Từ khi lời ngỏ muốn đính hôn cùng Ray của Nyoko bị Ray từ chối, Nyoko đã
một mạch chạy lên phòng, khóc không ngừng, những tiếng nấc nghe đến não
lòng. Shizuna đuổi theo Nyoko ngay tức khắc, vào phòng an ủi cô bạn
thân.
Đưa khăn giấy cho Nyoko, Shizuna nhẹ nhàng vỗ lưng Nyoko, còn giúp Nyoko
lau đi nước mắt. Ôm lấy cô bạn thân vào lòng, Shizuna vỗ về:
- Đừng khóc nữa mà, Nyok!
Nyoko òa khóc như một đứa trẻ, ôm chầm lấy Shizuna, nức nở:
- Đau lắm, Shizuna à. Rất rất đau. Tớ... chưa từng đau như thế này!
Shizuna vỗ về Nyoko, buông lời an ủi đầy cảm thông:
- Tớ hiểu mà. Nhưng... tình cảm không thể ép buộc được, có cố cách mấy
cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Cậu khóc lóc thế này, chẳng phải chỉ
khiến người khác thương hại mình hay sao?
Nhìn thẳng vào mắt Nyoko, Shizuna cất giọng kiên định:
- Nyoko mà mình quen biết... chẳng phải rất ghét bị người khác thương hại hay sao nào???
Nyoko gật đầu:
- Phải! Mình rất ghét và... cũng không cần thứ tình cảm đó.
Shizuna hài lòng mỉm cười, lại giúp Nyoko lau nước mắt, tiếp tục dỗ dành Nyoko:
- Phải như vậy chứ!
Nyoko lại òa khoác, nấc lên nghẹn ngào:
- Nhưng... tớ vẫn rất đau.
Shizuna lần nữa ôm chầm lấy Nyoko vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng:
- Tớ không cấm cậu khóc. Hãy cứ khóc đi, khóc cho thỏa nỗi lòng. Nhưng... hứa với tớ, khóc xong rồi thì đừng buồn phiền nữa.
Ngừng một lúc, Shizuna nói tiếp:
- Nyoko, cậu phải nhớ. Cái gì của mình thì đến cuối cùng sẽ trở về với
mình nhưng... đã không phải của mình thì có cố gắng giành giật, có níu
kéo hay dùng thủ đoạn gì thì đến cuối cùng cũng sẽ vụt mất tầm tay mà
thôi.
Nyoko đẩy nhẹ Shizuna ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt Shizuna lúc này đã nhòe đi trong màn nước mắt không còn nhìn rõ, nấc lên từng tiếng:
- Vậy... anh Ray... liệu có phải... của tớ không?
Shizuna dịu dàng xoa đầu cô bạn thân, từ tốn khuyên nhủ:
- Đó là duyên phận, ta chưa thể biết trước được.
- Vậy... tớ vẫn còn cơ hội?
Nước mắt vẫn không ngừng chảy trên khuôn mặt xinh đẹp của Nyoko nhưng trong
màn nước mắt, ánh mắt Nyoko le lói chút tia hy vọng. Shizuna thở dài
nhìn cô bạn, khẽ lắc đầu buồn bã:
- Cậu vẫn muốn níu kéo đến vậy sao?
Nyoko tựa đầu vào vai Shizuna, tiếp tục khóc nức nở, khẽ gật đầu:
- Cậu nghe rõ rồi mà Nyoko, Ray đã có người trong lòng rồi.
- Nhưng đó đâu phải lời anh ấy nói.
Nyoko lập tức mặt đối mặt với Shizuna, phản ứng đầy bất bình. Shizuna lại buông tiếng thở dài:
- Nhưng anh ấy không hề phản đối.
Trong lòng Nyoko dâng
lên niềm hụt hẫng. Phải rồi, từ đầu đến cuối, Ray không hề lên tiếng
phản bác nào, hoàn toàn im lặng, hàm ý khẳng định những lời đó là thật.
- Nhưng...
Nyoko vẫn níu kéo chút hy vọng mỏng manh.
Shizuna thực sự thấy
thương xót cho cô bạn của mình và... Nyoko khiến Shizuna liên tưởng tới
chính bản thân mình. Shizuna cũng từng có tình cảm với Ray và cũng như
Nyoko, từng muốn được cùng Ray bên nhau trọn đời.
Thế nhưng... khác với
Nyoko, Shizuna sớm đã nhận ra Ray không hề hướng về cô dù chỉ một chút
và... đã chấp nhận rút lui, chấp nhận buông bỏ, trong khi Nyoko lại
không chịu buông xuống. Có lẽ vì trước giờ những thứ Nyoko muốn Nyoko
đều có được nên hai từ "buông bỏ" thật khó để Nyoko có thể chấp nhận.
Shizuna vẫn không hề nản lòng, tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ bạn mình:
- Nghe này, Nyoko. Không phải thứ gì mình muốn cũng đều có được cả đâu.
Tiếp tục lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống của Nyoko, Shizuna tiếp tục:
- Cậu yêu anh Ray nhưng
sự thật là anh ấy đã yêu người khác rồi. Cậu nghĩ xem, nếu cậu thực sự
yêu anh ấy thì chẳng phải cậu cũng sẽ hạnh phúc bởi niềm hạnh phúc của
anh ấy hay sao?
Nyoko khẽ lắc đầu:
- Nhưng lỡ may anh ấy
không hạnh phúc thì sao? Lỡ may người đó không hợp với anh ấy thì sao?
Lỡ may mình thích hợp hơn, tốt hơn thì sao?
Shizuna lắc đầu phản đối Nyoko:
- Nhưng đó là người anh
Ray yêu và mình tin rằng người ấy cũng yêu anh Ray. Nếu cậu cứ một mực
không buông bỏ thì chẳng phải cậu đã làm cả anh Ray và người anh ấy yêu
đau khổ, cũng như làm chính cậu đau khổ hay sao?
Nyoko thoáng nét trầm ngâm. Shizuna tiếp tục thuyết phục:
- Hãy chúc phúc cho anh
ấy, Nyoko. Cậu không để anh ấy đến với người anh ấy yêu thì làm sao biết được anh ấy có hạnh phúc hay không?
- Nhưng lỡ...
Nyoko tiếp tục lên tiếng phản bác nhưng rất nhanh, Shizuna đã đưa ngón tay chặn ngang miệng Nyoko, lắc đầu:
- Hành động của cậu là
đang phá hoại hạnh phúc của anh Ray đấy, như vậy... là không đúng. Chúc
phúc cho anh ấy, Nyoko. Hãy chúc cho anh ấy cùng tình yêu của mình được
hạnh phúc.
Ánh mắt Nyoko chùng xuống, nước mắt lã chã tuông rơi, Nyoko cúi gầm mặt:
- Cậu làm được. Hy sinh tình yêu của mình để người mình yêu được hạnh phúc, đó chẳng phải là một việc nên làm hay sao?
Nyoko thoáng nét trầm ngâm. Shizuna tiếp tục thuyết phục:
- Hãy chúc phúc cho anh
ấy, Nyoko. Cậu không để anh ấy đến với người anh ấy yêu thì làm sao biết được anh ấy có hạnh phúc hay không?
- Nhưng lỡ...
Nyoko tiếp tục lên tiếng phản bác nhưng rất nhanh, Shizuna đã đưa ngón tay chặn ngang miệng Nyoko, lắc đầu:
- Hành động của cậu là
đang phá hoại hạnh phúc của anh Ray đấy, như vậy... là không đúng. Chúc
phúc cho anh ấy, Nyoko. Hãy chúc cho anh ấy cùng tình yêu của mình được
hạnh phúc.
Ánh mắt Nyoko chùng xuống, nước mắt lã chã tuông rơi, Nyoko cúi gầm mặt:
- Cậu làm được. Hy sinh tình yêu của mình để người mình yêu được hạnh phúc, đó chẳng phải là một việc nên làm hay sao?
Nhẹ xoa đầu Nyoko, Shizuna tiếp tục:
- Như cha cậu vậy, ngài
ấy chẳng phải cũng từng yêu giáo sư Ryu nhưng đến cuối cùng cũng chấp
nhận hy sinh tình yêu của mình để giáo sư Ryu được hạnh phúc bên người
mình yêu là giáo sư Ren đó sao? Cả mẹ cậu nữa. Biết cha cậu yêu giáo sư
Ryu, mẹ cậu cũng đã chấp nhận từ bỏ tình yêu của mình và đến cuối cùng,
cha cậu đã thực lòng yêu mẹ cậu đó thôi.
Thấy sâu trong ánh mắt Nyoko đã không còn dáng vẻ tuyệt vọng như trước nữa, Shizuna thấy nhẹ nhõm phần nào, nói tiếp:
- Đừng quá ích kỉ, Nyoko à.
Ôm chầm lấy Shizuna, những giọt nước mắt của Nyoko làm thấm ướt vai áo của Shizuna. Nyoko gật đầu:
- Tớ hiểu rồi. Tớ... sẽ cố gắng từ bỏ. Hãy ở cạnh tớ... Shizuna nhé!
Shizuna mỉm cười, vuốt ve mái tóc xanh của Nyoko:
- Tớ luôn bên cậu mà, Nyoko!
Nói rồi, Shizuna đỡ Nyoko nằm xuống giường, kéo chăn đáp cho Nyoko:
- Ngủ ngoan nhé, Nyoko. Sau cơn mưa trời lại sáng mà!
Nyoko gạt đi những giọt
nước mắt, mỉm cười nhẹ nhìn Shizuna. Rất nhanh, Nyoko kéo mạnh Shizuna
nằm xuống cạnh mình rồi ôm lấy Shizuna:
Phía bên ngoài, mọi
người vì lo lắng cho Nyoko nên cũng chạy lên trên phòng xem sao. Đứng
trước cửa nghe cuộc trò chuyện của Nyoko và Shizuna, ai nấy đều cảm thấy biết ơn Shizuna vô cùng. Shizuna... quả thực là một cô bé hiểu chuyện.
Vậy là đã ổn, trời cũng đã khuya, mọi người trở về phòng của mình.
Đêm đó, Nyoko và Shizuna đã ngủ cùng nhau trong phòng của Nyoko. Trong đêm, nước mắt của Nyoko
vẫn không ngừng chảy, thấm đẫm cả chiếc gối, những tiếng nấc nghe đến
nghẹn lòng nhẹ thốt lên.
Nyoko cảm thấy đau, đau
lòng vô cùng. Mối tình đầu của Nyoko... thế là chỉ toàn đau khổ và thất
vọng. Thế nhưng... trong cơn đau đớn, Nyoko vẫn cảm nhận được chút ấm
áp. Sự ấm áp đó không đâu khác chính là từ vòng tay của Shizuna.
Tuy đã có quyết định cho mình nhưng... Nyoko thực sự vẫn cần thêm thời gian.
Tuy đã rất cố gắng nhưng Nyoko vẫn không cầm được lòng, vẫn chìm trong nước mắt nghẹn ngào.
Đã ba ngày, Nyoko nhốt
mình trong phòng không rời nửa bước. Nyoko cũng chẳng chịu gặp ai, chẳng chịu nói chuyện cùng ai ngoại trừ người bạn thân nhất của mình, người
mà Nyoko xem như chị em ruột - Shizuna.
Shizuna hiểu những gì
Nyoko đang phải trải qua nên luôn luôn dành hết thời gian của mình ở
cạnh an ủi Nyoko, giúp cô công chúa nhỏ này chấp nhận được sự thật, vượt qua được nỗi đau của mình.
Mỗi lần khẽ đi ngang qua phòng Nyoko, Hinata lại nhìn anh trai mình thở dài buồn bã. Thật là...
Hinata chẳng hiểu nổi người anh này của mình sao lại đào hoa đến thế, đã có Green rồi nay lại thêm Nyoko có tình cảm với Ray.
Hinata cũng thấy tội
nghiệp cho Nyoko nhưng... lựa chọn của Hinata chỉ có một, người Hinata
muốn làm chị dâu của mình, cùng anh trai mình bên nhau trọn đời chỉ có
một mà thôi, đó chính là Green. Thế nhưng... Hinata cũng thật có phần
không nỡ khi nhận thấy Nyoko vì anh trai mình mà buồn đau đến nước này.
Còn nói về Ray. Bản tính của Ray xưa nay đã vậy, vô cùng lạnh lùng và chẳng quan tâm đến ai
ngoại trừ em gái, gia đình và... người cậu yêu. Về cơ bản, Nyoko có thế
nào Ray cũng chẳng bận tâm và... cũng chẳng hề xem trọng. Điều duy nhất
Ray quan tâm đó là Nyoko nhất định phải từ bỏ tình cảm dành cho cậu bởi
lẽ Ray không hề có ý định sẽ dành tình cảm của mình cho người nào khác
ngoài... Green.
Nyoko buồn đau, khóc lóc sướt mướt, trốn trong phòng không bước chân ra ngoài đã 3 ngày, Ray
không thể không biết. Thế nhưng Ray vẫn lạnh lùng, để mặt Nyoko, không
chút an ủi hay quan tâm bởi lẽ Ray biết, làm vậy là thương hại. Hơn nữa, Ray làm vậy có khác nào cho Nyoko một cơ hội. Chính vì vậy, theo Ray,
cách làm tốt nhất hiện tại là cứ để mặt Nyoko, không quan tâm làm gì.
Ngày qua ngày, thoáng cái... một tuần đã sắp trôi qua. Hết ngày hôm nay thôi là năm học mới của Witchard lại chính thức bắt đầu.
Mọi người, ai cũng lo
chuẩn bị cho năm học mới. Ngay buổi sáng cuối cùng của kì nghỉ, Hinata
đã tung tăng khoác tay anh trai rời khỏi cung điện, chuẩn bị những thứ
cần thiết cho năm học.
Chỉ có Ray và Hinata là đến bây giờ mới chuẩn bị trong khi ai nấy đều đã sẵn sàng mọi thứ từ rất lâu rồi.
Tung tăng bước đi trên
phố, qua hết con ngõ này đến con ngõ khác, vào hết cửa tiệm này đến cửa
tiệm khác, Hinata và Ray cần mua cho đầy đủ những thứ cần thiết.
Đầu tiên là bộ đồng phục mới. Bộ đồng phục năm ngoái đã cũ và cũng đã không còn vừa vặn nữa rồi
nên Ray và Hinata đều phải chuẩn bị đồng phục cho năm học mới. Trung tâm thế giới phép thuật có không biết bao nhiêu là cửa hàng, đồng phục
Witchard cũng bày bán ở nhiều nơi nên không khó để tìm mua. Rất nhanh
chóng, Ray đã xách trên tay hai chiếc túi đựng đồng phục.
Tiếp theo là mua những
quyển sách cần thiết cho năm học này cùng vài dụng cụ, thiết bị để phục
vụ cho các môn học. Việc này hơi tốn thời gian để có thể mua được những
món đồ cùng những quyển sách vừa ý. Đi qua hơn 20 cửa hàng, cuối cùng
thì cũng đã mua đủ những thứ cần thiết, những thứ tốt nhất.
Hinata ham vui, kéo tay
anh trai đi dạo chơi ăn uống vài vòng, đến tận chiều, khi mặt trời sắp
lặn xuống núi, Ray đã mỏi nhừ đôi chân nài nỉ Hinata trở về thì Hinata
mới xịu mặt xuống, khẽ bĩu môi rồi cũng ngoan ngoãn chịu trở về.
Vậy là... chỉ còn ngày mai thôi. Ngày mai, năm học sẽ chính thức bắt đầu và Hinata và Ray sẽ trở lại Witchard.