Nửa đêm Bảo Nguyên sang phòng. Anh hốt hoảng vì Gia Lạc đã biến mất. Lao ra đường, nhà cũ của cô ấy vẫn im lìm không một bóng người. Anh cứ vừa chạy thẳng, vừa gọi cho tiểu Hạo.

-Gia Lạc, em đang ở đâu?

Đường phố đông người, nhìn mãi,chạy mãi vẫn không thấy Gia Lạc. Hạo chạy khắp đường phố.

-Gia Lạc, Gia Lạc…

Hình như là cô ấy. Tiểu Hạo bước theo bóng dáng liêu xiêu, tay cô vẫn ôm chặt chiếc bình. Anh chạy đến trước mặt cô:

-Gia Lạc, em đi đâu vậy. Em nói đi.

Tiểu Hạo ôm lấy Gia Lạc.

-Mạnh mẽ lên em, mọi người đều lo lắng cho em mà.

Bảo Nguyên lặng lẽ nhìn hai người từ xa, anh lặng lẽ về nhà.

--------- --------------------------------------------------------------

-Sao rồi My My?

-Gia Lạc chẳng chịu nói gì, chỉ ôm bình thôi.

Bảo Nguyên nhờ MyMy đến nói chuyện nhưng đều vô ích, cô vẫn không chịu nói chuyện. Tiểu Hạo ở đây hầu hết thời gian, anh bê tô cháo vào phòng Gia Lạc.

-Gia Lạc ngoan nào, ăn một chút thôi.

-( Lắc đầu )

-Em hứa với anh là sẽ đi du lịch cùng anh mà. Em phải giữ lời hứa chứ. Nếu em không ăn uống thì không đủ sức khỏe để cùng anh đi khắp thế giới.

Gia Lạc nhìn thìa cháo, cô há miệng làm tiểu Hạo tròn mắt.

-Ừ. Đúng rồi. Gia Lạc ngoan lắm.

Gia Lạc chỉ ăn vài thìa rồi thôi, nhưng cũng là dấu hiệu tốt. Bảo Nguyên thấy mình vô dụng khi không làm được gì cho cô ấy. Công ty bên Nhật đã mời anh về làm việc. Anh chỉ chờ Gia Lạc bình tâm lại rồi anh sẽ đi. Ở đây có tiểu Hạo, cậu ấy sẽ chăm nom cho Gia Lạc.

Tiểu Hạo cũng bất ngờ với quyết định của Bảo Nguyên.

-Sao cậu lại đi?

-Ở nơi này không còn gì để mình lưu luyến cả. Mình chỉ đợi Gia Lạc trở lại bình thường thôi.

Gia Lạc đứng ở đầu cầu thang, Bảo Nguyên sẽ sang Nhật. Cô lặng lẽ trở về phòng, cô cầm trên tay tấm ảnh của mẹ.

-Mẹ,dù mẹ không cho con được cuộc sống đầy đủ thế nhưng chỉ cần có mẹ là con đã hạnh phúc lắm rồi. Mẹ…mẹ đang ở trên trời nhìn con đúng không?

Bảo Nguyên sẽ sang Nhật mẹ à. Mẹ bảo con phải làm sao đây?Mẹ hãy nói cho con biết con phải làm gì…

Cô ôm ảnh mẹ khóc nấc lên…

-Bảo Nguyên, không thấy Gia Lạc đâu cả.

Tiểu Hạo đem đồ ăn sáng vào phòng thì không thấy cô đâu cả.

-Cô ấy có thể đi đâu chứ?

Hai người chạy khắp nơi, chạy qua các con đường quen thuộc hằng ngày. Bảo Nguyên thẫn thờ đi ra hướng bờ sông. Gia Lạc đang đứng cạnh bờ. Anh hét lên:

-Gia Lạc, sao em lại ở đây hả? đi mà không nói gì là sao?

Gia Lạc ngồi xuống, mở nắp bình. Cầm từng nắm thả xuống sông.

-Cả cuộc đời mẹ khổ cực vì bố, vì con. Mẹ hãy ra đi thanh thản nhé, đừng lo lắng cho con nữa.

Cuối cùng cô ấy đã hiểu ra,Bảo Nguyên thật muốn khóc.

Tiếng chuông điện thoại, là tiểu Hạo. Bảo Nguyên mở máy.

-Cô ấy đang ở đây. Cậu đến đi.

Tiểu Hạo chạy đến bên bờ sông, Bảo Nguyên vỗ vai cậu:

-cậu ở lại với cô ấy đi,

-Cậu đi đâu vậy?

-Mình về nhà,cô ấy đã thông suốt

Bảo Nguyên đi về,anh sắp vé máy bay tuần sau sang Nhật,có lẽ sẽ định cư bên đấy.

Tiểu Hạo ngồi cạnh cô, anh nghe thấy cô khẽ hát một giai điệu nào đó,cô khẽ bật cười,rồi lại khóc:

-Đó là bài hát mẹ em hát cho em nghe lúc còn nhỏ

Cô nắm tàn tro cuối cùng,thả xuống dòng sông mát,để nước cuốn đi,mẹ sẽ trở về với trời đất.

Gia Lạc đứng dậy:

-Em xin lỗi vì những ngày qua đã làm mọi người lo lắng,thành thật cảm ơn anh..

Tiểu Hạo mỉm cười,đứng dậy nắm tay cô:

-Mọi chuyện rồi sẽ qua,chúng ta về nhà thôi...

'Nhà'..cô có nhà để về sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play