"Con!" Vanh Vương vô cùng phẫn nộ nhưng lại không cẩn thận cắn vào lưỡi, phải hít một hơi lạnh. Nửa ngày sau mới đỡ hơn, lập tức muốn tóm một người trút giận.
Lựa chọn đầu tiên đương nhiên không thể là hòn ngọc quý trên tay mình, vì vậy ánh mắt ông đặt trên người thế tử. Nhưng giờ thế tử đã không cười nữa, ông hỏi như chất vấn: "Vừa nãy ngươi cười cái gì?"
Trong lòng thế tử nghĩ, rõ ràng là lời của muội muội quá phận vậy mà người lại tới tìm ta gây phiền toái, không nỡ mắng muội ấy chứ gì? Hắn nói: "Con thấy muội muội với em rể tình đầu ý hợp nên vui mừng thay bọn họ."
Vanh Vương lạnh lùng nói: "Ngươi là thế tử, phải coi trọng hình tượng của bản thân, ở trước mặt người nhà thì không sao nhưng nếu có người ngoài mà tự nhiên cười như vậy thì còn ra thể thống gì nữa."
Thế tử nói: "Người dặn rất phải ạ."
Đầu lưỡi Vanh Vương còn đau nhưng nữ nhi còn khiến lòng ông đau hơn: "Ôi... Mộ Thiền, con có biết con vừa nói gì không, các con còn chưa thành hôn sao có thể xưng hô "Tranh lang của chúng ta" như vậy được chứ?"
"Gọi Tranh lang thì có sao đâu ạ, con với hắn đã có hôn ước, gọi như vậy rất bình thường mà, có vi phạm gì đâu." Cũng có phải gọi tướng công hay gì đâu chứ.
"Còn cái "chúng ta" thì sao?"
Miệng Mộ Thiền cong lên: "Hắn là con rể của người, vốn là người của phủ Vanh Vương, "chúng ta" có sai đâu ạ."
"Quân Định Bắc đều là mọi rợ, phủ Vanh Vương chúng ta không hề cùng đường với bọn họ."
Vương phi không nhịn được cười nói: "Mộ Thiền đừng nói nữa, mọi lời nói của phụ vương con lúc tức giận thì đừng quan tâm."
Vanh Vương uốn nắn lại: "Bổn vương lòng dạ rộng lớn, há có thể vì nữ nhi xưng hô sai mà tức giận?" Rồi còn cố ý cười khan hai tiếng, khoát tay còn trong lòng thì âm thầm rơi lệ.
Ông không cam lòng, buổi tối đốt nến nhìn bản đồ cẩn thận phân tích một phen, cảm thấy Thẩm Tranh "đánh bại quân địch, khiến xác quân thù chất đầy hai mươi dặm" đã dùng hết sức lực, tuy kỵ binh lợi hại nhưng cũng có thời điểm kiệt sức. Huống hồ kinh thành bị năm Tiết độ sứ vây đánh, đánh cũng không được mà đi cũng không xong, chỉ có thể gia nhập bao vây kinh thành cùng đại quân.
***
Thực ra Vanh Vương không hiểu về quân sự nên đương nhiên ông không thể hiểu được sự khốn khổ của Vệ Tề Thái ở kinh thành.
Kinh thành bị bao vây không một kẽ hở, gần như bị cách ly với thế giới bên ngoài. Lúc trước còn có thể chống đỡ nhưng từ khi Thẩm Tranh mang binh đánh xuống phía nam đã khiến bọn họ liên tục hao tổn đại tướng với binh lính, sức lực của kinh thành ngày càng yếu ớt.
Vị "kiêu hùng" tạo phản, tự xưng đế ở kinh thành này đột nhiên ý thức được, nếu muốn duy trì sự cân bằng vừa đánh vừa phòng thủ thì một khi Thẩm Tranh đến, phải tiến công dùng hết lực lượng của mình, như vậy việc phá thành mới nằm trong tầm tay.
Một khi thành bị phá, hắn sẽ không còn chỗ trốn nữa, chỉ có một đường ra duy nhất là bị băm thành thịt vụn chết trong thành thôi.
Không được, phải xuất chiến, tập trung binh lực tiêu diệt đầu của lực lượng – Thẩm Tranh.
Hắn lập tức phái Đại tướng Thạch Hướng Vinh cùng người có lẽ đã kiệt sức, ngựa đã hết hơi quyết chiến với quân Định Bắc.
Đội quân tinh nhuệ nhất của Định Bắc chính là trọng kỵ binh [1], ngay cả ngựa cũng có áo giáp. Trên cổng thành, Thạch Hướng Vinh đang chỉ huy quân đội triển khai thế trận, binh sĩ tay giáo tay khiên ngăn chặn đánh đội quân tinh nhuệ này. Mấy lần chạm mặt trước đều dùng cách đối kháng như vậy để đánh lui quân của các Tiết độ sứ. Quả nhiên trọng kỵ binh tấn công mấy lần mà không có kết quả nên bắt đầu rút lui.
[1] Trọng kỵ binh: lực lượng binh chủng được trang bị giáp nặng cho cả người và ngựa.
"Đuổi theo!"
Chiến tranh chính là đánh thế trận, ngàn loạn vạn loạn nhưng đội hình thì không thể loạn. Vậy mà sau khi Thạch Hướng Vinh phái binh truy kích không lâu thì đột nhiên phát hiện từ hai cánh quân của mình tràn ra mấy nghìn kỵ binh, ép từ hai cánh vào chính giữa.
Khinh kỵ [2] mặc áo giáp màu đen chính là quân Định Bắc.
[2] Khinh kỵ binh: đội quân cưỡi ngựa nhỏ, chạy nhanh và dẻo dai. Kỵ sĩ được trang bị nhẹ với vũ khí chủ yếu là kiếm, gươm và khiên. Khinh kỵ đặc biệt thích hợp cho những chiến thuật mang tính lưu động, đánh chặn sườn, quấy rối, đánh úp, do thám, truy đuổi và rút lui trong khoảnh khắc.
"Không, không đúng..."
Trọng kỵ binh giả bộ rút lui vừa rồi lại xuất hiện lần nữa, bọn chúng dồn thành một đội quân liều lĩnh xông lên.
Vì giáo và khiên không thể tỏ rõ ưu thế của mình trong không gian hẹp nên chỉ trong nháy mắt, tình thế đã đảo ngược, bộ binh như cá đặt lên thớt bị quân địch ra sức xay nghiền.
"Phái viện binh tấn công hai cánh của bọn chúng..."
Nhưng hiệu quả lại vô cùng bé nhỏ, viện binh đến cứu ngược lại cũng bị bao trong vòng tròn.
"Thu binh... Mau thu binh..."
Lúc này bại binh đã lui về phía sau, nghe thấy tiếng trống kêu thì lập tức vứt bỏ vũ khí, ném lại cờ xí vội vàng tràn vào trong cửa thành đang mở ra.
Nhưng không ngờ bọn họ chạy nhanh nhưng truy binh của Thẩm Tranh còn nhanh hơn, gót sắt đạp xuống, cùng bại binh tiến vào thành.
Năm Tiết độ sứ đóng quân ở gần đó nhận được tin tức thì không thể tin vào lỗ tai mình, bọn họ bao vây kinh thành nửa năm rồi mà vẫn không có tiến triển gì, còn Thẩm Tranh vừa đến đã có thể phá thành.
"Đại, đại nhân, làm sao bây giờ?"
Thu hồi cằm, hô: "Nói nhảm, cái gì mà làm sao bây giờ? Cùng quân Định Bắc giết địch thôi!"
Đội quân của các Tiết độ sứ nối đuôi nhau đi vào theo quân Định Bắc, chờ đến khi bọn họ vào thành, quân của Thẩm Tranh đã tiến vào hoàng cung, gặp một phần phản quân nhỏ ở điện Vũ Anh, một trận ác chiến xảy ra, quân địch đã bị giết sạch.
Một giọt máu chậm rãi rơi khỏi mũi kiếm trên tay Thẩm Tranh, rơi xuống vũng máu đã khô trên mặt đất rồi từ từ thấm dần.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện Vũ Anh, mặt trời dần xuống núi như đang so tài với máu tươi đang chảy, màu đỏ dù có chói mắt nhưng cũng chẳng là gì so với màu máu tươi nóng hổi.
Bàng Tân Kiệt báo lại: "Bẩm đại nhân, vừa nhận được tin tức, Vệ Tề Thái dẫn theo tàn quân chạy trốn, Tiết độ sứ Hà Nghiễm đã dẫn binh đuổi theo. Chúng ta..."
"Để bọn họ đuổi theo đi, giành lại kinh thành quan trọng hơn." Dù sao cũng không đuổi kịp, một đêm Vệ Tề Thái có thể chạy được vài trăm dặm nhưng không biết có bao nhiêu con ngựa chết vì mệt. Vệ Tề Thái có thể chạy trốn nhưng hắn không đuổi theo nổi, ngựa của quân Định Bắc quý lắm.
Hơn nữa Thẩm Tranh còn biết một năm sau Vệ Tề Thái sẽ như chó có tang trốn ở đâu, đến lúc đó trực tiếp phái người đi bắt, lấy đầu trên cổ hắn là được.
"Trước tiên cho người đến đất Thục, báo với hoàng thượng tin tức tốt là kinh thành đã được thu phục rồi sai người viết bài hịch, dùng quân mã chạy khắp các vùng cho ta!" Thẩm Tranh ra lệnh.
Hết thảy đều giống kiếp trước, hắn thu phục được kinh thành, bắt đầu từ đây, từng bước hắn đi sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.
Chỉ là lúc này đây, cả tình trường và chiến trường của hắn đều đắc ý.
Lão tử thật sự quá lợi hại, nếu không nương tử sẽ nhìn tướng công ta thế nào chứ.
***
Vanh Vương lẳng lặng chờ tin Thẩm Tranh thất bại, ấy vậy mà sáng hôm ấy sau khi rời giường, ăn xong bữa sáng chuẩn bị đón chào một ngày mới, đang bước chầm chậm trong viện thì thấy mấy tên lính trong phủ châu đầu ghé tai mang theo vẻ mặt vui mừng.
Đúng lúc đó, hạ nhân vào báo tin mừng: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, sáng sớm có kỵ binh vào thành báo kinh thành đã được thu phục rồi ạ."
"Ai bảo thế? Kỵ binh nào?" Ai cũng mong có tin tức như vậy nên không thể tin lời của tên hạ nhân này được.
"Đang chạy ở trong thành đấy ạ, ngài đi ra ngoài là có thể gặp."
Vanh Vương vội vàng đi ba bước thành hai, chạy một mạch ra khỏi phủ, vừa đến đường lớn, quả nhiên thấy người người kích động, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng pháo đốt.
Lúc này chợt nghe có người hô: "Đến rồi... Đến rồi..."
Vanh Vương nhìn theo tiếng vó ngựa, chỉ thấy trên lưng của kỵ binh mặc áo giáp màu đen có cắm lá cờ bằng tơ lụa, trên đó viết: "Ngày mùng tám tháng mười, quân Định Bắc chiến đấu giành thắng lợi, đầu sỏ của giặc thua chạy, kinh thành đã được thu phục."
Ông nhận ra lá cờ kỵ binh đang đeo trên người chính là bài hịch truyền tin chiến thắng.
Có lẽ còn có kỵ binh đến bốn phương báo tin vui, xem ra thiên hạ cũng biết hết rồi.
Vanh Vương cũng rất vui mừng, cuối cùng cũng có thể trở về kinh thành, khôi phục cuộc sống ổn định.
Nhưng việc này do họ Thẩm làm, ông không thể quá vui mừng được, sao hắn có thể tài giỏi như vậy chứ? Thế thì về sau còn ai có thể chế trụ hắn?
"Vanh Vương điện hạ?" Đột nhiên có người nhận ra ông: "Đúng là Vanh Vương điện hạ rồi, tất cả là nhờ Thẩm tướng quân nên kinh thành mới được thu phục! Xin hãy nhận cái cúi đầu của chúng tôi." Người này vừa quỳ xuống, mọi người xung quanh cũng ào ào làm theo: "Là Vanh Vương điện hạ, là nhạc phụ đại nhân của Thẩm tướng quân."
Trong phút chốc, Vanh Vương biến thành tâm điểm chú ý, ông bị sự sùng bái mãnh liệt này dọa sợ, vội vàng lùi về phía sau, một tay che ngực: "Đừng, đừng lạy bản vương."
May người trong phủ không thấy ông đâu liền đi tìm, đưa được ông ra khỏi đám người.
Vanh Vương trở về phủ, sửa sang lại xiêm y bị nhăn do chen lấn, lòng ngũ vị tạp trần, thấy thê nữ chạy tới liền thở dài: "Thẩm Tranh thu phục được kinh thành rồi."
Mộ Thiền sững sờ, niềm vui từ tận đáy lòng xuất hiện, hơi nhếch môi cười dần biến thành nhe răng cười: "Con đã bảo Tranh..."
"Không được nói!" Vanh Vương vội gào lên: "Ta biết thừa con định nói gì nhưng không được nói."
Mộ Thiền đành bĩu môi, không cho nói thì thôi nhưng trong lòng nghĩ, con định nói Tranh lang của chúng ta nhất định sẽ mã đáo thành công.
Vương phi không nhịn được hỏi: "Lúc trước ông bảo muốn thúc giục người trẻ tuổi cũng tốt, không muốn hắn kiêu căng cũng được, mấy lời châm chọc hắn còn chưa tính, bây giờ hắn đã thu phục kinh thành, sao bây giờ ông vẫn như vậy?"
"Ta lo công trạng của hắn cứ như thế này, về sau chắc chắn thế lực sẽ càng bành trướng, khó tránh khỏi việc trở thành mối họa của đất nước."
Thế tử nghe vậy thì nói: "Vậy thì có khác gì bây giờ đâu." Giờ vốn đã là tai họa rồi.
Vanh Vương lắc đầu: "Không thể dạy, không thể dạy nổi, ngươi xong rồi." Nếu không phải chỉ có một đích tử thì chuyện thay thế tử không phải là không thể xảy ra.
Thế tử cũng chẳng quan tâm lắm, kinh thành được thu phục rồi, có nghĩa là có thể quay lại cuộc sống tiêu dao cưỡi ngựa chơi bóng rồi: "Muội muội, muội mau qua báo cho tẩu tử, nhanh chóng thu dọn một chút, hôm nay sẽ về kinh."
"Vâng."
Bước chân của Mộ Thiền rất nhẹ nhàng nhưng đầu óc lại rất loạn, có phải trở về kinh thành sẽ phải làm lễ cưới không? Đột nhiên ý thức mình nghĩ hơi nhiều, nàng không khỏi lắc đầu cười khổ, đây là chỗ nào chứ, tự dưng nghĩ đến việc lập gia đình làm gì.
Tâm trạng muốn trở về nhà của mọi người cứ như một mũi tên, hơn nữa cũng không có hành lí gì nhiều nên chỉ ba ngày sau đã bắt đầu lên đường hồi kinh. Thứ sử Chá Châu và lưu thủ Chá Châu cũng không dám thờ ơ, phái người hộ tống toàn bộ hành trình, chỉ sợ cả nhà Vanh Vương có sơ suất gì thì bọn họ không gánh vác nổi.
Vừa ra khỏi ranh giới của Chá Châu thì có đội ngũ Thẩm Tranh bố trí tới đón tiếp, vì vậy đám binh sĩ nghênh đón và hộ tống hợp thành một đội quân trùng trùng điệp điệp bảo vệ đội ngũ, người không biết có khi còn tưởng sắp có chiến tranh.
Lúc bước vào địa phận của kinh thành thì trời bắt đầu có tuyết rơi, băng tuyết phủ trắng cả một vùng.
Chợt Mộ Thiền nghe thấy đằng trước có tiếng vó ngựa, vén rèm lên thì thấy trong khoảng trời tuyết rơi, kỵ binh mặc giáp đen lao tới như bay, chờ đến gần một chút, tốc độ của kỵ binh chậm lại, nàng mới thấy rõ ràng người cầm đầu là Thẩm Tranh.
Nàng vội vàng bỏ rèm xuống: "Là hắn, là hắn."
Thế tử phi vốn ngồi cùng xe nàng nói chuyện phiếm, nghe nàng nói vậy liền cười, đội mũ lên: "Thể nào hắn cũng tìm muội, ta không làm bóng đèn đâu." Đúng lúc xe dừng lại, nàng ấy liền muốn xuống xe.
Thế tử phi cười nói: "Mọi người tự đi tìm phu quân của nàng, ta đi tìm thế tử, ngươi cản ta làm gì?!" Kéo lại tay áo của mình, xuống xe xong liền đi về phía trước.
Mộ Thiền hơi khẩn trương, dù sau đã lâu không gặp, hắn lại lập được công lớn như vậy. Chỉ trong chốc lát, đoàn xe lại bắt đầu đi, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa xuất hiện bên cạnh xe nàng, nàng tò mò vén một góc rèm lên thì thấy Thẩm Tranh thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Nàng đột nhiên hiểu ra, thì ra hắn cũng biết kiêng dè, biết kinh thành không thể làm xằng bậy như bên ngoài.
Tuy tự chạy tới đón mình nhưng lại không nhấc màn xe lên nói thẳng.
Nàng để tay lên khung cửa sổ rồi đặt cằm lên mu bàn tay nhìn hắn, nghĩ thầm Tranh lang thật dũng mãnh, bao nhiêu Tiết độ sứ đều không có biện pháp lấy lại kinh thành mà hắn vừa ra tay liền đánh tan. Công cần vương cứu kinh quá to lớn, thử hỏi thiên hạ ai dám lớn tiếng?
Thẩm Tranh cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm mình liền nhìn sang bên cạnh, không ngờ lại thấy ánh mắt si mê của nàng nhìn mình.
Vẻ mặt này đừng nói là hy vọng xa vời của kiếp trước mà còn chưa từng dám nằm mơ. Thẩm Tranh vừa vui lại vừa sợ, thích thì đương nhiên không phải nói, chỉ sợ là bản thân đang hoa mắt, hay do bông tuyết làm nhòe mắt hắn khiến hắn nhìn sai ánh mắt nàng. Hắn vội vàng mở to hai mắt, chờ đến lúc bình tĩnh lại thì phát hiện Mộ Thiền đã biến mất sau chiếc cửa sổ mà màn xe cũng đã buông xuống.
Dường như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.
Vì vậy lúc đầu Thẩm Tranh thấy nương tử nhìn bản thân như vậy là vì tình cảm mãnh liệt với mình, cả người vô cùng sung sướng nhưng lúc sau lại cảm thấy mình nhìn nhầm, không nên quá vui vẻ làm gì, tâm tình lại trở nên sa sút.
Đoạn đường vào kinh thành này, lúc thì nóng lúc lại lạnh, vô cùng khó chịu.
Cuối cùng cũng tới trước cửa phủ Vanh Vương, mọi người xuống xe ngựa đổi lên kiệu ngồi.
Thẩm Tranh nhân khoảng thời gian trống, trở mình xuống ngựa đến trước mặt nàng, thấp giọng hỏi: "Có phải lúc trên đường nàng nhìn ta không?" Rồi hơi bối rối chờ đáp án.
Mặt Mộ Thiền hơi nóng lên, giương mắt nhìn hắn, đôi môi mềm mại khẽ mở: "Ta chỉ nhìn một chút thôi mà có thể khiến ngươi thay đổi?" Nói xong liền cúi người vào kiệu.
Vương phi thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn, trong lòng lại buồn bực, con rể làm sao thế nhỉ, sao lại đứng một mình cười trộm thế kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT