Chẳng biết mấy ngày nay Thẩm Tranh đang bận gì mà không đến "quấy rầy" phủ Vanh Vương nữa, điều này khiến tâm tình Vanh Vương cực kì tốt.
Phân phó hạ nhân đào ngân lượng chôn dưới đất lên, kiểm tra một chút thì cũng không hề ít.
Có vàng bạc bảo vệ, ngày Vanh Vương trở lại như xưa cũng không còn xa nữa.
Đêm hôm đó, ông đang định đi ngủ thì đột nhiên hạ nhân báo Thẩm tướng quân tới chơi và đang chờ trong sảnh rồi.
Người đã vào phủ rồi, muốn tránh cũng không được, Vanh Vương tức giận vì hắn vô lễ, nghĩ trong lòng mà oán hận, mau mau, các ngươi tới nhanh cho xong.
Vừa vào tiền sảnh, Vanh Vương liền thấy Thẩm Tranh bình tĩnh cầm trong tay một bọc quần áo, mà trên bàn thì đặt một hộp gấm lớn, hiển nhiên đều là hắn mang đến đây.
Hắn không mang theo bính lính thân cận, xem ra là có việc riêng cần nói.
"Đêm khuya con rể đến đây vì chuyện gì vậy?" Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, tiếng gọi con rể này sẽ làm cho hắn buông lỏng cảnh giác.
"Hừ!" Đột nhiên khóe miệng quyến rũ của hắn cười khẩy một tiếng.
Vanh Vương chưa từng thấy hắn cười như vậy, kết hợp với ánh mắt hung ác, nham hiểm đó, xung quanh dường như có cơn gió đông rét lạnh thổi qua, khiến ông sợ run cả người.
"Bổn vương hỏi ngươi có chuyện gì, sao ngươi lại cười?" Trong lòng Vanh Vương có hi vọng, ngay cả nói chuyện cũng có khí phách hơn hẳn.
Mặt Thẩm Tranh không thay đổi, cởi bọc quần áo ném xuống đất, bên trong rơi ra hàng loạt vòng ngọc trai, nguyên bảo cùng đồ trang sức và các loại vật phẩm quý giá khác.
Vanh Vương buồn bực hỏi: "Đây là cái gì?"
"Chính mình đưa ra ngoài mà không nhận ra?" Thẩm Tranh liếc mắt nhìn hộp gấm trên bàn: "Đồ vật trong này, chắc ngươi nhận ra nhỉ."
Vanh Vương khó hiểu: "Có phải ngươi uống nhiều rồi hay không? Đến Vương phủ mượn rượu làm càn."
Thẩm Tranh chỉ cười khẩy.
Mặt Vanh Vương căng ra: "Ngược lại bổn vương muốn nhìn xem bên trong có cái gì mà ngươi lại mượn rượu giả điên như thế." Ông tới trước hộp gấm, mở nắp ra, sắc mặt lập tức trắng bệch. Sau đó "ọe" một tiếng, thân thể chao đảo phun hết ra, vì nôn mửa mà chảy nước mắt đầy mặt.
Bên trong là đầu của chất tử mà mấy hôm trước vẫn cùng ông mưu tính kế hoạch lớn – Lý Duệ Văn.
"Xem ra là nhận ra rồi." Thẩm Tranh âm trầm nói: "Ta tặng đầu hắn cho ngươi, đợi ngày Hoàng thượng xử lý, ngươi có thể giao ra để chứng minh ngươi không cấu kết với phản tặc. Phản tặc phái thuyết khách tới đã bị ngươi chém chết, ngươi trung thành với Hoàng thượng."
"Ngươi, ngươi... Ngươi..." Cả người Vanh Vương run rẩy: "Nó là cháu ta, ta đã nhìn nó lớn lên từng ngày... Ngươi... Sao ngươi dám giết hoàng thân?" Ông nhìn khuôn mặt cháu trai gào khóc.
