Editor: Lạc Lạc | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi

Sau khi Lý Mộ Thiền lạc cha và anh thì cải trang thành dân lưu lạc đi đến đâu hay đến đó. Lúc nàng vào thành Chá thì thành đã bị Cao Khai Nguyên chiếm cứ, bọn chúng đóng cửa thành, trắng trợn đốt giết, may nàng mạng lớn, ẩn núp bốn phía nên giữ được mạng.

Đảo mắt một cái, Cao Khai Nguyên đã chết trong tay Tiết độ sứ Định Bắc Thẩm Tranh, thành Chá đổi chủ, nàng không may mắn nên bị bắt vào đội thêu thùa may vá.

Vì phải sống chen chúc trong đám lưu dân nên không ai để ý kĩ đến nàng, miễn cưỡng có thể lừa gạt vượt qua kiểm tra. Nhưng đến khi yên ổn thì lại có người chú ý đến nàng, đưa một chậu nước bảo nàng rửa hết chỗ tro bụi trên mặt. Tiếp theo cả quân doanh đều chấn động, rất nhanh liền có người đưa nàng tới đây.

Nàng vừa vào đại sảnh liền chú ý tới hắn, người có địa vị cao ngồi ở trung tâm chắc chắn là Tiết độ sứ Định Bắc Thẩm Tranh rồi.

Nàng rất kinh ngạc, vì hắn quá trẻ, lại còn đẹp trai.

Điều khiến nàng sợ hãi là lúc đầu hắn tỏ thái độ không liên quan đến mình, còn chẳng nhìn nàng một cái, đương lúc Mộ Thiền cho rằng hắn không có hứng thú với nữ nhân thì đột nhiên hắn đứng lên, đi về phía nàng, trước mặt mọi người ôm lấy nàng, còn gọi khuê danh của nàng.

Mộ Thiền.

Lý Mộ Thiền ngẩn ra, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, nhất quyết không được thừa nhận! Phụ vương nói, có rất nhiều người xấu nên tuyệt đối không được để lộ thân phận của mình nên nàng liền làm một con người vô danh.

"... Ta không phải là người ngươi muốn tìm..."

Lại nói đến Thẩm Tranh ôm thê tử, hắn xác định nàng không phải là một luồng khói mờ mịt mà là người thật ở trước mặt mình. Trong trí nhớ, nàng đỡ kiếm cho hắn, miệng phun máu tươi chết trong lòng hắn. Nghĩ đến đây, hắn hơi nghẹn ngào, ép nước mắt trở về, ngẩng khuôn mặt tươi cười lên: "Chính là nàng."

"Ta... có lẽ... không biết ngươi..." Trước đây chưa từng gặp mà.

Ta! Không! Quen! Ngươi!

Thẩm Tranh sững sờ, vui mừng nhướng mày, thật sự quá tốt rồi.

Thê tử không hề biết hắn, hoàn toàn là một tờ giấy trắng. Không như đời trước, thê tử vừa nhìn thấy đã chửi rủa hắn.

Mộ Thiền mờ mịt chớp chớp mắt khiến tâm tình hắn xốn xang hẳn lên, vì vậy hắn cười nói: "Không biết ta thì sao chứ? Bây giờ biết cũng không muộn mà."

Mọi người thấy mỹ nhân này được Tiết độ sứ đại nhân nhìn trúng thì không quan tâm nữa, tản đi, nhao nhao ôm ca cơ trong lòng uống rượu.

Lúc này Mộ Thiền còn xinh đẹp hơn cả thời điểm hai năm sau khi nàng gả cho hắn. Bây giờ nàng còn có chút ngây thơ với sự đáng yêu mê người.

Sao nàng lại lưu lạc tới đây? Chẳng lẽ đời trước cũng vậy? Chắc do lúc đó mình sốt ruột lên kinh, đi đường suốt đêm nên chưa từng gặp nàng.

Kiếp này, ông trời thật tốt, cho hắn gặp lại nàng. Vậy nàng đừng bao giờ mơ có thể rời hắn nửa bước.

Thẩm Tranh buông Mộ Thiền ra, đột nhiên quỳ một chân xuống, ôm quyền nói: "Tại hạ Tiết độ sứ Định Bắc Thẩm Tranh tham kiến quận chúa điện hạ."

