Nyoko và Haruko cùng nhau trò chuyện được một lúc thì Haruko nói mình có việc cần ra ngoài. Vậy là lúc này trong phòng kí túc xá chỉ còn lại Nyoko ở
phòng khách cùng với Hinata đang ngủ trong phòng ngủ của Nyoko.
Hôm
nay có lẽ Nyoko phải ở nhà một mình rồi bởi lẽ Shizuna đã nói sẽ cùng
Kiyoshi đi chơi cả ngày, còn Haruko cũng báo là đến chiều tối mới trở
về. Nyoko thở dài não nề, vậy là... phải xuống canteen mua bữa trưa rồi. Nyoko vào phòng xem xét tình hình Hinata cho cẩn thận trước khi ra
ngoài.
Sắc
mặt Hinata đã tốt hơn nhiều rồi. Nyoko nhớ rõ lúc mới về mặt mũi Hinata
nhợt nhạt vô cùng, cảm giác rất mệt mỏi, rất khó chịu nhưng giờ đã thoải mái, tươi tỉnh hơn hẳn, chỉ là chưa tỉnh dậy. Tuy trong lòng Nyoko vẫn
còn lo lắng về Hinata nhưng dù gì cũng đã hứa với Hinata rồi, Nyoko nhất định giữ lời.
Nhẹ
nhàng bước ra ngoài, Nyoko chuẩn bị rời khỏi phòng kí túc xá để xuống
canteen mua bữa trưa cho mình cũng như mua ít cháo cho Hinata. Nyoko nhớ những lúc mình bệnh cha mẹ cũng cho mình ăn cháo nên Nyoko nghĩ tình
hình Hinata lúc này Nyoko cũng nên làm vậy.
Ấy
vậy mà, vừa mới bước ra khỏi cửa phòng kí túc xá, Nyoko đã sững sờ tại
chỗ nhìn người con trai vừa sừng sững xuất hiện trước mặt mình. Nyoko
chỉ có thể lắp bắp được vài từ vì quá kinh ngạc:
- A... Anh... Anh... Ray?
Phải. Người vừa xuất hiện trước cửa nhà Nyoko chính là Ray. Ray vẫn giữ
nguyên gương mặt băng lãnh không hề thay đổi, ánh mắt khẽ quét vào bên
trong rồi mới lên tiếng:
- Hinata đâu?
Nyoko sững sờ, Hinata bảo Nyoko đừng cho ai biết, vậy thì... tốt nhất là không nên nói. Nghĩ vậy, Nyoko lên tiếng:
- Anh nói gì vậy, chị Hinata...
Ấy
vậy mà Nyoko nói chưa dứt câu, người con trai trước mặt đã không nói lời nào lạnh lùng đẩy Nyoko sang một bên, đường đường chính chính mà bước
vào đầy vẻ ngang nhiên như chuyện phải rồi. Rất nhanh chóng, Ray tiến
đến phòng ngủ của Nyoko đẩy cửa bước vào trong khi Nyoko vẫn còn chưa
hết ngơ ngác đứng chết lặng tại chỗ.
Nhà
này... hình như của Nyoko kia mà??? Rõ ràng... Nyoko chưa mời cũng chưa
cho phép Ray vào nhà kia mà. Nyoko có cảm tưởng như lúc này mình còn
không bằng không khí, chẳng lọt vào mắt Ray một tí nào. Cái con người
này... thật sự là quá sức kiêu ngạo, quá sức ngông nghênh.
Nhưng Nyoko cũng đành bất lực thở dài, lặng lẽ đóng cửa lại rồi cũng bước vào bên trong.
Nhận thấy sự hiện diện của Nyoko, Ray lúc này đã tiến đến ngồi bên cạnh
Hinata, mắt không rời Hinata dù chỉ một chút, cất giọng đều đều:
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Làm gì...
Nyoko chưa kịp buông tiếng phủ nhận thì Ray đã lạnh lùng cất lời:
-
Giấu vô ích. Tốt nhất nói cho rõ nếu không muốn làm lớn chuyện này.
Nyoko, em nên biết rõ nếu chuyện này đến tai cha mẹ tôi thì họ sẽ điều
tra cho đến cùng đấy. Cân nhắc kĩ đi.
Nyoko mím chặt môi. Kiểu này thì... không gì có thể qua mắt được Ray rồi. Thở dài bất lực, Nyoko đã có quyết định cho bản thân:
- Em nói.
Nói rồi, Nyoko ngồi
xuống một chiếc ghế gần đó rồi bắt đầu kể lại tấy cả những việc đã xảy
ra với Nyoko và Hinata cho Ray nghe một cách chi tiết nhất, không che
giấu bất cứ điều gì.
Nghe xong, Ray chẳng
biểu hiện cảm xúc gì mà chỉ nắm tay Hinata, chăm chú nhìn em gái mình
không rời mắt. Rất nhàn nhã, Ray chậm rãi cất lên từng tiếng rõ ràng đến nổi khiến Nyoko phải sững sờ:
- Em biết thủ phạm?
Nyoko dường như cứng
họng. Không hề nhìn mặt Nyoko mà Ray vẫn có thể nhìn thấu tâm can người
khác như vậy sao. Nyoko không thể phủ nhận mà chỉ còn cách gật đầu thú
nhận:
- Em... nghĩ vậy.
Ray lại lên tiếng không nhanh không chậm:
- Là ai?
Nyoko mím môi, cảm thấy rất khó nói ra nhưng cũng đáp lời Ray:
- Chỉ là suy đoán
nhưng... em nghĩ có liên quan đến Haruko. Chỉ là... không có chứng cứ
thì chẳng thể buộc tội được. Anh hiểu mà!
Ray im lặng, không hề đáp lời, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Rồi đột ngột, Ray đứng dậy bước ra ngoài phòng.
Nyoko cũng đứng bật dậy
theo chân Ray, chẳng lẽ... Ray muốn về sao? Nyoko còn đang phân vân có
nên mở lời hỏi hay không thì đã thấy Ray đi xung quanh, dường như là tìm kiếm gì đó rồi cuối cùng điểm dừng chân của Ray chính là... nhà bếp.
Nyoko ngơ ngác. Ray vẫn dõi mắt tìm kiếm gì đó rồi không nhìn Nyoko mà
cất lời:
- Còn thứ có thể nấy được chứ?
Nyoko theo phản xạ không điều kiện răm rắp gật đầu. Ray nhìn Nyoko chờ đợi. Sau một thoáng sững
sờ, Nyoko cũng nhanh chóng chạy đến mở chiếc tủ gần đó, bên trong vẫn
còn một số nguyên liệu, rau củ có thể dùng được. Ray nhìn vào bên trong
rồi lại loay hoay lấy thứ gì đó. Nyoko tò mò:
- Anh... làm gì vậy?
Ray vẫn tiếp tục công việc của mình vừa đáp lời:
- Nấu ăn. Tỉnh dậy Hinata chắc chắn sẽ rất đói. Mà... Nyoko cũng chưa ăn gì nhỉ?
Lúc này Ray mới ngoảnh
mặt lại nhìn Nyoko. Nyoko thoáng đỏ mặt, cúi đầu gật nhẹ đầu. Ray chỉ
nhìn Nyoko trong một khoảng khắc rồi lại tiếp tục việc của mình. Xoong,
nồi, chén, dĩa, dao, nguyên liệu,... tất cả đã sẵn sàng. Ray cầm lấy
đống nguyên liệu tiến đến bếp bắt đầu sơ chế rồi lên tiếng:
- Lát nữa sẽ xong, không cần ở đây đâu.
- V... Vâng.
Nyoko ấp úng đáp lời rồi lui ra bên ngoài. Thế nhưng vẫn không nén được tò mò mà cứ lâu lâu
Nyoko lại tiến đến cửa nhà bếp, lén lút nhìn vào bên trong.
Bên trong, Ray đang cầm
dao thái nguyên liệu. Động tác của Ray vô cùng điêu luyện, dường như đã
rất quen với công việc bếp núc này. Rồi, Ray búng nhẹ tay để lửa bật
lên, chuẩn bị quá trình nấu thức ăn.
Ray nấu ăn một cách vô cùng chăm chú. Chỉ trong chốc lát mà mùi thơm đã ngào ngạt
khắp nhà bếp rồi lan tỏa ra khắp căn phòng của Nyoko. Nyoko thật sự rất
mong được thưởng thức tay nghề của Ray mà bản thân Nyoko cũng đói lắm
rồi.
Và... bữa trưa Ray làm cũng đã xong xuôi.
Ray dùng phép thuật điều khiển khiến những món ăn lần lượt bay ra bàn. Trong lúc đó, Ray vẫn còn đang nấu gì đó trong nồi, dường như là dành riêng cho Hinata. Xong
xuôi, Ray bước ra và cùng Nyoko dùng bữa.
Lần đầu tiên được ở
trong phòng kí túc xá của mình ăn trưa cùng Ray, lại là bữa trưa do Ray
tự tay nấu, Nyoko không khỏi cảm thấy dâng trào trong lòng một niềm hạnh phúc vô hạn. Thế nhưng, Nyoko cũng không mong mỏi bất kì thứ gì hơn bởi lẽ Nyoko đã chấp nhận hiện thực rồi, chấp nhận rằng Ray và Green chính
là dành cho nhau. Nyoko chấp nhận rằng người thật sự dành cho mình vẫn
chưa xuất hiện và Nyoko sẽ kiên trì chờ đợi người đó.
Nyoko và Ray đều đã ăn no nê ấy vậy mà Hinata vẫn chưa tỉnh lại. Nyoko lo lắng nhìn Ray, lên tiếng:
- Anh Ray, chị Hinata không sao chứ?
Ray không cảm xúc lắc đầu:
- Yên tâm, Hinata không sao đâu.
Nyoko cảm thấy yên tâm phần nào.
Lúc này, bên giường
Nyoko, cô gái với mái tóc bạch kim mới cựa mình, đôi mắt chậm rãi mở ra. Hinata chống tay ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt rồi vặn người cho đỡ mỏi.
Lúc này, Hinata mới để ý đến xung quanh. Thấy anh trai mình đang ngồi
ngay bên cạnh, Hinata giật nảy mình, lắp bắp:
- A... Anh... Anh Ray. Sao... Sao...
Hinata chưa nói hết câu thì đã bị Ray gõ nhẹ lên trán trách yêu:
- Nhóc con. Gặp rắc rối còn dám giấu anh.
Hinata đưa ánh mắt nhìn về phía Nyoko, Nyoko cúi đầu:
- Em xin lỗi.
Hinata cười nhẹ với Nyoko, lắc đầu tỏ ý bảo không sao rồi quay sang nhìn anh trai mình, ánh mắt thoáng tia hối lỗi:
- Em...
Chưa nói hết câu thì Ray đã gõ lên trán Hinata thêm một cái nữa rồi tiếp lời:
- Tại sao biết trước mà vẫn lao đầu vào?
Hinata kinh ngạc nhìn anh trai mình:
- Anh... sao lại biết?
Ray buông tiếng thở dài:
- Anh là anh trai em, có thể không biết sao.
Nyoko nhận ra nên để
không gian riêng cho hai anh em Ray và Hinata nói chuyện nên đã sớm ra
ngoài từ trước. Ray lại buông tiếng thở dài lần nữa rồi tiếp tục nói:
- Nyoko kể anh nghe cả
rồi. Với khả năng của em, chắc chắn biết trước chuyện sẽ đến với mình.
Sao biết nguy hiểm không chịu né tránh đi mà cứ lao vào để khiến bản
thân thương tích đầy mình vậy hả?
- Em biết bản thân sẽ
xảy ra chuyện gì nhưng... chỉ thấy được một phần. Đó dù sao cũng là mạng người mà, nếu có thể cứu người thì... có gặp nguy hiểm cũng chẳng sao.
Chẳng phải em còn có khả năng tự hồi phục sao?
Hinata thoáng buồn khi nghĩ đến chuyện đã xảy ra nhưng vẫn không ngừng lời:
- Em bị thương sẽ rất
nhanh hồi phục thôi nhưng người khác thì... không như vậy. Vậy nên, nghe lời kêu cứu sao em có thể bỏ mặt người đó vì sợ bản thân nguy hiểm được kia chứ? Thấy người gặp nạn mà không cứu sẽ khiến em... dằn vặt cả đời
này, anh biết rõ mà anh Ray.
Hinata đưa ánh mắt long
lanh nhìn về phía anh trai mình, đôi mắt đã rơm rớm nước mắt. Ray ôm
chầm lấy cô em gái bé nhỏ này của mình vào lòng, vuốt ve mái tóc của
Hinata rồi dịu giọng:
- Anh hiểu. Nhưng... thực chất em đã bị lừa, tất cả chỉ là cái bẫy mà thôi.
Hinata khẽ nở nụ cười, ôm chặt lấy người anh trai của mình để tận hưởng rõ ràng cảm giác an toàn, ấm áp hiện tại:
- Phải. Nhưng... em vẫn vui vì bản thân đến cuối cùng vẫn không từ bỏ việc cứu giúp người khác.
Ray và Hinata cùng mỉm cười, cả hai cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu. Rồi, Ray buông Hinata ra, xoa đầu Hinata lên tiếng:
- Nhóc con chắc chắn đói rồi, để anh lấy thức ăn cho em.
Nói rồi, Ray bước ra
ngoài tiến vào nhà bếp. Chỉ trong chốc lát, Ray đã trở lại, trêntay là
một khay thức ăn với những món mà Hinata thích, đặc biệt có thêm cả
súprau củ mà Hinata thích nhất. Hinata thấy trong lòng thật vui vẻ, thật hạnhphúc. Mãi mãi, đối với Hinata, người anh trai này là tuyệt vời
nhất!!!