-Tôi không biết đồ thô kệch, quê mùa như cô có điểm gì mà anh Bảo Nguyên lại thích. Anh ấy chỉ thương hại cô thôi, cô bé ạ.

-Tránh ra!Điều đó chẳng liên quan gì đến cô cả.

Gia Lạc hất tay cô ả ra,nước mắt tự động chảy ra. Cô đưa tay gạt mạnh nước mắt, nhìn thẳng Tú Linh:

-Tôi có làm gì đâu, sao cô lại khinh thường tôi như vậy.

-Cô tránh xa anh Bảo Nguyên ra. Nhìn cô đi bên cạnh anh đã thấy ngứa mắt rồi.

-Thì ra là cô thích Bảo Nguyên chứ gì. Hừ…loại người đanh đá cá cày, kiêu ngạo khinh thường người khác như cô, thầy Bảo Nguyên sẽ không thèm để mắt tới đâu.

-Cô dám… Tú Linh tức giận, lộ đuôi cáo. Cô ta giơ tay lên dọa…’’Hừ”…Gia Lạc không sợ vì Gia Lạc tức đến mức mặt tím lịm luôn. Ai bảo cô ta dám khinh thường Gia Lạc chứ.

-Sao nào, cô đánh tôi sao? Mọi người ở kia sẽ nhìn thấy hết. Chẳng phải cô luôn giữ vẻ tiểu thư tốt đẹp giàu có sao? Hình tượng của cô sẽ như thế nào?

-Con bé này, mày nghĩ tao không dám ư? Gia Lạc không tránh mà nhắm chặt mắt lại. Tránh là hèn…

-Cô thôi đi.

Gia Lạc mở mắt. Cô đứng đằng sau tấm lưng rộng lớn của anh.Anh hất tay cô ả xuống , ánh mắt sắc lẻm nheo lại hằn lên những tia đỏ nhỏ. Anh khoanh tay.

-Sao anh lúc nào cũng bảo vệ con bé đó. Còn em thì sao? Con bé đó có gì tốt chứ, anh có phải tên ngốc không vậy.

-Cô nói xong chưa?

-Gì cơ…Tú Linh nghe chất giọng nhờn nhợt khinh khỉnh của anh mà tím mặt, vừa tức vừa sợ.

-Loại con gái như cô, nếu không phải vì cô đến học thật sự thì đến nhìn mặt, tôi cũng không nhìn.

-Anh…Tú Linh khóc tức tưởi, nhìn Gia Lạc hằn học rồi bỏ đi.

- Các người cứ đợi đấy, tôi sẽ bắt các người phải trả giá.

Vòng quay đã kết thúc, mọi người chứng kiến cảnh hiếm thấy khi tiểu thư kiêu kì như Tú Linh bị từ chối. Nhiều người trong nhóm cười thầm.

Bảo Nguyên quay người lại nhìn Gia Lạc, cô nắm chặt tay quay người bỏ đi. Anh khó hiểu chạy theo.

-Em sao vậy? Sao lại bỏ đi

-…..

-Đứng lại.

Bảo Nguyên ra lệnh, giọng tức giận. Gia Lạc dừng lại nhưng không quay lại.

-Lí do là gì?

-Anh đừng kéo tôi vào cuộc sống của anh nữa…

-Em thấy tự ái, xấu hổ vì bị người khác khinh thường à? Tôi bảo em đừng quan tâm đến người khác nói rồi cơ mà.

-Sao anh không nghĩ đến cảm nhận của em. Em bị khinh rẻ như thế mà anh chỉ muốn em làm theo lời anh. Người chịu đựng là em, đâu phải anh. Họ nghĩ em không xứng khi đi cạnh anh, em quê mùa. Họ nghĩ em giả nai để được bên cạnh anh. Anh đẹp trai, giàu có, là người thông minh, có đầu óc, đâu như…

-Đừng nói nữa.

Bảo Nguyên ôm Gia Lạc từ phía sau. Đầu anh gục vào đôi vai nhỏ bé của Gia Lạc.