Có gì hắn không dám? Đời trước ngay cả đám Túc vương, Vanh Vương cũng do hắn diệt trừ kia mà: "Nếu không phải vì Mộ Thiền thì ta đã chẳng không quản sống chết của ngươi. Cấu kết với phản tặc, ủng hộ lập tân quân cũng đủ để cả nhà ngươi bị tịch thu tài sản và xử trảm. Đúng rồi, ngươi lại còn muốn hạ độc ta, thật sự là phụ vương tốt khiến Mộ Thiền đỡ phải lo lắng."
Vanh Vương nhìn đầu của cháu trai mà nước mắt tuôn rơi thành dòng, thậm chí không thể nghĩ rõ ràng, nói cũng không nên lời.
"Tuy nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ không so đo với ngươi, bởi ngươi là phụ vương của Mộ Thiền." Thật ra hắn đã sớm phát hiện, vận mệnh dường như theo một quán tính mạnh mẽ, kiếp trước sống chết của Vanh Vương nằm trong tay hắn và ở kiếp này cũng vậy.
Vanh Vương với Túc Vương muốn tạo phản, dù hắn ngăn Vanh Vương đến đất Thục thì cũng không thể nào ngăn ông ta cấu kết với phản tặc.
May mắn hôm đó hắn phát hiện trên mặt tuyết có điểm khác thường nên phái người quan sát phủ Vanh Vương mới bắt được Lý Duệ Văn chạy trốn.
Vanh Vương ngồi co quắp dưới đất ôm chiếc hộp kia gào khóc: "Cuối cùng ngươi muốn thế nào? Tính mạng của chúng ta đã sớm nằm trên tay ngươi, vì sao ngươi không giết ta?"
Thẩm Tranh nghe xong, tốt lắm, ta cầu còn không được, lập tức rút bội đao ra, Vanh Vương bị dọa nấc lên một cái, ngừng tiếng khóc, hoảng sợ nhìn hắn.
Thẩm Tranh hừ một tiếng, thu lưỡi đao về: "Nếu có thể ta đã giết ngươi rồi nhưng ngươi là phụ thân của Mộ Thiền. Nếu như ngươi chết, nàng sẽ hận ta. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi, nếu còn lần sau ta sẽ không bỏ qua như vậy đâu. Đúng rồi, về phần tờ giấy ngươi ký tên đồng ý ta đã thay ngươi đốt rụi rồi, còn cái đầu này thì giữ cho kỹ, sẽ có lúc hữu ích đấy." Nói xong hắn nặng nề đạp cửa phẩy tay áo bỏ đi.
Vanh Vương vịn ghế gắng gượng đứng lên, nhìn cái hộp kia, đảo mắt liền ngồi liệt trên mặt đất.
***
Thẩm Tranh trở về doanh trại rồi vẫn rất tức giận, vị nhạc phụ kia đúng là cái đồ bạch nhãn lang [1] mà còn là loại cho ăn còn không thích. Nếu không phải vì Mộ Thiền thì hắn đã sớm dùng đao...
[1] Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Càng nghĩ càng giận, hắn gọi quân sư tới phân phó: "Viết một phong thư đưa đến đất Thục đi, lấy danh nghĩa của Vanh Vương nói ông ta tuyệt đối sẽ không thông đồng với Túc Vương, Lý Duệ Văn đến làm thuyết khách đã bị mình giết rồi. Kêu Túc Vương quay đầu là bờ."
"Nhưng chúng ta không có ấn tín của Vanh Vương."
"Không cần ấn, tin hay không cũng được! Ta thay ông ta sắp đặt lại việc không đứng đắn đã rất phí công rồi." Thẩm Tranh nói: "Đúng rồi, có thư từ Tiết độ sứ Hà Quảng bên kia chưa?"
Sau khi bắt được Lý Duệ Văn, hắn tìm thấy phong thư ký tên tuyên thệ mưu phản, phát hiện ở đó có ấn của đại danh Tiết độ sứ Hà Quảng, lập tức kêu gọi các vị Tiết độ sứ ở kinh đô và các vùng lân cận tới gặp mặt.
Mọi người thấy tên Tiết độ sứ Hà Quảng này nhìn qua thì được ấy vậy mà bắt cá hai tay, một mặt nói nghênh đón hoàng đế hồi kinh, mặt khác lại ủng hộ lập tân quân.
Đối với loại mưu toan hai phía rồi chọn người tốt hơn này, mọi người nhất trí quyết định: Chỉnh đốn hắn!
Mọi người điểm binh mã trong tay, vài nơi trên danh nghĩa liên hợp lại chia thành tám vạn kỵ binh, hai mươi vạn bộ binh thảo phạt nghịch tặc —— Tiết độ sứ Hà Quảng.
"Bẩm đại nhân, vừa nhận được thư hồi âm nửa giờ trước ạ." Quân sư dâng bức thư lên. So với những Tiết độ sứ ở đây, xuất thân của tướng quân nhà mình cũng được xếp vào hạng nhất. Tổ tiên là quan quân, phụ thân cũng là Tiết độ sứ, chuyện đọc viết đều không phải vấn đề, tính tình cũng không quá tàn bạo.
Thẩm Tranh nghiêm mặt mở thư ra, trong thư Tiết độ sứ Hà Quảng vẫn còn đang truy kích Vệ Tề Thái tỏ vẻ: Hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm, Thẩm đại nhân, ngài biết ta không biết chữ mà, chỉ viết được tên của mình thôi. Trên tấm vải trắng kia ghi gì ta cũng không biết mà chỉ đần độn u mê ký thôi. Bây giờ ta tỉnh ngộ rồi, hy vọng được cùng các ngài xuôi về phía Nam cứu giá, tất cả đều nghe theo ngài sai bảo.
"Lão tiểu tử này cũng coi như thức thời."
Không thức thời thì tính mạng sẽ không còn, trấn Hà Quảng vốn cũng không tính là binh hùng tướng mạnh, quân Định Bắc thừa sức đánh hắn, còn chưa kể là có những trấn khác hỗ trợ.
Đối với mức độ trung thành của những người này Thẩm Tranh cũng không để ý mà dễ dàng tha thứ, thắng bại là chuyện thường nhà binh, thời buổi này đầu hàng tới đầu hàng lui cũng vô cùng bình thường, ngoại trừ ảnh hưởng đến danh tiếng và nhân duyên thì cũng không nghiêm trọng gì.
Vì vậy ngày hôm sau, Thẩm Tranh trên danh nghĩa muốn liên hợp năm khu vực của Tiết độ sứ, dẫn đầu mười vạn kỵ binh, hai mươi lăm vạn bộ binh, xuôi về phía Nam nghênh đón thánh giá.
Tin tức truyền về rất rõ ràng: Túc Vương, ngươi hãy suy nghĩ kĩ đi rồi làm gì thì làm, thông minh thì lập tức thả hoàng đế trả cho chúng ta.
Trước khi trải qua ngày cuối năm, mọi người vốn nên giăng đèn kết hoa, sống trong niềm vui và hòa bình thì hai bên lại đều mài dao xoèn xoẹt.
Từ lúc Thẩm Tranh "giáo huấn" Vanh Vương thì không hề bước vào phủ Vanh Vương mà luôn ở trong nơi đóng quân.
Ngày hôm đó, sau khi tuyết ngừng rơi, người của phủ Vanh Vương tới mời hắn, đặc biệt nói rõ là quận chúa mời.
Nương tử mời hắn, dù bận bịu cũng phải rút ra, không thể không đến dự tiệc.
Xuống ngựa ở trước cửa phủ Vanh Vương, vừa mới đi vào liền phát hiện trong phủ có nhiều nha hoàn, vú già đi tới đi lui hơn, không biết có phải bọn người hầu thất lạc đều trở về rồi hay không.
Một đứa nha hoàn dẫn hắn đến phòng khách phía đông. Vào phòng, phát hiện trong phòng không có ai, hắn liền đi qua ngồi xuống ghế. Đúng lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy một đôi giày thêu khảm anh lạc lộ ra sau màn rủ...
Người tránh ở đằng kia làm gì nhỉ? A, hiểu rồi, chắc là đang chơi trốn tìm với mình. Thẩm Tranh ngẫm lại có chút chờ mong, giả vờ ngồi xuống như chưa hề phát hiện ra. Vốn định cầm chén trà uống một ngụm nhỏ nhưng nghĩ đến việc nhạc phụ muốn hạ độc chết hắn, nói không chừng đã động tay động chân nên vẫn không ăn uống thì tốt hơn.
Đúng lúc này thấy nàng nắm tay nhón chân đi ra, đột nhiên bổ nhào về phía hắn, che mắt hắn: "Ngươi đoán xem ta là ai?"
"Quận chúa?"
"Không phải."
Nghe giọng rõ ràng như vậy còn giả bộ: "Mộ Thiền?"
"Cũng không phải."
"A, ta biết rồi, là nương tử của ta." Bấy giờ nàng mới thả tay ra, Thẩm Tranh cười nắm lấy tay của nàng: "Ta đoán đúng rồi?"
Mộ Thiền bĩu môi hơi bất mãn nói: "Ngươi còn biết ta là ai à, ném ta ở đây mà chẳng thèm quan tâm, nếu ta không đi mời ngươi thì ngươi còn không tới phải không."
Ngược lại là hắn có muốn đến nhưng sợ bị hạ độc chết nên trước khi đại chiến hắn không dám thư giãn. Nhưng nếu như tự xưng là nương tử của hắn thì xem ra là thực sự nhớ mình rồi. Thẩm Tranh nhân cơ hội ôm bờ vai của nàng an ủi: "Thật sự là ta đi không được. Hơn nữa, bây giờ các nàng về phủ rồi, ta cũng không nên quấy rầy mỗi ngày, không thể so với ở thành Chá được. Ài, chịu đựng chút nữa, thành hôn thì tốt rồi, nàng nói có đúng hay không?"
"Ngươi chỉ thích mấy nơi bừa bãi lộn xộn thôi." Nàng cười, quay người đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, mặt xụ xuống: "Phụ vương dạo này không ổn chút nào, thỉnh thoảng lại khóc sướt mướt, trong miệng còn nói cái gì mà ta đấu không lại được với hắn các kiểu. Mẫu phi còn hoài nghi ông bị trúng tà, dù sao lúc phản quân chiếm cứ cũng không ít người chết. Ca ta còn nói là nhìn bộ dạng phụ vương khóc không ngừng thế có lẽ là bị nữ nhân nào chết oan nhập vào người rồi."
May là chỉ khóc chứ không để lộ những chuyện quan trọng khác, hắn "kinh ngạc" hỏi: "Thế à? Sau đó thì sao?"
"Tìm đạo sĩ đến xem rồi nhưng mà cũng không có kết quả. Ngược lại sau đó phụ vương ta nghĩ mình là tiểu nhân, cứ cầm đinh với dùi để đâm. Nhưng mà kỳ quái lắm, dường như phát tiết một lúc là ổn rồi." Mộ Thiền thở dài: "Ca ta nói có thể là tiểu thiếp của phản quân bị đại nương tử chỉnh đến chết nên nhập vào người phụ vương ta, phát tiết xong liền đi ra."
"..." Thẩm Tranh nói: "Vậy hiện tại ông ấy sao rồi?"
"Đã khá lên nhiều rồi mà cũng không làm loạn nữa. Với lại, phu nhân, di nương và đám ca cơ đã trở về vây quanh dỗ dành ông ấy rồi, ông ấy sẽ không thấy vô vị nữa. May là họ đã trở về, nếu không bọn ta sẽ bị mệt chết đi được."
"Phụ vương của nàng có bao nhiêu thiếp thất?"
"Ta không rõ lắm... Nhưng chắc phải tầm mười người." Mấy người này xuất thân hèn mọn nên nàng cũng lười quan tâm.
"Ông ta không biết lo cho cơ thể à, có nhiều nữ nhân như thế!" Thẩm Tranh nói với thái độ khinh bỉ, ý đồ khiến thê tử chú ý hắn rất ghét thiếp thất.
Nhưng Mộ Thiền lại thấy cũng không sao cả, nói: "Cũng nên có người hầu hạ ông ấy ăn cơm, mặc quần áo, xướng khúc khiêu vũ cho ông ấy vui vẻ. Giống như nuôi mèo chó thì không chỉ nuôi một con."
"Đâu chỉ hầu hạ mặc quần áo đâu mà có khi còn hầu hạ cả trên giường nữa."
Nàng có vẻ hơi bài xích trả lời: "Nào ta có biết đâu." Làm gì có ai muốn biết phụ thân với nữ nhân khác có quan hệ gì chứ.
Thẩm Tranh đảo mắt, đột nhiên phát hiện ra đây là một cơ hội tốt, cố ý "tìm đường chết" hỏi nàng: "Nếu như ta cũng giống như phụ thân nàng nạp rất nhiều thiếp thất..." Nói xong, bắp thịt toàn thân lập tức căng cứng, nói xong định bụng xoa bóp lần lượt vài cái.
Không ngờ nàng nhìn hắn không nói gì rồi bỗng nhiên thở dài một tiếng: "...Vấn đề này ta cũng đã nghĩ qua, tuy có thể trong lòng sẽ không thoải mái nhưng ngươi xuất chúng, tuyệt vời như thế, nhất định là có rất nhiều người hâm mộ ngươi và ngươi cũng cần rất nhiều người ở bên. Nhưng mà chỉ cần ở trong lòng ngươi, ta có trọng lượng nhất, ngươi không phụ ta là được rồi."
Đột nhiên Thẩm Tranh nhận ra một vấn đề lớn, độ hoảng sợ không kém gì lúc phát hiện ra có đợt đốt cỏ khô trên đường hành quân: "Bởi vì ta xuất chúng, tuyệt vời?"
"Đúng vậy, bởi vì Tranh lang ngươi là đại anh hùng cứu giá, xả thân vì triều đình đó." Mộ Thiền tròn mắt, nhìn hắn với ánh mắt nồng nhiệt: "Nghe nói gần đây ngươi mới chỉnh lý lại quân đội, lại chuẩn bị phải đánh trận ư? Nhưng không sao, nhất định ngươi có thể đi đến đâu thắng đến đó. Ngày hôm qua, tẩu tử còn nói với ta, ngươi còn trẻ thì phải lập nhiều chiến công, có như vậy mới không ai dám nói gì."
Điều này khiến Thẩm Tranh nhớ tới ánh mắt nàng nhìn mình ngày đó trên xe ngựa hồi kinh. Hắn lấy lại bình tĩnh mỉm cười nói: "Nương tử, nàng, nàng thích gì ở ta?"
Mộ Thiền xấu hổ nói: "Không phải đã nói rồi sao, ngươi là đại anh hùng mà, nữ tử trong thiên hạ này làm gì có ai không muốn gả cho anh hùng chứ."
Nụ cười của Thẩm Tranh cứng đờ, hai tay chống trán, trong lòng tự nhủ đáng lẽ nên sớm nghĩ ra, rõ ràng lúc ở thành Chá gọi nàng là nương tử nàng còn không tình nguyện. Vậy mà sau khi mình giành lại kinh thành thì không chỉ có thể gọi nàng là nương tử mà nàng còn thân mật hơn gọi hắn là Tranh lang.
Hắn nên sớm phát hiện ra từ sau khi trở lại kinh thành, nàng đã nhiệt tình hơn trước kia không biết bao nhiêu.
"Trang lang, ngươi làm sao vậy, không thoải mái à?"
"Không có, ta rất khỏe!" Thẩm Tranh vội vàng ngẩng đầu, ra vẻ không có chuyện gì.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mắn là phát hiện sớm, hắn còn tưởng nàng đã hoàn toàn hướng về mình rồi. Hoá ra dường như nàng chỉ mù quáng sùng bái "anh hùng", mà vừa vặn "anh hùng" này lại chính là vị hôn phu của nàng nên mới chịu thân mật cùng hắn như thế.
Nghe nàng nói cái gì mà: "Ngươi xuất chúng, tuyệt vời như thế, nhất định rất nhiều người hâm mộ ngươi."
Cái kiểu lời nói của kiều thê yêu phu như mạng này rõ ràng là tùy tùng của "anh hùng" nhỏ mà.
Không được, cần phải khiêu khích nàng để hôm nay nàng thu lại lời nói, muốn hắn trở thành một phu quân không thể không có.
Không muốn độc chiếm sao có thể gọi là yêu thích?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT