Tần Duệ Minh một mình cô độc đứng bên cửa sổ sát đất, chỉ có ở chỗ này, anh mới thấy như mình dõi theo được người con gái đó.
- Gia Khánh đâu? - Tần Duệ Minh bất cần hỏi.
- Ai biết, anh ấy nói phải đi trốn chạy một thời gian rồi mất tích luôn. - Ngô Sơn lấy một miếng cam bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói.
- Cậu ta động tới ai rồi? - Tần Duệ Minh xoay người lại đi đến bàn làm việc. Lúc đi qua chỗ Ngô Sơn thì lông mày hơn nhăn lại.
- Em biết đâu ấy! - Ngô Sơn vô tư trả lời.
Đuôi mày Tần Duệ Minh hơi nhếch lên, rất dễ để biết rằng anh đang không
vui, quá rõ ràng là anh không hài lòng với câu trả lời đó.
- Nhắn với cậu ta, tốt nhất đừng để anh thấy cậu ta về nước!
Ngô Sơn đang cầm miệng cam định bỏ vào miệng, nghe Tần Duệ Minh nói vậy
thì miếng cam rơi lại đĩa. Cả người Ngô Sơn run lên từng đợt. Anh quá
hiểu nội dung câu nói. Tốt nhất cậu ta đừng có quay về, không cậu ta
chết chắc. Tần Duệ Minh vốn chẳng làm gì anh, nhưng Ngô Sơn lại khẽ thở
dài. Buông đĩa cam đang ăn dở xuống, Ngô Sơn đứng dậy đi đến ngồi lên
bàn làm việc của Tần Duệ Minh.
Khổ nỗi mông chưa đặt bàn đã đặt sàn. Tần Duệ Minh một cước đá bay anh khỏi bàn làm việc.
Ngô Sơn mặt mày nhăn nhó ngã ngồi trên sàn nhà. Mặt anh tội nghiệp khó khăn đứng dậy.
Tần Duệ Minh trừng mắt nhìn anh không lên tiếng.
Ai bảo anh yếu thế. Ngô Sơn cười xòa hai tiếng hắng giọng nói.
Anh ấy bảo dạo này thường bị ma nữ bám theo, cần phải tìm một nơi nào đó tĩnh tâm tu luyện một thời gian.
Tần Duệ Minh nhíu chặt hai đầu lông mày. Là chạy trốn? Anh lạnh lùng vứt tập tài liệu cũ sang một bên, vươn người lấy xấp tài liệu mới ngồi
nghiên cứu.
- Anh có việc gì cần tới anh ấy sao? - Ngô Sơn tròn mắt vô tư hỏi.
Anh vốn định để Đàm Gia Khánh làm người giật dây cho kế hoạch lần này,
nhưng xem trước tình hình anh phải "giật" cậu ta trước để cậu ta biết
điều yên ổn trong nước một thời gian.
Khuôn mặt Tần Duệ Minh lại chìm vào bóng tối. Dạo gần đây anh rất thường hay như vậy.
Dường như có điều rất khó nói. Ngô Sơn ấp úng mãi mới giám mở miệng - Anh, em muốn nghỉ phép ba ngày.
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên thành một đường vòng cung tuyệt đẹp. Tần Duệ
Minh nhìn Ngô Sơn cười thú vị. Chỉ là đáy mắt màu hổ phách thoáng qua
một tia sáng lạ.
- Được!
- Thật? - Ngô Sơn mắt sáng lên, thật không nghĩ mọi chuyện lại được giải quyết nhanh đến vậy, nhưng là sau đó anh tức điên.
- Với điều kiện, sau ba ngày nghỉ phép, cậu phải sang Châu Phi giúp anh khai thác mỏ kim cương quý hiếm đó.
Khóe môi Ngô Sơn không ngừng co giật mạnh. Anh biết mà, một Tần Duệ
Minh, coi thương trường là chiến trường, bạn bè là con tim, sao lại có
chuyện đồng ý dễ dàng như vậy. Nhưng đây mà là giao dịch sao? Rõ ràng là chèn ép thì có. Anh nhớ là mình vẫn còn nguyên số ngày nghỉ phép chưa
hề dùng tới mà. Sao giờ nghỉ phép cũng phải giao dịch rồi.
- Nếu không đồng ý thì chúng ta khỏi phải bàn nữa.
Ngô Sơn cơ miệng căng cứng. Anh lại giám không đồng ý? Cái con người này luôn nói một là một không nói hai. Nếu đã muốn thứ gì nhất định phải có được nó. Giờ anh không đồng ý, rồi sau này cũng sẽ tìm cơ hội đẩy anh
sang Châu Phi thôi. Thôi thì anh đồng ý.
- Được rồi, thành giao. - Ai bảo anh đã lỡ hứa với bà xã sẽ cùng cô ấy
đi du lịch. Lúc này mở miệng cũng vì anh không muốn cô ấy buồn.
- Cho cậu ba giây, biến khỏi đây trước khi anh đổi ý.
Hazz! Anh không những bị chèn ép còn bị đe dọa nữa.
- Được, biến, em biến ngay đây.
Nói rồi, Ngô Sơn nhanh chân chạy ra ngoài.
- Cầm đồ ăn của cậu cùng biến đi.
- Vâng, em lập tức biến.
Căn phòng trong chốc lát lại khôi phục lại vẻ yên ắng.
Tần Duệ Minh đứng dậy đi đến bên của sổ. Đôi mắt màu hổ phách lướt qua một tia sáng lạ. Rèm mi dài rũ xuống kéo kí ức ùa về.
Ở lại ăn tối xong, mẹ Duệ Minh cho người lâu xe đưa Hồ Anh Vũ về.
Với một người gần như hai tuần nằm liệt giường như cô, giờ mà muốn quay về nhà thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Đợi chiếc xe thả cô trước cổng rồi rời đi. Hồ Anh Vũ cười xoay người đi về hướng ngược lại.
Ở đây đã được ba tháng nhưng nó có những gì cô vẫn không hề biết.
Gió trời ở Califocnia chẳng mát mẻ như cô tưởng. Hồ Anh Vũ kéo cao cổ áo lên, nhăn mặt bước tiếp về phía trước.
Một đám người bất chợt xuất hiện, trên những con mô tô màu sắc sặc sỡ.
Chúng gồm khoảng từ mười đến mười lăm tên, mặt mày hung tợn, râu ria lồm xồm, xăm hình đầy mình, hung khí trên ray cho thấy bọ chúng tìm tới
không hề có thiện ý nào.
- Mày chắc là cô gái này chứ?
Hồ Anh Vũ ngẩn người, có ai có thể giải thích cho cô biết chuyện gì đang diễn ra được không?
- Em chắc chắc!
Hồ Anh Vũ tức đến nghiến răng, thật muốn cho tên vừa lên tiếng hai chưởng.
- Vậy thì bắt lấy cô ta!
- Ơ, này, này, chúng ta có quen biết sao?
Biết vậy, vừa rồi cô đã vào nhà thì giờ đã bảo toàn được tính mạng rồi không.
Hồ Anh Vũ mặt khóc không ra nước mắt. Dù có là côn đồ đi chăng nữa, ít nhất họ cũng phải nói lý lẽ một chút chứ?
- Á!
Hồ Anh Vũ nhăm tịt hai mắt, vung tay đấm một tên trong số chúng ngã lăn
ra đất. Chân bị thương mới lành, đánh cũng chẳng đánh được, chạy cũng
chẳng chạy xong, rất nhanh cô đã như cá nằm trên thớt.
- Xin lỗi cô gái, chúng tôi cũng chỉ là làm việc kiếm sống thôi.
- Mấy thằng đàn ông mà ăn hiếp một người phụ nữ, mấy người không cảm thấy xấu hổ sao?
Là tên oan gia đó! Hồ Anh Vũ ngoác miệng cười, lần đầu tiên, cô thấy vui khi gặp anh ta.
- Không phải chuyện của cậu, khôn hồn thì đừng có nhúng mũi vào.
Đàm Gia Khánh một chân xoay người định bước, lại nghe Hồ Anh Vũ kêu lên
khiến anh xuýt té xỉu. Sao anh có cảm giác như mình đang bị người ta kéo vào lướt nhỉ?
- Đàm Gia Khánh, cứu tôi!
- Ồ! Thì ra là người quen.
Đàm Gia Khánh nhướn mày nhìn đám côn đồ rất chi là hách dịch. Dù không
muốn nhưng cô phải nói, bộ mặt của anh ta chỏ khiến cho người ta muốn
đám vài quả.
- Nếu không muốn rước phiền phức về mình thì xéo qua một bên.
Đàm Gia Khánh mặt tối sầm. Đời này anh ghét nhất là có người ra lệnh cho mình. Ừ thì trừ Tần Duệ Minh, ai kêu anh không đánh lại cậu ta.
- Không thích. - Đàm Gia Khánh hai tay đút túi quần, vẻ mặt bất cần, anh nhếch môi cười phỉ bám.
Đây là lúc nào rồi mà anh ta còn khiêu khích bọn họ chứ?Nếu muốn đi sớm một chút thì đi một mình, đừng có mà lôi cô đi theo.
Quả nhiên, thái độ của Đàm Gia Khánh làm bọn chúng nổi đóa lên. Hồ Anh
Vũ bắt đầu phải suy nghĩ lại, gặp anh ta rốt cuộc là may hay rủi?
- Thằng nhãi, anh em đâu, xông lên cho hắn một trận.
- Phải, đánh cho anh ta một trận. - Trong lòng cô nghĩ thế, ai ngờ nghĩ gì nói lấy, không nhịn được cùng bọn chúng hét lên.
Đàm Gia Khánh trợn ngước mắt nhìn cô gắt.
- Tôi đang mạo hiểm tính mạng cứu cô đấy.
Hồ Anh Vũ ngẩn người, phải rồi. - Cố lên, đánh cho bọn chúng một trận.
- Hồ Anh Vũ, cô ngậm mồm lại cho tôi! - Đàm Gia Khánh đầu ba vạch đen, anh tức giận gắt lên.
Mang ơn người ta thì phải nghe lời người ta nói, Hồ Anh Vũ biết điều ngay lập tức im miệng.
Chẳng mất chốc, dưới đất nằm la liệt toàn là người của bọn côn đồ.
Hồ Anh Vũ mặt mày méo xệch. Cũng may cô chưa có làm gì khiến anh ta phải động thủ.
Một tên trong số chúng thấy tình hình không ổn, liền xoay người vác cô trên vai bỏ chạy.
Mẹ kiếp! Thấy đồng bọn của mình bị đánh lại có thể chạy sao? Cô khinh.
- Này, mau thả tôi xuống.
Vừa ăn tối xong, giờ bị vác trện vai chạy khiến ruột gan cô đảo lộn. Hồ
Anh Vũ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nôn thốc nôn tháo lên người
hắn ta.
- Mẹ kiếp! Cô là loại người gì vậy?
Hắn ta quát, xong lại muốn cô chạy tiếp.
Không được, có gẫy chân lần nữa cô cũng không thể chạy như vậy được.
Hồ Anh Vũ hét lên một tiếng, xoay người đấm cho hắn ta một quả vào má trái, thấy chưa đủ, cô lên gối ra đòn quyết định.
Người đàn ông nào cũng có điểm yếu!
Tiếp đó, hắn ta gập người ôm lấy nửa thân dưới nằm lăn ra đất.
Vừa lúc Đàm Gia Khánh đi tới trông thấy cảnh này, mặt anh biến sắc.
"Cũng may, cô ta chưa có làm vậy với mình." Đàm Gia Khánh thở phảo vì thấy mình còn may.
Xử lý hắn ta xong, cô lấy tay che miệng chạy vội tới gốc cây gần nhất bên đường.
- Cô, không sao chứ?
- Không sao! - Vừa nói vừa đứng thẳng người, lấy khăn giấy mang theo lau miệng, lần đầu tiên, cô nói tiếng cảm ơn với Đàm Gia Khánh.
- Bọn họ là ai vậy?
- Tôi đâu phải thượng đế, làm sao tôi biết được.
Đầu Đàm Gia Khánh giăng đầy hắc tuyến. "Cách nói chuyện kiểu cô ta chắc
là đã gây thù chuốc oán với rất nhiều người." Đàm Gia Khánh xấu bụng
nghĩ.
- Tại sao anh lại ở đây?
Không gian chợt chìm vào tĩnh lặng, Hồ Anh Vũ nhíu mày nhìn Đàm Gia Khánh đầy khó hiểu.
Như bị nói trúng tim đen. Đàm Gia Khánh giật mình sững sờ trong giây lát.
Lúc đi trên đường, anh gặp một ông lão. Ông lão nói nếu cậu cho ông tiền ông sẽ tiết lộ cho cậu một bí mật. Đàm Gia Khánh đang rảnh nên cũng
muốn thử, hơn nữa chút tiền đó đối với anh cũng chỉ như một hạt cát trên sa mạc rộng, vì vậy anh chấp nhận bỏ tiền. Ộng cụ sau khi nhận tiền thì nói. Nếu cậu nhắm mắt đếm từ một đến mười, khi mở mắt ra, người con gái đầu tiên cậu nhìn thấy sẽ là người mà cậu sớm yêu.
Nghĩ đến anh lại không thôi lắc đầu. "Đã tới tận đây rồi mà vẫn không thoát nổi cô ta, có phải, đã quá có duyên rồi không?"
- Anh đang nghĩ gì đó?
Không biết từ lúc nào. Hồ Anh Vũ đã nghé sát mặt lại gần anh.
Đàm Gia Khánh đỏ mặt vội lùi ra sau hai bước, giọng điệu bỗng chốc cao hẳn lên.
- Cô đứng là con ma nữ, ám tôi hoài không dứt.
Hồ Anh Vũ ngẩn người, cô nhớ là mình không có làm gì chọc giận anh ta mà.
Tại biệt thự nhà họ Bùi.
- Con bé vẫn cứ là cứu tinh của Duệ Minh nhà mình. - Mẹ Duệ Minh vừa rót nước cho chồng vừa nói.
- Ừ, tôi cũng rất thích con bé.
- Tất cả cũng tại thằng bé Duệ Minh, nếu sớm nói cho con bé biết hết mọi chuyện thì đã chẳng sao rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT