ân Ma Cổ Động, động khẩu. Hắc Mộc đứng sừng sững phía trước thần tượng thần Linh Lung Vu Nữ. Sau lưng y, hung linh Hắc Hỏ lúc này tựa hồ trầm mặc. Đám người Lục Tuyết Kỳ vào trong động đã khá lâu, trước đám Quỷ Lệ. Thời gian đằng đẵng trôi qua. Không ai biết được bên trong động huyệt cổ xưa này đã phát sinh chuyện gì? Hai huynh đệ Hắc Mộc, Hắc Hổ lộ vẻ không quan tâm, hình như trong nhãn thần hai người hiển hiện niềm tôn kính đỗi với thần tượng Linh Lung Vu Nữ. Đột nhiên, giữa bầu không khí tịch mịch mặt đất dưới chân rung lên nhè nhẹ, văng vẳng tiếng sấm từ bên trong cổ động truyền ra. Hắc Mộc thân mình chấn động, xoay sang nhìn Hắc Hổ. Cả hai chưa kịp minh bạch điều gì thì dị biến lại phát sinh. Từ vòm trời u ám trầm trầm, vốn bao phủ tầng không Hắc Sơn Phong đột nhiên xạ ra một đạo quang mang kim sắc, giống như lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua mây mù hắc ám. Liền đó, ngoài viền những cụm mây đen đang trùng trùng điệp điệp phủ kín sơn phong, liên tiếp phát xuất những đạo quang mang sắc vàng lợt lạt. Trên tần không của sơn phong, tiếng ầm ì từ ngàn vạn năm vọng lại, âm thanh nằng nặng tựa như bị phù chú trấn áp. Mây gió cuồn cuộn, mặt đất chấn động dữ dội, giống như có một thứ lực lượng thần bí mạc trắc đang thức tỉnh tại nơi này, khiến cho thiên địa động dung mà nhường bước. Hắc Mộc cùng Hắc Hổ run rẩy nhìn hiện tượng biến chuyển của thiên địa, hốt nhiên Hắc Mộc chuyển mình, chần chừ giây lát, thanh âm tựa hồ hơi run, thấp giọng nói: “Hình như âm phong đã ngừng rồi?”. Hắc Hổ thân mình to lớn, ngưng thần nhìn vào vùng tối đen sâu thăm thẳm bên trong huyệt động, không thấy âm phong lạnh buốt xương mà từng đợt, từng đợt sóng nhiệt khí cuồng liệt phả ra. “Tại sao lại thế này? Trong đó xảy ra chuyện gì?” - âm thanh Hắc Mộc có phần kích động. Sắc nặt y bị bao phủ bởi một màu đen nên không thể thấu được biểu tình thật sự. Chỉ thấy y trân trối nhìn vào Sân Ma Cổ Động. Ngược lại, đố diện với dị biến, Hắc Hổ biểu tình thập phần phức tạp kỳ quái, tựa hồ hoan hỉ nhưng không nói thành lời. Sắc diện y được khói trắng tạo thành, thoáng lộ một nét tang thương. “Là hoả long, Bát Hoang Hoả Long!” “ Thật sao?” Hắc Mộc không tin, cấp tốc xoay người lại, nhìn Hắc Hổ hỏi: “Huynh nói thử xem, tại sao trên đời này ngoài nương nương ra, hôm nay lại có kẻ có thể triệu hoán Bát Hoang Hoả Long?”.
Hắc Hổ mục quang xanh biếc bất định, từ từ nhìn lên thạch tượng phía trên hồi lâu, đoạn nói: “Căn bản không kẻ nào có thể. Bởi vì để triệu hoán linh thú phải biết lời chú cùng Huyền Hoả Giám, tinh hoa của vạn hoả, vốn đã thất lạc”. Y vừa dứt nụ cười liền dùng ánh mắt đượm vẻ kỳ quái nhìn Hắc Mộc thốt lên: “Cũng có thể trên đời này có kẻ nào đó lĩnh ngộ được toàn bộ vu pháp chú văn của Vu Nữ nương nương, lúc sinh tiền chỉ mình nương nương có thể triệu hoán Bát Hoang Hoả Long của Bát Hung Huyền Hoả pháp trận, vừa khéo pháp trận cũng ở chốn này”. Hắc Mộc chưa hết xúc động, lặng yên không nói một lời. Một lúc sau, y đột nhiên lắc đầu nói: “Nguyên lại hắn…còn có cách này. Nhưng mà Bát Hoang Hoả Long là hung thú huỷ diệt vạn vật, hắn triệu hoán thần thú, phải chăng đã quên rằng năm đó Nương Nương dùng chính con hoả long này để thiêu diệt hắn?”. Hắc Hổ nhạt nhẽo cười lạnh một tiếng: “Ai biết được, ta chỉ nhớ rằng khi nương nương ra đi có lưu lại cho ta một câu thôi”. Hắc Mộc chấn động: “Vậy sao?”. Sắc mặc Hắc Hổ hiện lên ý mênh mang, bống chốc xoay mình, nhìn xem dị biến ngày càng hiển hiện rõ ràng, Sân Ma Cổ Động chấn đống mỗi lúc một mãnh liệt, cười lạnh nói: “Nương Nương có dặn dò rằng: sau này, vô luận bao nhiêu năm, một khi hoả trận phục sinh tại chốn này, tất đến lúc kết thúc mọi oan nghiệt”. Hắc Mộc lẩm bẩm: “Đến lúc kết thúc oan nghiệt”. Sắc mặt y chợt thoáng biến đổi, nói: “Phải chăng Nương Nương đã sớm dự liệu việc này?”. Hắc Hổ không để tâm dến lời Hắc Mộc. Với y mà nói, tại thời khắc nhiệt phong thổi cuồng liệt, gió mây tan tác, kim mang loạn thiểm, thiên địa hỗn loạn này, trong mắt y chỉ có mỗi thạch tượng tôn kính. Y thong thả đi tới phía trước thạch tượng, biểu tình trên mặt hoàn toàn tiêu biến, chùng giọng nói: “Nương nương, nương nương, cuối cùng tôi cũng đợi được giây phút này, mọi chuyện đã đến lúc kết thúc. Hắc Hổ lại được về với người, từ nay xinh vĩnh viễn phụng thị bên người”. Hắc Mộc lẳng lặng nhìn huynh trưởng quỷ trước thần tượng, đoạn ngước mắt nhìn trời. Lúc đó giữa thiên địa chỉ còn có y một mình đương đầu với sấm sét.
“Ầm ầm” Gió thổi mây bay cuồn cuộn, mặt đất rung lên cường liệt. Bên trong Sân Ma Cổ Động, một đạo bạch quang loé lên rồi ẩn sang một bên, Tăng Thư Thư thối lui nửa bước trong lòng âm thầm kêu khổ. Đám người Lý Tuân không hiểu tại sao tại nơi cổ động ma quái này đột nhiên mọc ra một bạch y nữ tử, phong tư có thể sánh với vẻ yêu mị nhập cốt của Hợp Hoan Phái Kim Bình Nhi, đạo hạnh cao đến bất khả tư nghị. Lý Tuân cùng đệ tử Phần Hương Cốc đều bị nữ tử đó dùng một loại đạo thuật vô cùng cổ quái bao vây lại. Toàn bộ chúng nhân tại cổ động cũng đều bị nàng vây khốn. Loại đạo thuật này giống như khi Tiểu Bạch vây khốn Kim Bình Nhi. Bạch sắc quang cầu thần bí hướng thẳng ề đám đệ tử Phần Hương Cốc. Phần Hương Cốc đệ tử tế khởi đủ loại pháp bảo chống trả, nhưng dù bị những pháp bảo này va chạm nhiều lần đến đâu, mạnh đến đâu, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ lòng động đã bị bạch quang bao trùm. Đám đệ tử Phần Hương Cốc tuy đông nhưng khả