-Anh xin lỗi. Anh nghĩ mình không xứng với em.

-Anh.

Gia Lạc lắp bắp nói không nên lời, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô cúi gầm mặt. cảm nhận được sức nặng của đầu anh trên vai mình. Vòng tay của anh càng ngày càng xiết chặt.

-Khó thở lắm,bỏ ra đi.

-Anh…thật ra …anh…

-Đừng. Đừng nói. Đừng nói gì cả.

Anh giật mình. Gia Lạc sợ, sợ anh sẽ nói câu đó, nếu anh yêu cô thì phải làm sao. Chuyện đó là không thể, Gia Lạc gỡ tay anh ra.

-Trưa rồi, đói rồi.Đi ăn thôi.

Gia Lạc đi nhanh về phía cổng, không dám ngoảnh lại. Anh đứng đó nhìn theo bóng đáng nhỏ nhắn đi liêu xiêu trong nắng. Anh bỗng bật cười.

-Con bé này…

* * * * * * * * * * * * * * * * * *

-Mình ghét nhất là những ngày này. Sao bắt toàn khối 11 làm vậy. –Gia Lac quét dọn lau bàn ghế trong hội trường. My My vừa lau mồ hôi vừa nói:

-Mai kỉ niệm trường thành lập. Cậu kêu ca gì chứ. Học sinh trường E cũng tới dự. tha hồ mà ngắm trai đẹp.

-Sao không để anh chị lớn làm đi, bất công quá.

-Giời ạ,Thì các anh chị phải lo ôn đại học chứ.

Hội trường rộng đủ để chứa 1000 người. Phải lau sạch ghế, treo rèm, lại còn dọn vệ sinh khắp các khu. Đúng là ép người quá đáng.

Gia Lạc lết cái thân về đến nhà đúng tám giờ tối.

-Mẹ Hà, con mệt quá.

-Thôi, mau tắm rửa, ăn cơm rồi nghỉ đi. Mẹ bảo thầy không cần sang học nữa.

-Thật hả mẹ.

-Ừ.

Gia Lạc mắt sáng lấp lánh. Cô đã cố tỏ ra rằng mình bình thường trước mặt Bảo Nguyên. Nhưng chuyện hôm đó ở công viên vẫn cứ vẩn vơ trong đầu óc cô. Đôi lúc cô nhìn anh đứng tựa cửa sổ uống cà phê đến dáng đứng cô độc và lạnh lẽo. Những điểm mà ngày trước cô không hề để ý.

Gia Lạc thả lỏng mình nằm trên giường. Lấy máy chúc Bảo Nguyên ngủ ngon. Gửi rồi mới nhớ đến tận 11 giờ 30 anh mới dậy cơ. Bây giờ mới có 9 giờ. Ting….ting…

« Ừ, bé heo ngủ ngon »

-Bé heo á… cái đồ, dám chửi mình như thế à ?

Gia Lạc ném điện thoại chùm chăn lên đầu.

-Cái tên Bảo Nguyên đáng ghét.

Gia Lạc đạp cái gối gác chân dưới cuối giường vừa nguyền rủa Bảo Nguyên. Nhưng chỉ 15 phút sau, Gia Lạc ôm gối ngủ ngon lành.

Gia Lạc đến vừa kịp lúc mọi người kéo vào hội trường ngồi. Cô tìm mãi không thấy My My đâu, chắc lại mê trai đẹp quên tìm bạn bè rồi. Cô ngồi hàng ghế thứ ba khá gần sân khấu. Từ đây có thể nhìn thấy rất rõ những người được mời đền dự ở hàng ghế đầu tiên.

Gia Lạc ngồi im nửa tiếng đầu, nhưng càng về sau càng thấy mệt, buồn ngủ. Cô liếc qua hàng ghế đầu, mắt trợn tròn khi nhìn thấy Bảo Nguyên. Nhưng ngạc nhiên vì…

Bảo Nguyên là cựu học sinh tốt nghiệp cấp ba ở trường này. Là một thần đồng toán học, tất nhiên là được dự. Nhưng bên cạnh là tên tóc vàng ấy. Hắn mặc đồng phục cấp ba, thỉnh thoảng hai người họ ghé đầu vào nhau nói gì đó.

-Họ quen nhau sao ?

Hiệu trưởng phát biểu trên lễ đài.

-…Năm nay đặc biệt có hai em học sinh đã từng học trường ta, tốt nghiệp loại giỏi. Chắc các em đã biết người được mệnh danh là thần đồng toán học rồi phải không ? Hai học sinh này đã làm rạng danh trường ta khóa thứ mười bảy. Đó là em Hoàng Bảo Nguyên và Huỳnh Minh Hạo.

Hai người đứng dậy, học sinh cả hai trường trong khán đài đều ngơ ngác. Không ai ngờ người giúp việc của trường Huỳnh Minh Hạo lại là thần đồng toán học.

Hiệu trưởng tiếp tục :

-Em Huỳnh Minh Hạo đã học xong chương trình đại học trong vòng hai năm, quả là hiếm có phải không ? Thầy sẽ nói cho các em một tin mừng. Minh Hạo sẽ ở lại trường ta làm giáo viên dạy toán…Các em đừng thắc mắc vì sao thầy giáo được nhuộm tóc vàng. Tóc đó không phải nhuộm mà là tự nhiên. Bố Minh Hạo là người Anh mà.

Đây là tin sốc với toàn bộ học sinh trong trường. Cái người mà ai cũng nghĩ là tên xấu xa, dao du với lũ đầu đường xó chợ lại là người…Ánh mắt nữ sinh chuyển sang hết ngưỡng mộ. Bấy giờ ở hàng ghế thứ ba, Gia Lạc tái mặt :

-Sao lại thế chứ.

Bảo Nguyên thì thầm vào tai Minh Hạo :

-Cậu sắp khổ rồi đây.

Bữa tiệc nhẹ được được tổ chức ngay trong khuôn viên trường với đủ loại kẹo bánh, đồ uống. Đây mới là thứ thu hút với Gia Lạc.

Bảo Nguyên mãi mới trốn được thầy cô giáo cũ, dẫn Minh Hạo đi tìm Gia Lạc. Tiểu Hạo cười lạnh lùng :

-Sau bao nhiêu năm, cậu mới quyết định yêu nhỉ ?

-Cậu cũng nên tìm cho mình đối tượng đi chứ. Giữ lấy quá khứ thì làm được gì.

-Cậu cũng đâu bỏ được quá khứ chứ.

Bảo Nguyên đấm vào vai bạn :

-Chỉ có cậu mới hiểu mình.

-Người đó là ai vậy ? Người mà Tiểu Nguyên chọn chắc là rất đặc biệt.

-Đây rồi.

Bóng dáng nhỏ nhắn, bím tóc hai bên, tay cầm bánh nhấm nháp.

-Gia Lạc.

Cô giật mình quay lại. Rơi chiếc bánh trên khi nhìn thấy Tiểu Hạo. Bảo Nguyên kéo Gia Lạc gần sát vào mình. Tiểu Hạo lên tiếng hỏi :

-Là cô ấy.

-Ừ.

-Chúng ta có thể phải cạnh tranh nhau lần nữa.

-Sao ? Cậu nói thế !( Bảo Nguyên nhăn mặt ) –Chẳng lẽ người mà cậu muốn nói với mình hôm trước là Gia Lạc sao ?

Tiểu Hạo lạnh lùng gật đầu. Bảo Nguyên đăm chiêu trong giây lát.

-Cậu có cần công khai cạnh tranh thẳng thắn như vậy không ?

-Cậu với tôi đâu cần giấu giếm vòng vo chứ. Thế nào ? Ok.

-Ok. Mình đặt cược ván này đấy.

Gia Lạc cứ đứng trân trân nhìn hai con người hào hoa đối đáp.Cô lắp bắp :

-Hai người là bạn thân sao ?

-Đúng vậy. Hai người đều gật đầu.

Ở bên cạnh là Bảo Nguyên nên Gia Lạc không thấy sợ Tiểu Hạo như trước nữa. Vẻ đẹp của hai chàng trai khiến nữ sinh túm tụm lại xung quanh. Gia Lạc giật mình đứng xa Bảo Nguyên ra. Giục hai người.

-Ra chỗ khác đi. Nếu không nữ sinh sẽ nhìn em cháy mặt mất.

-Gia Lạc thật là…chúng ta nên đi vì Gia Lạc sẽ học ở đây còn lâu mà. Mình không muốn gây rắc rối cho cô bé. Bảo Nguyên nói xong, kéo Tiểu Hạo đi luôn. Nữ sinh vây kín anh lại.

« Hai anh có bạn gái chưa ? » « Cách học nào hiệu quả ? Chỉ cho chúng em với » « Cho em xin số điện thoại đi »…..

Trong khi đó, Gia Lạc nhanh chóng quay lại với đồ ăn trên bàn, mỉm cười hạnh phúc. « Liệu Gia Lạc có trở thành cô bạn gái vô tâm không nhỉ ? »

Cơn sốt rồi cũng qua đi, Tiểu Hạo dạy toán lớp 11, có cả lớp Gia Lạc. Anh vẫn quan tâm đặc biệt không chỉ như cô học trò bình thường. Gia Lạc biết các bạn trong lớp hay bàn tán nhưng mặc kệ, biết làm sao được. My My đăm chiêu nghĩ giùm.

-Thầy Hạo chắc chắn có gì đó với cậu. Từ trước khi làm thầy giáo rồi. Chiếc điện thoại cổ lỗ chắc chắn là thầy Hạo nhặt được, nhờ học sinh khác trả lại cho cậu.

-My My, cậu thôi đi. Gia Lạc hét ầm, bực tức bỏ đi. Cô ra sau trường ngồi ghế đá, tay bứt những cỏ dại.

-Khó chịu chết đi được. Sao lại vậy chứ? Mình chỉ muốn học để đậu đại học thôi. Không quan tâm đến chuyện người khác nói. Thầy Bảo Nguyên đã nói như thế.

-Gia Lạc sao lại ngồi đây?

Tiểu Hạo sải bước lại gần, anh toát lên vẻ lạnh lùng cô độc. Bộ vest anh mặc làm anh trở nên trưởng thành hơn. Hắn rất giống Bảo Nguyên,lãnh đạm và cô độc. Cô giật mình khi lại nhớ đến Bảo Nguyên,cô lại ngốc rồi.

Gia Lạc nhăn mặt quay sang hướng khác. Minh Hạo xỏ tay túi quần đứng dựa vào cây to,mắt anh nhìn chăm chú Gia Lạc.

-Em dũng cảm đấy, đến thầy giáo cũng không thèm chào.

Gia Lạc hếch mặt,lè lưỡi:

-thầy không cần quan tâm em quá đâu, cứ đối xử như mọi người ở lớp ,em không muốn mọi người nói em…

-Em đang ra lệnh cho tôi đấy à?

Minh Hạo cắt ngang phần nói chuyện của Gia Lạc,trong khi cô tròn mắt thì anh nói tiếp:

-Hình như em đang hiểu lầm việc tôi quan tâm em thì phải,chắc là vậy rồi. Có phải em nghĩ tôi quan tâm em là vì tôi thích em phải không?

-Không, không phải… Tiểu Lạc đỏ mặt phân minh.

Tiểu Hạo nở nụ cười hiếm hoi, anh thích trêu chọc cô bé này:

-Thế tại sao em lại đỏ mặt

Gia Lạc vội vàng đứng dậy, cúi đầu chào:

-em về lớp đây…gặp lại thầy sau.

Minh Hạo nhìn theo cô nhóc…anh cảm thấy giống,giống cô ấy ngày trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play