-Tại sao? Con không hiểu. Ông ta đến để lấy tiền phải không?

-Gia Lạc .

Bà Hà giàn dụa nước mắt,bước đến ôm tiểu Lạc:

-Mẹ. Mẹ đừng đưa tiền cho ông ta nữa. Chúng ta sẽ dọn nhà.Mẹ tìm một nơi thật xa đi, để ông ta không biết được.

-Mẹ xin lỗi, xin lỗi con.Mẹ không thể cho con được cuộc sống hạnh phúc.

-Không… mẹ, chỉ cần có mẹ là tiểu Lạc con hạnh phúc rồi.

Gia Lạc khóc nhưng miệng cười.Vì cô có một người mẹ vĩ đại. Bà Ngọc Hà lau nước mắt, cầm tay Gia Lạc :

-Mẹ chuyển trường cho con, được không?

-Chuyển trường

Vậy còn anh Nguyên thì sao? Cô không muốn rời xa anh

-Có thể không chuyển được không?

Bà nhìn cô âu yếm , đầy thấu hiểu:

-Mai mẹ sẽ đi tìm nhà, tùy vào nhà sẽ quyết định trường.Con thông cảm cho mẹ nhé.

-Vâng. Con hiểu mà.

-Con thay đồ nghỉ ngơi đi

Gia Lạc lên phòng, bà suy đi tính lại rồi sang nhà Bảo Nguyên:

-Cô vào nhà đi .

Bà đắn đo, Bảo Nguyên kéo ghế cho bà.

-Cô uống nước đi. Có chuyện gì cần cháu giúp sao?

-Cô muốn nhờ cháu một việc. Mai cháu có thể đi tìm nhà cùng cô không?

-Sao? Bảo Nguyên hốt hoảng – Cô muốn dọn nhà sao?

-Ừ . Có thể sẽ chuyển luôn trường cho Gia Lạc.

-Có chuyện gì xảy ra vậy?

Bà Ngọc Hà nhìn anh rồi nhìn xuống tay mình, bà đan tay vào nhau, kể chậm rãi:

-Bố Gia Lạc đã trở về.

-Bố Gia Lạc ? Bảo Nguyên ngạc nhiên, anh chưa một lần nào nghe về bố Gia Lạc, tiểu Lạc rất tự hào về mẹ nhưng chưa lần nào nhắc về bố. Bà nói rất chậm:

-12 năm trước, ông ta bị bắt vì tội trộm cắp tài sản. khi ông ta vào tù, bọn cho vay nặng lãi kéo đến đòi nợ. Cô cùng Gia Lạc đi trốn khắp nơi. Những ngày tháng ấy…

Bà nghẹn lại, sụt sùi nước mắt.

-Ông ta ra tù tháng trước, giờ ông ta tìm được cả địa chỉ cô đang sống rồi.

-Vậy nên cô phải dọn đi? Vậy Gia Lạc biết chưa?

-Nó gặp ông ta vừa nãy, Nó đồng ý chuyển nhà.

-Cháu có thể hỏi cô chuyện này được không?

-Cháu nói đi

Anh nhớ lại ngày mưa hôm đó. Ánh mắt bỗng tối sầm:

-Gia Lạc sao lại có biểu hiện lúc sấm vang lên vậy?

-À chuyện đó. Lúc nó năm tuổi, ông ta…

-Mẹ.

Hai người giật mình quay ra. Gia Lạc tóc vẫn còn ướt vì vừa tắm xong. Cô tiến lại gần:

-Chúng ta về thôi mẹ.

-Ừ, chuyện đó để sau, tiểu Nguyên.

Anh gật đầu, Gia Lạc cầm tay mẹ đi về.

-Mẹ đừng kể chuyện đó cho thầy nghe, con không muốn.

-Thì ra con đã nghe hết rồi, mẹ xin lỗi . Mẹ sẽ không nói thêm nữa. Con đừng suy nghĩ nhiều quá, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi

Gia Lạc ôm tay mẹ lắc lư:

-Con muốn ăn bánh bông lan mẹ làm.

***

-Mày là Gia Lạc phải không?

-Các chị là ai vậy?

-Chính con bé này quyến rũ anh Nguyên,lại còn mặt dày quyến rũ thầy giáo nữa chứ . Xử đi

Bọn con gái xúm lại Gia Lạc, giật ngược tóc cô về phía sau. Gia Lạc vùng vẫy ‘ không được…không được’

Chiếc áo trắng đồng phục của Gia Lạc bị giựt đứt hết cúc. Chúng dùng kéo cắt áo cô từng mảnh, nước mắt Gia Lạc giàn giụa vì bất lực.

-Để chị xem nào.

Tú Linh đi cạnh một người tóc ngắn, nhuộm tóc đỏ, tay ả phì phèo điếu thuốc.

Gia Lạc bị vực ngồi dậy..

‘Bốp’. Âm thanh của một cái tát vang lên.

Tú Linh vuốt má Gia Lạc,,,cười khẩy:

-Dám cướp đồ của chị sao cưng, xem cưng còn ra vẻ ngây thơ đến mức nào nữa..

Gia Lạc uất hận nhìn Tú Linh,đau đớn về thân xác khiến cô thều thào:

-Dù cô có làm thế này thì anh Nguyên chỉ gét cô thêm thôi, sẽ chẳng bao giờ để ý đến cô đâu

-Mày….

Tú Linh đứng dậy, dùng mũi giầy cao gót nghiến điên dại lên người Gia Lạc, cô ta nghiến răng tức:

-Mày dám nói như thế sao con ranh. Mày muốn chết à?

Người Gia Lạc bầm tím tái, quần áo bị cắt dính đầy bùn đất , Tú Linh cầm cây kéo giơ trước mắt Gia Lạc, ánh mắt ranh ma của ả sắc lém nhìn cô,Gia Lạc đau đớn lắc đầu, nước mắt tuôn ra mờ nhòe, mặn xót trên khuôn mặt:

-Đừng…đừng….cắt tóc tôi…đ ừ…ng…ng

-Cầu xin giờ đã muộn rồi

‘Phập’…hai bím tóc rơi xuống đất, Gia Lạc tan vỡ…cô đau lắm. Cô hận không đủ sức kháng cự, cô hận ông ta, hận tất cả…

Cô mê man tại chỗ, cô nghe tiếng cười sảng khoái của bọn ả đó đi xa dần. Trong con hẻm tối này chỉ còn mình cô,cô lê lết trong bóng tối, sợ hãi và cô độc..

-Bảo Nguyên, anh mau đến cứu e,…

Nước mắt khô lại trên khuôn mặt..

Tách…tách….rào…rào…rào..

Rầm… tiếng sấm nổ đùng trên bầu trời,chớp lóe sáng..

**

-Mưa sao?

Bảo Nguyên nhìn mưa mà giật mình,sấm to như vậy, Gia Lạc..cô ấy..

Chuông điện thoại reo cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, là mẹ Ngọc Hà gọi:

-Alô, cháu đây

-..

-Sao ạ, Gia Lạc chưa về nhà sao,điện thoại cũng không liên lạc được ạ, vâng, cháu đi tìm ngay

Anh cúp máy, lòng lo sợ đến cùng cực,điều anh hi vọng lúc này là cô ấy đừng ở một mình trong lúc này.

Lục tìm danh bạ, không ai biết Gia Lạc ở đâu,cả My My cũng không biết, anh tìm số tiểu Hạo, đắn đo có nên gọi hay không.

Trời tối đen như mực, mưa to như trút nước.

Anh bấm phím gọi.

‘Alô, Nguyên, có chuyện gì vậy?’

‘Hạo, tiểu Lạc có ở cùng cậu không?’

‘ không, cô ấy sao thế?’

Tút ..tút..tút..

Bảo Nguyên cúp máy, anh lo lắng phóng xe đi tìm. Mưa càng to, nếu không cùng tiểu Hạo thì cô ấy đi đâu,Gia Lạc em ở đâu….đừng làm anh sợ.

Anh phóng xe như điên dại trên con đường từ nhà đến trường,dừng lại bao trạm xe bus nhưng không thấy bóng dáng cô. Người anh ướt sũng

Minh Hạo trằn trọc không ngủ được,anh gọi cho Nguyên mãi nhưng không ai bắt máy. Gia Lạc cũng không thể liên lạc, anh đứng dậy lấy xe phóng đến nhà Gia Lạc.

Nguyên gần như phát điên,anh dừng xe lại khi thấy một người từ trong com hẻm tối mờ ánh đèn đường chạy ra, anh giữ người đó lại:

-Có chuyện gì vậy?

Cô gái run rẩy

-Trong đó có người,ghê lắm

Linh cảm của anh về Gia Lạc luôn mãnh liệt, anh vội vã chạy vào,anh nhìn thấy mưa rơi qua ánh đèn,tóc anhrux xuống.

Anh chết lặng, người con gái kia nằm sũng dưới mưa, co quắp, quần áo nhuốm màu đen thẫm,anh nhìn thấy da thịt lộ ra dưới bùn…anh lảo đảo:

-Gia Lạc…em..

Tiểu Lạc kiệt sức nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy ai đó gọi tên mình…cô bật thốt cái tên hiện hữu duy nhất trong đầu cô bây giờ:

-Bảo Nguyên, cứu,cứu em…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play