Lời này như một tiếng sấm nổ khiến bốn phía đều xôn xao. Mọi người hai mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, thấy Tiết độ sứ đại nhân khấu bái cũng vội vứt chén rượu trên tay xuống, quỳ xuống đón chào: "Tham kiến quận chúa điện hạ." Ca cơ cũng không dám động đậy nữa, dần dần cũng bị xung quanh ảnh hưởng nên lặng lẽ quỳ xuống.

"Không, ta không phải là... Ta không phải là..." Mộ Thiền còn nhớ phụ vương đã bảo, nếu kẻ xấu biết nàng là ai thì sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức. Dù sao cướp một nữ nhân bình thường về làm thiếp với cướp quận chúa về làm thiếp có khác biệt rất lớn. Hẳn có rất nhiều người muốn thử để được chiêu cáo thiên hạ.

"Tại hạ Tiết độ sứ Định Bắc Thẩm Tranh tham kiến quận chúa bệ hạ, tình thế hung hiểm, xin quận chúa cho tại hạ hộ tống người về kinh, nếu quận chúa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tại hạ e sẽ bị hoàng thượng giáng tội, không thể tha thứ." Thẩm Tranh thấy nàng băn khoăn thì nói thêm: "Xin quận chúa yên tâm, Thẩm Tranh trung với hoàng thượng, nhất định sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến công chúa bị thương tổn!"

Rốt cuộc Tiết độ sứ Định Bắc Thẩm Tranh này là ai? Mình chưa hề nhìn thấy hắn, vậy sao hắn biết mình là An Nghi quận chúa? Thái độ kiên quyết vô cùng chắc chắn, thật sự là kì lạ. Mộ Thiền thấy thân phận đã bị bại lộ nên đành tiếp nhận sự thật này, huống hồ Thẩm Tranh dám hứa hẹn trước mặt thuộc hạ, có vẻ khá đáng tin.

Nếu hắn chỉ thèm thuồng sắc đẹp của nàng thì chắc chắn sẽ không lễ độ với quận chúa như vậy.

"Mọi người mau đứng dậy đi, các vị đều là người trung nghĩa, vì tổ quốc mà chém giết, ta chỉ là một người con gái, có tài đức gì mà dám nhận cái cúi đầu của các vị." Mộ Thiền làm động tác cho mọi người đứng lên: "Ta tổn thọ mất."

Thẩm Tranh cởi áo khoác xuống khoác thêm cho nàng: "Chỉ chú ý đến việc nói chuyện mà suýt quên mất, người đừng để bị cảm lạnh."

Quần áo của Mộ Thiền rất mỏng manh, chiếc áo choàng này giúp nàng ấm lên không ít, có người tốt với nàng, mặc kệ với mục đích gì, cũng không thể trực tiếp khiển trách nhưng lại không thể bày tỏ cảm xúc rất vui mừng khiến người ta được nước lấn tới: "Thẩm đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ..."

Thẩm Tranh quả thực cao hứng muốn nhảy dựng lên. Phải biết rằng ở kiếp trước, thê tử có thể nói với hắn một câu thì nhất định không nói thêm câu thứ hai, chứ đừng nói chi đến mở miệng nhờ hắn.

"Nàng nói đi!" Đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện cũng được.

"Ta... Có hai nha hoàn, Tụng Nhị với Yên Lộ vẫn còn ở trong quân, ngươi có thể thả các nàng lại cho ta không..."

Thẩm Tranh lập tức nói: "Lập tức truyền lệnh của ta, tìm rồi trả lại hai nha hoàn cho quận chúa, không được có sơ suất gì."

"Vâng."

Sau đó Thẩm Tranh lập tức phân phó người thu xếp chỗ ở cho quận chúa. Nếu không phải đây còn có bao nhiêu ánh mắt thuộc hạ theo dõi hắn thì hắn đã tự đi làm rồi.

Quận chúa vừa đi liền có người nói: "Đại nhân, chỉ là một quận chúa mà thôi, không đáng phải như vậy. Nếu ngài thích, tối nay có thể làm chú rể luôn. Vệ Tề Thái ở kinh thành ngay cả tỷ tỷ ruột của hoàng đế cũng "xử" được thì một quận chúa tính là gì."

Bọn thuộc hạ này cần phải giáo dục lại ngay và luôn: "Ý của ngươi chỉ cần dễ chịu là được nhưng lại không suy nghĩ xem Vệ Tề Thái là ai? Chúng ta là ai? Lần này chúng ta từ Định Bắc đi để xả thân vì triều đình, là trung hay là phản, trong triều đều có nhiều cách nói. Nếu vô lễ với quận chúa, không chừng thiên hạ sẽ nói Tiết độ sứ chúng ta có ý định làm phản, cần đánh dẹp ngay. Nhưng nếu chúng ta trọng đãi với quận chúa, người trong triều sẽ nhớ tới, đối đãi với quận chúa như vậy, chứng tỏ đối xử với hoàng đế và hoàng gia sẽ càng trung thành. Ngươi tự suy nghĩ xem có phải không."

Mọi người liên tiếp gật đầu, rất nhanh đã nhất trí: Đại nhân nói rất có lí! Sai lầm của lão chúa công kia nhất định không thể tái phạm. Lần này thật sự nguy hiểm, đối xử với nhân sĩ trong triều còn cần có khuôn phép đấy chứ đừng đùa.

Cái gọi là thời kỳ sai lầm của lão chúa công là, năm đó cha của Thẩm Tranh – Thẩm Lâm tập hợp binh mã ẩu đả tranh giành địa bàn với mấy Tiết độ sứ. Hoàng đế liền phái Gia Thanh Hầu Bá đại diện cho triều đình xin bọn họ giữ mặt mũi cho triều đình đừng đánh nữa. Thẩm Lâm giận dữ nói ngươi là cái quái gì mà ở đây vung tay múa chân, sao không đi khuyên người khác mà lại tới khuyên ta thu tay. Ngươi không có lòng tốt, hừ, lão tử biết thừa trong triều có người xấu, hiện tại rõ ràng quân đã nghiêng về một phía.

Gia Thanh Bá chết.

Thẩm Lâm dám giết khâm sai đại thần của triều đình, chính là muốn tạo phản.

Hoàng đế lên tiếng: Thẩm Lâm tám phần là muốn tạo phản, mời binh mã trong thiên hạ tập hợp về đây đánh dẹp.

Các Tiết độ sứ bày tỏ lòng trung thành: Không có vấn đề gì, chỉ cần hắn dám xuống phía nam.

Sau khi Thẩm Lâm tỉnh táo lại thì vô cùng hối hận, mắt thấy bản thân sắp trở thành loạn thần tặc tử nhưng vẫn không chịu thua, không nhận sai cũng không đi xuôi về nam.

Hoàng đế không dám tổ chức bắc phạt, Thẩm Lâm cũng không kéo cờ làm phản nên mọi chuyện cứ kéo dài như vậy.

Vào thời điểm đâm lao thì phải theo lao thì Vệ Tề Thái lại tạo phản, hai bên đều thở phào một hơi.

Về sau Thẩm Lâm mắc bệnh phải nằm liệt giường, trước khi về Tây Thiên liền nói với nhi tử: "Trước khi làm bất cứ điều gì phải suy nghĩ thật kĩ."

Nhưng Thẩm Tranh không hề lĩnh hội được chân lí này, nếu lúc trước hắn không lỗ mãng thanh toán sạch phủ Túc Vương thì có lẽ vẫn chưa biết nghe lời lão già nói về cái thiệt ở trước mắt.

***

Mộ Thiền được sắp xếp ở trong một ngôi nhà của phú thương đã bỏ trốn, tận vườn cũng có một lực lượng hùng hậu canh gác.

Thẩm Tranh chọn ra vài người phụ nữ có xuất thân tạm được từ trong nhóm người nhà chưa chết của mấy vị quan viên trong thành để chăm sóc cho quận chúa. Nếu tay nghề của hắn ổn thì đã thiến luôn vài thái giám để đưa nàng sai bảo rồi.

Mộ Thiền ngồi trên ghế tròn trong phòng khách, chống cằm nhìn mọi người ra ra vào vào, không nhịn được nhỏ giọng nói với Tụng Nhị: "Cũng không phải là ở hẳn, sao phải chuyển nhiều đồ vào thế làm gì."

Tụng Nhị hạ giọng đáp lời nàng: "Nô tỳ cũng nói thế với bọn họ nhưng họ bảo đây là phân phó của Tiết độ sứ." Ngụ ý là lời của nàng không có tác dụng.

Yên Lộ ra vẻ thần bí tới gần: "Quận chúa, trước sau viện đều có binh lính, ngay cả muỗi cũng không chui lọt được..."

"Ta biết chúng ta đang bị hắn giam lại mà." Mộ Thiền lo lắng nói: "Ta thấy rất khó hiểu, sao hắn lại biết ta là ai chứ? Trước đây ta chưa từng nhìn thấy hắn, đúng rồi, hắn còn biết cả khuê danh của ta nữa."

Tụng Nhị với Yên Lộ âm thầm thở dài, quận chúa là cành vàng lá ngọc, phải lưu lạc ở dân gian đã là bất hạnh lớn, bây giờ lại còn bị Tiết độ sứ tạm giam, chưa biết tương lai sẽ đi đâu về đâu. Nhưng có thể đoán đại khái, quận chúa xinh đẹp khuynh thành như vậy, giữ người ở lại, nhất định là có mưu đồ.

Tụng Nhị nói: "Quận chúa, buổi đêm chúng ta đào tẩu đi."

"Ngươi nói mà chẳng biết suy nghĩ gì cả, chạy trốn mà dễ như thế à?!" Yên Lộ phản bác lại.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, đột nhiên bà tử bên ngoài bẩm báo: "Tiết độ sứ Thẩm Tranh cầu kiến."

Đương nhiên Mộ Thiền không muốn gặp: "Tụng Nhị, ngươi đi thưa lại, nói thân thể ta không khỏe, không muốn..." Nàng còn chưa nói xong thì đã thấy có người đẩy cửa, Thẩm Tranh nhanh chóng bước vào. Hắn mặc áo choàng đỏ cổ tròn, hai tay trống trơn, không mang lễ vật mà cũng không đeo đao trên người.

Vì vậy tiếng thông báo vừa rồi không phải cầu xin nàng đồng ý mà chỉ nói cho nàng biết trước một tiếng mà thôi.

"Tham kiến quận chúa." Thẩm Tranh khom người ôm quyền coi như là hành lễ. Không đợi Mộ Thiền phân phó đã tự thẳng người rồi bảo hạ nhân đang bận bịu trong phòng: "Tất cả ra ngoài đi."

"Vâng." Mọi người vội vàng thả món đồ trong tay xuống, lui ra ngoài.

Nơi đây ai là chúa tể, vừa nhìn là hiểu ngay.

Mộ Thiền đã khôi phục cách ăn mặc của nữ tử quý tộc, bộ dáng này khiến Thẩm Tranh nhớ lại khi trước kia, hắn hoảng hốt nói: "Nàng mặc thế này thật đẹp..."

Vừa thấy mặt đã khoa trương khen người khác đẹp, cũng quá dở hơi đi thôi, Mộ Thiền hơi nhăn mày.

Thẩm Tranh ý thức được bản thân đã lỡ lời nhưng thấy hai gò má nàng đỏ ửng, tuy cũng là tức giận nhưng kiếp trước thái độ hận hắn đến tận xương tủy hoàn toàn khác biệt. Chính xác mà nói thì đây hẳn là xấu hổ xen lẫn giận dữ và có thêm vài phần ngượng ngùng.

Thứ Thẩm Tranh hắn không sợ nhất chính là đánh trực diện, thê tử đời trước lạnh lùng như băng mà hắn còn dám khiêu chiến thì đây đã là gì.

"Hôm nay ta đến không hề có ý định mạo phạm quận chúa nàng." Hiện tại vẫn chưa được, phải đợi thời cơ chín muồi.

"Không biết Thẩm đại nhân đến có việc gì?"

"Ta nghe nói quận chúa bị lạc Vanh Vương ở dọc đường. Ta muốn nàng nói cho ta biết nàng lạc phụ vương ở chỗ nào để ta phái binh đi tìm." Nói xong, hắn rút quyển bản đồ trong tay áo ra, trải lên bàn: "Tất cả thành trì đều ở đây, hy vọng quận chúa có thể chỉ ra nơi thất lạc."

Thấy hắn nói muốn giúp mình tìm người thân, Mộ Thiền vui mừng hỏi lại: "Thật ư?"

"Đương nhiên là thật, cho dù ta gạt ai cũng sẽ không gạt nàng."

"Chỗ này... Huyện Cô Phục... Bọn ta chia nhau ra từ đây. Vốn muốn đến đất Thục tìm Túc Vương nương tựa nhưng lúc đó huyện Cô Phục lại bị phản quân bao vây, dù ở đó được Hương Dũng hộ tống phá vòng vây thành công nhưng chẳng bao lâu sau bọn Hương Dũng bảo vệ bọn ta cũng bị giết chết. Ta với Tụng Nhị, Yên Lộ núp trong sơn động nên tránh được một kiếp. Về sau xuất hiện rất nhiều lưu dân nên phải chen chúc với bọn họ, cũng chẳng biết phải trốn đi đâu nên coi như là bị họ cuốn tới nơi này."

Thẩm Tranh càng nghe càng đau lòng, kiếp trước hắn chưa từng nghe thê tử nhắc qua những việc này, chắc hẳn trong suy nghĩ của nàng, đoạn thời gian này khổ không tả nổi, nghĩ lại mà kinh. Nếu không phải hắn tình cờ phát hiện ra thì chẳng biết nàng còn phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa: "Nàng phải chịu khổ rồi."

Nghĩ lại về những đau khổ mà kiếp trước thê tử phải chịu: lạc cha và anh, chịu nhiều khổ đau, sống đầu đường xó chợ để trở lại kinh thành rồi lại nhận được tin tức cả nhà đã bị Thẩm Tranh giết chết rồi điều khiến nàng sụp đổ là hoàng đế còn gả bản thân cho hắn – kẻ thù giết cha, sau kết hôn thì mỗi ngày đều là giày vò. Nàng trở nên lạnh như băng không hợp tình người cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng bây giờ nàng với mình không thù không oán, tất thảy chỉ mới bắt đầu.

Chỉ cần luôn yêu thương nàng, nhất định sẽ tu thành chính quả.

Thẩm Tranh quyết định sẽ hết lòng che chở mầm cây tình cảm còn non này.

"Đúng rồi, quận chúa, nếu mấy ngày này có ai dám ức hiếp nàng thì nhớ bảo ta, ta nhất định sẽ trừng phạt bọn họ gấp bội! Nhất là mấy tên thô kệch trong quân doanh."

"Ý tốt của đại nhân ta xin nhận nhưng không đáng vì ta mà làm to chuyện đâu."

Thẩm Tranh vẫn không bỏ qua: "Nàng đừng khách khí với ta, nếu ai dám ăn hiếp nàng, nàng nói với ta, cam đoan sẽ cầm đầu hắn..." Suy nghĩ thấy có lẽ nói đến hơi máu tanh quận chúa sẽ không thích nên hắn sửa lời nói tiếp: "Cam đoan hắn sẽ bò đến trước mặt nàng dập đầu cầu xin tha thứ."

Mộ Thiền nói khẽ: "Mọi người cũng không dễ dàng gì, nhiều khi cũng là do vô tâm. Ta bây giờ rất tốt mà, nếu phải huy động nhân lực thì mọi người sẽ tưởng ta bị làm sao mất."

Thẩm Tranh cảm thấy có đạo lí: "Vậy nghe theo quận chúa." Hắn nhìn chung quanh một vòng, thấy trang trí trưng bày trong phòng tạm ổn mới nói: "Nơi đây không thể so với trong cung, xin quận chúa chịu đựng một chút. Nếu cần gì thì cứ nói."

Mộ Thiện thấy hắn vừa giúp mình tìm cha lại còn ân cần hỏi han mình nên tâm trạng đề phòng cũng dần buông lỏng: "Cảm ơn Thẩm đại nhân, ngài đối đãi với ta đã rất tốt rồi, không cần phí tâm vì ta nữa đâu."

Thẩm Tranh vừa mừng vừa lo, cả đời trước hắn chưa từng nghe thấy lời cảm ơn của nàng. Hắn kích động nắm chặt tay nàng: "Nàng thật sự thấy ta đối xử với nàng tốt ư?"

Mộ Thiền không hiểu nổi hắn bị làm sao, đang êm đẹp thì tự dưng lại hưng phấn lên, nàng cuống quít rút tay ra: "... Thẩm đại nhân, xin tự trọng..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play