năng ứng biến kém xa Kim Bình Nhi. Bạch sắc quang cầu phút chốc phân ra thành vô số luồng quang ảnh, từ giữa thinh không tới tấp đánh xuống, tưởng như Tiểu Bạch muốn trừng phạt đích đáng đệ tử Phần Hương Cốc, mỗi lần bị đánh trúng lại vang lên những tiếng kêu khổ không dứt. Nhìn thấy đệ tử Phần Hương Cốc hãm vào nguy khốn, Tăng Thư Thư không thể tụ thủ bàng quan, đành gia nhập trận chiến. Bạch y nữ tử đạo hạnh cực cao, Tăng Thư Thư không cách nào truy được chỗ nàng hạ lạc, ngược lại còn bị vô số bạch sắc quang cầu bao vây. Bất quá y tâm cơ linh mẫn hơn người, thấy được quang cầu sau vài lần hoán chuyển thì biến đổi, liền hô lớn đề tỉnh Phần Hương Cốc đệ tử bên ngoài không được loạn trảm vào quang cầu. Lúc này, chúng nhân mới tỉnh ngộ. Tuy vậy lúc đó bạch sắc quang cầu che phủ đầy trời, bao vậy chặt chẽ chính đạo đệ tử, va đông đập tây khiến cho chúng nhân hoang mang chạy loạn cả lên. Tiểu Bạch từ từ hạ thân xuống đất, nhìn thấy trước mặt bạch quang chói loà, đám đệ tử Phần Hương Cốc tỏ ra không kham nổi nữa liền cười lạnh một tiếng. Nàng tuy đã đắc đạo thiên niên nhưng tuyệt nhiên không phải là dạng thần tiên từ bi không màng thù hận nhân gian, bị Phần Hương Cốc cầm cố trong Huyền Hoả Đàm đến mấy trăm năm, mối thù này vẫn chưa thể nguôi, riêng việc không tìm người của Phần Hương Cốc để trả thù đã là nhân nhượng với đệ tử Phần Hương Cốc rồi. Thêm nữa, nàng sau khi cùng Quỷ Lệ đàm thoại thì tâm tình trở nên u ám cần có chỗ phát tiết. Cúng lúc ấy, cảm giác xuân phong đắc ý trong lòng Tiểu Bạch hốt nhiên trở nên lành lạng, tuy chỉ là dự cảm thoáng qua nhưng xuất phát từ nội tâm khiến cho trái tim nàng không tự chủ được đạp loạn lên. Thăm thẳm bên trong động khẩu, một thứ lực lượng cuồng bạo cổ xưa từ từ trối dậy, phảng phất như sau giấc ngủ dài ngàn năm cuối cùng đã tỉnh lại. Bất quá vào thời khắc thức tỉnh này khiến cho thiên địa biến sắc. Tiếng sấm động ầm ì từ lòng đất truyền lại, chấn động kịch liệt, hướng về phía trước như ba đào xô tới. Mặt đất rung lên dữ dội, vô số cự đại thạch khối tới tấp rơi xuống, tựa hồ không có cách nào ngăn cản được thứ lực lượng cường đại này. Mọi người trong động đều kinh hoàng thất sắc. Tăng Thư Thư dụng toàn lực, nhất thanh hô hoán Lý Tuân: “Lý sư huynh, ở đây nguy hiểm quá, chúng ta lui trước rồi tính”. Lý Tuân sắc mặt tái nhợt, nhất kiếm đánh thẳng vào bạch sắc quang cầu. Đang lúc tâm loạn nên y dụng lực quá tay khiến cho quang cầu bị kích trúng bay ngược một quãng dài, phân thành những tiểu quang cầu hình dạng tương đồng, súc tích lực lượng giữa không trung chực đánh xuống. Bất quá từ lúc dị biến phát sinh, Tiểu Bạch dường như có chút quan hoài, thôi không phát đạo thuật nên tốc độ của bạch sắc quang cầu chậm dần. Giữa hoàn cảnh khẩn bách này, Lý Tuân hốt nhiên mở miệng kêu lớn: “Mọi người đi trước, ta đoạn hậu”. Dứt lời liền phu thân lên không, tức thì kiếm mang đại thịnh. Lúc này đại bộ phận bạch sắc đạo quang cầu đã hạ xuống đất. Đám người Phần Hương Cốc đối với y luôn kính trọng nên sau khi nghe lời đề tỉnh đã rút lui về phía cửa động khiến cho lòng động trống không. Chỉ có điều Lý Tuân không hề có ý rút lui. Tăng Thu Thư phi thân qua, thấy y mải nhìn những bạch sắc quang cầu liền cao giọng gọi: “Lý sư huynh, sao huynh còn chưa đi?”.
Lý Tuân sắc mặt thoáng hiện lên vẻ do dự, nói: “Nhưng…Lục sư muội vẫn còn ở trong đó”. Tăng Thư Thư cau mày quát lớn: “Lục sư muội đạo hạnh cao thâm, vị tất đã có chuyện gì, nếu huynh còn chần chừ, chỉ sợ không cứu được người mà bản thân ngộ hại”. Từ phía chấn động ngày càng cường liệt, đá rơi đã lâu nhưng không lộ dấu hiệu suy giảm mà có chiều hướng gia tăng, Lý Tuân sắc mặt biến đổi, rốt cuộc đành thở dài phi thân về phía sau thoát đi. Tăng Thư Thư nhìn chằm chăm vào huyệnt động sâu thẳm một lúc rồi cũng lướt đi. Hai người đối thoại, mỗi câu mỗi chữ đều lọt vào tại Tiểu Bạch, bất quá đố với những lời họ nói nàng chỉ phảng phất cười nhạt nhẽo, không mảy may động tâm. Bên trên lòng động, tốc độ vận động của bạch sắc quang cầu chậm dần. Sau khi thân ảnh của Lý Tuân và Tăng Thư Thư rời khỏi, bạch sắc quang cầu chậm dần. Sau khi thân ảnh của Lý Tuân và Tăng Thư Thư rời khỏi, bạch sắc quang cầu mất đi mục tiêu truy đuổi, đình lại giữa không trung, liền đó tụ họp lại, từ từ dung hợp thành một khối bạch sắc quang cầu bay tới chỗ Tiểu Bạch đang đứng. TIểu Bạch nhẹ nhàng xoay mình, ngưng thị nhìn về phía sâu thẳm của huyệt động. Thứ lực lượng cổ xưa này xem ra không ngừng gia tăng cường độ, Tiểu Bạch thậm chí có thể cảm nhận được một luồng đại lực cường mãnh không gì so bì được từ mặt đất truyền đến. Tường đá nham thạch chung quanh rung lên bần bật, vỡ thành muôn ngàn viên đá lớn nhỏ, cùng với tiếng sấm ầm ầm, rào rào rớt xuống mặt đất. Tuy nhiên trong phạm vi ba thước quanh người Tiểu Bạch, tịnh không có khối đá nào xâm phạm vào được. Bạch sắc quang cầu bay về bên cạnh nàng, giống như một gã tiểu tinh linh, xoay chuyển, bay múa theo tâm ý chủ nhân. Lúc sắc mặt chủ nhân hiện lên vẻ mênh mang thất tán, nó cũng đượm nét ưu tư.
Tại thời khắc đó trong vùng tối thăm thẳm vang lên một tiếng gầm cuồng nộ, tựa như tràng cười dài vang tới chín tầng trời. Thứ lực lượng thần bí cổ xưa này cuối cùng đã hoàn toàn thức tỉnh! Thạch thất rộng rãi là vậy cũng hoàn toàn bị hoả quang bao phủ, mọi âm ám, tối tăm lúc trước đều bị quét sạch. Làn hoả quang chói chang này vượt xa những thứ ánh sáng khác trên thế gian, thậm chí khiến cho người ta có cảm giác nếu liệt nhật có rụng xuống chốn này, chỉ e răng nóng đến thế là cùng. Uy thế kinh hoàng của Xích Diễm Ma Thú nếu đem so với hoả cảnh này chỉ như một đốm lửa nhỏ nhoi mà thôi. Tại nơi nóng nhất của luồng hoả diễm, không ngờ vẫn tồn tại một loài vật đang cấp tốc chuyển động, ánh mắt loang loáng hướng về những vòng sáng yêu dị nơi Bát Hung Thần Tượng. Dưới tác dụng của thần bí chú văn, thần thú đã dung nhập với hoả diễm, nhanh chóng hoá thành nhiệt lực. Hoả diễm không ngừng khuyếch trương rồi thu hẹp lại, phảng phất như đang ấp ủ, dung dưỡng một sinh vật đáng sợ nào đó, ôn độ theo nó mà liên tục thăng trầm. Những thứ thần bí cổ xưa tại nơi này, mỗi điểm đều ngưng tụ lực lượng đã mất từ hàng ngàn vạn năm, nay đang tái hiện lại trên thế gian. Lục Tuyết Kỳ cùng Quỷ Lệ bị luồng liệt diễm cường đại đẩy ra sát vách đá. Hoả diễm phảng phất như đang nung chảy thân óc, vắt khô quắt từng giọt, từng giọt nước trên thân thể hai người. Không có một giọt nào, bởi vì mồ hôi đã sớm hoá thành khí bay mất. Ở giữa ánh lửa rừng rực, khuôn mặt hai người chói lói sắc hồng. Lục Tuyết Kỳ đột nhiên có cảm giác mơ hồ, nhìn sang Quỷ Lệ ở bên cạnh thấy nam tử này không biết từ lúc nào đang nắm chặt lấy bàn tay nàng. Nàng không hề kinh ngạc chút nào, dù đang phải tuyệt vọng đối mặt với một lực lượng thần bí trong biển lửa. Trong bàn tay hắn, từ những ngón tay truyền lại một cảm giác ấm áp. Cảm giác này sao quen thuộc! Mười năm trước nàng cũng đã từng trải qua cảm giác như thế. Trong bóng tối hắc ám, một bàn tay nắm lấy bàn tay nàng. Quỷ Lệ di động thân ảnh, rời khỏi vách đá đứng chắn phía trước mặt Lục Tuyết Kỳ. Theo đà vung tay của hắn, một đạo thanh sắc quang mang lợt lạt ở giữa ẩn ước một quầng sáng màu vàng loé lên, luân chuyển không ngừng, hình thành một màn quang bích phía trước thân hình hắn. Tức thì, hơi nóng khốc liệt giảm dần. Lưng Quỷ Lệ rung lên nhè nhẹ, liền đó, hắn âm thầm hít vào một hơi dài. Hốt nhiên, từ giữa lòng tay nàng, vốn giữ cho hắn đứng vững được, một vầng sáng màu lam nhợt nhạt trỗi dậy. Luồng quang mang lam sắc này liền xung đột với thanh sắc quang mang, không tương hợp được, nhưng chỉ thoáng sau hai đạo quang mang đã dung hoà nhất thể, kết thành một bức tường ánh sáng cường đại chống lại sức nóng khủng khiếp của hoả diễm. Bờ vai người nam tử ấy, tấm lưng người nam tử ấy đang yên lặng đừng trước mặt nàng. Dưới ánh hoả quang rợp trời, Lục Tuyết Kỳ nắm chặt tay lại, trên khoé miệng hé nở nụ cười nhợt nhạt. Đột nhiên, trường thiên chú văn đình chỉ. Trong khoảnh khắc, mọi vật đều ngừng lại. Hoả diễm đầy trời, thân ảnh Quỷ Lệ và Lục Tuyết Kỳ vốn đang toàn lực kháng cự hoả nhiệt cũng như đông cứng. Chỉ có Bát hung thần tượng vẫn luân chuyển không ngừng giữa không trung. Từ nơi nóng bỏng nhất, hoả diễm từ từ lan rộng, thoáng chốc một khe hở đủ cho một người lọt vào biến thanh một động lớn. Trong biển lửa chói lọi, ở chỗ khe hở đó tối tăm vô cùng. Liền sau, từ nơi tăm tối đó, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn ra thế giới bên ngoài. Một cỗ hung lệ khiến cho con người ta cảm thấy tuyệt vọng tràn tới, chớp mắt đã tác động đến cảm giác những người trong thạch thất. Khoảnh khắc, giốgn như cây non bị cuồng phong giật đổ, toàn bộ hoả diễm bộc phát quang mang nóng đến cùng cực, từ nơi sâu thẳm của hoả diễm ngâm lên một tràng âm thanh cuồng hoan không ngưng không nghỉ vang đến trời xanh. Âm thanh mang lại khiếp sợ, mang lại cảm giác tuyệt vọng. Từ một thế giới khác, linh vật thần minh cổ xưa giáng lâm. Một cái đầu cự đại từ từ xuất lộ, đôi mắt giống như liệt nhật chói chang khiến người ta không thể nhìn thẳng, mỗi tấc mỗi nơi đều ngập ngụa hoả diễm. Chiếc đầu to lớn này chiếm cứ hết không thạch thất. Quỷ Lệ và Lục Tuyết Kỳ ngây người, không tưởng được rằng trên thế gian lại tồn tại một sinh vật to lớn đến vậy, lớn đến mức không thể đề kháng. Theo bản năng, hai người liên thủ dụng pháp bảo đề kháng luồng hoả diễm đang dữ dội lấn tới. Chỉ là trước uy thế nghẹt thở này, vận mệnh họ dường như đã được tuyên cáo. Bát Hoang Hoả Long! Hung thú đáng sợ trong truyền thuyết của Nam Cương Vu Tộc, có thể huỷ diệt thế gian vạn vật, là linh vật mà Bát Hung Huyền Hoả pháp trận triệu hoán vào lúc tối hậu, sau ngàn vạn năm dài đã hiện thân một cách oanh liệt giữa thế gian. Chiếc đầu cự đại từ từ chuyển động trong vùng hoả diễm, tịnh không có cử động huỷ diệt nào. Ngọn lửa dữ dội bao quang nó, từ cái sừng to lớn đến răng nanh trong miệng loé lên một sắc đỏ mềm trong như pha lê thần bí nóng rẫy. Ngay từ hơi thở đầu tiên, hoả long đã khiến cho thạch thất chấn động kịch liệt. Đối với sinh vật cường đại như nó thì thạch thất này bất quá chỉ là một nơi nhỏ hẹp, thậm chí thân mình nó cũng đã thò ra ngoài. Phía sau đầu hoả long, vòng sáng Bát hung thần tượng tạo thành đang chuyển động. Thoạt ẩn thoạt hiện giữa nhãn thần hoả long, vòng sáng cự đại đó tựa hồ đang rung lên nhè nhẹ. Có phải hoả long chính là lực lượng khiến người ta tuyệt vọng? Hay ai đó đang gửi hồn vào những hồi ức xa xưa? Không ai biết. Không tưởng được trong khoảnh khắc đó nó mới thực sự thức tỉnh. Từ hai hốc mắt long lanh đỏ ối hoả long, liệt diễm từ từ thăng cao. Một lát sau, chiếc đầu đáng sợ đó nhìn sang bức tường bên phải thạch thất. Hai nhân ảnh đang tựa vào đó toàn lực chống lại hoả diễm. “Grừưưu…”. Chớp mắt, một luồng âm thanh chói lói tưởng xé nát thiên địa vang lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT