẳng định tình hình…

.

“Cái gì mà tam giác luyến? Hôm nay ngươi nói thật nhiều.” Tây Môn khó hiểu nhìn Bắc Minh, mới vừa rồi là câu nói dài nhất mà hắn từng nghe Bắc Minh nói trong một ngày a.

.

“Cao hứng a!” Bắc Minh dùng vẻ mặt như thể mọi người đang thiếu nợ hắn mà nói khiến không ai có thể tin tưởng được.

.

“Lão nhị thích lão đại, lão tam thích lão nhị, nếu không phải là tam giác luyến thì chính là nhị giác luyến. Đúng không, thổ phỉ tiên sinh?” Ngọc Như Hồng vẫn ngồi sau lưng Giới Viện, chỉ thò đầu ra vừa cười vừa nói.

.

Lão đại kia nhìn thấy hắn thì bắt đầu biến thành tên ngốc, rồi càng ngày càng ngu dại, cuối cùng là nước bọt tràn lan…

.

“Lão đại, đây mới đúng là mỹ nhân, khẳng định là nữ phẫn nam trang!”

.

“Lão đại, không bằng cướp nàng về đi!”

.

“Chỉ cần có được mỹ nhân này, ta cóc cần vàng bạc châu báu gì nữa cả.”

.

Lão đại tất nhiên là có ý này, chỉ là ánh mắt của lão nhị vẫn vô cùng sắc bén, khiến hắn ngay cả cơ hội chảy nước miếng cũng không có. Mà vừa nãy mỹ nhân còn nói, cái gì mà lão nhị thích lão đại, lão tam thích lão nhị… Rốt cuộc là ý gì?

.

Mắt thấy lão đại còn đang ngẩn người ra, lão nhị nhanh chóng hạ lệnh: “Các huynh đệ, tiến lên! Ai bắt được nữ nhân kia thì nàng thuộc về người đó!” Đến tột cùng là vẫn không để cho đại ca cướp được.

.

Bọn người dưới vừa nghe thấy mệnh lệnh liền lao như lang như hổ đánh về phía mỹ nữ, hoàn toàn không có ai hướng về đám nam nhân để cướp tiền. Thực sự là một đám không làm tròn trách nhiệm của thổ phỉ.

.

“Cướp a! Cướp a!” Ngọc Như Hồng ánh mắt lóe sáng, thỉnh thoảng mới tung ra vài chiêu, giống như là Tây Môn cùng Bắc Minh mới là người chống đỡ với sắc lang chứ không phải là hắn a.

.

Những người khác thấy chiến trường xung quanh tuyệt sắc mỹ nữ đã chật ních, đành phải chuyển mục tiêu sang hai nữ nhân còn lại có chút thua kém kia. Có một người so với không có gì vẫn là tốt hơn a!

.

“Sư muội… Sư tỷ…”

.

Sáu nam đệ tử của Kim Long bang nhanh chóng đứng quay lưng vào nhau, đưa hai nữ nhân kia vào giữa vòng tròn để bảo hộ, cùng sáu tên thổ phỉ chém giết lẫn nhau.

.

Mặt khác, quay trở lại chiến trường bên kia, Bắc Minh chấp nhất chỉ dùng chiết phiến, lên một người đánh một người. Tây Môn thì lại thích dùng song phi cước, cứ một cước lại đánh ngã hai tên thổ phỉ. Có thể thấy được cục diện là thắng lợi áp đảo.

.

Ngọc Như Hồng nhếch môi cười, nhẹ nhàng nói; “Thủ hạ các ngươi đều đã bán mạng rồi, ba người các ngươi sao còn chưa ra mặt?”

.

Lúc này, ba vị thủ lĩnh kia mới ý thức được bọn họ đã gặp phải khó khăn, chỉ trong nháy mắt liền đánh về phía Ngọc Như Hồng. Hừ, đều là bọn thủ hạ đối phó, cũng không tin một nữ nhân giả nam trang trói gà không chặt cùng một hòa thượng tay không tấc sắt có thể chống lại bọn họ!

.

Quỷ đầu đao mạnh mẽ bổ tới, hướng về phía hòa thượng vẫn đang dính như hình với bóng cùng mỹ nữ. Hắn vẫn còn không nỡ làm mỹ nhân kia bị thương a.

.

Lão nhị lại không như vậy, hắn chính là chỉ mong nữ nhân kia biến mất, không để cho nàng câu dẫn đại ca của hắn, liền chém mạnh về phía Ngọc Như Hồng.

.

Lão tam nâng kiếm lược trận, tùy thời chuẩn bị giúp đỡ hai người huynh đệ.

.

“Phạch phạch…” Theo ánh đao, hắc ưng trên vai Giới Viện cũng tung cánh che chắn ánh nắng cho hắn.

.

“Đi đi, ngươi đã được tự do rồi.” Giới Viện ngẩng đầu lên nhìn thấy quỷ đầu đao đang muốn bổ lên đầu hắn, liền nhún người nhảy xuống ngựa rồi đáp trên mặt đất. Ngọc Như Hồng vẫn còn đang ôm thắt lưng của hắn nên dĩ nhiên là cũng đáp xuống theo hắn.

.

.

.

“Buông tay!” Giới Viện trầm mặt nói.

.

Ngọc Như Hồng dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn buông tay ra, rồi tiêu sái tiến lên một bước, định đón lấy đao phong của đối phương đang bổ xuống.

.

Lão đại sợ làm mỹ nhân bị thương nên vội vàng thu đao lại, lão nhị thấy vậy thì tức giận, bởi hắn vốn đã có cơ hội giết chết nữ nhân này rồi.

.

Giới Viện sợ gã bị thương nên vội vàng kéo gã lại, khiến Ngọc Như Hồng thuận lợi tiến vào trong lòng hắn, thậm chí còn mở miệng trêu đùa hắn: “Xem ra ngươi cũng không chán ghét ta.”

.

Giới Viện vội vàng đẩy hắn ra, diện vô biểu tình nói: “Chỉ là cứu người mà thôi.”

.

Ngọc Như Hồng bị câu nói này đả kích hình như cũng không nhỏ nên hơi sơ ý, đến khi phát hiện được thì đã rơi vào trong tay lão tam, lưỡi kiếm sắc bén đặt ngay trên cần cổưu mỹ trắng như tuyết của gã.

.

“Đều dừng tay cho ta!” Lão tam hét lớn một tiếng.

.

Mọi người đều nhanh chóng dừng tay lại, đám thổ phỉ hoan hô không ngớt. Không hổ là tam trại chủ, vĩnh viễn đều đáng tin cậy hơn hai vị đại trại chủ kia.

.

Tây Môn, Bắc Minh cùng đệ tử Kim Long bang thì lại thất kinh. Ngọc Như Hồng vì sao lại bị kẻ kia bắt được? Võ công của minh chủ chẳng lẽ lại không so sánh được với một tên thổ phỉ sao?

.

“Tam đệ, giết nàng!” Lão nhị tới bên cạnh lão tam, tàn nhẫn nói. Tình địch sao, chính là phải dọn dẹp sạch sẽ.

.

“Tam đệ, không thể giết!” Lão đại đi tới bên kia vội la lên, bộ dáng mười phần là sợ tam đệ sẽ giết tuyệt thế mỹ nhân kia, áp trại phu nhân của hắn a!

.

“Thí chủ, thỉnh thả hắn.” Giới Viện rất lo lắng, hắn không rõ tại sao Ngọc Như Hồng lại cố ý để cho kẻ kia bắt được. Với tu vi của Ngọc Như Hồng thì việc này đáng lẽ ra không thể xảy ra.

.

“Chuyện gì cũng có thể hảo hảo thương lượng, thỉnh buông hắn ra.” Tây Môn tươi cười, tận lực ôn hòa nói. Nếu như Ngọc Như Hồng xảy ra chuyện gì đó , không chỉ tứ đại gia tộc xong đời, còn có thể bị tru di cửu tộc! Có thể xét theo quốc pháp thì không bị, nhưng Vương gia kia thì chắc chắn sẽ làm như vậy.

.

Chúng đệ tử Kim long bang cũng đầy căm phẫn, hầm hầm muốn cùng bọn họ liều mạng.

.

Bắc Minh vẫn rất lãnh đạm, thái độ thờơ lạnh nhạt giống như sự việc kia không liên quan gì đến hắn.

.

Lão tam không hề nới tay, trên mặt lộ ra vẻ bỡn cợt, cười nhạt: “Kiếp phỉ a, dĩ nhiên là muốn bạc tài vật. Đương nhiên, có mỹ nhân thuận tiện chúng ta cũng sẽ đoạt lấy. Nếu như không muốn tuyệt sắc mỹ nhân này trở thành xác chết thì mau giao hết tiền bạc ra đây.”

.

“Tam trại chủ anh minh!” Bọn thổ phỉ hô lớn, quả nhiên là tam trại chủ ghê gớm! Đoạt tiền rồi cướp người, cao minh a!

.

Rơi vào đường cùng, mọi người lấy ra tất cả những vật đáng giá trên người đưa ra cho bọn chúng.

.

“Hòa thượng, sao ngươi không giao nộp!” Có mấy tên thổ phỉ nhìn thấy Giới Viện vẫn đứng im không nhúc nhích thì khó chịu nói.

.

Giới Viện mỉm cười, chắp tay rồi nói: “A di đà phật, bần tăng không có mấy thứ vật ngoài thân đó, mong các vị hiểu cho.”

.

Nghe vậy, lão nhị cầm đao tiến lên, trừng mắt nhìn hắn. Sau đó hình như lại nghĩ ra cái gì đó, lại quan sát từ đầu đến chân Giới Viện, cười nhạo: “Ngươi là người xuất gia nhưng lại không mặc tăng y, lại còn để tóc, huống hồ còn ôm ấp một nữ tử trước mặt bao người, không sợ người ngoài để ý sao? Ngươi có lẽ là hòa thượng giả đi! Mau giao tiền ra đây!” Nói đến đây, lão nhị không nhịn được mà rống ầm lên.

.

“Nhị trại chủ anh minh!” Bọn thổ phỉ lại hô to, nếu không phải nhị trại chủ nhắc nhở, bọn họ thiếu chút nữa đã tin người đó là hòa thượng thật.

.

“Bần tăng thực sự không…”

.

“Ai tin a!” Có mấy tên vừa nói vừa định tiến lên rà soát người hắn.

.

“Chờ một chút!” Ngọc Như Hồng hô lớn, ánh mắt mọi người liền hướng hết về phía gã. Lúc này Ngọc Như Hồng mới nở một nụ cười khiến cho mọi người thần hồn điên đảo rồi nói: “Chư vị đại ca, trên người hắn xác thực không có tiền, bởi vì hắn đều giao cho ta bảo quản rồi. Các vị đại ca bắt được ta chẳng phải đã lấy được tiền rồi sao? Ngoại trừ tiền còn có sắc a!” Nói xong lại ngấm ngầm phóng điện, điên đảo một đống người.

.

“Hắn sinh ra không phải nữ nhân thực sự là đáng tiếc.” Tây Môn nghiến răng nghiến lợi, võ lâm có một minh chủ như hắn cũng thực sự là đại bất hạnh.

.

Bắc Minh thấy Tây Môn như vậy thì quay sang nói: “Ngươi thích hắn?”

.

Tây Môn khinh thường nói với Bắc Minh: “Tiếp tục làm người câm điếc của ngươi đi!” Tên Bắc Minh kia cho rằng ai cũng biến thái như Ngọc Như Hồng sao?

.

Bên kia, bọn thổ phỉ vừa cướp được tiền vừa cướp được người, từ lâu đã không còn muốn đánh nữa, lão đại hô to: “Các huynh đệ, rút thôi!”

.

“Cái gì mà rút thôi, các ngươi còn chưa có thả người đâu!” Tây Môn nhanh chóng đuổi tới.

.

Lão tam thấy vậy thì lại kề kiếm lên cổ Ngọc Như Hồng: “Còn đuổi theo ta sẽ giết nàng!”

.

Mấy tên ở phía sau bổ sung: “Các ngươi võ công không kém, các đại gia đây dù sao vẫn phải tự bảo vệ mình a!”

.

Hóa ra là vấn đề này, Giới Viện liền tiến lên một bước: “Bần tăng đảm bảo các ngươi sẽ lông tóc vô thương, mau buông hắn ra.”

.

Lão đại ha ha cười, giận tái mặt nói: “Chúng ta dựa vào cái gì mà phải tin lời một tên hòa thượng giả mạo như ngươi?”

.

Lời này vừa nói ra, mấy tên kia lại tiếp tục cười lớn một trận.

.

Ngọc Như Hồng vẫn đang bị chế trụ, đột ngột lên tiếng: “Giới Viện, ngươi có phải đã quên mình không còn là người xuất gia từ lâu rồi hay không?”

.

Bọn thổ phỉ đang cuồng tiếu bị lời nói của hắn làm cho kinh hãi mà dừng lại, ngay cả đệ tử Kim Long bang cũng dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn Ngọc Như Hồng.

.

Giới Viện ngẩn người, bất đắc dĩ nhìn Ngọc Như Hồng. Hắn không rõ, đều đã rơi vào tay bọn thổ phỉ rồi, tại sao Ngọc Như Hồng còn cố ý nói đến việc này?

.

Tây Môn và Bắc Minh đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Giới Viện.

.

Ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Như Hồng đang nhàn nhã đứng ngắm cảnh, bọn thổ phỉ thì vẻ mặt tràn đầy tiếu ý giễu cợt, Giới Viện thầm than một tiếng rồi nói: “Bần tăng sẽ thế chỗ hắn làm con tin cho các ngươi.” Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây! Còn nữa, nếu để Ngọc Như Hồng bị bắt đi, hắn khẳng định gã kia sẽ đánh cho sơn trại của bọn thổ phỉ long trời lở đất, có lẽ còn giết hết bọn họ mất.

.

Chỉ là hảo ý của hắn không được người ta tiếp thu mà chỉ đưa tới một trận cười vang: “Giả hòa thượng, ngươi cũng không phải nữ nhân, bắt ngươi thì có ích lợi gì?” Giới Viện trợn to mắt, nghi hoặc nhìn về phía bọn chúng, khó hiểu nói: “Nhưng không phải các ngươi đang bắt một nam tử sao?”

.

“Cái gì?” Bọn thổ phỉ kinh hô.

.

Cái người mà nữ nhân còn không sánh bằng này lại là một nam nhân sao?

.

————-

.

Tạp niệm: Giới Viện thật ra không nên cứu Ngọc Như Hồng, để gã đi làm áp trại phu nhân đi. Như vậy ngươi có thể quay về Thiếu lâm tự làm hòa thượng, từ nay về sau có thể vô ưu vô lo mà sống, câu chuyện đến đây là kết thúc.

.

Khái, chỉ đùa một chút thôi, Hôi mỗ còn không muốn để cho người ta giẫm đạp a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play