Vanh Vương thấy nữ nhi chưa gì đã quanh co lòng vòng ám chỉ nhớ Thẩm Tranh, vừa tức vừa vội, nghĩ nữ nhi thật sự quá đơn thuần, nghĩ là cứ có hôn ước thì phải phu xướng phụ tùy.
Thế này là không được, hôn sự này nhất định sẽ phải hủy bỏ, không thể để hòn ngọc quý trên tay mình cứ đi như vậy được.
"Mộ Thiền à, đến chỗ phụ vương đi."
Mộ Thiền thoáng liếc qua Thẩm Tranh, cúi đầu đi qua người hắn, đứng bên cạnh phụ thân.
Vanh Vương sầm mặt nói: "Tuy các ngươi đã có hôn ước nhưng cũng không thể lỗ mãng như thế. Như vậy đi, lúc ăn cơm, Mộ Thiền đừng ngồi cạnh ngươi nữa." Trong lòng lại thầm đắc ý, mình nhanh trí thật, gặp chiêu phá chiêu.
Tỉnh táo lại mau, đây là nhạc phụ của ngươi, không được đánh, nhớ lại bài học của kiếp trước đi. Thẩm Tranh nhấp môi, quyết định lấy lùi làm tiến, thở dài nói: "Là lỗi của ta, là do ta nhớ Mộ Thiền quá. Có lẽ ta phải tự học cách thích ứng với nỗi tương tư thôi, con đường phía trước dài đằng đẵng như vậy, không biết còn phải chịu bao nhiêu lần như dao cắt thế này nữa."
Mộ Thiền nghe vậy thì động lòng trắc ẩn, đứng sau lưng chỗ góc chết của mắt ông, nàng nhìn Thẩm Tranh rồi dùng khẩu hình nói: "Giờ hợi, nhà thủy tạ." Rồi lặp lại hai lần nữa, hắn hiểu được thì hiểu, không hiểu thì không thể trách nàng.
Lúc đầu Thẩm Tranh cũng không hiểu nàng muốn nói gì, cho đến khi hắn cúi đầu bắt chước khẩu hình miệng của nàng hai lần thì mới mừng rỡ ngẩng đầu, muốn trao đổi ánh mắt với Mộ Thiền thì phát hiện nàng đã quay sang chỗ khác rồi.
Nhưng không sao cả, Thẩm Tranh biết là nàng thẹn thùng mà. Hắn hắng giọng một cái nói: "Vương gia, buổi tối ta còn phải đi tuần doanh, chúng ta dùng bữa sớm đi."
Vanh Vương cầu còn không được, chỉ mong Thẩm Tranh mau đi: "Thế để bản vương sai người chia thức ăn!"
Lúc này vương phi với thế tử cũng đã đến, Thẩm Tranh bái lễ theo thứ tự rồi tranh thủ kéo hai người về phe mình.
Vương phi rất hài lòng Thẩm Tranh, cười nói: "Con rể không cần đa lễ."
Thế tử không có cảm xúc gì đặc biệt với hắn, gật đầu khách khí bảo: "Đều là người trong nhà cả, về sau không cần câu nệ đâu."
Vanh Vương thấy người bên cạnh mình sắp bị lôi kéo thành công, vội vàng la ầm lên: "Người đâu — Truyền đồ ăn –"
Lúc nâng ly cạn chén trong bữa tiệc, thoạt đầu Vanh Vương còn muốn rót rượu cho con rể làm hắn xấu mặt nhưng Thẩm Tranh nói: "Không thể uống nhiều, sợ ngày mai làm chậm trễ việc hành quân." Điều này lại chính là điều Vanh Vương sợ nhất, nhỡ ngày mai không thể nhổ trại là nguy rồi. Vậy thì không thể để con rể uống rượu được, ông chỉ cầu hắn có thể lên đường thuận lợi.
Vương phi thấy nãy giờ nữ nhi không nói gì, ngược lại hơi lo lắng, khuyên bảo nàng: "Mai hắn phải đi rồi, con nói hai câu chúc hắn chiến thắng ngay từ trận đầu đi."
Mộ Thiền liền rót một ly rượu, giơ lên kính hắn: "Hy vọng ngươi có thể đánh bại địch giành chiến thắng, đánh đâu thắng đó."
Nào có chuyện Thẩm Tranh không uống, hắn đang hớn hở định nhận chén rượu thì thấy Vanh Vương đứng lên giành lấy chén rượu trên tay nữ nhi: "Hắn không thể uống rượu đâu! Con rể, chén rượu này để nhạc phụ uống thay ngươi!" Dứt lời liền một hơi uống cạn.
Vương phi liếc hắn một cái, bất đắc dĩ thở dài.
Thẩm Tranh cắn chặt răng, cố hết sức ra vẻ bình thản nói: "Đa tạ nhạc phụ đại nhân. Đúng vậy, lúc này không nên mê rượu, đợi đến đêm động phòng hoa chúc uống cũng không muộn, người nói có đúng không?"
Vanh Vương nghe câu này thấy tim như bị đâm một cái, chua chát trả lời: "Tục ngữ nói "thành gia lập nghiệp" nhưng ta lại thấy như vậy không đúng, hẳn là phải lập nghiệp trước rồi mới thành gia! Ngươi có thể đánh hạ kinh thành, chẳng lẽ còn sợ không có rượu uống ư."
Mộ Thiền sợ hắn tức giận, cười giải vây: "Đây là phép khích tướng của phụ vương, ngươi cần hiểu nỗi khổ tâm của ông, đừng hiểu nhầm nhé."
"Hiểu, đương nhiên là hiểu, ta nghe nương tử hết." Thẩm Tranh nói xong thấy trên bàn ngoài Vanh Vương vừa nghe thấy từ "nương tử" liền giận dựng râu trừng mắt thì những người khác bao gồm Mộ Thiền đều không có phản ứng gì quá lớn, lửa giận vừa rồi cũng tan thành mây khói.
Dùng cơm xong, Vanh Vương vội vàng bảo hắn mau về nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng làm chậm trễ đại sự, thực chất là hạ lệnh đuổi khách.
Thẩm Tranh luôn ngóng chờ cuộc hẹn của Mộ Thiền, cho dù ông không đuổi hắn cũng đi ngay nên giả vờ cáo từ rời đi.
Vừa cưỡi ngựa ra khỏi phố nhỏ liền quay đầu trở về, leo tường vào viện tử.
Hạ nhân trông coi trong ngoài đều là người của hắn, thấy là Tiết độ sứ đại nhân thì đương nhiên không dám lên tiếng, còn hắn thì nghênh ngang đến nhà thủy tạ chờ Mộ Thiền xuất hiện.
Quả thực hắn đến hơi sớm, chưa đợi được Mộ Thiền đến đã thấy Vanh Vương đi về phía này, hắn vội vàng tìm bóng tối ẩn núp, chỉ thấy Vanh Vương chắp tay sau lưng đứng trên lan can nhà thủy tạ, phiền muộn mắng: "Nghĩ bản vương không nghe thấy à? Lại còn nương tử? Cái mặt nhà hắn! Thế mà bà nó với thằng nhi tử ngu ngốc cũng chẳng có phản ứng gì, chẳng hiểu đang nghĩ cái gì nữa!"
Đứng một hồi, ông đột nhiên phiền muộn nói: "... Động Đình nghe tiếng từ xưa, Mà đây lầu Nhạc bây giờ mới lên. Đông, Nam, Ngô, Sở tách miền, Mênh mang trời đất ngày đêm bềnh bồng. Bạn bè một chữ vẫn không, Thân già đa bệnh chiếc bồng lẻ loi. Bắc phương giặc giã rối bời, Bên hiên đứng tựa, sụt sùi lệ sa... Thơ của Đỗ Tử Mỹ thật sự quá hợp với tâm tình của bản vương..." – Bài thơ "Đăng Nhạc Dương lâu" của Đỗ Phủ do Tản Đà dịch –
Trong lòng Thẩm Tranh tự nhủ, ngươi cũng biết "Bắc phương giặc giã rối bời" à, chẳng phải Định Bắc quân bọn ta đến dẹp loạn ư. Cứ như vậy mà còn không muốn gả nữ nhi cho ta.
"Ông còn ở đây làm gì?" Là tiếng của vương phi, nương theo tiếng bước chân giọng bà càng ngày càng lớn: "Lại để ta phải đi tìm! Đừng lo nước lo dân nữa, mau về ngủ thôi."
"Lòng ta ngủ không yên. Hoàng thượng bỏ chạy tới đất Thục, coi như là có thể thu phục kinh thành, nghênh đón hắn trở về nhưng một đế vương trốn chạy như vậy thì còn bao nhiêu quân uy nữa?"
Thẩm Tranh vô lực nghĩ, ông không thể đợi tối mai lại lo nước lo dân à.
Vương phi tức giận nói: "Trong hoa viên này thỉnh thoảng có vệ binh do Tiết độ sứ an bài tuần tra, bọn họ còn không biết ông, nhỡ lúc tối lửa tắt đèn tưởng ông là thích khách nên bắt lại thì sao. Mau đi cùng tôi đi!"
Vanh Vương nghe xong, rụt cổ khẽ nói: "Dù sao đêm cũng lạnh." Rồi mới cùng vương phi kề vai sát cánh rời đi.
Thẩm Tranh bĩu môi, bước vào nhà thủy tạ chờ Mộ Thiền đúng hẹn tới.
Một lát sau có tuần binh đi qua, hắn muốn một chiếc đèn lồng rồi phân phó bọn họ canh chừng, ngoài quận chúa ra thì không cho ai vào trong đây.
Lại nói Mộ Thiền đi cả đường phải tránh phải tránh trái, cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ có người phát hiện. Đột nhiên thấy Thẩm Tranh trắng trợn mở đèn lồng liền cực kì sợ hãi: "Mau tắt đi, đừng để người ngoài nhìn thấy."
"Kể cả có người tới ta cũng không cần tắt đèn lồng, nhưng nếu nàng đã phân phó thì đương nhiên ta phải làm theo rồi." Thẩm Tranh tắt đèn lồng, cười nói: "Ánh trăng sáng như thế, ngược lại cũng không cần thêm đèn rồi."
Bóng trăng mềm mại chiếu lên mặt nước, ánh trăng lành lạnh rải trên mặt nước, hình bóng xinh đẹp của nàng cũng phản chiếu trong đó, càng lộ vẻ đẹp không sao tả xiết của ánh trăng.
Trong lòng Mộ Thiền hơi hốt hoảng nhưng đã đến rồi không thể bỏ đi: "Ngươi đừng để ý lời của phụ vương ta. Dù sao ông gặp phải biến cố lớn như vậy khiến tính tình thay đổi đi rất nhiều, trước kia ông ấy là người rất ôn hòa."
Thẩm Tranh không quan tâm nói: "Ta đoạt lấy hòn ngọc quý trên tay ông ấy, ông ấy hận ta cũng là điều bình thường." Rồi hắn như nhớ ra cái gì, thất vọng nói: "Chẳng lẽ tối nay nàng hẹn ta ra đây chỉ để giải thích thay phụ vương thôi ư?"
"Cũng không hẳn là vậy..."
Thẩm Tranh như cỏ khô được tưới thêm nước, trong lòng lập tức xuất hiện bảy tám ý nghĩ xấu xa: "Ồ? Vậy thì là gì, không bằng nàng ngồi xuống từ từ nói." Không ngờ Mộ Thiền nghe xong không chỉ ngồi xuống mà còn ngồi chung ghế với hắn. Tuy giữa hai người vẫn có khoảng cách nhưng hắn chỉ cần vươn tay ra một chút là có thể ôm người vào ngực.
Tỉnh táo mau, mai đã phải đi rồi, nếu làm lộ thú tính khiến nàng đau lòng thì chẳng có cơ hội đền bù đâu, không được quá xúc động, hắn án binh bất động, sắc mặt như thường nói: "Mặc kệ nàng nói cái gì, ta nghe hết."
Mộ Thiền hận bản thân vô dụng vô cùng, rõ ràng cùng huyết thống nhưng các bà cô của nàng đều là nữ tử dũng cảm mà sao nàng chỉ muốn nói vài lời cáo biệt ấm lòng với vị hôn phu đã thấy xấu hổ rồi.
"Thực ra lúc chưa gặp phụ vương, ta vẫn luôn lo lắng hôn ước là giả nhưng bây giờ đã biết là không phải rồi, thật may quá..." Nàng vốn xinh đẹp rạng ngời, nay dưới ánh trăng lại nhoẻn miệng cười, quả nhiên xinh đẹp không gì sánh được.
Rõ ràng tối nay Thẩm Tranh không uống rượu mà cứ như đang say vậy: "Vậy nàng chính là nương tử của ta, ta gọi đâu có sai."
"Ai, nhưng ngươi lại phải đi rồi, phòng ngừa ngươi quên ta, ta muốn đưa ngươi một thứ, nhìn vật nhớ người, đừng quên ánh trăng đêm nay với ta."
Thẩm Tranh thấy nàng không mang gì bên người, quần áo cũng là sa mỏng nên không thể lấy đồ vật, chắc là đồ nàng đeo bên người, tiếng lòng không khỏi lay động: "Là gì vậy?"
Tai nàng vang lên lời nói của thái tử phi, nàng ấy bảo: "Muội hẹn hắn ra ngoài, bảo hắn nhắm mắt không cho hắn nhìn nhưng muội yên tâm nhất định hắn sẽ nhìn lén, sau đó muội làm như không cảm thấy gì cởi áo lót ra, thể nào hắn cũng để động tác của nàng vào trong mắt rồi muội dùng ngón tay trắng như tuyết cởi dây áo lót đỏ rực sau lưng ra, thả áo lót thơm tho mang theo nhiệt độ cơ thể vào tay hắn, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên. Ôi, xấu hổ? Đẳng cấp của yêu tinh ở ngoài kia không biết cao hơn muội bao nhiêu lần, phải làm đến nơi đến chốn đấy, cứ nghe tẩu tử đi, không sai được đâu."
"Ngươi đừng nhìn lén..."
"Ta tuyệt đối không nhìn trộm đâu!" Là không thể làm, Thẩm Tranh nhắm mắt nhưng rất nhanh liền nheo một mắt len lén nhìn nàng.
Mộ Thiền chậm rãi giơ tay lên nhưng đến giữa không trung lại dừng lại.
Giết gà cần gì dùng dao mổ trâu, với tình trạng hiện nay thì chưa cần dùng tới phương pháp này.
Ngón tay nàng lần ra sau tay, gỡ một chiếc khuyên tai ngọc trai xuống đặt vào trong khăn, đặt lên bàn: "Mở mắt ra đi."
Thẩm Tranh hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ cái gì, chỉ cảm thấy tai nàng vô cùng mềm mại xinh đẹp lại thấy nàng tặng cho mình vật bên người, không nhịn được cười nói: "Cho ta?"
"Chỉ cho ngươi một cái thôi, cái còn lại thì ở chỗ ta. Ngươi thấy nó thì phải nhớ chúng nó là một đôi đấy, ý là trong lòng ngóng trông đoàn viên."
Thẩm Tranh kích động khi thấy nàng bộc lộ tình cảm trong lời nói, một tay ôm chặt nàng vào ngực, khàn giọng nói: "... Ta biết ngay sớm muộn gì trong lòng nàng cũng có ta..."
Mộ Thiền âm thầm cảm thấy may mắn, may mà không nghe theo lời tẩu tử, giết gà cần gì dùng dao mổ trâu, chưa cần hạ tuyệt chiêu với hắn.
Nhưng có phải mình hơi quá đáng không nhỉ?
Hắn hưng phấn ôm mình như vậy, chẳng hề có ý định buông tay gì cả, tối nay kết thúc kiểu gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT