Trương Tiểu Phàm đang ngồi thẫn thờ trong phòng của mình, nhìn ngơ ngẩn xuất thần.
Buổi chiều ánh sáng tươi đẹp tràn ngập, những tia nắng dịu dàng chiếu qua
cửa sổ vào phòng, rắc từng tia nắng lên trên mặt nền đá xanh trong
phòng. Có lẽ cũng vì trong không khí mang theo chút hơi thở lười biếng
nên lúc này Đại Hoàng và Tiểu Hôi đang có vẻ rất uể oải trong phòng.
Đại Hoàng nằm sấp cạnh chân của Trương Tiểu Phàm, gối đầu lên hai chân
trước của mình, mắt khép hờ, tai cũng cụp xuống. Chỉ có cái đuôi lông
sáng bóng thỉnh thoảng động dậy một chút.
Ngay cả con khỉ Tiểu
Hôi vốn hiếu động là thế, lúc này cũng đang dựa vào người Đại Hoàng, gối đầu lên bụng nó, nhắm mắt lại ngủ rất ngon lành, chỉ có thân mình nó
nhè nhẹ lên xuống theo hô hấp của bụng Đại Hoàng.
Buổi chiều yên bình này, dường như cũng giống như những buổi chiều trước kia.
Ánh mắt của Trương Tiểu Phàm đang nhìn xa xăm về một nơi vô định. Đã ba ngày kể từ hôm hắn về đến Đại Trúc Phong.
Đột nhiên, dường như cảm giác thấy một cái gì đó, Đại Hoàng đang buồn ngủ
mơ màng bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt mở to ra, ngay cả hai tai cũng dựng
đứng cả lên.
Trương Tiểu Phàm khẽ nhíu mày, cùng lúc bên ngoài
vang lên tiếng bước chân chậm rãi, sau chốc lát tiếng kẽo kẹt vang lên,
có người đẩy cửa bước vào phòng.
Ánh sáng chiếu vào phòng, hơi bị quáng mắt nên Trương Tiểu Phàm chỉ nhìn thấy một bóng người đứng trước
cửa, tắm mình trong ánh sáng mặt trời.
Sau khi mắt dần quen với
ánh sáng, đột nhiên sắc mặt hắn trắng nhợt đi, chỉ nhìn thấy Điền Bất
Dịch đang đứng trước cửa, sắc mặt tối sầm.
Ba ngày qua, đây là
lần đầu tiên Điền Bất Dịch đến thăm hắn. Ngoại trừ đại sư huynh Tống Đại Nhân ngày ngày đem cơm cho hắn, thì lão cũng là người đầu tiên đến gặp
hắn. Chắc là do Điền Bất Dịch hạ nghiêm lệnh, những người khác không thể đến thăm hắn được.
Lúc này, Đại Hoàng vội chạy đến chân Điền Bất Dịch, đuôi ngoáy tít, đầu cọ đi cọ lại vào chân lão, dáng vẻ rất vui
mừng. Nhưng còn Tiểu Hôi lại không có thiện cảm như vậy, ngược lại giống như bị người quấy rầy giấc mộng, dáng vẻ rất bực tức, kêu "khẹc khẹc",
nhưng cuối cùng cũng biết Điền Bất Dịch là nhân vật nó không thể rây
vào, do vậy cũng không dám làm gì bừa bãi.
Sau khi kêu lên vài tiếng, nó lắc la lắc lư nhảy về giường của Trương Tiểu Phàm, nằm lên trên chăn, tiếp tục ngủ.
ĐIền Bất Dịch cúi người, lướt nhìn Đại Hoàng ở dưới chân, thò tay ra xoa xoa đầu nó, Đại Hoàng sủa nhỏ vài tiếng thích thú, cọ đầu vào lòng bàn tay
lão.
Điền Bất Dịch vỗ vỗ vào đầu Đại Hoàng, đứng thẳng người lên, nhìn Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm không dám nhìn vào mắt lão, gọi khẽ: "Sư phụ".
Điền Bất Dịch nhìn hắn hồi lâu, cũng không đáp lời hắn, tiến lại từ từ, Trương Tiểu Phàm bất ngờ cũng lùi lại một bước.
Nhưng Điền Bất Dịch không có cử động nào khác, từ từ ngồi xuống ghế, trong
lòng Trương Tiểu Phàm có chút sợ sệt, nhưng không hiểu tại sao càng
luống cuống, kỳ thực từ sau khi hắn về núi, thì trong lòng đã liệu trước sẽ diễn ra cục diện như này, thậm chí ghê gớm hơn, ngay cả nếu có nhiều người hơn nữa thẩm vấn trách mắng, thì hắn đã chuẩn bị tâm lí từ trước.
Nhưng trong buổi chiều yên tĩnh và ấm áp này, khi mà Điền Bất Dịch người mà
hắn mấy năm nay tôn kính như thiên thần đang ngồi trước mặt hắn, thì hắn chỉ biết cúi đầu thật thấp, đầu óc trống rỗng, không nói nổi một câu.
Không biết thời gian trôi bao lâu, mới nghe thấy Điền Bất Dịch chầm chậm nói: "Lão Thất"
Trương Tiểu Phàm chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Điền Bất Dịch, Điền Bất Dịch
mặt không lộ vẻ gì, nhìn thẳng vào hắn, không rõ lão đang nghĩ gì.
Sau khi im lặng hồi lâu, Trương Tiểu Phàm từ từ lắc lắc đầu.
ĐIền Bất Dịch nhìn đồ đệ trừng trừng, nắm đấm từ từ nắm chặt lại trong tay áo.
"Vừa rồi", Điền Bất Dịch nói chầm chậm, dường như cách này mới dấu đi được
tình cảm trong lòng của lão. "trong sáng nay, Tề Hạo của phái Long Thủ
Phong qua báo tin, sáng sớm ngày mai, chưởng môn Huyền Chân đạo nhân
muốn gặp ngươi tại Ngọc Thanh Điện trên Thông Thiên Phong".
Thân hình Trương Tiểu Phàm khẽ nghiêng đi, cuối cùng thì giờ khắc đó đã đến.
Ngọn gió núi mát mẻ nhè nhẹ thổi vào trong phòng qua cửa, phảng phất như
mang theo tiếng những tiếng sóng trúc từ rừng trúc nơi xa, nhưng những
người ở trong phòng đều không có cảm giác đó.
Tiểu Hôi dường như
lại ngủ tiếp, Đại Hoàng cũng lại nằm xuống, không cần phải quan tâm bọn
chúng nữa, chỉ có Điền Bất Dịch đang chăm chú nhìn tên đệ tử.
Nhìn sâu, thật sâu vào hắn.
"Mấy ngày này, các sư huynh của ngươi có thờ ơ với ngươI không?"
Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu, đáp: "Không có, các sư huynh đối với con ...đối với con rất tốt."
Điền Bất Dịch không nói nữa, căn phòng lại chìm vào yên lặng.
Rất lâu, Điền Bất Dịch đột nhiên thở hắt ra, dường như đã hạ được quyết tâm nào đó, đứng dậy, không quay đầu lại, không nói năng gì đi thẳng ra
cửa.
Trương Tiểu Phàm nhìn theo dáng lưng quen thuộc, mờ mịt thất vọng.
Khi Điền Bất Dịch sắp bước ra khỏi căn phòng, lão đột nhiên đứng sững lại,
nhưng vẫn không quay đầu lại Trương Tiểu Phàm hoảng sợ gọi lên một
tiếng: "Sư phụ...." .
"Lão Thất", giọng của Điền Bất Dịch vẫn ổn định, nhưng ở sau lưng thì ngược lại, vẻ ổn định đó đang biến đổi tinh thần khác hẳn.
"Lần cuối cùng ta hỏi ngươi, mi có phải là do môn phái khác phái đến, nằm vùng do thám mật pháp của Thanh Vân chúng ta không?"
Trương Tiểu Phàm cắn chặt môi, chầm chậm, chầm chậm quỳ xuống trước mặt lão:
"Sư phụ, con không phải thế, con không làm gì có lỗi với sư phụ".
Hắn trả lời khe khẽ, tuy là như đang nói với Điền Bất Dịch, dường như cũng là nói như chém đinh chặt sắt đối với thâm tâm mình.
Trong ánh mặt trời, phảng phất có một tiếng than thở nhè nhẹ, khi hắn ngẩng
đầu lên thì bóng dáng quen thuộc đó đã biến mất không thấy nữa rồi.
Trương Tiểu Phàm ngơ ngẩn nhìn về phía cửa phòng, giữ mãi dáng vẻ đó hồi lâu,
mới từ từ đứng lên, đến bên cạnh giường, ngồi xuống.
Con khỉ Tiểu Hôi bị động tác của hắn đánh thức, quay đầu lại, nhìn thấy Trương Tiểu
Phàm liền nhe răng ra cười, dường như sau khi ngủ ngon một giấc, tinh
thần bắt đầu được khôi phục, lại hiếu động như trước, nhẩy tót lên mình
hắn.
Trương Tiểu Phàm vô thức vòng tay lại, ôm lấy Tiểu Hôi vào
lòng, nhưng mục quang vẫn nhìn chăm chăm về phía ngoài cửa. Hồi lâu, mới nhận ra chỉ có mình hắn, hoặc Tiểu Hôi đang nằm trong lòng hắn mới nghe thấy thanh âm, thấp giọng nói khẽ: "Ngươi biết rồi đó, lần trước khi ta nhận lời với người đó, chết cũng không nói, chết cũng không nói..."
Không rõ Tiểu Hôi nghe có hiểu không, nhưng nó có vẻ không để ý, thò tay ra thân thiết nắm lấy tóc của Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm không di động thân mình, theo động tác của Tiểu Hôi, miệng
nói ra chầm chậm: "Chỉ có ngươi, Tiểu Hôi, bây giờ chỉ có ngươi bên cạnh ta thôi..."
Tiểu Hôi kêu lên khèng khẹc, bật cười he he, rút cục không rõ là nghe có hiểu không, còn ở phía xa xa, Đại Hoàng phảng phất
đã chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ, cái đuôi cuộn tròn lại, quấn vào bên mình.
㬬
⬻⬻⬻
Ánh mặt trời vẫn dịu dàng chiếu
sáng, Đỗ Tất Thư đứng ngoài cửa không nhịn được ho khan một tiếng, nhưng sau lúc đó, cái vẻ buồn ngủ lạnh nhạt biến mất, chỉ thấy Điền Bất Dịch
từ trong phòng của Trương Tiểu Phàm bước ra.
"Sư phụ". Đỗ Tất Thư thốt lên, vừa cẩn thận nhìn vào sắc mặt của Điền Bất Dịch, hi vọng có
thể nhìn thấy chút gì đó lộ ra từ nét mặt của lão, chẳng may Điền Bất
Dịch không bộc lộ tình cảm gì, chỉ nhẹ gật đầu, bước qua bên cạnh y về
hướng Thủ Tĩnh Đường.
Đỗ Tất Thư cung kính đứng đợi khi Điền Bất
Dịch đi xa, nhìn theo dáng của lão, trong lòng lại nghĩ đến Trương Tiểu
Phàm, than lên một tiếng. Trên Đại Trúc Phong này, không ai có thể nghĩ
ràng tên tiểu đệ bình thường hàng ngày này, lại có thể đột nhiên xảy ra
sự tình như thế này.
Giờ phút đó, ngay cả một người vốn ngày nào
cũng hoạt bát hiếu động như y, cũng dường như không thể vui lên được,
trong lòng lo ngại buồn rầu cho Trương Tiểu Phàm.
Hắn xuất thần như thé không biết bao lâu, đến khi sau lưng chợt vang lên một tiếng gọi: "Lục sư huynh".
Đỗ Tất Thư giật mình, quay đầu lại nhìn, sững người ra giây lát, thì ra là Trương Tiểu Phàm không biết ra khỏi phòng từ lúc nào, đứng sau lưng của y. Con khỉ tiểu Hôi nằm trên vai hắn, vừa cười hi hi vừa nhìn hắn,
không thấy Đại Hoàng ra cùng, chắc có lẽ là đang tiếp tục ngủ.
Trương Tiểu Phàm liếc nhìn y, từ từ đáp: "Lục sư huynh, đệ muốn đi dạo sau núi".
Đỗ Tất Thư ngẩn người ra, trong lòng rất khó nghĩ, từ lúc sau khi về núi,
tuy Điền Bất Dịch không hạ lệnh mọi người phải giám thị Trương Tiểu
Phàm, nhưng sư nương Tô Như đã ngầm giao việc này lại cho mọi người.
Lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt tiều tuỵ của tiểu sư đệ hàng ngày vốn thật
thà, Đỗ Tất Thư trong lòng có chút bất nhẫn, nhưng bất luận thế nào cũng không dám làm trái ý của sư môn. hồi lâu mới ngập ngừng đáp: "Tiểu sư
đệ, đệ, đệ biết là bây giờ....huynh, huynh.....".
Trương Tiểu
Phàm buồn rầu cúi đầu xuống, nói khẽ: "Ngày mai trưởng môn Đạo Huyền sư
bá muốn đệ đến Thông Thiên Phong rồi, đệ chỉ muốn nhìn lại những nơi
trước kia thôi mà".
Đỗ Tất Thư giật mình, khẽ há miệng ra, đột
nhiên không hiểu tại sao mắt nóng lên, người thiếu niên đang đứng trước
mặt lúc này hình như lại biến thành người thiếu niên bình thường đó lúc
mới lên núi mấy năm trước, trên bàn ăn, cái dáng vẻ đang cùng y đánh
cược xem người nhà sư phụ ai sẽ là người bước vào phòng ăn trước...
Nhưng lệnh của sư môn, hắn bất luận thế nào cũng không dám vi phạm, trong
lòng đang cảm thấy khó xử, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, hai
người quay đầu lại nhìn, thì ra là Điền Linh Nhi đang bước tới, vẻ mặt
trông rất phức tạp.
Đây là lần đầu Trương Tiểu Phàm nhìn thấy mặt Điền Linh Nhi ba ngày nay, mặt nàng có chút sắc trắng, phảng phất như
có nét tiều tuỵ, chắc là mấy ngày này, nàng cũng không yên tâm. Nhưng
trong ánh mặt trời, nàng vẫn xinh đẹp như xưa.
Trương Tiểu Phàm cúi đầu xuống.
Điền Linh Nhi đến trước mặt hai người, nhìn Đỗ Tất Thư nhưng đuôi mắt lại
liếc nhìn lên người Trương Tiểu Phàm, nói: "Lục sư huynh, cha muội nói,
Tiểu Phàm sẽ không làm gì đâu, kệ hắn đi đi".
Đỗ Tất Thư ngớ
người, dường như người Trương Tiểu Phàm cũng khẽ rúng động, chầm chậm
nhìn về phía Thủ Tĩnh Đường, nhưng chỉ nhìn thấy trong cửa Đường tối
sâu, đâu thấy được bóng dáng của Điền Bất Dịch trong đó.
Trương Tiểu Phàm từ từ lạy một lạy về phía Thủ Tĩnh Đường, hạ thấp thanh âm có chút nghẹn ngào, nói: "Tạ ơn sư phụ".
Điền Linh Nhi đứng một bên, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt ra được, mím chặt môi, quay người đi trở về.
Nàng đi xa xa một đoạn, đột nhiên Đỗ Tất Thư nói: "Thảo nào sáng nay tiểu sư muội và Tề Hạo của Long Thủ đường lại cãi nhau to".
Trương Tiểu Phàm ngẩn người ra, hỏi: "Sao cơ?".
Đỗ Tất Thư đáp: "Sáng nay, Tề Hạo đến được một lúc, sau khi nói chuyện
xong với sư phụ và sư nương, tiểu sư muội liền kéo hắn lại một bên để
nói chuyện, không ngờ nói mới được vài câu, tựa hồ như sư muội nói cái
gì đó làm cho Tề Hạo huynh rất là khó xử, tiểu sư muội liền nổi nóng".
Đỗ Tất Thư dừng lại một lát, liếc nhìn Trương Tiểu Phàm, rồi nói tiếp: " Huynh đoán là sư muội chắc là muốn Tề Hạo huynh vì đệ mà xin Thương
Tùng sư bá, do vậy mà xảy ra cãi nhau to".
Trương Tiểu Phàm cười khổ, cũng không biết là nên nói gì đây, lắc lắc đầu, đi về phía sau núi.
Đỗ Tất Thư nhìn theo lưng hắn, nhìn thấy con khỉ Tiểu Hôi trên vai hắn,
bất ngờ nắm lấy tóc hắn mà nghịch ngợm, dáng vẻ rất là hoạt kê, nhưng
một khi nghĩ đến sau ngày mai đợi số phận của trương Tiểu Phàm, không
khỏi buồn rầu cau mày, thở mạnh ra.
⬻⬻⬻
Con đường núi
phía sau Đại Trúc Phong, đã lâu Trương Tiểu Phàm không đi qua, trên
đường chỉ thấy một mầu xanh tươi tốt, tiếng chim hót từ xa thỉnh thoảng
vọng đến.
Gió núi thổi đén trước mặt, thổi phe phất nhè nhẹ lên
mặt hắn, mang theo một chút mát mẻ. Đi theo con đường nhỏ cong cong khúc khuỷu này, dường như hắn trở lại những ngày xưa.
Đúng là không
có chút nào thay đổi so với trước kia ở đây, ngay cả những đám mây đang
lững lờ trôi ở lưng chừng núi Đại Trúc Phong cũng dừng như không khác gì so với năm xưa.
Con khỉ Tiểu Hôi tỏ ra rất thích thú, thoáng cái đã từ vai Trương Tiểu Phàm nhảy vọt đi, kêu khèng khẹc, chạy vào trong
bụi cỏ bên cạnh, trèo tót lên một cây to, đu qua đu lại trên đó.
Trương Tiểu Phàm nhìn cái dáng vẻ của nó, không nén đươc khẽ cười lên, nhớ lại tình cảnh năm xưa lúc tương ngộ cùng Tiểu Hôi, dường như trĩu nặng
trong tim đã bớt đi phần nào.
hắn đi, đi tiếp, Tiểu Hôi vẫn đang
phấn khích chui qua chuyền lại trên cây phía trên đầu hắn, nhưng ánh mắt Trương Tiểu Phàm vẫn chỉ nhìn dần dần về phía trước, một rừng trúc đang dần dần hiện rõ, xanh tươi.
Bao nhiêu hồi ức đọng lại ở nơi đây.
Hắn dừng chân lại trước bìa rừng.
Gió núi thổi đến, vô số cây Hắc Tiết Trúc nghênh gió lay động, reo lên lao xao, dường như đang nghênh tiếp người bạn cũ trở lại.
Trương Tiểu Phàm hít thở thật sâu cái không khí trong mát mới mẻ, ngọt ngào mà tự do, thế gian chỉ nơi này mới có.
Hắn bước vào trong rừng.
Rừng trúc xanh tươi vẫn rậm rạp như ngày nào, bên dưới những cây trúc xanh
to lớn đó, trong đất lại có vô số những măng trúc phá đất trồi lên, sinh trưởng tự do ở đó.
Vô tình, hắn lại đi đến nơi mà trước kia ở
đây hắn làm bài tập chặt trúc, chỉ thấy trước kia những cây Hắc Tiết
Trúc vốn nhỏ bé, nay tựa hồ như đã lớn hơn rất nhiều.
Bóng trúc thấp thoáng, sóng trúc từng trận từng trận, dường như đang quấn quýt lấy hắn.
Chuyện cũ như nước triều, tràn về trong hắn.
Hắn thẫn người nhìn ngắm xung quanh, phảng phất có chút ngây dại.
"Trương Tiểu Phàm!".
Đột nhiên, có một tiếng gọi dịu dàng có chút vui mừng sung sướng từ phía sâu thẳm của rừng trúc vang đến.
Trương tiểu Phàm giật mình, thanh âm này rất quen thuộc, nhưng hắn không hiểu
tại sao lại vang lên ở chỗ này. Hắn lập tức quay người lại, nhìn về
hướng thanh âm phát ra, khựng người lại, đột nhiên nhìn thấy trong bóng
trúc, bộ quần áo mầu xanh biếc của Bích Dao như hoà hợp với hoàn cảnh
xung quanh, đang đứng đó tràn ngập nụ cười, xiết bao nhu tình, xiết bao
mềm mại nhìn ngắm hắn.
⬻⬻⬻
"Cô, sao cô lại tới đây?" Hai người nhìn nhau như những kẻ ngốc hồi lâu, rất lâu Trương Tiểu Phàm mới thốt lên.
Bích Dao từ từ bước lại, ánh mắt long lanh tràn ngập nét tươi cười dịu dàng, nhu mì đáp: "Ta đến thăm ngươi mà".
Trương Tiểu Phàm trong lòng khích động, vô ý thức cắn chặt môi dưới, hồi lâu
mới nói: "Nhưng mà, vạn nhất bị người ta nhìn thấy thì sao, cô mạo hiểm
quá!"
Bích Dao lắc đầu nói: " Ta không quan tâm, ta chỉ muốn đến nhìn thấy ngươi thôi.".
Trương Tiểu Phàm giật mình, đây mới là lần đầu tiên hắn nghe thấy Bích Dao
trực tiếp nói ra tâm ý của mình. Dường như chú ý đến vẻ kinh ngạc của
Trương Tiểu Phàm, Bích Dao đỏ mặt, nói tiếp: "Một trăm năm nay, Thanh
Vân môn của các ngươi yên ổn như núi, nới lỏng việc phòng bị lâu rồi, ta lén lên núi, cũng không bị ai phát giác".
Trương Tiểu Phàm im
lặng gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng, như hôm nay người trong
chính đạo biết Bích Dao chính là con gái của tông chủ Quỷ Vương tông của Ma giáo, lúc này nếu bị mọi người phát hiện là hắn lại đang cùng nói
chuyện với cô ấy, hậu quả ra sao chắc chắn không cần nói cũng sẽ biết.
Bích Dao vốn thông minh, chỉ nhìn lướt qua cũng thấy thần sắc trên mặt
Trương Tiểu Phàm có chút do dự, vẻ mặt đang tươi cười chuyển dần sang
nét buồn rầu, nói khẽ: " Nếu ngươi lo lắng điều gì, vậy ta đi thì tốt
hơn".
Trương Tiểu Phàm nhìn nàng, nhìn thấy nét mặt của nàng vẫn
có chút vui vẻ, nhưng vẫn không giấu nổi nét tiều tuỵ, nghĩ rằng mấy
ngày hôm nay, nhất định vì lo lắng cho hắn mà đến đây đột nhiên hắn cảm
thấy tim mình ấm lên, buột miệng nói: "Ta còn có thể lo cái gì, chẳng lẽ ta còn lo lắng vì những gì chắc chắn sẽ đến sao?".
Bích Dao sững người, liếc nhìn hắn, Trương Tiểu Phàm khẽ cười khổ, nói: "Không sao
đâu, bây giờ chắc không có ai đến, nàng nói chuyện cùng ta đi".
Bích Dao tươi tỉnh dần, gật đầu đáp: "Được".
Sau khi nói được mấy câu này xong, hai người lại nhìn dán mắt vào nhau như
cũ, đột nhiên không biết nên nói gì nữa, không khí lạnh xuống, dường như có chút ngại ngùng.
Hồi lâu, Bích Dao cáu nói: " Đồ ngốc, ngươi nói chuyện đi mà".
Trương Tiểu Phàm gãi gãi đầu, nhưng trong óc trống rỗng, thực sự không biết
nói gì với cô nương xinh đẹp này mới phải. Đúng lúc đó, mắt liếc nhìn
sang bên cạnh, chỉ thấy gần đó có một cây Hắc Tiết Trúc cực lớn, chắc là do lâu ngày mục nát nên đổ xuống, liền bước qua đó, ấp úng nói: "Nàng
ngồi đi".
Bích Dao phì cười, như hoa tươi hé nở, thanh mĩ vô
song, bước qua. Đúng lúc chuẩn bị ngồi xuống, Trương Tiểu Phàm giữ nàng
lại, nói: "Nàng đợi chút".
Bích Dao ngẩn người, hỏi: "Sao vậy".
Trương Tiểu Phàm cúi người xuống, cố sức dùng tay áo lau đi lau lại trên thân
cây Tiết Hắc Trúc, lau sạch một chỗ, lau xong đứng thẳng người, cũng
không nhìn Bích Dao, cúi đầu nói: "Bây giờ thì nàng ngồi xuống".
Bích Dao không cười nữa, khoé miệng khẽ rung, đôi mắt sáng chỉ nhìn bóng
người của Trương Tiểu Phàm, một lát sau mới từ từ ngồi xuống, lập tức
kéo Trương Tiểu Phàm xuống, nói: "Ngươi cũng ngồi xuống đi".
Trương Tiểu Phàm đỏ hồng mặt, đáp: "Ta, ta ngồi dưới đất cũng được..."
Không ngờ Bích Dao dùng sức lôi, kéo hắn ngồi cùng xuống cây trúc, cáu quát: "Kêu ngươi ngồi thì ngồi đi, ngồi dưới đất làm gì".
Trương Tiểu Phàm cười ngại ngùng, cảm thấy bên cạnh mùi u hương phảng phất
thoảng đến, trôi nhẹ vào mũi, đến nơi sâu thẳm của trái tim. Không kìm
được, hắn quay đầu nhìn nàng, thì ra Bích Dao cũng đang nhìn chăm chăm
vào hắn, nhãn ba như thuỷ, ý dịu dàng không thốt lên được.
Từ
trước tới nay chưa từng phát giác, thậm chí ngay cả khi hai người bị
khốn trong Dịch Huyết động dưới Tử Linh huyệt, Trương Tiểu Phàm cũng
không cảm giác được sự gần gũi như thế này, hồi lâu, hắn mới cất tiếng
gọi: "Bích Dao"
Bích Dao khẽ cười, hỏi: "Sao cơ?"
Trương Tiểu Phàm nhìn nàng chăm chú, cất tiếng hỏi: "Tại sao nàng lại tốt với ta như vậy?"
Bích Dao ngây người ra một lát, từ từ đưa mắt nhìn xuống đất trước mặt mình, trên mặt phảng phất thoảng chút hoang mang, nói: "Đúng vậy, tại sao ta
lại tốt với ngươi như vậy nhỉ?".
Lá trúc lay động lao xao trên đầu hai người, phảng phất như đang kể lể gì đó.
"Những việc trong nhà ta, và những việc ngày xưa, ngươi đều đã biết hết rồi chứ?", hồi lâu, Bích Dao khẽ hỏi.
Trương Tiểu Phàm khẽ gật đầu, đáp: "Vâng".
Bích Dao chậm rãi nói tiếp: "Ta từ nhỏ đã không còn mẹ nữa, cha lại bận việc lớn các phái trong Thánh Giáo, rất ít thời gian chăm sóc ta, từ trước
đến nay những người xung quanh nể mặt cha ta, mà đối với ta đều tươi
cười đón tiếp, dằn lòng chiều ý".
Trương Tiểu Phàm trầm ngâm giây lát, nói: "Cha nàng thực ra rất quan tâm đến nàng".
Bích Dao gật đầu, đáp: "Vâng, nhưng trước kia ta không hiểu, kể từ sau khi gặp ngươi thì ta mới biết".
Nàng chăm chú nhìn Trương Tiểu Phàm, nói: "Tiểu Phàm, những ngày trong Dịch Huyết động, một đời ta không thể quên.".
Thanh âm của nàng, lúc này nghe có chút xa xôi: "Thì ra trong bóng tối, có
thể nói là lúc sắp chết đi, ta lại có thể tìm thấy một người để ta dựa
vào".
Trong lòng Trương Tiểu Phàm cảm động, không biết nói gì lúc này.
Một cánh tay như ngọc đưa sang, Bích Dao nhè nhẹ nắm chặt tay hắn, từ làn
da mềm mại của nàng, Trương Tiểu Phàm cảm thấy dịu dàng làm sao.
Bích Dao lấy trong người ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau lên cổ tay áo bị
dây bẩn, chỗ mà Trương Tiểu Phàm vì nàng khi lau cây trúc bị dây vào.
"Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu người đối tốt với ta, tặng ta
không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, nhưng mà....", Nàng ngẩng đầu lên,
nhìn chăm chú vào mắt Trươg Tiểu Phàm, nhẹ nhàng nói tiếp: "Kể cả đồ
trân bảo của cả thiên hạ đang đặt trước mắt ta, cũng không thể so sánh
được với cái tay áo này của ngươi vì ta mà lau cây trúc".
Giờ khắc đó, âm thanh của cả thế gian, dường như đột nhiên biến mất.
Chỉ có sóng mắt dịu dàng của cô gái xinh đẹp này, quấn quýt vây quanh hắn.
Bao nhiêu năm sau, khi bạn nghĩ về chuyện cũ, có còn nhớ năm xưa, đã từng
có người nhẹ nhàng kể lời của trái tim mình đối với bạn?
Những lời nói mang chút cuồng nhiệt ngây thơ của người trẻ tuổi, bạn có thể từng nhớ lại chăng?
Giống như những lời thề khắc sâu vào trong tim, không rời xa cho đến lúc chết.
Bạn có dang cả hai tay ôm người yêu dấu đó vào lòng không?
⬻⬻⬻
Không biết đã bắt đầu như thế nào, trong tĩnh mịch dịu dàng đó, hắn dang hai tay, ôm chặt người con gái xinh đẹp bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT